Thư phòng.
Triệu Chí Dương nhanh chóng kết nối máy vi tính, Từ Dịch Phàm cũng ngồi bên cạnh anh ta. Từ Dịch Phàm là người muốn biết rõ nhất sự thật trong câu chuyện này.
- A Toàn, tôi sai cậu điều tra về một cô gái tên là Đàm Lệ Linh cùng mọi thứ xung quanh cô ta. Bây giờ cậu đã điều tra được những gì rồi? Nói cho tôi nghe kết quả đi.
Triệu Chí Dương lên tiếng. Bọn họ đang nói chuyện trực tuyến qua máy vi tính với một người tên A Toàn.
- “Triệu Tổng giám đốc, Từ Tổng giám đốc, những điều mà chúng tôi mới tìm hiểu được về cô gái Đàm Lệ Linh quả thực không nhiều lắm. Vào khoảng 3 năm trước, cô gái tên Đàm Lệ Linh được Tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Thành là Châu Kiến Thành cứu sau một vụ tai nạn rồi và được đưa đến bệnh viện chữa trị một khoảng thời gian khá lâu. Sau khi tỉnh dậy thì Đàm Lệ Linh chẳng nhớ bản thân mình là ai nữa, chính là do bị mất trí nhớ.”
- Mất trí nhớ sao? - “Vâng. Châu Kiến Thành cũng không biết Đàm Lệ Linh là ai nữa, cô ta vốn chỉ là một người mà anh ta cứu được trên đường. Trên người của Đàm Lệ Linh cũng không có bất kỳ giấy tờ tùy thân gì cũng như chẳng có lấy một vật nào chứng minh cho thân phận thật của cô ta, duy chỉ có một bộ đồ trang sức thôi. Thấy tình cảnh như vậy của Đàm Lệ Linh, Châu Kiến Thành còn thuê người chăm sóc cô ta cẩn thận cho đến khi cô ta khỏi bệnh nữa. Tuy nhiên trong thời gian chữa bệnh, Đàm Lệ Linh cũng không có hỏi han gì về thân thế hay những điều liên quan đến cô ta nữa. Châu Kiến Thành cũng hết lòng giúp đỡ Đàm Lệ Linh cho đến khi cô ta xuất viện. Và cũng từ đó, cô ta tự đặt cho mình một cái tên mới, đó chính là Đàm Lệ Linh.” Từ Dịch Phàm lúc này hơi nhíu mày lại. Thật không ngờ sự việc lại có thể là như vậy.
- “Vị Châu Tổng giám đốc kia còn giúp Đàm Lệ Linh mua hẳn một căn nhà, giúp cô ta tất thảy mọi thứ khác nữa. Sau đó vài tháng, Đàm Lệ Linh khỏi hẳn bệnh rồi đến tập đoàn Thiên Thành làm việc và nhanh chóng trở thành cố vấn kinh tế tài chính của bọn họ. Kể từ khi Đàm Lệ Linh đến Thiên Thành làm việc, không những đã giúp cho tập đoàn này càng ngày càng phát triển mà còn khiến cho chỗ đứng trên thương trường ngày càng vững chắc hơn. Châu Kiến Thành từ đó luôn coi Đàm Lệ Linh như “ngôi sao may mắn” có vị trí rất quan trọng vậy. Ví trí của Đàm Lệ Linh trong tập đoàn Thiên Thành cũng rất lớn, nhân viên trong Thiên Thành cũng rất tôn trọng cũng như kính nể cô ta, coi quyền lực trong tay cô ta ngang ngửa với Tổng giám đốc của bọn họ là Châu Kiến Thành. Và cho đến tận bây giờ, trên người Đàm Lệ Linh chỉ có một vài giấy tờ đơn giản được làm sau khi mất trí nhớ mà thôi. Nhà của Đàm Lệ Linh, xe cộ và tất cả những thứ khác đều được mua dưới danh nghĩa của Châu Kiến Thành. Triệu Tổng giám đốc, chúng tôi mới điều tra được ngần ấy thôi. Nếu có gì không được vừa ý, mong hai vị Tổng giám đốc đừng trách tội.”
A Toàn nhanh chóng báo cáo tóm gọn cho Triệu Kiến Dương và Từ Dịch Phàm nghe. Những điều anh ta điều tra được có vẻ như không quá nhiều nhưng dường như cũng rất hữu ích.
- Được rồi, như vậy cũng được. Tôi biết trong thời gian ngắn như thế mà các cậu có thể điều tra ra được ngần này là cũng nhiều lắm rồi. Tôi và Từ Tổng giám đốc đây sẽ không trách tội các cậu đâu. Yên tâm, tôi sẽ chuyển đủ tiền cho các cậu. Chúng ta sẽ vẫn còn phải hợp tác nữa.
- “Cảm ơn Triệu Tổng.”
Triệu Chí Dương quay sang nhìn Từ Dịch Phàm, thấy anh từ nãy tới giờ không nói gì bèn hỏi:
- Cậu nghĩ gì thế?
- Đàm Lệ Linh cũng đã từng nói với mình rằng, Châu Tổng giám đốc Châu Kiến Thành kia là chính ân nhân cứu mạng của cô ấy, nếu không có anh ta thì cô ấy có thể đã chết từ lâu rồi. Chuyện về Đàm Lệ Linh, có lẽ chúng ta nên hỏi Châu Kiến Thành, chắc chắn anh ta cũng biết được vài điều. – Từ Dịch Phàm nghe vậy thì lên tiếng.
- “Từ Tổng giám đốc, mấy năm nay Châu Kiến Thành không nói gì nhiều với Đàm Lệ Linh về chuyện thân thế thật sự cũng như việc cứu cô ta như thế nào, và Đàm Lệ Linh cũng không có hỏi han điều gì cả. Nhưng chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra về việc này. Xin hai vị cứ yên tâm.” - Người tên Toàn kia nói.
- Được, các cậu tiếp tục điều tra chuyện này cho tôi, càng kỹ càng tốt. Nhưng phải thật nhanh đấy, tôi không có nhiều thời gian để chờ đợi đâu. Có gì thì liên lạc nhanh với tôi.
- “Vâng”
- Mau đi làm đi.
Triệu Chí Dương nói xong thì tắt máy. Anh ta quay sang bên phía Từ Dịch Phàm, hỏi:
- Có giúp được gì cho chuyện của cậu không vậy ? Quả thật những chuyện mà bọn A Cường điều tra cũng không nhiều lắm. Vả lại, những chuyện đó chúng ta cũng đã biết được phần nào rồi. Có vẻ như mọi chuyện…
- Cảm ơn cậu. Dù không có nhiều nhưng cũng không phải là không có gì hữu ích. Mọi chuyện cứ để ngày mai mình gặp Lệ Linh xem thế nào. Mình muốn nghe xem Lệ Linh nói gì.
Triệu Chí Dương không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Từ Dịch Phàm rồi thở dài.