Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh | Lưu Manh Còn Hơn Cả Lưu Manh

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 7

Cửu Cửu Cửu Cửu

Lạc Yên

.

Tạ Tề cuối cùng chọn roulette Mỹ[1].

“Trò này tất cả mọi người biết chơi chứ?” Mấy lời này của Tạ Tề là nhằm vào ba người bọn Trần Sâm.

Đối với loại kì thị trần trụi này, mấy người Trần Sâm cũng chỉ cười gượng, gật đầu — bị khinh thường cũng không phải là lần một lần hai, đã tập thành thói quen rồi.

Chơi roulette Mỹ kì thực rất đơn giản, 100 hay 100 vạn đều có thể đặt một lần, 38 con số tùy tiện chọn lấy một cái, 1 ăn 35. Kiếm cũng nhanh mà mất cũng nhanh.

Bây giờ hẵng còn là ban ngày, Mỏ Vàng chỉ có tầm mười mấy nhân viên công tác, thấy ông chủ đưa khách hàng lớn tới liền lập tức hiểu rõ, chỉ giây lát đã mang bàn quay [2]ra, nhà cái bình tĩnh chờ bao giờ bắt đầu.

Trước mặt Trần Sâm đầy một bàn jeton[3], đương nhiên, tất cả đều là Tạ Tề đổi. Nếu như bình thường Trần Sâm nhìn thấy nhiều jeton như vậy sẽ hưng phấn đến nỗi ngủ không ngon, nhưng ngày hôm nay gã nhìn thấy đống jeton này chỉ thấy tứ chi rét run.

Tiểu Bạch kéo kéo ống tay áo của Trần Sâm, lo lắng nhìn gã, Trần Sâm cười cứng ngắc, giả vờ không thèm để ý, nói không có chuyện gì.

Canh bạc bắt đầu, Tạ Tề và Hoàng Lợi Tân đều là dạng nhiều tiền đến chảy mỡ không thèm nhìn xem là bao nhiêu jeton trước mặt, đẩy qua phân nửa.

Trương Nam nuốt nước bọt, nghi vấn nhìn Trần Sâm, Trần Sâm sắc mặt không được tốt lắm, nửa ngày cũng không nhúc nhích.

“Làm sao vậy? Không biết đặt cửa nào sao?” Hoàng Lợi Tân làm ra vẻ biết rõ, ‘hảo tâm’ kiến nghị: “Người anh em phía sau cậu không phải là đánh bạc rất may mắn sao? Để cậu ta thử xem!”

Tiểu Bạch không biết người ta đang nói mình, chỉ mờ mịt nhìn bàn quay. Trần Sâm mở miệng đáp ứng, nhưng lề mề mãi không chịu để Tiểu Bạch tiến lên, Trương Nam đứng một bên xem cũng sốt ruột, không quan tâm tới sắc mặt Trần Sâm, kéo Tiểu Bạch lên trước bảo thằng nhỏ chỉ một số, Tiểu Bạch quay đầu nhìn Trần Sâm, thấy Trần Sâm gật đầu liền giơ tay ra chỉ một số — số 5.

Trần Sâm khẽ cắn môi, lấy phân nửa số jeton đặt lên ô vuông có chữ số 5.

Nhà cái quay sang gật đầu với hai đại gia, ném ra một quả bóng nhỏ trắng quen thuộc. Ánh mắt mọi người đều dõi theo hướng quả cầu xoay, từ nhanh tới chậm. Tim Trần Sâm và Trương Nam đập như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, bên tai tất cả đều là tiếng tim đập thình thịch.

Tốc độ của quả bóng trắng ngày càng chậm, lúc tới số 0 dường như đã có thể dừng lại bất cứ lúc nào, Trần Sâm tay đã nắm chặt thành quyền.

1, 2, 3, 4,… 5.

