CHƯƠNG 16
Cửu Cửu Cửu Cửu
Lạc Yên | Huyền
.
“Đi trước đây!” Tạm biệt mấy đồng nghiệp, Trần Sâm vắt áo khoác lên vai rời khỏi khách sạn. Vừa ra tới cửa một đợt gió lạnh thổi tới, cóng đến mức làm Trần Sâm nổi hết cả da gà da vịt, trong vô thức, gã quay lại nhắc Tiểu Bạch nhớ mặc đủ quần áo nhưng đằng sau lại chẳng có ai.
Trần Sâm ngẩn ra một chút mới nhớ lại hôm nay Tiểu Bạch vì cảm cúm mà không đi cùng làm cùng gã được.
“…” Trần Sâm lắc lắc, gạt cái cảm giác lo lắng bất chợt khi ấy ngay ra khỏi đầu.
Không cần nói cũng biết, trong lòng gã rõ lắm, rằng gã không hề muốn trả Tiểu Bạch về một tý nào cả. Cứ cho là nuôi chó nuôi mèo đi, nuôi đã lâu như vậy thế nào mà chẳng có tình cảm cơ chứ. Tự dưng muốn trả lại, mất cân bằng tâm lý cũng không phải một sớm một chiều là có thể thích ứng được.
Nếu không phải nghe nói rằng thằng anh Tiểu Bạch xấu xa độc ác thì gã muốn đưa Tiểu Bạch về cho xong chuyện rồi. Nhưng một vụ rắc rối như thế, khả năng mang người về thành công chẳng biết được bao nhiêu, ấy vậy nên quyết tâm đưa Tiểu Bạch về bị lung lay đôi chút. Vả lại Tiểu Bạch trở về cũng phải thấp tha thấp thỏm đúng không, biết đâu đấy xử xong anh trai thì chú Hai bác Ba lại lên sàn nào thì sao, sống vậy không mệt mỏi à? Chi bằng cứ theo Trần Sâm gã, ăn no ngủ kĩ lại chẳng tốt sao?
Lúc Trần Sâm còn chưa ý thức được “ăn no ngủ kĩ” là cùng hạng với nuôi chó nuôi mèo, có một chiếc xe từ ngã rẽ lao tới cắt phăng ý nghĩ ấy, còn suýt tông phải gã.
“Bùm -” một tiếng nổ, chiếc xe công vụ màu xanh thẫm đâm rầm vào cây chỉ sau hơn trăm mét chạy uốn uốn lượn lượn. Con phố này cũng phải vài chục năm lịch sử, thân cổ thụ to, xù xì một người ôm không xuể, bị chiếc xe tông vào cũng chỉ lung lay chút xíu, chẳng làm sao sất. Cơ mà cái BMW không may mắn vậy, đầu xe bị lõm hẳn vào, hơi nước bốc lên xì xì.
Trần Sâm trố mắt nhìn hồi lâu… Ơ thế cứ rủa nó gặp tai nạn thì nó sẽ gặp thật ấy hả? Tổ sư, sao lúc mua xổ số không linh nghiệm như vậy hả?
Quan sát mãi không thấy người trong xe bước ra, Trần Sâm tự nhủ, đừng bảo là toi rồi nhớ? Phân vân mãi mới dè dè dặt dặt bước tới, gã áp mặt vào cửa kính ngó vào trong, bên trong là một người đàn ông bị túi khí đẩy lệch đầu sang một bên, không rõ sống chết ra sao.
Ngó trái ngó phải, trời thì đã sâm sẩm tối, xung quanh thì không một bóng người, vả lại con đường này cũng nổi tiếng có cướp bóc đánh lộn, người bình thường cũng không có đi qua. Trần Sâm suy nghĩ, giả sử mình mà không cứu, người đàn ông này chắc chỉ có đường chết mà thôi.
Trần Sâm lảm nhảm cuối cùng vẫn bấm gọi 120 [1]. Cô bé nghe điện bị gã lớn tiếng dọa sợ, chẳng rõ có nghe rõ cái địa chỉ không đã cúp máy làm gã ức chế tới mức mạ thóa một hồi.
Vốn là định gọi điện xong thì bỏ đi, nhưng mới xoay người, phía sau đã truyền tới tiếng gõ lộc cộc. Trần Sâm quay lại, cửa xe từ từ mở ra, một bàn tay đặt trên thành cửa buông thõng xuống.
