CHƯƠNG 17
Cửu Cửu Cửu Cửu
Lạc Yên| Huyền
.
Viên Lệ và Tạ Tề đi liên hệ, công việc bên khách sạn cũng nhanh có người thế chân, Trần Sâm lại trở về thành kẻ thất nghiệp, rảnh rỗi hai ngày trời thì mới nhận được điện từ Viên Lệ kêu gã đi phỏng vấn ở Vịnh Cát Vàng.
Ấy vậy nên giờ đây Trần Sâm mặc chiếc quần bò nhăn đứng quy củ trước bàn làm việc, một cảm giác kì quái không nói nên lời.
Vịnh Cát Vàng à Vịnh Cát Vàng, không phải đây là hang ổ của trùm sò du côn với lũ đàn em sao? Cứ như Mỏ Vàng ấy, ra vẻ là một cái hộp đêm làm ăn đứng đắn, tuyển tay chân gì đó cũng chỉ cần quản lý thấy vừa mắt là tuyển vào, rất đơn giản. Nhưng mà cái Vịnh Cát Vàng này bắt buộc phải có sơ yếu lý lịch lại còn phải trải qua hai lần phỏng vấn với chả thử việc quá lằng nhằng, ngang với cả tuyển lái xe cho lãnh đạo cấp cao!
“Anh trước đây từng làm bảo vệ ở khách sạn Kim Phàm?” Phỏng vấn gã là một người đàn ông trung niên đeo kính. Giả sử trên trán mà không có cái sẹo do dao kiếm hơn mười phân nhìn như con rết, thì trông cũng chẳng khác người làm công ăn lương bình thường là bao.
“Tôi đã từng làm hơn một tháng.” Trầm Sâm đã từng hỏi qua Viên Lệ xem có nên bịa đặt chút thông tin nọ kia không, kết quả lại bị cô cười nhạo khinh bỉ nói “Anh bị lậm phim Hồng Kông hở? Anh nghĩ thân phận giả thích thì làm được chắc?”, nói làm gã đến là ngượng.
“Vậy sao lại nghỉ việc? Tôi thấy bảo ở đó đãi ngộ của nhân viên khá cao mà?” Lão vẫn không tỏ thái độ gì đặc biệt, nói. Đôi mắt cú mèo nhìn thẳng vào gã, đến là hãi.
“Ừ thì… Tôi đắc tội với tên quản lý, ổng không ưa tôi, tìm cách đá tôi đi.” Trần Sâm cười hà hà.
“Đắc tội? Đã biết ông ta không ưa còn sao đi đắc tội ổng?” Lão không tin lời nói của Trần Sâm.
“Tất nhiên là không phải thế, ai mà chả muốn nịnh bợ ổng? Cơ mà cái lão già đó rất khốn cmn nạn, cả ngày trưng cái mắt tam giác [1] nhìn chằm chằm, chỉ sợ anh là ăn lương mà không làm việc. Lần trước tôi đến muộn có năm phút thôi mà lão xách cổ đi giáo huấn tới một tiếng đồng hồ, nhiều em gái nhìn như thế làm sao mà có thể không xấu hổ cho được cơ chứ?” Trần Sâm nói đến tên quản lý trọc kia là lòng đầy căm phẫn, đau thấu tâm can, nước bọt văng tứ tung, đáp lên cả mặt lão phỏng vấn, lão chỉ có thể âm thầm lau đi chút ‘mưa xuân’ này.
Nói mãi mà không thấy lão phản ứng lại, Trần Sâm xấu hổ ý thức được đối phương cũng không muốn nghe gã oán giận thằng sếp cũ tội ác chất, lập tức ngừng lại, cười trừ nói: “Sếp cũng đừng trách tôi, tôi bị nói nhiều chút à nhưng mà bù lại kĩ thuật lái xe của tôi tuyệt vời. So với mấy thằng trẻ ranh ngoài kia thì cứ phải gọi là đỉnh của đỉnh.”
Lão cũng không nói gì giữ Trần Sâm lại, chỉ gật đầu kêu gã ra ngoài chờ tin rồi gọi người tiếp theo vào phỏng vấn.
Trần Sâm chờ buồn gần chết một tiếng đồng hồ ở ngoài mới có một tên lâu la đến báo bọn họ tới phía bãi đỗ xe ở đằng sau để thử tay nghề.
Lúc đi ra bãi, một tia sáng yếu ớt thoáng qua chiếu lên mặt gã. Theo phản xạ gã ngẩng đầu nhìn về phía nguồn sáng, loáng thoáng trông thấy một bóng người tựa vào cửa sổ sát đất trên tòa nhà cao tầng. Ánh mặt trời phản chiếu từ cửa sổ làm gã không mở nổi mắt chứ đừng nói là có thể thấy rõ bóng người đó là ai nên đành phải bỏ qua, mau chóng bắt kịp hàng ngũ.
Là anh ta. Đỗ Thần chăm chăm nhìn vào bóng người cao lớn vừa hòa lẫn trong đoàn người tới tận khi khuất khỏi tầm mắt.
“Thấy người quen?” Một giọng nói trầm thấp mà lại rắn rỏi từ sô pha truyền tới.
Đỗ Thần buông rèm, nhấc bước quay về chiếc sô pha đối diện mà ngồi xuống: “Cho là vậy đi. Anh ta đã cứu tôi.”
“Thật? Vậy ta đây phải tiếp đãi chu đáo rồi.” Trên chiếc ghế sô pha là một người đàn ông trung niên tóc mai đã điểm bạc, tuy rằng bụng có hơi phệ nhưng vẫn có thể đoán được khi còn trẻ dáng người rất đẹp.
“À.” Đỗ Thần cười lạnh: “Cái đó không cần thiết, ưu ái của hội trưởng Trương không phải ai cũng được nhận.”
Người đàn ông trung niên, chính là hội trưởng Văn Đông hội Trương Diệu Đông, cười hai tiếng hào sảng, nói: ” Đừng coi ba như nước lũ và thú dữ chứ. Ân nhân của con cũng là ân nhân của ta, khách khí gì nữa?”
Dối trá tột cùng. Đỗ Thần trong lòng âm thầm đánh giá, xong mới nói: “Anh ta hình như tới dự tuyển làm lái xe, không bằng hội trưởng Trương nể mặt tôi thuê anh ta làm được chứ?”
“Tất nhiên không thành vấn đề —” Dứt lời, Trương Diệu Đông liền cầm chiếc điện thoại nội bộ, nói vài câu có thể coi là ổn thỏa rồi.
“Thực ra —” Trương Diệu Đông đặt điện thoại xuống, vẻ mặt đăm chiêu nhìn lại Đỗ Thần: “Ba thực kinh ngạc khi con đến tìm… Ba đã nghĩ con sẽ hận cả đời không muốn thấy mặt ba.”
Đỗ Thần cụp mắt, không lên tiếng.
“Năm ấy là ba xin lỗi hai mẹ con con, nhất là con.” Trương Diệu Đông tựa vào ghế nhắm mắt lại, nhớ về quá khứ, “Thời gian khi đó trong hội có nội loạn, mẹ con lại tìm ba làm ầm ĩ, ba không có lòng dạ nào mà lo chuyện của bà ấy,… sau này lại cảm thấy có lỗi với con, ba phái người đi dò la tin tức hai người. Đáng tiếc mẹ con khi ấy đã mất…” Nói xong thở dài thườn thượt , ra chiều tiếc nuối ghê gớm lắm.
Đỗ Thần vẫn lặng im, hắn đang chờ, chờ Trương Diệu Đông diễn nốt vai từ phụ của mình.
“Cũng may con không có chuyện gì, biết con được họ Đỗ nhận nuôi, ba cũng an tâm.” Trương Diệu Đông mở mắt, ánh mắt tuy vẩn đục nhưng vẫn ngời sáng, hữu thần, nhìn thẳng vào Đỗ Thần: “Ba biết con không muốn gặp ba nên ba cũng không đi tìm… Con không trách ba chứ?”
Đỗ Thần sắc mặt không đổi, lắc đầu: “Hội trưởng Trương đã nói quá rồi.”
