CHƯƠNG 8
Cửu Cửu Cửu Cửu
Lạc Yên
.
Sau sự kiện kia Trần Sâm vẫn còn đang do dự có nên trở về làm ở Mỏ Vàng không, mặc kệ hết thảy, một thời gian nữa cũng sợ không tìm được nghề khác hoặc tiếp tục làm, Hoàng Lợi Tân không sớm thì muộn chắc chắn sẽ tìm gã đòi người.
Trần Sâm tựa vào sô pha đấu tranh nội tâm nửa ngày, tới tận khi Tiểu Bạch ngồi kế bên xem TV lấy tay khua khua trước mặt gã vài cái, gã mới hồi phục tinh thần.
“Đói.” Tiểu Bạch dẹt miệng oán giận.
“Đói?” Tiểu Bạch vô thức nhìn đồng hồ trên tường, vậy mà đã tới 1 giờ chiều.”À quên mất… cậu ở đây chờ, tôi xuống lầu mua đồ ăn.” Nói dậy liền đi tìm quần áo.
Chuông cửa đột nhiên kêu, Trần Sâm kì lạ rằng sao lúc này lại có người tới, giữ ý nghĩ đó, gã mở hờ cánh cửa xem người ở ngoài là ai.
Đứng ngoài cửa là một người đàn ông tây trang thẳng thớm, Trần Sâm lục lọi trí nhớ cũng không tài nào nhớ được đã gặp người này, liền không kiên nhẫn bảo lộn nhà rồi, đóng cửa, ngay lúc đó lại bị người đàn ông dùng chân chặn cửa gọi lại.
“Là Trần Sâm Trần tiên sinh đúng không?” Người chỉ đích danh, không có một chút khách khí nào.
Trần Sâm đắn đo mở lại cửa, “Là tôi, anh là ai?”
“Tôi là trợ lý của Tạ Đổng, Tạ Đổng muốn mời Trần tiên sinh ăn bữa cơm, không biết Trần tiên sinh có vui lòng nhận lời hay không?” Người đàn ông mặc tây trang hỏi một cách văn vẻ [1] làm Trần Sâm càng thêm chán ghét, không nghĩ ngợi đã khoát tay từ chối.
“Tôi không biết ai tên là Tạ Đổng, anh tìm lộn người rồi.” Trần Sâm nói xong lại muốn đóng cửa.
Người đàn ông mặc tây trang thực ra cũng không xấu hổ gì hết, chỉ cười mỉm tiếp tục nói: “Tạ Đổng nói có thể giúp Trần tiên sinh giải quyết phiền phức bên phía Hoàng Lợi Tân.”
Trần Sâm rốt cuộc cũng nhớ ra người tên “Tạ Đổng” là ai — Tạ Tề. Chỉ là gã không nghĩ Tạ Tề lại có ý giúp gã, giúp Trần Sâm này thì Tạ Tề có lợi gì?
Trần Sâm chưa bao giờ tự dưng lại có bánh rơi từ trên trời là tốt cả. Gã nhìn người đàn ông mặc tây trang đang để lộ ra một hàm răng đều tăm tắp, giả cười hai tiếng, nói: “Thay mặt tôi gửi lời cảm ơn tới Tạ Đổng, việc giúp đỡ gì đó thì khỏi, người tai to mặt lớn như Tạ Đổng xin không cần phải nhúng tay vào, đi thong thả không tiễn.” Nói xong thì đóng cửa.
“Trần tiên sinh,” Người đàn ông mặc tây trang nhanh nhẹn đưa tay ra giữ cánh cửa, tay còn lại đồng thời đặt tại bụng Trần Sâm, mặt không đổi sắc nói: “Ý tốt cửa Tạ Đổng, không cần phải phụ.”
“…” Trần Sâm đương nhiên biết cái thứ lành lạnh lại cưng cứng đó là cái gì. Đ!t một tiếng, nghĩ thầm có phải là cộng hòa nhân dân Trung Hoa quản lý súng ống đạn dược rất nghiêm không vậy? Thế nào mà trợ lý chủ tịch cũng có một khẩu.
Cuối cùng Trần Sâm phải thỏa hiệp, tiêu sái đi ra ngoài cửa, lúc ra mới phát hiện còn có hai vệ sĩ mặc đen từ đầu tới chân đứng ngay ngắn, xem ra bọn họ đã sớm nghĩ tới sẽ phải dùng bạo lực.
Người đàn ông mặc tây trang đi tới thì phất tay để một người vệ sĩ tiến vào phòng, Trần Sâm thầm giật mình, ngăn cản tên vệ sĩ, giận tái mặt hỏi: “Định làm gì?”
“Tạ Đổng nói người bạn trong phòng và Trần tiên sinh nên cùng đi, Trần tiên sinh có ý kiến gì không?” Đó vốn là một câu trần thuật, một chút ý đề nghị cũng không có.
Trần Sâm nhìn chằm chặp hai người vệ sĩ kia, khẽ cắn môi nói không có, sau đó còn nói: “Tôi đi gọi cậu ta.” Người đàn ông kia và Trần Sâm nhìn nhau một hồi, giơ tay ra làm tư thế mời, sau cùng lại để một tên vệ sĩ vào cùng gã tìm Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch thấy Trần Sâm cùng một kẻ lạ mặt tới thì sợ người lạ mà rụt ra phía sau sô pha. Trần Sâm nở nụ cười: “Lại đây, tôi mang cậu đi ăn.”
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Trần Sâm hồi lâu, mới gật đầu chầm chậm đi tới.
●●●●●●
Trần Sâm khó có dịp được ngồi limousine thì bên eo lại bị dí một khẩu súng.
Trần Sâm suốt dọc đường đều suy nghĩ, vì cái gì Tạ Tề lại tới tìm gã? Chẳng lẽ Tạ Tề cũng là song tính [2], hơn nữa còn nhìn trúng Tiểu Bạch rồi? Thời gian đi trên đường không có nhiều để nghĩ, chẳng mấy chốc đã tới nơi.
Nhìn khách sạn Trung Hoa trước mặt, Trần Sâm tự thôi miên chính mình đây chỉ là Tạ Tề mời một bữa cơm mà thôi, nhỉ?
Đoàn người đi vào theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ lên tới tầng cao nhất, mở cửa, liếc mắt thấy Tạ Tề đang ngồi trước bàn ngồi không trước bàn ăn.
“Tới rồi.” Tạ Tề thấy bọn họ, cười bắt chuyện: “Cứ tự nhiên, đồ ăn một lúc nữa sẽ mang lên.”
Không nói chứ nhìn Tạ Tề đúng là rất ra dáng chủ nhà hiếu khách, Trần Sâm trong lòng liền mắng chửi mặt người dạ thú, kéo Tiểu Bạch đang ở đằng sau gã ngồi đối diện với Tạ Tề.
“Chủ tịch Tạ,” Trần Sâm cũng không định rong dài gì với hắn cả, nói thẳng vào vấn đề: “Anh có chuyện gì cứ nói thẳng, thân phận của chúng tôi không cần phải chiêu đãi phô trương như vậy.”
“Ha ha…” Tạ Tề cười cười, ý tứ nói ra một câu: “Thân phận của các cậu? Thân phận của cậu cậu biết, nhưng thân phận của cậu ta cậu có chắc không biết đâu.”
Trần Sâm nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chỉ mù mịt chớp chớp mấy cái, dường như không biết bọn họ đang nói về cái gì.
“Chủ tịch Tạ quen biết Tiểu Bạch?” Trần Sâm nghĩ tới lúc nhặt được Tiểu Bạch, tuy rằng cả một thân bụi bặm nhưng cậu ta một thân hàng hiệu cũng không phải giả, nếu nói Tạ Tề biết Tiểu Bạch gã cũng không thể không tin.
“Cậu không xem thời sự sao?” Tạ Tề không có đáp, trái lại còn hỏi ngược một câu không liên quan.
“…Đôi khi xem.” Đôi khi ít hơn một năm một lần.
Tạ Tề vẻ mặt tôi-biết-mà, sau đó đặt lên bàn tờ báo rồi xoay qua phía gã [3]: “Vậy xem đi.”
Trần Sâm nhìn chằm chằm Tạ Tề như người ngoài hành tinh hồi lâu mới quay qua ngó tờ báo —— Tên họ Tạ này không bị bệnh chứ? Lôi gã tới đây để nắm bắt thông tin thời sự?
Trang nhất của tờ báo chiếm đến 2/3 là một bức ảnh chụp, trên ảnh là một người con trai mặc đồ thường ngày, trẻ tuổi, anh tuấn, đôi mắt hai mí đặc biệt đẹp, đẹp như Tiểu Bạch.
“…” Trần Sâm nhất thời hiểu ra, gã quay đầu nhìn Tiểu Bạch, lại cúi đầu nhìn tờ báo —— ngoại trừ kiểu tóc, người con trai trong ảnh giống y hệt Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cũng ngó qua, thấy trên tờ báo là ảnh của mình, đáng ra phải không vui thì lại chỉ vào bức ảnh, hớn ha hớn hở kêu: “Ta, ta!”
Trần Sâm trong lòng rầu rĩ, nhìn Tiểu Bạch cao hứng như vậy lại không biết phải nói gì, trong đầu chỉ nghĩ tới tìm người đăng báo, Tiểu Bạch này… sẽ phải rời xa gã….
“Đừng xem có mỗi ảnh, nhìn nội dung nữa chứ.” Tạ Tề nhìn Trần Sâm mang khuôn mặt như người chết, không khỏi phì một tiếng mà trêu ghẹo.
Trần Sâm giật giật khóe miệng, lúc này mới nhìn xuống dưới nữa. Tiêu đề rất lớn, rõ ràng ‘Cậu con thứ của họ Đỗ biến mất kì lạ, nghi là bị bắt cóc’.
Bị bắt cóc? Tiểu Bạch đây không phải rất tốt sao? Trần Sâm cảm thán một chút, hiện tại báo chí cũng thật thẳng thắn, cảm khái xong gã mới phát hiện trọng điểm —— trọng điểm là, cậu con thứ của họ Đỗ là cái vẹo gì vậy?
“Con trai của người điều hành tập đoàn hữu hạn Anh Thắng, Đỗ Kính Văn là Đỗ Viễn hôm trước [2 ngày trước] ra ngoài không trở về, hiện nay vẫn chưa có tin tức, cảnh sát đã bắt tay vào điều tra, phỏng đoán ban đầu đây là một vụ bắt cóc…”
Tập đoàn Anh Thắng gã biết, là đơn vị nộp thuế kiểu mẫu của tỉnh Đỗ Kính Văn gã biết, là một tỷ phú —— thế nhưng, Đỗ Viễn? Tiểu Bạch là Đỗ Viễn?? Nhìn ngày của tờ báo, cũng không cách ngày gã nhặt được thằng nhỏ này là bao lâu…
“Khỏi cần nhìn, người bạn bên trái cậu hay là con trai Đỗ Kính Văn, Đỗ Viễn,” rất hứng thú nhìn sắc mặt đổi qua đổi lại của Trần Sâm, Tạ Tề xấu xa bỏ thêm một câu: “Cậu nhặt được một kho báu đấy, đưa người về hẳn là được mấy vạn tiền cảm ơn nha.”
Trần Sâm đột nhiên cười ra tiếng, Tiểu Bạch bị gã dọa sợ, gã vỗ vỗ trấn an Tiểu Bạch, sau đó mới nói với Tạ Tề: “Nhưng ông chủ Tạ sẽ để tôi đưa cậu ta về hay sao?”
Tạ Tề cười lắc đầu: “Cũng không nhất thiết.”
Nói thừa, mất nhiều công như vậy để tìm chúng ta chỉ vì muốn làm gương người tốt, việc tốt? Trần Sâm thầm nghĩ nhưng miệng lại nói: “Ông chủ Tạ nói vòng vo như vậy, hạng quê mùa như tôi nghe không hiểu.”
“Được,” Tạ Tề cũng thoải mái đáp ứng, “Để tôi đoán, lúc cậu nhặt Đỗ Viễn về, cậu ta bị trọng thương?” Thấy Trần Sâm gật đầu, hắn tiếp tục nói: “Kẻ hạ thủ chính là anh trai Đỗ Viễn, Đỗ Thần.”
Tiểu Bạch nghe nhắc tới cái tên này thì trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, rồi nhanh chóng biến mất, người ngoài không hề hay biết thay đổi đó.
“Kì lạ tại sao Đỗ Thần lại ra tay với anh em của mình nhỉ?” Tạ Tề chống cằm trên những ngón tay đang đan xen vào nhau, “Rất đơn giản, Đỗ Thần là con ngoài giá thú của Đỗ Kính Văn, chỉ có giết chết Đỗ Viễn, với tài năng của y sẽ tiếp quản được công việc của ông cụ.”