Xác chết sống lại? Trần Sâm cúi xuống nhìn vào trong xe, không ngờ lại thấy hé ra một khuôn mặt khôi ngô. Gã trước đây vẫn tưởng lái mấy loại xe đốt tiền này chỉ có mấy lão trung niên bụng bia cơ, mà nhìn cậu trai này tuổi vẫn còn trẻ chán.
“Ê, còn sống không?” Trần Sâm giơ tay huơ huơ tay trước mặt người ta.
“Cứu… Tôi…” Có vẻ như là bị thương ở mắt, anh thử mở mấy lần đều không được, chỉ có thể thều thào mấy tiếng xin cầu cứu.
Trần Sâm cũng không biết cậu ta có bị gãy xương không nên cũng chẳng dám dịch chuyển, chỉ có thể an ủi một chút: “Người anh em, cậu kiên trì chờ một chút tôi gọi xe cứu thương đi?”
“Cứu tôi… Cứu…” Cậu trai vẫn thều thào lặp đi lặp lại, âm thanh lại càng ngày càng nhỏ dần, dường như sắp hôn mê. Trần Sâm lúc này cảm thấy không ổn, vội vàng vỗ vỗ mặt cậu ta: “Này đừng ngất! Ngất sẽ không tỉnh được đâu!”
“…” Người ta cũng vẫn im lặng, có vẻ như là bất tỉnh rồi.
Bằng vậy mà đã ngất?? Trần Sâm ới mấy tiếng cũng không có đáp lại, tim đập dồn như nổi trống, người này không ngất thì không làm sao nhưng mà ngất đi rồi thì chẳng biết sẽ thế nào, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện thật thì không phải mình là thằng bị phỉnh rồi sao?
Gã lùi lại hai bước, để người kia lại trong xe. Có phải xe cứu thương không biết con hẻm này ở đâu đấy chứ? Hay là khu này trộm cướp nhiều quá không muốn tới ngay?
Trần Sâm mãi vẫn không hạ quyết tâm, do dự đắn đo mới thở dài, lầm bà lầm bầm: “Ông đây quả nhiên là lôi phong sống à!” Lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh xe mà ôm đầu. Hơn hai mươi phút sau rốt cuộc thì cái xe cứu thương kia cũng đến. Trần Sâm từ xa nghe thấy tiếng xe cứu thương ngân dài nên nhanh chân chạy đi, nấp ở phía sau cây cổ thụ chờ xe cứu thương đem cậu trai kia lên xe rồi mới đi.
Bởi sự vừa rồi, Trần Sâm về đến nhà muộn mất một tiếng. Gã vừa mở cửa thì thấy một cái bóng đen bổ nhào về phía mình, theo phản xạ lùi về sau hai bước khiến thắt lưng gã va vào lan can đau điếng người.
“Thôi thôi thôi, thắt lưng của tôi…”Trần Sâm mau chóng giơ tay ngăn Tiểu Bạch lại. Tiểu Bạch lại cho rằng gã đang đùa giỡn với mình liên ôm chầm lấy gã, cắn mãi lên mặt người ta, phải đến khi người ta xanh cả mặt mới chịu dừng.
“Không muốn sống hửm? Ông bị gãy thắt lưng thì có hầu hạ được ông không hả?” Trần Sâm giận dữ cốc đầu Tiểu Bạch một cái, cơ mà người kia hình như chẳng biết đau là gì, cúi gằm đầu nhìn xuống dưới, tay vẫn không ngừng vuốt ve tấm lưng gã dưới lớp quần áo. Trần Sâm bị sờ chỉ cảm thấy ngưa ngứa, dở khóc dở cười túm lấy tay Tiểu Bạch: “Đừng xoa nắn nữa, nhột chết mất.”
“Đau không? Đau không” Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn Trần Sâm nhưng cánh tay vẫn bên hông gã không ngừng lại.
“Á, đừng đụng vào nữa, đau đấy!”
“Sâm tối nay về muộn nhớ…”Tiểu Bạch dường như đang nén giận, chu mỏ.
“Không có chuyện gì đâu, trên đường đi gặp tai nạn ấy mà… À nhưng không phải tôi, tôi chỉ là tình cờ đi qua thôi. Cậu đã ăn tối chưa?’ Trần Sâm chuyển đề tài.
