Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 167: Chương 167: Khẳng Định




Đàm Lệ Linh thấy Từ Dịch Phàm có vẻ khác thường nên mới hỏi như vậy. Nhưng Từ Dịch Phàm chỉ mỉm cười lắc đầu, trả lời một cách khá đơn giản:

- Anh không sao, cũng chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện vớ vẩn thôi ấy mà. Mà em dạo này rất mệt có đúng không? Châu Tổng bị tai nạn nghiêm trọng như vậy, chỉ có một mình em nhưng lại phải gánh vác đủ thứ công việc của cả một tập đoàn và những chuyện khác. Nhưng cũng đừng cố quá. Đừng để bản thân quá mệt mỏi như vậy, chẳng tốt gì đâu.

- Đúng vậy, nói đúng ra thì quả thực là rất mệt. Anh biết không, ngày trước em chỉ là một cố vấn thôi, công việc của em đơn giản lắm, không phải lo lắng quá nhiều chuyện của tập đoàn, tất cả mọi chuyện đều do Kiến Thành giải quyết hết, vì thế mà em có vẻ như “lười” hơn nhiều so với những người khác. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã thành ra như thế rồi, em có muốn lười cũng chẳng được. Hiện nay báo chí, báo mạng đều đưa tin Kiến Thành bị ốm nên mới biến mất mấy ngày liền. Nếu như tin anh ấy bị tai nạn mà lan truyền ra, sợ rằng Thiên Thành sẽ gặp một đợt khủng hoảng lớn.

Những chuyện này đương nhiên là Từ Dịch Phàm hiểu rõ hơn nhiều so với Đàm Lệ Linh rồi. Trong tình huống này, Đàm Lệ Linh làm vậy là rất đúng. Nhưng cái đúng của cô chẳng phải là đúng hoàn toàn, Đàm Lệ Linh cô cũng có những suy nghĩ thiếu.

- Vừa lo công việc của tập đoàn lại vừa phải chăm sóc cho cả Châu Kiến Thành nữa, có phải em đang cho tự bản thân mình chính là “superwoman” hay không đấy? Nhưng mà cho dù có là “superwoman” hay là thánh thần từ phương nào đi chăng nữa thì cũng cần phải nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe bản thân nữa chứ. Em có nghĩ là em đang tự hành hạ bản thân mình tới mức quá đáng quá rồi không đây? Chẳng lẽ em không nghĩ đến chuyện này à? Em đôi khi cũng chẳng suy nghĩ chín chắn gì nhỉ?

- Không phải là em không nghĩ đến bản thân em. Em chỉ đang cố gắng làm hết sức mình, được đến mức nào thì được thôi. Anh cứ yên tâm đi, em vẫn chưa thể gục ngã vào lúc này được đâu. Khi nào mệt mỏi quá thì em sẽ nghỉ ngơi. Như vậy đã được chưa?

- Em có biết là cả hai lần liền em đều ngất xỉu ngay trước mắt anh, em nghĩ anh phải suy nghĩ thế nào đây. Hay là em cho rằng những chuyện đấy anh phải suy nghĩ đơn giản hơn?

Giọng nói của Từ Dịch Phàm có phần tức giận. Anh tức giận vì Đàm Lệ Linh không nghe lời mình giữ gìn sức khỏe cho tốt. Cô cứ tận lực như vậy có ngày sẽ xảy ra chuyện thôi.

- Em thật sự không sao đâu, thật đấy, anh cũng đừng lo lắng quá như thế. À phải rồi, cũng sắp đến chuyến bay về thành phố T rồi, em phải đi đây. Hẹn gặp lại anh sau.

- Để anh đưa em đi.

Đàm Lệ Linh lại nhìn Từ Dịch Phàm, từ chối:

- Thôi, không cần đâu, để em tự bắt taxi đi cũng được, làm như vậy thì phiền anh quá rồi. Anh cũng bận rộn lắm chứ đâu có rảnh rỗi gì. Em đi đây.

Đàm Lệ Linh mỉm cười coi như một lời tạm biệt rồi nhanh chóng đi ngay, còn Từ Dịch Phàm vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng của cô mà không nói gì cả. Từ Dịch Phàm thật mong Đàm Lệ Linh chính là Phùng Lộ Phi như Triệu Chí Dương nói. Nhưng mọi chuyện thật không thể suy đoán trước được.

..........................................

Tập đoàn Từ Thị.

Triệu Chí Dương thản nhiên đẩy cửa đi vào, còn cầm theo một chai rượu vang đỏ nữa nhưng Từ Dịch Phàm vẫn đang chăm chú làm việc mà chẳng thèm để ý đến anh ta. Anh ta đặt chai rượu vang lên bàn làm việc của Từ Dịch Phàm, ngay trước mặt anh, nói:

- Cậu bận đến thế cơ à? Cứ mỗi lần đến gặp cậu là lại thấy cậu tất bật với công việc.

- Ừ.

- Làm việc lớn gì thì cũng cần phải nghỉ ngơi nữa chứ. Mà mình thấy bên tập đoàn Từ Thị các cậu có gì đâu mà bận rộn đến thế? Hình như cậu rất biết tự moi việc ra để làm.

Từ Dịch Phàm ngẩng đầu lên nhìn Triệu Chí Dương, rồi lại quay sang nhìn chai rượu vang đỏ kia ở trên tay anh ta. Từ Dịch Phàm bỏ bút xuống, nói với giọng bình thản:

- Cậu thật sự cũng rất rảnh đấy. Những nhân viên ở tập đoàn của cậu có vẻ rất khổ sở?

- Khổ sở, cậu nói khổ sở sao? Có mà nhân viên tập đoàn Từ Thị này của cậu mới khổ sở. Ít ra mình biết sắp xếp công việc thế nào cho hợp lý, không như ai đấy, suốt ngày cắm đầu cắm cổ vào mấy cái công văn, tài liệu. Không cẩn thận có ngày sẽ mệt chết đấy. Rồi không cẩn thận còn chết sớm nữa cơ.

Từ Dịch Phàm đứng dậy đi ra chỗ sofa, Triệu Chí Dương thấy thế cầm theo chai rượu đến chỗ anh.

- Hai người đến bệnh viện rồi đúng không? Khi nào thì có kết quả xét nghiệm ADN vậy?

- Ngày mai.

- Thôi nào, Đàm Lệ Linh này chắc chắn chính là Lộ Phi thân yêu của chúng ta, cũng là mẹ của Hạo Văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.