Liên Thủy Dao quay đầu lại trừng hắn, kêu nàng cởi áo trước mặt hắn? Tưởng tốt đẹp sao! Nàng
không tin hắn chút nào, cũng không nghĩ lại xem là ai làm nàng thành ra
thế này.
Mặc Thanh Vân cười nhìn bộ dạng nàng quắc mắt, vật nhỏ
này tức giận rồi, cũng có một phen phong tình đấy chứ, xem ánh mắt của
nàng, bộ dạng sợ hắn nổi thú tính lên ăn nàng kìa. Như vậy cũng khó
trách, tính tình Nghiêm Phách Thiên háo sắc, trong mắt thế nhân, cũng
không phải quân tử gì. Chỉ có thể nói, năm huynh đệ bọn họ đã thành công phá hư thanh danh của Nghiêm Phách Thiên rồi.
Chẳng qua, hắn cũng không hy vọng tiểu thiếp của hắn nhiễm phong hàn đâu.
“Yên tâm đi, nếu thật sự ta muốn ăn nàng, cho dù nàng mặc thiết giáp đồng y ta cũng hủy nó ( giáp sắt, áo bằng đồng
Bị hắn nói như thế, nàng vội cúi đầu kiểm tra y phục của mình, giật mình
nhìn thấy y phục ẩm ướt như ẩn như hiện, sợ đến mức vội vàng dùng khăn
vải to che ngực, gương mặt không biết là bởi vì xấu hổ hay tức giận mà
trở nên đỏ bừng, làm cho Mặc Thanh Vân cười ha hả.
Nàng xấu hổ
cùng giận dữ đan xen, hận bản thân đánh không lại hắn, thay vì để hắn
chế giễu, không bằng nhanh thay một thân y phục ẩm ướt ra. Nàng đứng
lên, muốn đi thay y phục nhưng phát hiện bình phong đã sớm bị trận hỗn
loạn vừa rồi làm hư rồi, bất đắc dĩ, nàng đành phải giận dữ ra lệnh với
hắn. “Ngươi quay lưng lại đi.”
Mặc Thanh Vân nhướng mày, quay mặt qua một bên.
“Còn thân nữa, cả người ngươi cũng quay đi.” Nàng yêu cầu.
Mặc Thanh Vân đành phải xoay người đi, đưa lưng về phía nàng.
Liên Thủy Dao vẫn không yên tâm, hung hăng uy hiếp hắn. “Ta cảnh cáo ngươi,
không được nhìn lén. Nếu dám nhìn lén, ta sẽ không để yên cho ngươi
đâu.”
Mặc Thanh Vân rất muốn cười, nếu như hắn thật sự muốn nhìn
thì nàng cũng hết cách với hắn. Chẳng qua hắn là quân tử, nam tử hán đại trượng phu không đi làm cái loại chuyện xấu rình coi nữ nhân thay y
phục.
“Được, ta không nhìn trộm, được chưa.” Giọng điệu của hắn mang theo ý cười trả lời.
Nàng do dự một chút, xác định hắn không có ý nhìn lén mới vội vàng dùng tốc
độ nhanh nhất cởi váy ẩm ướt xuống, thay y phục thường ngày.
Cuối cùng thoải mái hơn, nàng thở ra một hơi.
“Được không?” Hắn hỏi.
Trả lời hắn là một bộ y phục ném tới, rơi trên vai hắn. Hắn nhướng mi nhìn
thấy đúng là một cái quần nam nhân, bèn quay đầu lại nhìn nàng.
“Mặc vào.” Nàng ra lệnh, không cho phép hắn tiếp tục trần truồng trước mặt
nàng, khi nói chuyện phải nhìn đi chỗ khác, tránh nhìn thấy “thứ không
sạch sẽ gì đó”.
Khóe môi Mặc Thanh Vân từ đầu đến cuối vẫn nhếch lên, cực kỳ hợp tác mặc quần vào, sau đó nói với nàng: “Như vậy được chưa?”