Trần Sâm nhìn mặt bàn, không nói gì, chỉ nắm chặt tay Tiểu Bạch. [:”}]
“Vốn là Đỗ Thần không được coi trọng trong nhà họ Đỗ, muốn công khai đấu thì hẳn không lại nổi Đỗ Viễn, chỉ cần Đỗ Viễn không chết, ắt sẽ có cửa đoạt lại vị trí thừa kế — nhưng mà —” Tạ Tề nhìn Tiểu Bạch còn đang ngồi trên ghế lúng ta lúng túng, lắc đầu, “Tôi chỉ không nghĩ tới, kẻ còn tinh ranh hơn quỷ như cậu thứ họ Đỗ lại bị đánh tới mức ngờ nghệch tới nhường này, nên tôi muốn giúp cũng không giúp được — ngược lại, cậu chưa nghĩ tới chuyện tôi bắt cậu ta lén giao cho Đỗ thần xử lý, giúp tôi và người điều hành tương lai của tập đoàn Anh Thắng có một mối quan hệ bền chặt nhỉ?”
Trần Sâm dường như chẳng để lọt mấy lời của Tạ Tề vào tai, chỉ nhìn chăm chú mặt bàn, im lặng như tờ khiến Tạ Tề cho là gã đã ngủ rồi. Đột nhiên, Trần Sâm nghiêng người về phía trước, cầm lên mấy cái đĩa thủy tinh đập về phía hai tên vệ sĩ đứng đằng sau, bọn vệ sĩ không ngờ tới gã tự dưng lại làm khó dễ, đều đứng sững đó mà trúng mấy chiếc đĩa bay tới.
Tạ Tề phản ứng mau lẹ lôi đứng dậy lôi súng ra, lại bị Trần Sâm đi trước một bước, đạp đổ cái bàn về phía ấy. Bàn gỗ cũng không phải nhẹ nhàng gì đụng vào làm Tạ Tề phải lùi về sau liền vài bước. Thừa dịp còn đương hỗn loạn, Trần Sâm kéo Tiểu Bạch chạy tới phía cửa, lúc đó còn không quên túm lấy chiếc khăn trải bàn làm vũ khí, ngăn cản người vệ sĩ đằng trước, sau bồi thêm một khuỷu tay giữa mặt, người nọ bị đập vầy thì ôm mặt ngã xuống, kêu la thảm thiết.
Vệ sĩ ngoài cửa nghe thấy tiếng thì lập tức xông tới, cửa vừa mở ra thì một tấm khăn trải bàn màu vàng đã liền chào đón bọn họ, Trần Sâm cho mỗi người một đấm, thưởng thêm một đạp mới lôi Tiểu Bạch vọt qua cửa
Đột nhiên Tiểu Bạch ở đằng sau hô to một tiếng gì đó, Trần Sâm vừa quay đầu lại chỉ thấy hai tên vệ sĩ chộp lấy cái ghế quăng qua, cơ hồ là bản năng, Trần Sâm xô Tiểu Bạch qua một bên, chiếc ghế hung hăng nện thẳng lên người gã, lưng đau tưởng chừng như không thở nổi nữa thì một cái ghế nữa lại đập lên đầu gã, cảm giác đầu vừa “thịch” một tiếng, trước mắt đã biến thành màu đen, Trần Sâm không chống đỡ được nữa, lung lay hai cái thì quỳ gục xuống, tiếp đã ngã xuống, cả người co quắp trên mặt đất.
Trần Sâm muốn hô ‘chạy mau’ nhưng miệng vừa mới mở, gã đã bị một trận hoa mắt chóng mặt đánh ập tới mà mất đi ý thức.
[1]文邹邹: là từ đi chung, ý nói một người nói chuyện rất văn vẻ, như là văn nhân, hoặc là phần tử trí thức. Bình thường chúng ta nói chuyện hằng ngày giao lưu đầu là dùng “khẩu ngữ”, tương đối dễ hiểu. Mà một người nói chuyện mà sử dụng văn viết thì bị gọi là “văn trâu trâu”, nếu như người thiếu học cùng mấy người này nói chuyện thì… không nhất định sẽ hiểu họ nói gì.
rất cảm ơn bạn bluemars1990 vì chú thích này :X
[2]song tính: Bi***ual [chắc quen quá rồi ha =)))] tức là song tính luyến ái có thể bị hấp dẫn về mặt cảm xúc, tình cảm và *** với cả người cùng giới tính và khác giới tính với mình.
bạn tự hỏi vì sao anh Sâm đoán anh Tề song tính dù anh có đi với cô nào đâu