“Con vẫn còn trách cha.” Trương Diệu Đông lắc đầu cười khổ, “Từ đầu tới cuối con chưa gọi ta một tiếng ‘ba’.”
Đỗ Thần không nói. Hắn biết một tiếng này có thể làm dịu đi quan hệ của hai người nhưng chỉ nghĩ tới thôi cũng đã thấy buồn nôn.
“Ba cũng không ép con, việc này dù gì cũng phải có thời gian thích ứng.” Trương Diệu Đông khoát tay lý giải ý bảo hắn không phải miễn cưỡng, “Không nói chuyện đó nữa. Chuyện lần trước con nhờ ba, ba đã phái người đi làm. Con đoán không sai, số súng ống đó thật là người của Xích Viêm mua giúp.”
“Quả nhiên vậy…” Đỗ Thần lâm vào trầm tư.
“Con định tiếp theo sẽ làm gì?” Trương Diệu Đông tò mò xem đứa con mới gặp có ba lần này sẽ làm gì để đoạt quyền thừa kế của công ty Đỗ Thị kia.
“Chỗ hàng ấy là do mấy lão già kia thừa dịp Đỗ Kính Văn bệnh nặng, lén buôn lậu. Ai ngờ, đúng đợt kiểm tra nghiêm ngặt, hàng hoàn toàn không dám vận chuyển ra ngoài…” Đỗ Thần chống cằm, “Biết tôi nắm đống hàng này trong tay, bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu mà… có thể giao dịch thành công lô hàng này thì phiếu bầu để thừa kế công ty là nắm chắc trong tay.”
“Buôn lậu súng ống… Bây giờ tuần tra nghiêm ngặt… Việc này có chút khó khăn đây…” Trương Diệu Đông xoay xoay chiếc nhẫn ngọc thạch trên tay, bộ dạng không muốn nhúng tay vào.
“Thực ra cũng không khó — nếu như hội trưởng Trương có thể phối hợp.” Đỗ Thần nhìn về phía Trương Diệu Đông, “Tất nhiên tôi cũng sẽ không để hội trưởng phải mất công vô ích. Nếu như có được quyền thừa kế, tôi sẽ biếu hội trưởng mảnh đất thành Bắc kia.”
“Hừm?” Trương Diệu Đông cuối cùng cũng có hứng thú. Lão nâng mắt lên, “Chỗ đất đó là phong thủy bảo địa của họ Đỗ, ta có dùng mối quan hệ nửa đời người của ta với Đỗ Kính Văn cũng chưa chắc đã mua được… Con thực sự định “biếu” ta?”
Đỗ Thần gật đầu thay câu trả lời.
“Ha!” Trương Diệu Đông như nghe chuyện gì buồn cười lắm, cười lớn. Đỗ Thần cũng không giận, lẳng lặng chờ lão cười xong.
“Xem con nói kìa,” Trương Diệu Đông cuối cùng cũng dừng, khóe miệng vẫn nhếch cao, “Người trong nhà thì kêu giao dịch cái gì chứ. Con có chuyện gì cứ nói, nếu giúp được ba nhất định sẽ giúp. Chuyện Xích Viêm ta sẽ cho người đi, có tin tức gì ta sẽ liên hệ.”
Đỗ Thần cũng không muốn nói nhiều lời, chỉ vờ vĩnh khách sáo vài câu liền cáo từ.
“Tiểu Thần.” Ngay khi Đỗ thần định đóng cửa lại, Trương Diệu Đông đột nhiên gọi hắn lại, “Cần chuyện gì, thực sự đơn giản lắm. Chỉ cần hai bên đều vui, không có gì là không làm được.”
Dường như sợ Đỗ Thần không hiểu, Trương Diệu Đông tiếp tục nói: “Chuyện tiền nong đất đai không phải là thứ quan trọng. Sống đến từng này tuổi đầu, ta chỉ sợ không có người nối dõi, thực có lỗi với tổ tông họ Trương… Con hiểu ý ta không?”
Đỗ Thần nở nụ cười, không nhanh không chậm, trả lời: “Ba, con hiểu mà.” Rồi đóng cửa lại.
Đứng trước cửa, Đỗ Thần lại có cảm giác buồn nôn.
[1] Mắt tam giác: