Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 154: Chương 154: Hỏi Rõ Ràng




Sáng hôm sau. Khách sạn K.

Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương vừa đến thì đã thấy Đàm Lệ Linh đợi sẵn ở đó rồi.

- Anh đến rồi à?

- Ừ.

Thấy Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương cùng đến, Đàm Lệ Linh vội đứng lên, mỉm cười nhẹ nhàng nói. Đàm Lệ Linh nghĩ rằng chỉ có một mình Từ Dịch Phàm đến thôi, không ngờ lại còn có cả Triệu Chí Dương nữa. Nhưng anh ta đến đây làm gì?

- Đàm Tiểu thư, cô nhận ra tôi không? Chúng ta cũng đã từng gặp nhau lần trước rồi. - Triệu Chí Dương tiếp tục lên tiếng trong khi Từ Dịch Phàm lại không nói gì cả.

- Triệu Tổng giám đốc Triệu Chí Dương, tôi không thể nào không nhận ra anh được, một vị Tổng giám đốc tài giỏi nhưng cũng đào hoa không kém, danh tiếng nổi khắp thành phố A. Lần trước tôi có gặp anh ở đại biệt thự của Từ gia, hôm đó cũng là sinh nhật của Hạo Văn. Có đúng không vậy Triệu Tổng? Tôi nói không sai chứ?

- Haha... Tôi tưởng cô quên rồi chứ.

Sau đó bọn họ ba người cùng ngồi xuống và cùng gọi cafe. Tuy nhiên lần này, Từ Dịch Phàm lại không uống cafe sữa nữa, anh chỉ uống cafe đặc. Đàm Lệ Linh vẫn uống cafe sữa còn Triệu Chí Dương thì chỉ cho thêm ít đường vào cốc cafe của mình.

- Lệ Linh, thật ra tôi gặp em hôm nay là vì có chuyện muốn hỏi em. – Từ Dịch Phàm nhìn Đàm Lệ Linh nói.

- Anh nói đi.

Giọng nói của Từ Dịch Phàm trở nên nghiêm túc hơn mọi khi khiến cho Đàm Lệ Linh càng cảm thấy bất an.

Từ Dịch Phàm đặt trước mặt Đàm Lệ Linh hộp đồ trang sức mà lần trước cô đưa cho anh:

- Có thể nói cho tôi biết, từ đâu mà em có được những món đồ trang sức này không?

Đàm Lệ Linh kéo hộp đồ trang sức đã mở sẵn về phía mình, nhìn những món đồ kia một hồi rồi nói:

- Em cũng đã từng nói với anh rằng, 3 năm trước em bị tai nạn và được Kiến Thành cứu. Sau khi em tỉnh lại thì mất hết trí nhớ, chẳng nhớ được gì, cũng chẳng biết bản thân mình là ai nữa, thân thế thật sự ra sao, và trên người em cũng chẳng có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào cả. Kiến Thành cũng đã đưa những món đồ này cho em và nói với rằng chúng là của em, em đã đeo chúng trên người trước khi bị tai nạn rồi gặp được anh ấy. Khi phẫu thuật cho em, y tá đã tháo những món đồ này ra và đưa lại cho Kiến Thành. Lúc đó, Kiến Thành bảo đó là những vật duy nhất mà em có. Và từ đó đến bây giờ, em vẫn luôn giữ những món đồ trang sức này bên mình, bởi chúng là những đồ vật duy nhất có thể chứng minh em vốn không phải là em.

- Không phải.

Từ Dịch Phàm nói một câu nói khiến cho cả Đàm Lệ Linh và Triệu Chí Dương đều bất ngờ và cũng không hiểu nổi. Đàm Lệ Linh bỗng ngẩng đầu lên.

- Trên mặt sợi dây chuyền này, em có thấy khắc chữ “A & E” không? Và em có hiểu nghĩa của nó không?

Đàm Lệ Linh bỗng nhíu mày lại. Cô quả thật là có thấy những chữ đó nhưng lại chẳng hiểu nó có nghĩa là gì. Đàm Lệ Linh cũng từng nghĩ đó là tên một thương hiệu đồ trang sức nào đó trên thế giới nhưng thật sự không phải. Nhắm mắt, thở dài, rồi cô nhìn Từ Dịch Phàm với ánh mắt khó hiểu.

- Nó có nghĩa là “Alfred & Evelyn“. Alfred là tên tiếng Anh của anh, còn Evelyn là tên của vợ anh.

Đàm Lệ Linh nghe nói vậy thì hết sức kinh ngạc, tay bắt đầu run lên. Từ Dịch Phàm nói vậy... Không lẽ sợi dây chuyền, còn cả chiếc vòng ta cùng với chiếc nhẫn kia...

- Ý anh là gì?

- Tôi chỉ muốn biết, bộ đồ trang sức này của vợ tôi tại sao em lại có được? Rõ ràng là tôi đã đeo cho cô ấy nhưng sao em lại đeo nó? Tôi hoàn toàn không thể hiểu được.

Đàm Lệ Linh nắm chặt tay, cô vừa kinh ngạc vừa bối rối. Câu hỏi này của anh, cô thật không có câu trả lời.

- Đàm Tiểu thư, bộ đồ trang sức này trên thế giới chỉ có một bộ thôi, nó được Dịch Phàm đặt làm riêng từ tập đoàn Lưu Thị để tặng cho Lộ Phi, cũng là vợ của cậu ấy. Nhưng nó lại nằm trong tay cô. Chúng tôi thật sự không hiểu được. Cô có biết hay không?

- Triệu Tổng giám đốc, chuyện này anh hỏi tôi có lẽ là đã hỏi sai người rồi. Anh cũng biết tôi là một người bị mất trí nhớ, bộ đồ này là Kiến Thành đưa cho tôi sau khi tôi tỉnh lại. Ngoài ra, những chuyện liên quan đến bộ đồ trang sức này, và chuyện vì sao tôi lại đeo nó thì anh hỏi tôi thật sự là tôi không thể cho anh câu trả lời được. Mong anh thứ lỗi cho câu nói này của tôi.

Đàm Lệ Linh cố gắng thật bình tĩnh trả lời. Đàm Lệ Linh rõ ràng là trả lời Triệu Chí Dương nhưng mắt cô lại nhìn về hướng Từ Dịch Phàm. Cô cũng muốn có được một câu trả lời, nhưng câu trả lời gì chứ? Nói như vậy, bộ đồ trang sức này không phải là của cô, nó là của người vợ đã mất của Từ Dịch Phàm. Rốt cuộc là tại sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.