Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 33: Chương 33




Nửa đêm, chiếc xe màu đen phóng qua đường phố yên tĩnh

Tôi ngồi trong xe, đầu óc còn choáng váng, nhức đầu lắm, tay tôi bị Bạch Tấn nắm thật chặt, mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong lòng thật bình tĩnh, cuối cùng tôi cũng nói với Lê Trạch là tôi hận hắn rồi, bất kể tôi che giấu thế nào, tự lừa gạt mình thế nào, thig khi nghe thấy giọng nói trầm thấp vô hạn của hắn, trong lòng cũ kng không đau, cũng không hốt hoảng, chỉ có hận thù, mà mượn rượu cuối cùng tôi cũng nói được với hắn ta câu này,

“Có muốn ăn chút gì không?” Giọng nói ấm áp của Bạch Tấn phá vỡ bầu không khí trầm mặc trong xe.

Tôi lắc đầu một cái “Tiểu Bạch, vừa rồi em nói em hận hắn, nhưng bây giờ lại thấy hối hận, anh nói xem tại sao em lại nhu nhược như vậy đây? Em nói em hận hắn, không phải là thừa nhận mình còn có tình cảm với hắn sao? Nhưng bây giờ em đã là bạn gái của người khác rồi? Thế này có tính là bắt cá hai tay không?”

Bạch Tấn phì cười “Không sao, Hàn Dục không biết thì không tính.”

Tôi quay đầu hung hăng lườm anh ấy một cái”Đừng chọc em, đúng rồi, em quyết định ngày mai về công ty làm, Hàn Dục muốn em bất ngờ, em cho hắn bất ngờ trước.”

Bạch Tấn nắm chặt tay tôi, sau đó từ từ buông ra, môi mím lại ậm ừ một tiếng.

Tôi nhìn gò má nguội lạnh của hắn, bất mãn mở miệng “Tiểu Bạch, sao anh lại ghét Hàn Dục như vậy? Mỗi lần em nói đến anh ấy, anh đều mang vẻ mặt như vậy.”

Trên mặt Bạch Tấn thoáng qua vẻ lúng túng, ho nhẹ hai tiếng “Anh không có.”

“Gạt người, anh xem đi giọng điệu anh cũng thay đổi, còn nói không có, anh phải thành thật nói với em, nếu về sau em lấy Hàn Dục, có phải anh cũng tuyệt giao với em luôn không?”

Bạch Tấn dừng xe trước một quán ăn đêm, quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt có chút phức tạp, qua một lúc lâu mới mở miệng “Anh cảm thấy hắn đối với em không đơn thuần chỉ là tình cảm.”

Tôi ngẩn người “Tại sao nói như vậy?”

“Cảm giác, hơn nữa, em không thấy hắn quá chủ động sao?”

Tôi không vui “Làm gì vậy? Chẳng lẽ chỉ có em mới được quyền theo đuổi trai đẹp, lại không thể có trai đẹp theo đuổi em sao?”

Bạch Tấn thất bại gãi đầu “Ý anh không phải như vậy, được rồi, coi như anh không nói gì đi, em thích là tốt rồi.”

“Tiểu Bạch, anh thích em à?”

Khuôn mặt Bạch Tấn cứng đờ, không biết làm sao nhìn tôi.

Tôi bất mãn “Vẻ mặt anh là sao vậy, chẳng lẽ anh không thích em?”

“Hỉ, thích.”

“Anh nói lắp cái gì?? Tiểu Bạch, anh đã thích em, nên yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên bạn trai của em anh cũng phải thích, về sau lúc nào em nói đến anh ấy, không cho phép anh mang vẻ mặt khó chịu như vừa rồi.”

Ánh mắt Bạch Tấn âm u, gật đầu một cái “Đi thôi, đi ăn chút gì.”

Tôi kéo cánh tay của hắn, chân thành nói “Tiểu Bạch, ý kiến của anh với em rất quan trọng, nếu như bạn trai của em không có sự ủng hộ của người nhà, em cũng sẽ không vui, thật đó.”

Bạch Tấn nhìn ra chỗ khác, hồi lâu, khóe miệng xuất hiện một nụ cười thản nhiên, ngắt ngón tay của tôi “Anh biết, về sau sẽ không thế nữa.”