Mọi người đều mở to mắt kinh ngạc vô cùng, Trần Sâm cũng không thể nào tin nổi trợn mắt nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vẫn ngốc ra không hiểu tình huống, hoàn toàn không biết chuyện mình làm khiến mọi người giật mình thế nào.

“Ha ha…” Đánh vỡ bầu không khí kì quái này chính là Tạ Tề, hắn thấp giọng bật cười, chậm rãi nói: “Người anh em này quả nhiên đánh bạc rất may mắn.” Nói xong như có điều suy nghĩ, nhìn về phía Tiểu Bạch, mặt hắn lộ ra vẻ trầm ngâm suy tư về cái gì đó.

Tiểu Bạch không để ý tới hắn, cúi đầu nhìn quả bóng nhỏ trắng, tròn tròn, cứ như món bánh trôi tối qua vừa ăn. [đồ hám ăn =))))))]

Trần Sâm xấu hổ, cười bảo, là trùng hợp, trung hợp, không để lại dấu vết mà ngăn cản đường nhìn của Tạ Tề, Tạ Tề cũng không tức giận, gượng cười thu hồi ánh mắt.

“Tiếp nào tiếp nào,” Hoàng Lợi Tân thua tiền chẳng những không hề không hài lòng, mà lại càng hào hứng bảo đại gia tiếp tục đặt, lần này tiền đặt cược là phân nửa đống jeton còn lại của lão.

“Cùng.” Tạ Tề cũng đẩy toàn bộ jeton của mình ra.

Đống jeton trước mặt Trần Sâm đã tăng lên gấp đôi, nhưng càng nhiều gã lại càng không biết phải làm gì. Đang do dự, Hoàng Lợi Tân đã lên tiếng, nói với Tiểu Bạch: “Người anh em, lần này cậu cho là bao nhiêu?”

Tiểu Bạch nhìn ông Địa Trung Hải kia đang hỏi mình, không nghĩ ngợi đáp 26. Trần Sâm lúc này muốn ngăn cũng không kịp, chỉ có thể đặt phân nửa lên 26 trước ánh nhìn sắc bén của Hoàng Lợi Tân và Tạ Tề.

Quả bóng nhỏ lại bắt đầu chuyển động. Không phải 26, không phải 26, không phải 26, không phải 26,… Trần Sâm trong lòng thầm cầu nguyện.

Lời vừa dứt, quả bóng nhỏ đã rơi vào rãnh dài, rãnh số 26.

Bỗng chốc đã huyên náo, mấy người nhân viên đã bắt đầu xôn xao bàn tán. Trần Sâm tái mặt nhìn quả bóng kia, móng tay cắm vào thịt cũng không biết.

“Lần này cũng là trùng hợp?” Những ngón tay đan xen nhau, chống chiếc cằm duyên dáng, Tạ Tề cười mà như không nhìn về phía Trần Sâm.

Hoàng Lợi Tân không nói gì, mắt sáng long lanh nhìn về phía Tiểu Bạch — lão nhất định phải khiến tiểu tử này là của lão!

Trần Sâm miễn cưỡng nở nụ cười, đúng lúc đó, Tiểu Bạch giựt giựt ống tay áo gã, kêu muốn về nhà, gã thấp giọng ghé vào tai Tiểu Bạch dỗ dành vài câu, Tiểu Bạch bấy giờ mới không thốt lời nào nữa.

Tạ Tề và Hoàng Lợi Tân lại đổi tiếp một hộp jeton, không mở, trực tiếp đặt cược toàn bộ. Tiểu Bạch lần này không cần mọi người phải hỏi, nói thẳng một tiếng 19.

Trần Sâm gật đầu, trước ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên mà đẩy toàn bộ jeton lên số 19.

“A Sâm à, cậu đặt nhiều như vậy thua sẽ phiền đấy…” Hoàng Lợi Tân trên mặt núc ních toàn thịt, dùng mắt ám chỉ Tiểu Bạch vài lần.

Trần Sâm nhếch miệng cười, nói: “Cái này là dựa vào may mắn của người anh em này thôi, thua là số không tốt, không có cách nào đâu.”

Hoàng Lợi Tân nhìn Trần Sâm thẳng thắn như vậy, trong lòng mừng lớn, vội vã bảo nhà cái bắt đầu. Quả cầu trắng vừa rời tay nhà cái liền nhanh chóng chuyển động. Nhưng Lần này chỉ có ba người bọn Trần Sâm nhìn chăm chăm quả cầu, Hoàng Lợi Tân và Tạ Tề thì lại chằm chằm người núp sau Trần Sâm là Tiểu Bạch, trong lòng mang ý xấu.

“A!” thuộc hạ Hoàng Lợi Tân bỗng dưng kêu một tiếng, kéo tâm hồn của lão về mặt đất, lão quay đầu lại, thấy nơi bóng dừng, cũng sửng sốt.

“0, toàn bộ là về nhà cái.” Nhà cái cười tủm tỉm, di toàn bộ jeton về cạnh người.

Trước mặt cả ba người đều chẳng còn tẹo jeton nào.

Hoàng Lợi Tân xụ mặt — vừa rồi lão đã để thuộc hạ gian lận để cầu đúng vào số đã đặt, kết quả lại dừng ở số 0!

Chuyện gì đã xảy ra? Lão híp mắt nhìn về phía thuộc hạ đằng sau, tên thuộc hạ kia cũng không tin mà lắc đầu với lão.

“Ha ha ha ha ha ha ——” Tạ Tề đột nhiên cười to, mọi người xung quanh đều ù ù cạc cạc chẳng rõ vì sao.

“Chủ tịch Tạ đang cười ai vậy?” Hoàng Lợi Tân có cảm giác thủ đoạn của mình bị nhìn thấu rồi, giả cười hỏi.

“Không cười ai, tôi chỉ thay ông chủ Hoàng vui vẻ mà thôi, nhà cái ăn hết, không phải vẫn về tay ông chủ Hoàng sao?” Tay Tạ Tề đã đổi thành nắm đấm chống cằm, nở nụ cười hệt như cáo già.

“Hà hà, gửi tới chủ tịch Tạ lời tốt lành…” Hoàng Lợi Tân không cam lòng tỏ ra yếu thế, đáp trả bằng nụ cười giả tạo còn độc ác hơn.

“Nếu tất cả mọi người đã hết jeton rồi, chi bằng chúng ta chơi trò khác?” Tạ Tề chuyển đề tài.

“Chủ tịch tạ muốn chơi gì Hoàng tôi đều phụng bồi!” Hoàng Lợi Tân lập tức khôi phục vẻ mặt của thương nhân.

“Roulette Nga[4], thế nào?” Tạ Tề cười.

Vô thức trả lời được, khuôn mặt tươi cười của Hoàng Lợi Tân đã cứng lại cả rồi, lão chần chời hỏi: “Chủ tịch Tạ nói chính là…”

“Đúng cái đó.” Tạ Tề không phát hiện ra cái gì không ổn.

“Roulette Nga [5] là trò gì vậy?” Trương Nam nhỏ giọng hỏi Trần Sâm.

“Một khẩu súng, một viên đạn, đặt súng lên huyệt thái dương pằng một cái!” Trần Sâm nghiến răng nói, mẹ kiếp, thằng Tạ Tề này là thằng điên!

Trương Nam mặt cắt không còn giọt máu: “Không nên, em vẫn còn vợ đợi ở nhà…”

Trần Sâm nhìn ý bảo im đi, Trương Nam mới dừng lại, hai người đều khẩn trương mà quan sát tình huống, trong đầu dự tính phải làm thế nào.

“Ha ha ha ha, chủ tịch Tạ cứ đùa,” Hoàng Lợi Tân vỗ chỗ dựa tay của ghế, cười ha hả, “Chỗ tôi đây là điểm buôn bán hợp pháp nhỏ, làm sao có thể có trò phạm pháp như vậy được, huống hồ ở đât còn chẳng có súng nữa!”

“À ừ? Thế vậy mà tôi nghe nói trong sòng ông chủ Hoàng đây có người đã từng thấy súng cơ… Còn không chỉ là một hai khẩu…” Tạ Tề nhàn nhã tựa đi chơi đốt điếu thuốc, chậm rãi nói.

“Tim đồn là không thể tin được.” Hoàng Lợi Tân gắt gao nhìn Tạ Tề, muốn nhìn ra sơ hở nào đó trên khuôn mặt người đàn ông.

“Tôi cho là có thể nói chuyện làm ăn.” Tạ Tề làm bộ đứng dậy, “Nếu ông chủ Hoàng không có ý đó, tôi cũng không quấy rầy nữa.”

“Chờ một chút!” Hoàng Lợi Tân do dự, buôn bán súng ống, không phải ai cũng có thể làm được, Tạ Tề đứng trước mặt tuy rằng tài chính có thừa chỉ sợ hắn không thực lòng muốn buôn bán…”Chủ tịch Tạ, không bằng chúng ta cùng vào phòng làm việc, vừa uống rượu vừa đàm phán, thế nào?”

Tạ Tề nở nụ cười nhàn nhạt, đáp ứng rồi.

“À mấy người…” Đang chuẩn bị đi mới nhớ tới bọn Trần Sâm, Hoàng Lợi Tân không cam lòng liếc Tiểu Bạch vài lần, ngẫm thấy sinh ý mới trọng yếu, liền nhẫn nại để ba người rời đi trước.

Được cho phép, ban đầu ba người vẫn còn giả bộ bình tĩnh đi hàng ba, tới đại sảnh quay lại đã chẳng thấy Hoàng Lợi Tân đằng sau thì Trần Sâm lập tực kéo Tiểu Bạch ra ngoài cửa, cứ như là chạy thú dữ hay là chạy lũ vậy.

“Hô…hô…” Trương Nam chạy thở dốc hồng hộc, liên tục kêu lớn: ” Anh Sâm… anh Sâm! Đừng chạy nữa!” Đã qua hai con phố rồi!

“Hô…” Trần Sâm thở không ra hơi, xác định không có ai đuổi theo mới từ từ dừng lại,dựa cột điện thở dốc liên tục.

Tiểu Bạch chỉ là thở gấp hơn bình thường, bở tuổi còn trẻ, nhìn không cực nhọc như Trần Sâm. Thằng nhỏ nhìn bộ dạng Trần Sâm thở dốc, suy nghĩ một chút, đưa miệng tới, trước sự ánh mắt chết khiếp người đi đường và Trương Nam, áp lên đôi môi dày của Trần Sâm. [first kiss =))))))))))))))]

Trần Sâm trong lòng cả kinh, đẩy mạnh Tiểu Bạch ra, Tiểu Bạch không chú ý bị đẩy, hạ cánh xuống mặt đất, oan ức nhìn Trần Sâm.

“Lên cơn cái gì!?” Trần Sâm trợn mắt lớn tiếng mắng chửi.

Tiểu Bạch rụt người lại, nhỏ giọng thanh minh: “TV bảo… người như vậy cần hô hấp nhân tạo…”



“Há há há há… khặc khặc… há há…” Trương Nam vừa khẩn trương muốn cười mà cười thì lại không thở nổi, “Tiểu Bạch cậu thông minh lắm, vừa nhìn đã há há há…”

Tiểu Bạch kỳ quái nhìn Trương Nam, không rõ vì sao làm vậy lại còn bị Trần Sâm chửi.

“…Ta không cần!” Trần Sâm nhìn khinh thường, lại duỗi tay kép Tiểu Bạch, “Đứng lên đi! Ngồi đây cho ai ngắm!” Nói xong mới phát hiện chị em đứng quanh, mắt ai nấy đều sáng lấp lánh, gã quay qua mắng nhìn gì vậy, nhưng mấy cô gái nọ không có đi còn đứng đó nói to nói nhỏ.

“Tra công a tra công…”

“Đáng thương thụ… Bị ngược đãi cũng không phản kháng…”

“Ơ tao nghĩ anh giai kia mới là công chứ!…”

“Công thì sao mà gầy thế được….” [em cũng muốn nói câu đó =)))))]

!@#$%^&…

Đoạn đối thoại loáng thoáng truyền tới, nhưng mà Trần Sâm nghe không hiểu, gã hung ác tàn bạo lườm mấy chị gái thích hớn đằng kia, sau đó kéo Tiểu Bạch về phòng thuê, Trương Nam huýt sáo với mấy cô gái sau cợt nhả đi qua.

[1]Cách chơi roulette:

Người chơi roulette có rất nhiều lựa chọn trong việc đặt cược. Có thể lựa chọn bóng sẽ dừng ở đâu hoặc một phạm vi nhỏ dựa trên khoảng cách trên sơ đồ. Người chơi có nhu cầu đặt cược vào “outside” sẽ được chọn vào các nhóm lớn hơn vị trí, như đặt cược vào màu [đỏ hoặc đen], từ 1 đến 18 hoặc từ 19 đến 36, even [chẵn] hoặc odd [lẻ],… cách thanh toán cho cá cược sẽ dựa vào xác suất của loại hình đó.

Vd: Tỉ lệ trúng vào đỏ hoặc đen là 1 -1 như vậy người chơi sẽ đặt 1 ăn 1.

Roulette Mỹ:

Đây là kiểu roulette phổ biến nhất trên thế giới, và điều đặt biệt nhất của kiểu chơi này là trên bàn roulette có 1 con 00 kế bên con 0, tất cả đều màu xanh. Đây là điểm đặc trưng của American Roulette vì trên các bàn roulette âu châu không hề có số 00 này. Trong trò chơi này, khả năng nhà cái giành chiến thắng lên tới gần 5.5%, một con số khá bất lợi cho người chơi, vì ở các trò chơi khác lợi thế của nhà cái không bao giờ vượt quá 1%. Thực tế cho thấy người ta chơi roulette chủ yếu để tìm cảm giác mạnh và sự hào hứng chứ không phải vì kiếm tiền. Những người có ý định kiếm tiền thường chỉ là thử vận may mà thôi.

Nếu muốn tìm hiểu thêm về trò chơi này http://en.wikipedia.org/wiki/Roulette#CaliforniaRoulette

[2] bàn quay: nó là cái bàn để chơi roulette.

Ảnh:

[3]Jeton: Thẻ để tính tiền khi đánh bạc [bên poker gọi là chip, quả thực là mình không rõ nó có khác nhau mấy không do chưa chơi roulette bao h ==]

Mỗi loại chip có một trị giá khác nhau(đề trên mặt đó). Trên phim và ảnh tìm được trên GG của trò roulette là loại chip này.

cái này lấy bên chú thích của Rừng mưa ^^”

[4]Roulette Nga: trò này còn được gọi là cò quay nga.

Luật chơi là sử dụng một khẩu súng lục ổ đạn quay, trong ổ đạn sẽ để 1 viên đạn, 2 người chơi sẽ lần lượt chĩa súng vào mình và bóp cò kẻ cuối cùng còn đứng là chiến thắng.

Tác giả: 9 tôi lấy làm xấu hổ quá… Bản thân ăn hại thực sự không thay đổi… Xin cứ tự nhiên…

Lạc Yên : Hôn thì cũng đã hôn rồi đó =))))))) lại còn mấy chị fangirl hóng xung quanh nữa =))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.