Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh | Lưu Manh Còn Hơn Cả Lưu Manh

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 9

Cửu Cửu Cửu Cửu

Lạc Yên

.

Bị bóng tối bủa vây xung quanh, Trần Sâm thấy ý thức mình giờ bồng bềnh trôi nổi, hệt như trên TV nói cái cảm giác hồn lìa khỏi xác — lẽ nào gã chết rồi sao?

Gã nỗ lực mở mắt nhưng chỉ có thể làm mí giật đôi chút, hé ra một khe nhỏ. Tia sáng chói lòa thoáng chốc chiếu thẳng vào mắt gã. Lờ mờ trông thấy một bóng người trong nơi ánh sáng đang tới gần, gã thực muốn nhìn xem đó là ai nhưng lại không tài nào mở nổi mắt nữa.

“Sâm…Sâm…” Loáng thoáng nghe thấy có ai đó gọi tên, đầu óc vẫn còn nặng trĩu, Trần Sâm chỉ nghĩ tới anh trai đang tới đón gã, định mở miệng gọi anh mà cổ họng khàn khàn không thốt nổi một tiếng, đôi môi khô khốc chỉ có thể vô lực mấp máy đôi chút.

Một thứ ấm áp gì đó nhẹ nhàng kề lên miệng Trần Sâm, nhưng gã nào còn đủ sức để định hình đấy là thứ gì thì bấy giờ có một dòng nước âm ấm chảy vào miệng gã. Cùng tiến vào còn có một sinh vật mềm mại ấm áp dây dưa cùng đầu lưỡi gã, rồi còn không tha cho răng cùng lợi gã, thong thả, cẩn thận.

“Khụ…” Ho một tiếng nhỏ, thứ ấm áp nọ chợt rời khỏi lãnh địa, trong miệng thoáng chốc trống trơn, trong vô thức, Trần Sâm nhấp miệng.

Chớp chớp hàng mi chẳng dài lắm, Trần Sâm từ từ mở mắt, đập vào mắt gã là bóng đầu mờ nhạt, Trần Sâm mở to mắt sững sờ vài giây, mới hô một tiếng: “Anh hai ——”

Cái đầu nọ rõ ràng dừng lại một chốc, sau đó dụi đầu vào hõm vai Trần Sâm, dùng giọng mũi nhẹ nói: “Sâm…Sâm…”

Trần Sâm nhìn cái đầu xù trước mắt, có chút chưa phản ứng kịp, nửa ngày mới chần chừ hỏi: “Tiểu Bạch?” Âm thanh rất nhỏ lại khàn khàn, nhưng Tiểu Bạch vẫn nghe thấy, vội vã ngẩng lên gật như gà mổ thóc.

Nhìn Tiểu Bạch không xây xát gì, Trần Sâm thở phào nhẹ nhõm, gã định nhổm lên nhìn xung quanh thì phát hiện ra cổ không cử động được.

Tiểu Bạch khẩn trương đè gã lại, ra sức lắc đầu: “Không được động, bác sĩ nói không được động.”

“Bác sĩ?” Trần Sâm chỉ có thể đưa mắt qua lại mà quan sát bốn phía, giường trắng, tường trắng, rèm cửa sổ trắng, còn cả mùi thuốc khử trùng gay mũi, đây đúng là nơi gã ghét nhất — bệnh viện. “Sao tôi lại ở bệnh viện?”

“Đương nhiên là tôi đưa cậu tới ” một âm thanh vang lên từ cửa vang lên, Trần Sâm không cần ngó cũng biết người đến là ai.

Tiểu Bạch thấy Tạ Tề lập tức rụt qua cạnh Trần Sâm, bộ dạng cực kì sợ hãi. Trần Sâm rủ mắt thấy Tạ Tề cười một cách thâm sâu khó lường, chẳng đoán nổi sự gì vừa xảy ra.

“Anh… cứu tôi để làm gì?” Trần Sâm bật hỏi nghi hoặc lớn nhất.

“Lạy cậu,” Tạ Tề xem thường, “Trường hợp ở nơi công cộng tôi còn có thể giết người thực á? Tôi là thương nhân bình thường tuân thủ pháp luật đấy ạ, mấy trò giết người phạm pháp thích thì làm được chắc?”

Trần Sâm hiển nhiên không tin thể loại đàn ông cáo già như thế, đưa gã đi bệnh viện thì gã hiểu được, nhưng Tạ Tề cũng không trả Tiểu Bạch về nhà — gã thế nào cũng không nghĩ ra.

“Đừng có dùng vẻ mặt ‘anh thực ra có âm mưu gì’ nhìn tôi nữa mà ” Tạ Tề cũng không khách khí, tự lấy một cái ghế ra ngồi cạnh bên giường. Tiểu Bạch sợ bổ nhào lên người Trần Sâm, chui vào trong chăn ôm lấy cổ gã, còn run như cầy sấy.

Trần Sâm trừng Tạ Tề một cái, nhấc cái tay không bị gãy xương vỗ vỗ trấn an Tiểu Bạch, Tiểu Bạch bấy giờ mới không run cầm cập như lúc nẫy.

Tạ Tề nghía qua nghía lại hai người kia thì phì cười, cười đến nỗi Trần Sâm chẳng hiểu cái chi hết. Cười đã rồi, Tạ Tề gạt nước trên khóe mắt, nói tiếp: “Quay về chủ đề cũ nhỉ, tôi chẳng phải dạng còn có cái gọi là lương tâm cắn rứt, nhưng tạm thời tôi sẽ không trả Đỗ Viễn về — mà nói không chừng, xem tình hình của con cáo già Đỗ Thần, đến lúc y tỏ thái độ, tôi ngả con át chủ bài ra cũng không muộn, nhỉ?”

Tay Trần Sâm bất giác nắm thành quyền: “Đỗ Thần đồng ý hợp tác với mày phải không… Mày sẽ đưa Tiểu Bạch trở về?”

Tạ Tề dán mắt vào gã cười tủm tỉm, không trực tiếp trả lời mà lảng qua chuyện khác: “Đỗ Viễn ở tại nhà cậu kìa, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất mà, song cậu cũng đừng mong để cậu ta chạy, tôi sẽ phái người theo dõi —— à đúng rồi, chờ cậu khỏe rồi thì phải làm việc cho tôi đi, tôi khi nào sẽ thăm hỏi Hoàng Lợi Tân hộ cho.”

Nói xong hắn liền đứng dậy, “Hiện tại cậu cứ an tâm dưỡng bệnh là được, những chuyện khác nghĩ nhiều sẽ không tốt cho cơ thẻ.” Tiếp hắn duỗi tay kéo Tiểu Bạch lại bị Trần Sâm cản lại. Gã nhíu mày trợn mắt, không có ý thoái nhượng cho hắn. “Dù rằng hai người phối hợp ăn ý vô cùng, nhưng ngay cả khả năng tự chữa bệnh cơ bản của cậu còn chẳng có, ” Tạ Tề nhún nhún vai tỏ ra không có gì đáng kể, “Bởi vậy, nói thẳng ra thì để Tiểu Bạch theo tôi đi.”

Cuối cùng Tiểu Bạch cũng di chuyển trước, chậm bò lên người Trần Sâm sau đó như con cún lấy má cọ cọ vào má Trần Sâm một hồi mới rời đi theo Tạ Tề.

Trần Sâm nhìn bóng lưng Tiểu Bạch, cắn chặt răng mới nhịn được xúc động đang kêu gào.

Ngoài cửa phòng, Tạ Tề không nín được nữa, bật cười lớn, Tiểu Bạch — hay hiện tại nên gọi là Đỗ Viễn rồi, không khách khí túm lấy cổ áo âu phục hắn, thô bạo lôi tới tận cửa cầu thang thoát hiểm, vệ sĩ Tạ Tề vội vã đuổi kịp.

“Cười đủ chưa?” Đỗ Viễn quẳng Tạ Tề lên tường, lưng hắn đụng vào tường đau đến muốn kêu cha gọi mẹ mà ngừng cười thì không nổi, khuôn mặt méo mó vặn vẹo ôm cái bụng đang co giật, run rẩy rồi run rẩy, phẩm chất như vậy mấy người vệ sĩ ở cạnh cũng xoay người đi hướng khác không đành lòng nhìn nữa.

“Đỗ Viễn — há há há — cậu hai khôn khéo nhà họ Đỗ?” Tạ Tề ra sức vỗ đầu gối, thiếu điều xoa thắt lưng chỉ thẳng vào mặt Đỗ Viễn hung hăng cười nhạo.

“E là Đỗ Thần vẫn biết tôi còn sống đúng không?” Đỗ Viễn khoanh tay trước ngực cười khẩy nhìn người đàn ông đang dựa tường cười như lên cơn.

Tạ Tề liên tục xua tay: “Sơ ý, nhất thời sơ ý — ha ha ha — chết mất, để tôi cười trước đã, nhịn nữa tôi chết thật mất —”

Đỗ Viễn liếc hắn một cái cũng lười, xoay người tựa vào tường, rơi vào trầm tư.

“Tôi bảo này, cậu học đại học khoa diễn kịch hở? Diễn người ngu quá giống!” Tạ Tề từ từ bình thường trở lại, run run lấy ra điếu thuốc đặt ở miệng, tiện tay ném một điếu cho Đỗ Viễn.

Đỗ Viễn đón lấy lại ném trả ngay: “Tôi không hút thuốc lá.”

“Vẫn run ư… Cậu sao lại run? Dạy tôi cái coi?” Tạ Tề mặt mày hơn hớn cười nhạo Đỗ Viễn tới chết cũng không tha.

“Bảo vệ sĩ đập cái ghế lên người anh thử chút xem, anh sẽ biết thế nào là run.” Đỗ Viễn nở nụ cười với hắn.

“À —” Tạ Tề buông tay, “Cậu vẫn để bụng chuyện thủ hạ tôi làm Trần Sâm bị thương? Cậu là đồ lòng dạ quá ư là hẹp hòi ”

Đỗ Viễn hiện tại ngoài cười nhưng trong không cười, Tạ Tề thấy đến là khó chịu, đành nói: “Ai bảo cậu không nói sớm cậu mất trí nhớ, nói sớm có phải sớm xong rồi không, đỡ phải chịu khổ như vầy ”

Thấy Đỗ Viễn giương mắt nhìn hắn, Tạ Tề lại khoát tay: “Tôi biết, điều kiện hợp tác giữa hai ta là không nói cho Trần Sâm biết chuyện cậu giả ngu lừa anh ấy —— tò mò chút, cậu vất vả đóng kịch vậy làm gì? Đầu bị đánh hư thật hử?”

“Anh chắc anh đang nói chuyện với khách hàng lớn tương lai của anh như thế?” Đỗ Viễn nhướng mày nhìn hắn.

Tạ Tề im bặt, dưng cơ mà khóe miệng vẫn nhếch một góc vô cùng kì dị.

“Tư liệu về Đỗ Thần bên kia mang tới chưa?” Đỗ Viễn quyết định trực tiếp vào vấn đề, tránh cho Tạ Tề tí nữa tái phát bệnh cũ.

Tạ Tề ra hiệu để vệ sĩ đưa một tập tư liệu mỏng cho Đỗ Viễn, sau cũng tổng kết sơ qua một chút: “Bố cậu cuối tuần rồi đã tiến hành phẫu thuật, tuy rằng phẫu thuật thành công nhưng hậu phẫu thuật, tinh thần ông vẫn không ổn, công ty đều là Đỗ Thần lo liệu —— hắn thực ra rất cẩn thận, chỉ tiếp nhận vụ làm ăn thấy lời rõ, hắn sẽ không vì bị nhử gì đó mà mắc mưu đâu.”

“Hắn quá tỉ mẩn đó — nếu là ta đã nhân lúc còn hăng hái thì làm một vụ lớn để mấy lão già kia cơ hội phản đối cũng không có.” Đỗ Viễn nói không nhanh không chậm, phảng phất chỉ là kể lể sự thực, “Vậy nên là hắn không đọ được tôi, trước đây không, giờ cũng thế.”

Với ân ân oán oán nhà họ Đỗ, Tạ Tề cũng chẳng có hứng hóng hớt làm gì, hắn chỉ dừng vài giây hai người thương lượng sơ sơ một hồi, lên kế hoạch bước tiếp theo như thế nào chẳng mấy chốc đã qua một giờ.

“Cậu ở lại viện?” Lúc chia tay, Tạ Tề nhìn hướng Đỗ Viễn đi về, hỏi một câu.

“Có chuyện gì?” Đỗ Viễn hỏi lại.

“Không, đi thong thả cơm tối tôi cho người mang tới ” Tạ Tề nhún nhún vai.

“Đúng rồi —” mới đi có hai bước Đỗ Viễn đã ngoái lại hỏi, “Anh giúp tôi điều tra một chút về người nhà Trần Sâm, đặc biệt anh trai anh ấy.”

“Cậu cần cái này làm gì?” Tạ Tề sửng sốt.

“Cần tới.” Tiêu sái phun ra hai chữ, Đỗ Viễn liền bỏ đi.

“Ế ” Tạ Tề khó chịu chộp ngay cậu ta lại, “Bây giờ thế nào cũng là cậu cậy tôi nhờ? Thái độ phải dễ chịu thế nào chứ nhỉ?”

Đỗ Viễn dừng bước, xoay người cười, nhả từng chữ thật rõ ràng ‘vậy — cảm ơn chủ tịch Tạ’, sau đó không thèm ngoái lại mà đi mất, để một Tạ Tề mặt như bị tạo bón ở lại, cười dữ tợn.

Tác giả: Gần đây chăm chỉ hơn đúng không? Thế nên com đi nào… com đi nào… (vẫy bông cổ vũ )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.