Hắn tuyệt không để ý thái độ bất tuân của nàng, thậm chí là dung túng. Kỳ
thật lúc trước nàng to gan hắt nước lên người hắn, hắn cũng không có
thật sự giận nàng. Ngoài mặt tức giận chẳng qua là để cho bọn hạ nhân
thấy mà thôi. Dù sao, ở trước mặt hạ nhân, hắn cũng phải giữ được uy
nghiêm của Nghiêm Phách Thiên.
Tuy rằng hắn bắt nàng trở về
phòng, nhưng căn bản không có làm chuyện gì tổn hại đến nàng. Ngược lại, nàng kích động vừa đánh vừa đá, lại còn cầm đồ đạc ném hắn. May mà hắn
da thô thịt dày, chịu được thêu hoa quyền cùng phù dung cước của nàng,
ngay cả trên vai của hắn cũng đã lưu lại mấy dấu răng của nàng rồi.
Trên thực tế, hắn hoàn toàn không làm thương tổn nàng, lại còn nhường nàng
khắp nơi. Nếu không thì nàng làm gì có cơ hội biến cái phòng này trở nên lộn xộn như vậy được.
Bởi vì đã tính nhường nàng nên nàng kêu hắn xoay người đi, hắn liền xoay người, nàng kêu hắn mặc quần, hắn sẽ mặc quần.
Xem nàng còn đang thở hổn hển, sức lực chắc cũng gần phục hồi, có vẻ sẽ
tỉnh táo lại, lúc này hắn mới ung dung mở miệng. “Được rồi, nàng muốn
hỏi cái gì thì hỏi đi.”
Hắn biết rõ trong lòng nàng nhất định có rất nhiều nghi vấn, mà tối nay hắn vô phòng là để trả lời vấn đề của nàng.
Liên Thủy Dao nghi nghi ngờ ngờ trừng mắt hắn, hồi lâu mới mở miệng chất vấn. “Ngươi có quan hệ gì với Điền Quảng Đình?”
“Kẻ thù.”
Đoán không được hắn trả lời thẳng thắng như thế, mà nội dung còn làm người ta ngoài ý muốn khiến nàng hết sức kinh ngạc.
“Kẻ thù?”
“Ừ.”
Nàng ngơ ngác trừng mắt hắn, tiếp tục chất vấn. “Ngươi có thù gì với hắn?”
Ánh mắt của Mặc Thanh Vân buồn bã, chậm rãi trả lời. “Thù diệt tộc.”
Diệt tộc? Đây chính là huyết hải thâm thù nha!
Nàng ngây người thật lâu, cảm thấy cần phải làm rõ ràng, chỉ sợ bản thân nghe nhầm, thật cẩn thận hỏi lại lần nữa.
“Hắn là kẻ thù diệt tộc của ngươi?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng ngươi lại còn xưng huynh gọi đệ với hắn?”
“Đúng thế.”
“Lại còn nâng cốc nói cười với hắn?”
“Đúng như vậy.”
Nàng liên tục hỏi ba lần, hắn cũng trả lời cực kì chắc chắn ba lần, không hề do dự, làm nàng kinh ngạc đến nghẹn lời, nhưng chỉ chốc lát sau lại cảm thấy tức giận vô cùng.
“Ngươi hù ai hả! Ta mới không tin! Không
nhìn ra các ngươi là kẻ thù chút nào!” Nói là bạn rượu cũng không sai
lắm, nàng cho là hắn nói hưu nói vượn, ai lại cùng kẻ thù của mình uống
rượu mua vui, lại còn trò chuyện thật vui vẻ nữa chứ.
Mặc Thanh
Vân sớm biết nàng có phản ứng thế, thái độ điềm tĩnh, vẻ mặt bất động
như núi nói: “Là kẻ thù, không nhất định phải cho đối phương biết, trong lòng có hận không nhất định phải biểu hiện trên mặt. Quân tử báo thù,
mười năm không muộn, chờ đợi thời cơ, nhất định phải nhẫn nại.”
Hai mắt hắn sáng như đuốc, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói thật nghiêm nghị,
cũng biểu lộ ý đồ của hắn, nếu nàng là người thông minh, nên biết rõ đạo lý này.
Liên Thủy Dao rất ngoài ý muốn khi nghe những lời này,
nàng đúng là tức giận, không sai, nhưng không hề hồ đồ. Từ lời nói của
hắn đã biết được hắn đã phải chịu đựng mọi gian khổ, cùng có kẻ thù là
Điền Quảng Đình, cùng có huyết hải thâm thù như nhau nhưng hắn lựa chọn
giữ gìn thực lực, giấu kín đi, làm cho trong lòng nàng kinh ngạc không
thôi.
Nam nhân này đã có kế hoạch từ trước.
“Ta nói xong rồi, đến lượt nàng.” Hắn đột ngột chuyển đề tài, chĩa mũi nhọn về phía nàng.
Nàng sửng sốt. “Ta?”
Ánh mắt của hắn đột
nhiên trở nên sắc nhọn, trầm giọng chất vấn. “Nàng cũng biết hôm nay
nàng kích động như thế nào, thiếu chút nữa hi sinh vô ích rồi.”
Bị ánh mắt sắc nhọn như vậy trừng mình, làm nàng không khỏi tim đập lỡ một nhịp, vẻ mặt uy nghiêm cùng giọng điệu của hắn rõ ràng trách móc nàng
không sáng suốt, đã làm sai chuyện, chờ nàng sám hối.
Sự bưởng
bỉnh của nàng không cho phép nàng cúi đầu, căm giận phản bác lại. “Thì
sao chứ? Nói cho ngươi biết, Điền Quảng Đình cũng là kẻ thù của ta, ta
hận không thể bầm thây hắn vạn đoạn, nếu không phải ngươi ra tay ngăn
cản, ta đã sớm giết tên gian thần kia rồi.”
“Nàng không thể giết hắn.”
“Vì sao?”
Nàng không phục hỏi lại hắn, chỉ cho chính mình mà không cho nàng đi giết
Điền Quảng Đình, đây là cái đạo lý gì? Nàng cũng muốn nghe lý do của hắn một chút.
Mặc Thanh Vân đứng lên, chậm rã đi về phía nàng, mỗi
một bước nói một câu. “Giết hắn, chẳng qua là một mạng đổi một mạng,
những sinh mạng bị hắn hãm hại đến mấy trăm người, người chết không thể
sống lại, có thể để họ thật sự an nghỉ là thay bọn họ rửa nỗi oan khuất, lấy lại công đạo, như vậy, mới có thể an ủi vong linh trên trời của
những người đã khuất, nàng nói như vậy có phải không?” Nói xong câu cuối cùng, hắn đã đi tới trước mặt nàng, từ trên cao nhìn thẳng xuống nàng.
“Chuyện này….” Nàng nhất thời nghẹn họng. Từ sau khi tan cửa nát nhà, nàng một
lòng muốn báo thù, chưa hề nghĩ sâu xa như vậy, lời của hắn nói rõ ràng
đâu ra đấy làm nàng không cách nào phản bác lại, không tự chủ cắn môi,
cúi đầu, không nghĩ ra lý do gì tốt hơn đến phản bác hắn.
Thấy
nàng không nói ra lời, hắn xem như nàng nghe hiểu, giọng điệu cũng mềm
lại. “Giao Điền Quảng Đình cho ta, thù của chúng ta sẽ cùng trả, nàng
không được tự ý hành động nữa, hiểu chưa?”
Nàng giương mắt trừng hắn. “Vì sao ta phải nghe ngươi?”
“Bởi vì ta không hy vọng nàng có bất cứ sơ xuất gì, Thủy Dao.” Khi hắn dịu
dàng gọi tên thật của nàng thì cả người nàng chấn động, kinh ngạc đến
mức lại giương mắt lên lần nữa.
Hắn…Hắn gọi nàng là gì? Thủy Dao? Làm sao hắn biết được thân phận thật của nàng?
Từ vẻ mặt khiếp sợ của nàng, Mặc Thanh Vân dễ dàng biết được phán đoán của mình không sai, nàng chính là Liên Thủy Dao.
“Hộ bộ thị lang Liên Thạc Vọng là phụ thân nàng, nàng là thiên kim của Liên đại nhân, những thứ này ta đều biết hết rồi.” Hắn nói rõ từng chữ cho
nàng, hắn chẳng những biết rõ nàng là ai, còn điều tra rõ ràng gia thế
và cả chuyện phụ thân nàng làm quan gì nữa.
Thì ra hắn đã sớm
biết thân phận của mình, lại còn biết rõ ràng như thế, một khi đã như
vậy, nàng cũng không cần phải giấu diếm nữa.
Nàng hít sâu một
hơi, thản nhiên trả lời. “Không sai, ta là Liên Thủy Dao, không phải là
Thi Thanh Nhi. Thật xin lỗi đã lừa ngươi, thực tế Thi Thanh Nhi chân
chính đã bệnh chết rồi.”
Vốn tưởng rằng hắn nghe xong sẽ có phản ứng sửng sốt, không ngờ hắn chỉ nhẹ nhàng trả lời.
“Ta biết.” Nàng lại kinh ngạc lần nữa.
“Ngay cả chuyện này ngươi cũng biết?”
Hắn thoáng cười. “Đúng vậy.”
Nàng càng lúc càng không hiểu nổi Nghiêm Phách Thiên này, hắn làm nàng quá
ngoài ý muốn. Người này không phải là một tên thô kệch, mà kỳ thật ra là một người sâu xa khó hiểu, đã sớm biết thân phận của nàng lại không hề
có phản ứng gì, tâm tư kín đáo khó đoán. May mà hắn không phải là người
của Điền Quảng Đình, nếu không thì sẽ là một đối thủ đáng sợ.
Liên Thủy Dao áp chế kinh ngạc trong lòng xuống, hoàn hồn. Đối với nam nhân
này, trong lòng càng không tin hơn, nghi ngờ hỏi hắn. “Ngươi đã biết rõ, vì sao không tìm ta chất vấn?”
“Một người bệnh chết rồi, thì hỏi được gì chứ?” Hẳn quăng ra một câu như thế rồi xoay người trở về ngồi
xuống bên giường, mà nàng không nhịn được đuổi theo hỏi.
“Nàng mới là thiếp ngươi muốn nạp mà, chẳng lẽ ngươi không quan tâm nàng chút nào sao?”
“Không.” Trả lời rất kiên quyết.
Nàng chưa từ bỏ ý định, hỏi lại: “Tại sao? Chẳng lẽ ngươi không có cảm tình
với nàng chút nào sao?” Chẳng lẽ nam nhân này vô tình đúng như lời đồn?
Sâu trong nội tâm nàng dù sao vẫn không tin những cái tin vịt kia, bởi
vì nàng cảm giác được, Nghiêm Phách Thiên dường như không phải là người
lạnh lùng.
“Ta chỉ biết, người ngồi kiệu hoa vào Nghiêm phủ, là nàng.” Vừa nói, con ngươi sâu không thấy đáy vừa nhìn thẳng vào mắt nàng.
Lời này làm nàng ngơ ngẩn, đoán không ra hắn sẽ nói như vậy. Khi cảm thấy
ánh mắt của hắn trở nên sâu thẳm thì lòng của nàng không hiểu được đập
nhanh hơn, nhìn thấy rõ trong đáy mắt của hắn dấy lên dục vọng thì cả
kinh, không tự chủ được lui về sau. Nhưng nàng vừa có động tác thì
Nghiêm Phách Thiên đã vươn tay ra vòng chặt eo nàng, kéo nàng vào trong
lòng.