Tiểu Bạch lắc đầu, chỉa chỉa trong phòng nói: “Mụ phù thủy còn đang ở trong, không chịu để cho tôi tý gì lót dạ cả”
Nhìn theo hướng Tiểu Bạch chỉ, Trần Sâm thấy một bóng người đang dựa vào cửa.
“Mụ. phù. thủy. hửm?” Khóe miệng Viên Lệ cong lên, nụ cười làm người khác sởn hết cả gai ốc.
Trầm Sâm sửng sốt: “Cô đến đây làm gì?”
“Tôi tới có chút chuyện.” Viên Lệ phe phẩy tập tài liệu trong tay, “Nhân tiện ăn chực ở đây một bữa, được không?”
“Ỷ lại.” Đáp lại câu hỏi của cô chỉ có đơn giản vậy.
Trần Sâm rốt cuộc vẫn là phải đi nấu cơm, kèm thêm cả phần của Viên Lệ.
Viên Lệ chẳng mảy may xứng đáng với cái danh “nữ trung hào kiệt”. Vừa kêu ăn cơm một cái là bà chị ào ào vũ bão, chiến sạch bách xương sườn thì xông pha qua nước sốt, cứ gọi là thơm ngon tới giọt cuối cùng.
Hai người còn lại bị cái cách ăn như quỷ đói đầu thai trấn áp, chỉ biết đớ người nhìn ba đĩa đồ ăn bị đánh sạch bách, cũng không lên tiếng cản lại nổi. Chờ Viên Lệ no bụng buông bát, Trần Sâm và Tiểu Bạch hết cả hứng ăn, bi ai mà buông bát, lại giương mắt lên nhìn.
“Món sườn hấp không tồi, độ lửa vừa đủ.” Viên Lệ kéo tờ giấy ăn lau miệng, không ghét hai người kia nữa.
“Có chuyện gì thì nói thẳng ra.” Ý đuổi khách rất rõ ràng.
“Í đừng có vậy, đâu phải vì một bữa thôi mà đã nỡ đuổi tôi đi rồi sao?” Viên Lệ vẫn không biết xấu hổ, trái lại còn chê Trần Sâm keo kiệt.
Trần Sâm mặc kệ cô, tự đứng dậy thu dọn. Viên Lệ tủm tà tủm tỉm nhìn gã, buông một câu ‘Trong lúc anh bận tôi sửa sang lại tài liệu chờ naz’
Đến lúc Trần Sâm dọn dẹp bát đũa xong, bàn đã bày đầy một bàn giấy tờ đóng dấu, Viên Lệ với Tiểu Bạch đang chụm đầu nghiên cứu cái gì đó.
Viên Lệ liếc đến Trần Sâm, kêu gã lại: “Anh qua đây đi, chỗ này là tư liệu về Đỗ Thần.”
Trần Sâm cúi người rút mấy tấm ảnh khác biệt với đống bên cạnh, có vài bức là cắt ra từ báo, trong ảnh là một người đàn ông mặc vest, chân đi giày da, tinh thần hăng hái, rất anh tuấn.
“Đây là Đỗ Thần sao?” Trần Sâm nhìn đi nhìn lại, không hiểu thế nào mà trông quen quen.
“Sao thế?” Viên Lệ ngẩng đầu nhìn gã.
“Nhìn quen ghê nhỉ?”Trần Sâm khó hiểu hỏi.
“Hay là thấy trên TV chăng? Hắn gần đây lên truyền hình không ít đâu ” Viên Lệ không để ý mấy, trả lời bừa.
Trần Sâm ngẫm lại thì cũng chỉ có khả năng như vậy, không quan tâm nữa: “Chỉ em mỗi ảnh thì thật không nhận ra đây là hai anh em đâu.”
“… Thực ra, đó có phải là hai anh em đâu.” Viên Lệ trả lời.
“Bởi vì Đỗ Thần là con riêng sao?” Trần Sâm khoanh chân ngồi xuống đối diện hai người, Tiểu Bạch lập tức bò khỏi xô pha, đặt mông ngồi cạnh gã.
Viên Lệ lắc đầu: “Đỗ Thần cơ bản chẳng phải con của Đỗ Kính Văn.” Lúc nói ra câu này, ánh mắt cô vẫn dõi theo Tiểu Bạch, mà người kia lại chẳng mảy may phản ứng lại.
