Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 95: Chương 95: Tin Vui (2)




Từ Dịch Phàm vỗ nhẹ lên lưng của Phùng Lộ Phi, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng lạ thường:

- Được rồi được rồi, là anh không tốt, anh sai rồi. Đáng lý là dù có bận việc gì anh cũng phải nghe em nói hết đã.

- Nhưng mà Dịch Phàm, em sợ lắm.

Từ Dịch Phàm lại buông tay ra, cúi đầu xuống nhìn gương mặt có phần lo lắng của Phùng Lộ Phi lúc này.

- Nói cho anh nghe, em sợ cái gì?

- Em đã từng nghĩ đến việc mang thai rồi sinh con nhưng không nghĩ lại đến sớm như vậy. Em rất sợ, cũng rất lo lắng là mình sẽ không thể trở thành một người mẹ tốt được.

- Không sao đâu. Lộ Phi, em yên tâm, trong khoảng thời gian này anh lúc nào cũng ở bên cạnh em. Anh còn nhớ mẹ từng nói, lúc mẹ mang thai mẹ cảm thấy rất hạnh phúc.

- Thật à?

Thấy gương mặt của Phùng Lộ Phi đã bình tĩnh hơn, Từ Dịch Phàm lại mỉm cười nói:

- Phải đấy. Không tin em có thể hỏi mẹ mà.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Thư ký Trịnh đẩy cửa vào nhìn thấy hai vợ chồng Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi bèn hơi cúi đầu xuống nói:

- Tổng giám đốc, đã đến giờ họp rồi ạ.

- Đúng rồi thư ký Trịnh, nhân tiện hủy luôn cuộc họp này đi giúp tôi, bây giờ tôi phải đi có việc quan trọng hơn.

- Dạ?

Thư ký Trịnh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Từ Dịch Phàm. Cuộc họp ngày hôm nay bị hủy, rốt cuộc Tổng giám đốc có chuyện gì quan trọng hơn đến như vậy chứ? Chẳng lẽ liên quan đến vị thiếu phu nhân này?

- Dịch Phàm, nếu cuộc họp ấy quan trọng thì anh cứ đi đi, không sao cả, em về với lái xe Trần cũng được.

- Không sao đâu, cuộc họp có thể hủy nhưng con của chúng ta thì không thể không quan tâm. Bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện khám thai rồi bảo thím Vương làm vài món tẩm bổ cho em.

Lúc này thư ký Trịnh mới nghe rõ vấn đề, hóa ra Tổng giám đốc hủy họp vì thiếu phu nhân mang thai.

- Thư ký Trịnh, cứ làm như lời tôi nói đi.

- Vâng ạ.

- Được rồi, cô ra ngoài đi.

Thư ký Trịnh không nói gì thêm nữa, nhanh chóng đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn mỗi Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi.

- Lộ Phi, bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra.

- Ấy, không cần đâu. Vừa rồi em đã đến bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ bảo thai nhi rất tốt, phát triển bình thường.

- Không được, anh muốn đưa em đi kiểm tra tổng thể, để đảm bảo là hiện tại em đang rất khỏe mạnh.

Không ngăn cản quyết định của Từ Dịch Phàm nữa, Phùng Lộ Phi đi theo anh đến bệnh viện kiểm tra lại lần nữa.

……………………………

Từ gia.

Về đến nhà, Từ Dịch Phàm trên tay vẫn cầm lấy những bức ảnh chụp siêu âm con của anh và Phùng Lộ Phi. Vừa rồi lúc trở về Từ gia, anh còn ghé vào một cửa hàng để mua cuốn sổ lưu niệm. Từ Dịch Phàm nói, anh muốn ghi lại hết thời kỳ con của hai người cho đến lúc sinh ra. Sau này mở ra đọc lại, coi như là một kỷ niệm đáng nhớ.

Phùng Lộ Phi ngồi bên cạnh chăm chú nhìn Từ Dịch Phàm viết từng chữ một. Anh vừa viết vừa mỉm cười, gương mặt lúc này thật sự rất hạnh phúc.

- Về sau khi già, anh sẽ lấy cuốn sổ lưu niệm này ra để xem hình của con, một kỷ niệm đẹp đúng không?

- Phải, kỷ niệm đẹp.

- Đến bây giờ em đã hết lo lắng chưa? Còn sợ hãi nữa không? Đừng lo, anh đã nói rồi, anh sẽ luôn ở bên em mà.

Phùng Lộ Phi ôm chầm lấy Từ Dịch Phàm, khóe mắt lúc này đã bắt đầu ngấn nước nhưng cố gắng không để chúng rơi xuống.

- Có anh ở bên cạnh, em không sợ nữa, càng không phải lo lắng nữa.

- Thế mới phải chứ. Phải rồi, ngày mai đúng lúc là thứ 7, chúng ta cùng về đại biệt thự thông báo tin này cho bố mẹ biết. Hẳn là họ rất vui mừng đây. Anh đang nghĩ, hay chúng ta chuyển về đại biệt thự nhỉ? Có mẹ ở bên cạnh, bà sẽ giúp em trong thời gian em mang thai.

- Được, cứ làm theo ý anh.

Từ Dịch Phàm buông tay ra, nhìn Phùng Lộ Phi trìu mến nói:

- Bây giờ em mau đi tắm đi rồi chúng ta cùng xuống ăn tối. Thím Vương chuẩn bị cho em nhiều đồ bồi bổ lắm đấy.

- Em biết rồi.

Anh lại hôn lên môi của Phùng Lộ Phi khiến cô giật mình:

- Em đi đi.

- Vâng.

Phùng Lộ Phi mỉm cười lấy quần áo rồi đi vào trong nhà tắm. Hôm nay đối với cô và Từ Dịch Phàm, thật sự rất hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.