Nàng tâm ý hoảng loạn, hai đám mây hồng hiện lên trên má,
đôi tay để trước bờ ngực rắn chắc của hắn, hoảng hốt lại e lệ trừng hắn. (lạy, có một tối mà chị trừng hoài, mắt muốn hư luôn =)) )
Trời! Hắn muốn viên phòng với nàng sao? Nàng chưa chuẩn bị tâm lý chút nào
cả. Tuy rằng nói nàng ngồi kiệu hoa vào Nghiêm phủ của hắn là không sai, nhưng nàng không phải là Thi Thanh Nhi.
“Ngươi không thể như
vậy, ta không phải là Thi Thanh Nhi.” Nàng bối rối nhắc nhở hắn, thấy
hắn chẳng những không ngừng tay, bắt đầu cởi bỏ vạt áo của nàng, coi như điếc với lời nói của nàng khiến nàng càng nóng nảy hơn, chỉ có thể nghĩ tất cả biện pháp thuyết phục hắn. “Ngươi đã biết ta là nữ nhi của Hộ bộ thị lang đại nhân, cũng biết được ta là phạm nhân, là trọng phạm của
triều đình, thì không nên thu ta làm thiếp, không bằng ngươi thả ta đi.” Giọng điệu của nàng có thể nói là cầu xin rồi.
“Đừng động đậy.” Hắn đột nhiên ra lệnh, làm nàng ngơ ngẩn, người cũng ngoan ngoãn không động đậy nữa.
Thấy nàng không vùng vẫy nữa, hắn mới từ tốn nói. “Để ta nhìn xem thương thể của nàng có tốt hơn không.”
Thì ra hắn cởi áo của nàng là muốn kiểm tra vết dao trên cánh tay nàng,
không phải sắc tâm nổi lên muốn ăn nàng như nàng tưởng tượng.
Hành động của hắn hại nàng đoán không ra, càng không biết được rốt cuộc hắn
đang nghĩ cái gì, đành phải đỏ mặt, tùy ý hắn cởi áo ngoài của mình ra,
lộ ra cánh tay trắng hồng mềm mại, để hắn xem xét cánh tay bị thương của nàng.
Hắn trắng trợn nhìn thân thể của nàng như vậy làm nàng cực kỳ thẹn thùng.
Ánh mắt nghiêm túc chuyển đến gương mặt nàng. “Có thay thuốc đúng hạn không?”
Nàng khẽ cắn môi dưới, trả lời. “Thanh Hà các nàng mỗi ngày đều thay thuốc đúng hạn cho ta.”
Nhìn bộ dạng nhíu mày của hắn, sợ là không hài lòng mức độ khép miệng vết
thương của nàng rồi. Chẳng qua là một vết đao, không có thương tổn gân
cốt, có cần phải nhìn lâu như vậy sao? Nàng cảm thấy gương mặt của mình
nóng quá.
Mặc Thanh Vân xem kĩ miệng vết thương rồi mới mở miệng. “Hôm qua có một lượng dược liệu mới đến, phần lớn là vận chuyển đường
biển từ miền nam tới, nghe nói hiệu quả trị liệu vết thương rất tốt, có
thể nhanh khép miệng vết thương, không lưu lại sẹo. Ngày mai ta kêu các
nàng đổi dược mới thử xem.”
Lại nữa rồi, hắn rõ ràng là nên cực
kì thô lỗ ngang ngược mới phải, lại đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy
khiến nàng vô cùng không quen___cũng không phải nàng ưa thích hắn thô lỗ mà là trong thâm tâm nàng cảm thấy hắn dịu dàng như vậy càng làm người
khác không biết đâu mà lần, sức quyến rũ không cách nào chống lại được.
“Để lại sẹo cũng không có gì đáng ngại, không cần phải phiền phức như thế.” Nàng không nhịn được nói. Bởi vì không muốn thiếu nợ hắn, cũng không
cần hắn dịu dàng với mình như vậy, như thế sẽ làm cho nàng cảm thấy khốn đốn, cũng chán ghét bản thân cảm thấy như nai con đập loạn với hắn, nên cố tình giận dỗi nói ra những lời này.
Bọn họ còn chