Trong lòng nàng tràn
đầy kinh ngạc và hoài nghi, kinh ngạc là Nghiêm Phách Thiên cứu nàng,
hoài nghi là tại sao hắn lại không vạch trần nàng.
Nghiêm Phách Thiên này rốt cuộc là địch hay bạn?
Vì sao hắn phải cứu nàng?
Không biết thế nào, thật sự rất kì quái, e rằng chỉ có Nghiêm Phách Thiên mới biết được đáp án.
Trở lại Mai viện, dùng bữa tối, để cho tiểu Song và Thanh Hà hầu hạ tắm rửa xong, Liên Thủy Dao ngồi trước gương đồng.
Để cho các nha hoàn chải đầu cho nàng, chuyện ban ngày xảy ra ở quán rượu vẫn luôn quanh quẩn không đi trong đầu nàng.
Đối với Nghiêm Phách Thiên, trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc. Từ khi vào
Nghiêm phủ, nàng chưa bao giờ thăm dò hạ nhân tất cả về Nghiêm Phách
Thiên. Nhưng hôm nay thì khác, nàng tò mò hỏi nha hoàn. “Tiểu Song,
Nghiêm gia là người như thế nào?”
Tiểu Song dừng động tác chải đầu lại, suy nghĩ một chút rồi trả lời Ngũ di thái.
“Nghiêm gia ạ, đối với thuộc hạ rất nghiêm khắc, tất cả mọi người cực kì kính
sợ hắn. Chẳng qua là chỉ cần không phạm sai lầm, hắn cũng sẽ không tùy
tiện trách phạt.
Liên Thủy Dao nhớ đến lời đồn lần trước nàng
nghe được ở trà lâu, ngờ vực hỏi: “Nhưng mà ta nghe nói, Nghiêm gia là
người tàn nhẫn, tính tình lại thô bạo.”
Thanh Hà ở bên cạnh xử lý y phục cũng quay qua trò chuyện góp vui. “Đúng vậy, ta cũng nghe nói như thế.”
“Nghe nói?” Nàng không tin được nhìn về phía Thanh Hà. “Ngươi ở Nghiêm gia
bao nhiêu năm rồi, Nghiêm gia là người như thế nào chẳng lẽ ngươi không
rõ chút nào sao?”
“Tuy rằng nô tỳ mười hai tuổi đã đến Nghiêm
gia, nhưng thật sự rất ít cơ hội nhìn thấy Nghiêm gia. Bởi vì phần lớn
thời gian Nghiêm gia đều ở bên ngoài buôn bán, những lúc ở trong Nghiêm
phủ rất ít. Chỉ khi Nghiêm phủ có khách quý hoặc nạp thiếp thì Nghiêm
gia mới ở lại trong phủ.”
“Phải không?” Liên Thủy Dao thầm nghĩ,
ngay cả hạ nhân ở Nghiêm phủ cũng rất ít khi nhìn thấy Nghiêm Phách
Thiên, xem ra Nghiêm Phách Thiên này thật thần bí.
Thanh Hà tiếp tục nói: “Mà không chỉ nô tỳ, phần lớn các hạ nhân trong phủ cũng chưa từng có dịp nhìn thấy Nghiêm gia kia.”
Liên Thủy Dao vô cùng buồn bực, nếu như người trong phủ rất ít khi nhìn thấy Nghiêm Phách Thiên thì những lời đồn thế kia từ đâu truyền ra chứ?
Theo lời đồn, Nghiêm Phách Thiên háo sắc lại thô bạo. Nhưng từ khi nàng gả
đến Nghiêm gia, cho tới giờ vẫn chưa động phòng. Mà lần duy nhất chung
giường gối với Nghiêm Phách Thiên, ngay từ đầu nàng đã bị Nghiêm Phách
Thiên giả vờ háo sắc hù dọa, nhưng hắn vẫn chưa hề chạm vào nàng.
Nghĩ lại lần bị thương đó, cảnh tượng Nghiêm Phách Thiên chữa thương cho
nàng, còn có hắn cho nàng uống canh an thần, để cho nàng ngủ một mạch
đến sáng, Nghiêm Phách Thiên cũng không hề chạm vào nàng. Chờ tới khi
nàng tỉnh lại thì Nghiêm Phách Thiên đã đi rồi. Phong thái như vậy hoàn
toàn không giống như lời đồn. Lúc đó nàng cũng không có suy nghĩ nhiều,
nhưng giờ cẩn thận suy nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Lần ám sát đầu tiên, nàng bị Mặc Thanh Vân cản trở. Lần ám sát thứ hai, lại bị Nghiêm Phách Thiên ngăn cản. Chẳng biết thế nào, khi nghĩ đến Nghiêm Phách Thiên thì trong đầu cũng không tự chủ hiện lên hình bóng của Mặc
Thanh Vân.
Có phải thân phận của nàng bị hoài nghi rồi hay không? Nếu như thế, thì tại sao lại không thấy bất kỳ ai tới vạch trần nàng?
Ngày hôm qua ở trong tửu lâu, dường như Nghiêm Phách Thiên biết được mục
đích của nàng, chẳng lẽ mũi tên kia là hắn cố tình bắn, mục đích là nhắc nhở nàng xung quanh có người mai phục?
Nàng càng nghĩ càng mơ
hồ, Nghiêm gia nhìn như có quen biết với Lưu đại nhân, hoặc như đã nhìn
thấu thân phận của nàng, vì sao lại vẫn còn giấu diếm giúp nàng?
Trừ phi…. Trong lòng nàng cả kinh, trừ phi Nghiêm Phách Thiên sợ bị liên
lụy, bởi vì nàng là thiếp của hắn. Thiếp của hắn lại muốn ám sát Điền
Quảng Đình và Lưu đại nhân, như vậy thì trượng phu như hắn cũng khó
thoát khỏi liên quan.
Vẻ mặt nàng lạnh lẽo, đúng rồi, nhất định
là như vậy, đây chính là lý do vì sao Nghiêm Phách Thiên lại không vạch
trần nàng tại chỗ, hắn cũng không phải là đang cứu nàng, mà là vì cứu
chính bản thân hắn, miễn việc bị nàng liên lụy. Điều này giải thích được nguyên nhân hắn ngăn cản nàng lúc đó rồi.
“A, Nghiêm gia.”
Chẳng biết từ lúc nào, Nghiêm Phách Thiên đã xuất hiện ở bên cạnh rèm cửa,
Tiểu Song và Thanh Hà rối rít phúc thân hành lễ với Nghiêm gia.
Liên Thủy Dao ngồi trước gương đồng hồi hồn lại, trái tim như rớt xuống, từ
trong gương nhìn thấy thân hình cao to mạnh mẽ, đúng là Nghiêm Phách
Thiên, hắn đang đứng ở đó.
Khi hắn dùng một con mắt duy nhất nhìn chằm chằm nàng, nàng cảm thấy đứng ngồi không yên, nhưng vẫn bình tĩnh
đứng dậy, chuyển tầm mắt qua nghênh đón Nghiêm Phách Thiên.
Hai
người không nói lời nào mà chỉ nhìn lẫn nhau, nàng cũng không tiến lên
thi lễ mà đứng thẳng tắp ở đó nhìn vào mắt hắn, đôi mắt đẹp lộ ra phòng
bị lạnh lẽo.
Mặc Thanh Vân để toàn bộ dung nhan mỹ lệ yếu ớt lạnh lẽo cùng với ánh mắt tràn đầy phòng bị của nàng vào trong mắt.
Tiểu Song và Thanh Hà đứng ở giữa quay qua quay lại nhìn hai vị chủ tử, cảm
thấy bầu không khí không bình thường, cũng không hiểu tại sao bọn họ lại không nói gì, chỉ là nhìn chăm chú vào nhau, giữa hai người nồng nặc
mùi thuốc súng.
Mặc Thanh Vân phá vỡ trầm mặc trước tiên, trầm giọng nói: “Nhìn thấy phu quân tới, nàng không hầu hạ sao?”
Sắc mặt Liên Thủy Dao không sợ hãi ra lệnh cho Tiểu Song và Thanh Hà.
“Hai người các ngươi đi chuẩn bị nước ấm cho lão gia rửa mặt rửa chân.” Tiểu Song và Thanh Hà vội vàng lên tiếng trả lời.
“Vâng.” Hai người vội vàng đi chuẩn bị nước ấm cho lão gia.
Sau khi nha hoàn lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, vẫn như cũ tiếp tục giằng co.
Mặc Thanh Vân ra lệnh. “Mau tới hầu hạ phu quân của nàng thay y phục đi chứ.”
Liên Thủy Dao híp mắt, giọng điệu lạnh nhạt. “Phu quân có lệnh, thiếp thân
hầu hạ phu quân thay y phục.” Nàng chậm rãi đi lên phía trước, nhìn như
bình thường nhưng kì thật đang ngầm vận lực, mỗi một bước đều ngầm có
thể tấn công cục diện bất cứ lúc nào.
Mặc Thanh Vân không dấu vết quan sát bước chân của nàng, ngoài mặt hắn nhìn như ung dung nhưng thực tế hai tay ở sau lưng cũng đã ngầm vận lực, dự định bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp chiêu. (hai anh chị này đúng là 49 gặp 50 mà )
Liên Thủy Dao tiến đến, ngón tay như ngọc xanh mượt lần lên vạt áo của hắn,
nhẽ nhàng cởi áo ra cho hắn. Khi nàng cởi áo khoác ngoài ra thì cặp mắt
sáng ngời khí phách kia vẫn luôn khóa chặt dung mạo của nàng, nhìn chằm
chằm đến chớp cũng không chớp. Còn nàng thì mặt không có biểu tình gì
cởi áo của hắn ra, sao đó chậm rãi vòng ra phía sau hắn, cởi ống tay áo
từ trên cánh tay hắn xuống.
Nàng cố tình cởi hai tay áo có một
nửa, biết thời cơ không thể để mất, đột nhiên thu lại, dùng hai ống tay
áo trói chặt cánh tay của hắn, đồng thời dùng một tay đè một thanh chủy
thủ (dao găm nhỏ) lên cổ hắn.
Mặc Thanh Vân cũng chẳng hoảng hốt chút nào với việc bị tập kích, trái lại
vẫn bình tĩnh như núi, nhướng mi, chậm rãi quay đầu lại nhìn thấy Liên
Thủy Dao kề dao lên cổ hắn, bộ dạng như nắm được hắn trong tay rồi.
Hắn làm bộ mơ hồ hỏi: “Phu nhân không phải là giúp ta thay y phục sao? Làm sao lại dùng dao đùa với phu quân đây?”
Nàng quắc mắt trừng hắn: “Ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, chỉ cần ngươi trả lời thành thật, ta sẽ không dùng dao đùa với ngươi.”
Khóe môi Mặc Thanh Vân thoáng cười, đột nhiên dùng sức, quần áo vốn đang trói hai cánh tay hắn theo tiếng mà vỡ vụn, túm một cái, tay trái chế trụ cổ tay cầm dao của
nàng, tay phải túm lấy cánh tay kia của nàng, kéo nàng về phía trước.
Bởi vậy, hai người lại lần nữa mặt đối mặt, ngực đối ngực.
Nàng hoảng hốt muốn lùi về phía sau, hắn không cho phép, gương mặt của hai người sát vào nhau, gần như là mũi chạm mũi.
“Chẳng qua là hỏi một chuyện, có cần phải thô lỗ xé rách y phục của phu quân thật không?” Giọng điệu hắn khiêu khích cười hỏi.
Nàng âm thầm nghiến răng, không chịu thua kém hắn, thoáng tươi cười nũng
nịu: “Y phục hư thì may cái mới được rồi.” Dứt lời, bất ngờ đá chân, bức hắn lùi ra một chút, nhân cơ hội giãy ra hai tay bị kìm chế, dao nhỏ
trong tay quét về phía hắn.
Mặc Thanh Vân tránh lưỡi dao sắc nhọn của nàng, lắc lắc đầu: “Muốn cởi y phục của ta thì nói một tiếng là
được, đừng dã man như vậy chứ.”
“Hừ! Miệng lưỡi trơn tru!” Nàng
không khách khí lại đâm vài dao về phía hắn. Mặc Thanh Vân chỉ né chứ
không đỡ, nhìn như yếu thế nhưng kì thật tất cả đều nằm trong khống chế
của hắn.
Cuối cùng, hắn bị buộc vào đường cùng, dao trong tay
nàng lại kề lên cổ hắn lần nữa. Nàng dương dương tự đắc rốt cuộc mình
cũng chế phục được hắn.
“Xem ngươi còn dám huyên thuyên nữa không!”
Mặc Thanh Vân dang hai tay ra, ra vẻ đầu hàng. “Kỳ thật, chỉ cần nàng nói một tiếng, ta sẽ cởi sạch y phục ra ngay.”
“Ngươi còn dám___” Mới nói được ba chữ, nàng bỗng ngây người, thoáng thấy cái
gì rơi xuống, nhìn lên nhìn xuống thấy quần của hắn đã rớt, bên trong
trần như nhộng, cái gì cũng thấy hết trơn rồi.
Liên Thủy Dao xanh mặt sợ hãi kêu lên một tiếng, sợ tới mức nhảy ra vài bước, vội vã lấy
tay che mắt, xấu hổ và giận dữ mắng: “Ngươi, ngươi làm gì mà cởi quần
ra! Không biết xấu hổ!”
“Rõ ràng là nàng dùng dao cắt đứt quần với áo của ta mà, vừa ăn cướp lại vừa la làng.” Hắn vừa nói lại vừa đi về phía nàng.
Liên Thủy Dao hoảng hốt chạy đi. “Ngươi đừng qua đây!”
“Không phải là nàng có điều muốn hỏi ta sao? Đừng chạy nha.” Mặc Thanh Vân
chẳng hề để ý chuyện nửa người dưới của mình không mảnh vải che thân,
nàng chạy hướng đông, hắn chạy hướng đông, nàng đi hướng tây, hắn cũng
đi hướng tây. Liên Thủy Dao bị hắn làm cho xấu hổ, giận dữ và lẫn lộn,
trốn hắn còn không kịp, khí thế vừa nãy đã sớm bay đâu mất rồi.
Hắn là một kẻ dã man! Thật là thô bỉ! Không biết xấu hổ!
Mặc Thanh Vân là cố tình, hắn rất ít khi đùa với nữ nhân như vậy, càng
nhiều hứng thú đùa giỡn nàng, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười xấu
xa.
Tiểu Song và Thanh Hà chia nhau bưng nước ấm vào, vừa vào cửa thì đụng phải Ngũ di thái, cả chậu nước ấm bắn tung tóe lên người Ngũ
di thái.
“A! Ngũ di thái, thật xin lỗi!” Tiếu Song biết đã gây
họa, vội vã nhận tội. Thanh Hà bưng chậu nước ấm phía sau thấy Tiểu Song đụng phải Ngũ di thái cũng rất sửng sốt.
Liên Thủy Dao không nói hai lời, đoạt lấy chậu nước trong tay Thanh Hà, quay lại hắt vào Nghiêm Phách Thiên đang đuổi theo.
Tiểu Song và Thanh Hà nhìn thấy cảnh này thì đều choáng váng, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Mặc Thanh Vân bị tạt thẳng vào mặt, ướt từ đầu đến chân, gương mặt ướt đẫm
cuối cùng sụp xuống, được lắm, nữ nhân này càng ngày càng càn rỡ rồi,
dám dùng nước nóng hắt phu quân, hắn không dạy cho nàng một bài học thì
không được.
Phẫn nộ sao? Không, hắn chẳng những không hề
trừng mắt lại mà ngược lại càng cười sâu hơn, hai mắt sáng lấp lánh có
khí phách nhìn chằm chằm nàng.
Thấy hắn đến gần, Liên Thủy Dao
xoay người muốn bỏ chạy, chẳng qua nếu hắn có ý định muốn bắt nàng thì
đúng là nàng trốn thoát, thân hình nhanh nhẹn của hắn nhào lên phía
trước, lập tức bắt được nàng.
“A! Buông tay ra!” Nàng thét chói tai.
“Có gan hắt nước lên người ta lại không có gan đối mặt với ta sao?” Hơi thở nóng rực của Mặc Thanh Vân phả bên tai nàng, giữ chặt nàng.
Hai
nha hoàn nhìn thấy cảnh này đều ngây người, trố mắt nhìn Nghiêm gia quần áo rách nát chạy tới, ngay cả quần cũng không mặc. Tuy chéo áo rách
rưới có che đậy những chỗ quan trọng, nhưng chợt nổi giận đùng đùng chạy đến như vậy cũng đủ dọa người rồi, giống như là nổi thú tính lên bắt nữ nhân vậy.
Mặc Thanh Vân khiêng Liên Thủy Dao lên vai, đồng thời
ra lệnh cho Tiểu Song và Thanh Hà. “Các ngươi lui ra, nói cho những
người khác, đêm nay không cho phép bất kì kẻ nào vào đây, có nghe
không!”
Đối mặt với khí thế dọa người của Nghiêm gia, hai nha hoàn nào dám không nghe.
“Dạ, dạ!” Các nàng đành phải vội vàng lui ra, đóng cửa lại, cho dù trong
phòng truyền đến tiếng thét chói tai của Ngũ di thái, các nàng cũng chỉ
có thể ở bên ngoài lo lắng không thôi, không giúp được gì cả.
“Tiểu Song, làm sao bây giờ?” Thanh Hà lo lắng hỏi.
“Ngươi hỏi ta, làm sao ta biết đây?” Tiểu Song cũng đã sớm hoảng đến tay chân luống cuống rồi.
Quả thật, có thể làm gì chứ? Các nàng chẳng qua chỉ là hạ nhân, chẳng lẽ có khả năng cản trở chủ tử động phòng sao?
“Nghiêm gia thật đáng sợ, Ngũ di thái thật đáng thương.” Tiểu Song không nhịn được rưng rưng hai mắt muốn khóc.
“Nghiêm gia quá tàn nhẫn, không hiểu được phải thương hoa tiếc ngọc, hi vọng
Ngũ di thái có thể sống qua được.” Thanh Hà cũng lo lắng đến đỏ vành
mắt, mũi cũng cay cay.
Chủ tử Nghiêm Phách Thiên vừa thô lỗ lại
bá đạo, nghe thấy tiếng thét chói tai của Ngũ di thái là có thể tưởng
tượng được chủ tử tàn nhẫn biến thái đến thế nào, thảo nào không có ai
có can đảm cho nữ nhi của mình làm chính thất Nghiêm gia. Dưới vuốt sói
của nam nhân, nữ nhân không chết cũng chỉ còn nữa cái mạng mà thôi.
Hu hu hu….Ngũ di thái đáng thương, điều các nàng có thể làm ngoại trừ đồng cảm cũng chỉ có thể cầu khẩn phù hộ Ngũ di thái sống qua tối nay thôi.
Ngày mai, đầu đường cuối phố sẽ lại truyền ra lời đồn Nghiêm Phách Thiên ngược đãi tiểu thiếp.
Liên Thủy Dao ngồi ở ghế tựa bên cửa sổ, hoàn toàn đề phòng trừng mắt Nghiêm Phách Thiên.
Nàng hắt Nghiêm Phách Thiên ướt sủng cả người thì chính mình cũng không tốt
hơn chỗ nào, tên đáng giận kia cố tình dùng thân thể ướt đẫm ôm nàng,
làm nàng cũng bị ướt, hại nàng bây giờ chật vật cả người.
Lúc này Nghiêm Phách Thiên đang ngồi ở mép giường, dùng khăn vải to lau thân
thể và tóc của mình, nửa người trên cường tráng để trần, nửa người dưới
chỉ dùng khăn vải lớn che đậy vị trí trọng điểm.
Trong phòng hỗn loạn, đồ vật xiêu vẹo, tất cả đều là do Ngũ di thái gian xảo này ban tặng.
Hắn vừa lau khô thân thể mình, vừa cười như không cười trừng mắt ngắm nàng, lấy một khăn vải lớn sạch sẽ ném cho nàng.
“Nàng cũng lau đi.” Ban đêm, nhiệt độ có vẻ lạnh, thân thể hắn cường tráng
không sợ lanh nhưng không nhất định là nàng có thể sao?
Liên Thủy Dao nổi giận trừng hắn. Tuy rằng không muốn nhận ý tốt của hắn nhưng
mặc y phục ẩm ướt, thân mình không nhịn được lạnh run, lại còn uất ức
bản thân không có chỗ lợi nào, nên nàng cũng dùng khăn to lau khô chính
mình.
“Hắt xì!” Nàng không nhịn được hắt hơi một cái, giương mắt
nhìn hắn chỉ thấy khóe miệng hắn cong lên cười tà, đang cười nàng chứ
đâu, làm cho trong lòng nàng càng giận hơn.
Có gì buồn cười chứ? Nhìn thật khiến người ta lửa giận đầy bụng, nàng quay mặt đi chỗ khác, dứt khoát không nhìn hắn.
“Ta đề nghị nàng tốt nhất cởi y phục ẩm ướt ra, tránh bị cảm lạnh.” Hắn có lòng tốt ra đề nghị.