“Mẹ đẻ của Đỗ Thần là một gái bán hoa, được đại ca một băng đảng bao. Sau này đại ca kia ngán cô ta rồi thì cô ta phải đi ra ngoài tìm người khác, trùng hợp lại là Đỗ Kính Văn.” Viên Lệ dừng lại một chút, “Sau này cô ta mới phát hiện mình đã mang trong mình dòng máu của đại ca kia, hắn muốn cô ta đi nạo thai nhưng cô ta không chịu. Cô ta bỏ đi sinh đứa con kia một mình nhưng lại không có khả năng nuôi đứa bé, thế là tìm tới Đỗ Kính Văn.” Cái loại chuyện thối nát này Viên Lệ gặp không ít, cũng không có nhiều cảm xúc.
“Đỗ Kính Văn không hoài nghi sao?” Trần Sâm không nghĩ rằng con người khôn khéo như ông chủ lớn nọ mà lại tin lời gái tình một đêm
“Lão căn bản chưa từng tin,” Viên Lệ hừ lạnh, “Lúc ả kia đi tìm lão thì tìm không được, sau mới đi ngăn xe chặn xe, vừa tới thì bị đâm chết trước mũi xe của lão. Đỗ Kính Văn vì sợ báo ứng nên mang Đỗ Thần về nhà.”
“…” Chuyện nhà người ta Trần Sâm miễn bình luận, chuyển chủ đề: “Chuyện ấy làm sao cô lại biết?”
“Tôi có cách riêng của tôi ” Viên Lệ nhướng nhướng mày, “Phần tiếp theo lại càng tuyệt mật. Anh đoán xem cha Đỗ Thần là ai?”
Trần Sâm đang chuyên tâm gạt cái ôm của Tiểu Bạch đang dần trượt xuống dưới, phớt lờ lời của Viên Lệ. Cô bĩu môi, tự nói tiếp: “Trương Diệu Đông, anh từng nghe qua chưa? Đầu não của Văn Đông Hội.”
Trần Sâm dừng tay, ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Biểu cảm gì đó? Anh quen biết lão à? Viên Lệ trêu ghẹo bảo.
“… Không, có nghe nói qua.” Sắc mặt Trần Sâm trầm xuống, rõ ràng đang giấu diếm gì đó. Viên Lệ nhìn gã nhiều lần, xong vẫn nói tiếp.
“Hồi thành lập ra cái băng đảng kia, Trương Diệu Đông tự mình lên làm đại ca, ấy thế mà có một đám lâu la quyết một lòng đi theo lão. Trong vòng mười mấy năm chiếm lại được cả khu đông lẫn khu tây, chuyện này không thủ đoạn thì làm sao làm nổi ”
“…” Trần Sâm nắm chặt tay, mặt không có biểu cảm gì.
“Trần Sâm, anh có chuyện còn giấu tôi.” Dù Viên Lệ có mù đi chăng nữa cũng nhận thấy cảm xúc của Trần Sâm thay đổi. Biết rõ không có nhiều khả năng rằng Trần Sâm sẽ nói ra nhưng vẫn là vì tò mò mà hỏi.
“… Chuyện cũ rồi nhắc lại làm thá gì?” Trần Sâm muốn mình tỏ ra thoải mái nhưng thế nào vẫn không làm được.
“Thôi vậy, tại tôi nhiều chuyện.” Quả nhiên là không có được đáp án, Viên Lệ thầm nhắc nhở bản thân về nhà phải điều tra, mở miệng lại hỏi: “Tôi nói đến đâu rồi ấy nhỉ?”
“Trương Diệu Đông.” Trần Sâm rầu rĩ nhắc nhở.
“À, đấy chỉ là một phần, cái tôi muốn nói là Đỗ Thần,…” Viên Lệ vừa nói vừa tìm kiếm tài liệu trên bàn, sau một hồi lâu mới rút ra được xấp ảnh, ném đến trước mặt Trần Sâm, “Mấy ngày trước Đỗ Thần tới Vịnh Cát Vàng — nơi ấy là một trong những trụ sở chính của Văn Đông Hội.”
“Đỗ Thần đi tìm Trương Diệu Đông?” Trần Sâm cầm tấm ảnh chụp lên, trong ảnh là Đỗ Thần, mang hai tên áo đen đang cúi đầu đi theo vào cửa sau.
“Hẳn là như thế,” Ngón tay sơn nâu của Viên Lệ chỉ vào một người trong ảnh mặc đồ đen, “Người này là thân tín của Trương Diệu Đông, để được ông ta ra tiếp đón ắt Đỗ Thần phải có thứ nào đó mà Trương Diệu Đông muốn.”
“Đỗ Thần muốn hợp tác cùng Trương Diệu Đông?”
“Cũng có hai khả năng, một là Đỗ Thần yêu cầu Trương Diệu Đông giúp hắn dành được vị trí chủ tịch tập đoàn Anh Thắng, hai là Đỗ Thần tìm Trương Diệu Đông bàn việc làm ăn. Hoặc là, hai người đều âm mưu ” Viên Lệ uốn lọn tóc: “Dù thế nào cũng không phải là màn cha con ôn chuyện…”
“Tôi cần phải làm gì?” Trần Sâm cũng không có lòng dạ mà ngồi nghe Viên Lệ phân tích, dứt khoát hỏi luôn.
Viên Lệ nhún vai: “Chuyện nhờ tới anh thực ra cũng rất đơn giản. Anh chỉ cần trà trộn vào văn phòng Văn Đông Hội, gắng tìm hiểu các nước đi của lão, khi lão có liên hệ với Đỗ Thần thì báo tôi.”
“…Tôi làm sao mà tiếp cận Trương Diệu Đông được, tôi về khoản này dốt đặc cán mai, lão coi khinh.” Trần Sâm theo bản năng rất bài xích cái việc tiếp cận Văn Đông Hội.
“Tôi cũng chẳng trông mong chuyện anh tiếp cận người ta, nhưng để nắm được hành tung của lão vẫn có cách khác mà. Là tới Vịnh Cát Vàng xin chân lái xe.” Viên Lệ từ từ nói, ” Trương Diệu Đông bình thường có người lái xe riêng, nhưng nếu người lái xe kia tự dưng sinh bệnh hoặc làm sao đó thì anh sẽ có một cơ hội được làm thay vào đó.”
“Đương nhiên chọn anh đi cũng vì nhiều sự, thứ nhất anh vốn xuất thân hắc đạo, môi trường quen thuộc sẽ khó mà lộ thứ hai Đỗ Viễn hiện giờ chỉ có mình anh có thể tin tưởng. Anh không đi, tôi khó có thể tìm được người thứ hai có thể nhờ được.”
Trần Sâm lẳng lặng nghe Viên Lệ khuyên giải, cúi đầu nhìn mặt bàn không biết là đang nghĩ gì. Viên Lệ nhìn tình hình vậy cũng ý kiến, chỉ thản nhiên buông câu ‘Anh cũng nên suy nghĩ kĩ một chút’ rồi tự thu thập đồ đạc.
Không một tiếng nói, trong căn phòng khách nho nhỏ chỉ còn lại âm thanh sột soạt. Tiểu Bạch dựa đầu lên vai Trần Sâm, hình như đã say giấc, hơi thở đều đều phả vào hõm vai gã, ấm áp lại ngưa ngứa. Trần Sâm phân tâm nghĩ hồi xưa khi gã còn nhỏ cũng hay tựa vào vai anh trai ngủ, lại còn chảy nước dãi, đến khi gã tỉnh lại thì mắng gã nhưng mà, anh chưa bao giờ đánh thức gã dậy cả.
Viên Lệ thu dọn xong đồ rồi liền đứng lên: “Anh cứ từ từ suy nghĩ, có đáp án liền gọi cho tôi…”
“Được.”
“Tôi chờ điện thoại của anh.” Nói xong Viên Lệ đeo túi xách lên vai, xoay người định bước đi.
“Tôi nói được”. Trần Sâm ngẩng đầu nhìn cô.
Viên Lệ sửng sốt mất hai giây mới kịp phản ứng Trần Sâm nói thế này là đã đáp ứng rồi. Cô nhìn Trần Sâm môt hồi rồi nói: “Lần sau tôi sẽ thông báo cho anh chuyện để thu xếp. Còn giờ, anh cũng nên đưa tôi xuống dưới chứ nhỉ? Cầu thang kia không có đèn.”