Tôi gật đầu một cái cười hì hì đi theo hắn xuống xe, vào cửa trước, tôi vỗ phía sau lưng của hắn một cái “Tiểu Bạch, anh thích loại con gái nào, bạn em có rất nhiều đứa xinh đẹp, nhất định sẽ giới thiệu cho anh.”

Bạch Tấn cười nhẹ, quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt tôi một lúc lâu mới từ từ nói “Không tim không phổi.”

Tôi lảo đảo, mặt u oán lôi cánh tay của hắn đi vào.

Người không tim không phổi, cái này là yêu cầu gì đây?

Tại sao lúc trước tôi lại không biết Bạch Tấn lại thích người như vậy chứ?

Ăn uống no nê, vừa về đến nhà cũng đã rạng sáng, tôi rửa mặt xong nằm ở trên giường nhìn chằm chằm điện thoại di động, cuối cùng không chịu được gọi vào số Hàn Dục, máy thông.

Lòng của tôi lập tức liền nhảy tới cổ họng. Loại kích động này khiến cho tôi cười đến không khép được miệng.

Ba phút sau, nụ cười trên mặt tôi biến mất hầu như không còn, bởi vì, Hàn Dục không nhận điện thoại của tôi.

Tôi cúp điện thoại, trong lòng có chút bực bội, vừa định gọi lại, liền nhìn thấy màn hình điện thoại nhấp nháy sáng, liền ấn xuống nút trả lời.

“Hạt Tiêu.” Giọng nói Hàn Dục rất khàn, lộ ra sự mệt mỏi.

“Anh đang ở trong nước à?”

“Ừ.”

“Vậy sao không nhận điện thoại của em?”

“Hạt Tiêu, hôm nay anh rất mệt, có gì ngày mai chúng ta nói được không?”

“Anh làm sao vậy?”

“Không sao, em nghỉ ngơi sớm chút đi, ngủ ngon.”

“A! Anh đừng tắt máy.”

“…”

“Anh đang ở đâu, em tới đó.”

“…”

“Hàn Dục?”

“Bệnh viện.”

“Anh bị làm sao?” Tôi lập tức ngồi dậy.

“Không phải anh, là mẹ anh.”

“Bác sao rồi?”

“Ba nói muốn ly hôn, mẹ không chịu nổi kích động nên ngất xỉu..”

“Vậy bây giờ như thế nào?”

“Không sao, mới vừa ngủ.”

Tôi nghe giọng nói có chút thương cảm của hắn, trong lòng hơi đau “Anh đang ở bệnh viện nào, em tới.”

Trầm mặc trong chốc lát, sau đó Hàn Dục đọc ra một cái tên.

Cúp điện thoại, tôi liền thay quần áo, xuống lầu lại thấy Bạch Tấn từ trong phòng đi ra.

“Đi đâu vậy?”

“Mẹ Hàn Dục xảy ra chuyện, em qua xem một chút.”

Bạch Tấn nhíu mày “Anh đưa em đi.” Nói xong cũng trực tiếp đi về phía cửa.

Tôi sửng sốt một chút mới đi theo hắn ra ngoài, lúc chờ xe mới phát hiện anh ấy còn mặt đồ ban nãy, tôi mím môi không nói gì, trong đầu toàn bộ đều là giọng nói mệt mỏi của Hàn Dục.

Lúc đến bệnh viện, Hàn Dục đã đợi bên ngoài, nhìn thấy chúng tôi, hắn gật đầu với Bạch Tấn một cái rồi ôm lấy bả vai tôi, tôi nhìn khuôn mặt tiều tụy không chịu nổi của hắn, khóe mắt cay cay.

“Tiểu Bạch, anh về đi, giờ em muốn ở đây.”

Hàn Dục ôm tôi thật chặt “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy, yên tâm.”

Bạch Tấn không nói gì, gật đầu một cái rồi lái xe rời đi.

Tôi bị Hàn Dục ôm đi về phía khu nội trú, vào thang máy, tôi vừa định dùng nghĩa vụ bạn gái an ủi hắn, hắn nhấn một tầng lầu, sau đó trực tiếp xoay qua bả vai tôi, hành sử theo quyền lợi của bạn trai, lúc tôi mở miệng liền hung bạo hôn xuống.

‘Đinh’ một tiếng, chúng tôi kết thúc nụ hôn cuồng dã nóng bỏng xong lại ngắn ngủi này, đi ra thang máy trước, Hàn Dục mấp máy môi, tôi xoa xoa đôi môi bị hắn mút đến đỏ, buồn cười lại cảm thấy không đúng lúc, biểu hiện trên mặt hắn rất khả ái.

Tôi bất mãn chùi miệng, dẫn đầu đi ra thang máy “Đi thôi, đi xem bác gái một chút.”

Hàn Dục một tay lôi tôi trở lại, chỉnh sửa lại quần áo của tôi, sau đó mới dắt tôi về phía phòng bệnh.

Tôi mím chặt môi, cảm thấy nhiệt độ gương mặt ngày một tăng, hung hăng trợn mắt nhìn người đàn ông phía trước một cái, cầm thú chính là cầm thú, bất kể ở địa phương nào, trường hợp nào cũng có thể thú tính đại phát!

Vào phòng bệnh, mẹ Hàn Dục đã ngủ, không nhìn thấy ba hắn Hàn Mậu Lâm, chỉ gặp được Hàn Lăng, cô ta nhìn thấy tôi rõ ràng rất sửng sốt.

Tôi cũng cảm thấy có chút lúng túng, mím môi cười với cô ấy.

Hàn Lăng gật đầu một cái sau đó liền nhìn về phía Hàn Dục, giảm thấp giọng nói “Dì mới vừa tỉnh lại, tâm tình vẫn còn bất ổn định, bác sĩ nói thuốc có tác dụng phụ, dì mới ngủ .”

Hàn Dục gật đầu một cái, sau đó kéo tay tôi “Tối nay bọn anh sẽ ở đây, em về nghỉ đi.”

Hàn Lăng khẽ cau mày “Anh, hai người?”

“Kiều Kiều bây giờ là bạn gái của anh.”

Hàn Lăng sâu sắc nhìn tôi một cái, không nói gì, cầm túi lên, lúc ra cửa nói thật nhỏ “Chú sẽ không đồng ý.”

Hàn Dục cười lạnh một cái “Không cần ông ấy đồng ý.”

Tôi quay đầu thấy thân thể Hàn Lăng cứng ngắc, không nói gì thêm trực tiếp mở cửa rời đi.

Phòng bệnh mà mẹ Hàn Dục ở là một phòng nhỏ, sau khi treo bình dịch xong, Hàn Dục liền lôi kéo tôi ngồi trên ghế salon, bởi vì câu nói trước lúc đi của Hàn Lăng, tâm tình của tôi hơi có chút buồn bực.

Hàn Dục vuốt tóc tôi “Mất hứng?”

Tôi lắc đầu một cái “Không có, anh mệt không? Nếu không dựa vào em một lát đi.”

Hàn Dục xoay mặt tôi lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, sau đó hừ lạnh một tiếng “Mặt cũng nhăn thành một đống rồi, còn nói không tức giận.” Nói xong hôn lên chóp mũi tôi, từ từ dời xuống, khi hắn sắp hôn tới môi của tôi, tôi đẩy hắn một cái “Đừng làm rộn, bác gái vẫn còn ở đây.”

Hàn Dục rất bất mãn với sự phản kháng của tôi, trợn mắt nhìn tôi một cái, sau đó đôi môi liền đắp xuống, bất quá lần này hiển nhiên hắn cũng có chỗ cố kỵ, trong chốc lát liền kết thúc chiến đấu, nhưng tôi vẫn như cũ không có chút phản kháng xụi lơ ở trong lòng hắn.

Thở dốc, cảm giác được hai tay hắn bắt đầu di chuyển lung tung, tôi hung hăng bấm hông hắn một cái, nghe được hắn “A” một tiếng.

“Đồ ngốc, sao em nhéo ở đấy?”

“Eo thôi mà.”

“Chỗ đó không thể nhéo.”

“Tại sao?”

“Đó là ngang lưng.”

“Ngang lưng thì thế nào?”

“Như thế nào, phía dưới có một vật rất quan trọng, em đừng nói với anh là em không biết.”

Trên mặt tôi là nụ cười ngu ngốc “Thật sự em không biết.”

Hàn Dục nhíu mày nhìn tôi, đôi mắt lộ ra chút mệt mỏi, càng thâm sâu nhưng cũng mệt mỏi, nâng cằm tôi nhìn một chút, sau đó liền cúi người đè ép tới “Thật sự rất thuần khiết.”

“Này, anh định làm gì?”

“Anh mệt rồi, muốn ngủ.”

“Vậy anh cởi nút áo em làm gì?”

“Ai kêu em mặc áo sơ mi.”

“…”

“Không phải là đồ này em đều ném hết sao?”

“Ê, mau lấy tay anh xuống, lạnh quá!”

“Vừa lúc cho em ấm áp, a, thật thoải mái.”

“Hàn Dục, đồ lưu manh!”

“Ừ? Vậy để anh lưu manh thêm nữa.”

“Anh dám!” Mặt tôi đỏ bừng.

Hàn Dục một tay chống đầu nhìn tôi, trong mắt có ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy, trên mặt là biểu cảm tôi nhìn không rõ, giống như là khốn hoặc lại giống như phiền não, cuối cùng hắn chỉnh lại áo sơ mi cho tôi, lật người đè tôi vào ghế salon rồi ôm chặt.

“Ngủ đi, mệt chết đi được.”

Tôi nhìn lông mi dài cong vút của hắn một lúc lâu, trong lòng có loại cảm giác nói không ra lời, cảm thấy bây giờ hết thảy tựa hồ giống như một giấc mộng, một giấc mộng khiến người ta lưu luyến.

“Hàn Dục, tại sao anh lại chọn em làm bạn gái của anh?”

“Có ý gì?” Hàn Dục vẫn nhắm mắt.

“Em cảm thấy hết thảy mọi việc xảy ra đều không chân thật, bắt đầu từ đùa giỡn trong quán rượu, từng bước một đi tới, giống như trước đó anh bày ra bộ dạng tử tế, em hoàn toàn không có đường sống để phản kháng, anh nói anh yêu em, nhưng em lại cảm thấy giữa chúng ta thiếu mất thứ gì.”

“Cho nên?” Hàn Dục mở mắt nhìn trần nhà, giọng nói bình tĩnh gần như lạnh lùng.

Tôi cắn môi “Hàn Dục, em muốn nói cho anh biết, khi em đã yêu ai, bất kể phải trả giá bao nhiêu, bất kể khó khăn thế nào em cũng sẽ cố gắng để ở cạnh người đó, cho nên, nếu anh không yêu em, chỉ muốn đùa giỡn thì chúng ta dừng lại tại đây đi.”

Trầm mặc hồi lâu.

Hàn Dục quay đầu nhìn sâu vào mắt tôi “Nói cách khác, bây giờ em không yêu anh đúng không?”

“Vậy còn anh?”

“Trả lời anh.”

Tôi cắn môi nhìn hắn “Em nghĩ em đã yêu, nhưng mà, em không biết anh có cần phần tình cảm này không, cho nên, hôm nay anh cho em câu trả lời chắc chắn đi, bất kể như thế nào, em cũng không muốn tình cảm của mình đem đến phiền phức cho người khác.”

Thời gian như ngưng đọng.

“Giống như với Lê Trạch?” Giọng nói Hàn Dục khàn khàn mà trầm thấp, nghe không ra tâm tình gì.

Trái tim tôi thắt lại “Em với anh ta đã không còn quan hệ.”

Khóe miệng Hàn Dục hơi nâng, mỉm cười nhìn tôi “Anh thích em, là nghiêm túc, cũng cần phần tình cảm này của em.”

Tôi lật người nằm trên lồng ngực vững chắc của hắn, ánh mắt trong trẻo nhìn Hàn Dục, ngón chỏ vuốt ve cằm của hắn “Vậy không cho phép anh hối hận đâu, từ nay về sau, anh chính là người đàn ông của em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.