Trần Sâm nhẹ nhàng nhấc Tiểu Bạch đang tì vào gã, để cậu nằm ngay ngắn trên đất, sau đó mới đứng dậy đuổi theo Viên Lệ. Dọc quãng đường đi, người luôn ăn nói thẳng thắn như Viên Lệ lại có bộ dạng ngập ngừng muốn nói nhưng thôi mà Trần Sâm cũng không có hứng thú muốn hỏi thành ra bầu không khí giữa hai người vẫn là trầm mặc.
Chiếc xe thể thao màu xám của Viên Lệ đỗ ở đầu ngõ. Trần Sâm nhìn cô lên xe phất tay định về, bấy giờ, Viên Lệ cuối cùng không giữ nổi trong lòng nữa mở miệng gọi gã lại: “Trần Sâm …”
Trần Sâm xoay người lại nhìn cô.
“Tôi giúp Đỗ Viễn vì tôi nhận tiền của cậu ta, giữa chúng tôi là vì buôn bán nhưng mà anh thì không vậy. Anh không có liên quan tới cậu ta, anh vì gì mà phải giúp đỡ, chuyện này anh đã bao giờ nghĩ tới chưa?” Viên Lệ nói một mạch những gì vẫn còn khúc mắc.
Trần Sâm kinh ngạc nhìn cô: “”Cô táo bón lâu như vậy là để hỏi cái này hả?”
“Táo bón cái ông cụ nhà anh ấy.” Viên Lệ mắng.
“Ha…” Trần Sâm nhếch miệng cười. ” Cô có thật là phụ nữ không vậy? Sao nói chuyện chẳng kín đáo gì thế?”
“Đừng đổi đề tài, thẳng thắn mà nói chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghĩ tới Đỗ Viễn,… cậu ta…” Lời đã tới bên miệng rồi chẳng biết phải diễn đạt thế nào nữa, dừng nửa ngày cô mới tiếp tục. “Anh đã cứu cậu ta, coi như cũng đã là giúp rồi, không cần phải giúp cậu ta lần nữa…”
“Tôi không giúp cậu ta, tôi đang tự giúp bản thân mà thôi.” Trần Sâm nghiêm túc nhìn Viên Lệ, “Cô xem, tôi cứu cậu ta xong lại còn nuôi như vậy, tốn cũng không ít tiền nhỉ? Cậu ta mà không quay về làm ông lớn cho tôi thì làm sao tôi lấy lại vốn chớ?”
Viên Lệ trở mặt xem thường, từ đầu đã không tin lời gã.
“Cô không phải là có gì với tôi chứ…” Trần Sâm gãi gãi đầu, “Chậc, tiếc là cô không phải mẫu phụ nữ của tôi à…”
Trả lời lại gã chính là “Rầm” tiếng cửa xe đóng lại cùng tiếng nổ máy.
Nhìn chiếc xe thể thao xám rít cái phóng đi, Trần Sâm cúi đầu cười. Viên Lệ là một người phụ nữ tốt, nếu không phải bởi tính cách mạnh mẽ vậy thì có lẽ số người theo đuổi cô đã cứ phải gọi là xếp hàng mỏi chân chưa đến lượt.
Vì sao lại giúp cậu ấy? — Trần Sâm làm sao có thể chưa nghĩ tới, là gã không muốn để Tiểu Bạch đi. Sống chung cùng nhau đã lâu như vậy giờ phải rời xam trong tim như bị xát muối. Nhưng gã cũng không thể giữ Tiểu Bạch được, chỉ sợ sau này cậu ta lại trách gã. Nỗi đau cứ kéo dài mãi không bằng giờ đau ngắn, đưa Tiểu Bạch trở về bình an, mình và người ta coi như không liên quan nữa.
Có một câu nói văn vẻ, như thế nào ấy, hai sợi dây thừng cắt nhau rồi sẽ càng ngày càng xa cách? Gã và Tiểu Bạch không phải là hai sợi dây đó chứ?
Trần Sâm ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ sáng ánh đèn, nở nụ cười — chí ít, giờ bọn họ vẫn giờ vẫn giao ở cùng một điểm, vậy là đủ rồi.
[1] 120 là số điện thoại cấp cứu ở TQ, kiểu 115 của mình ấy ^^”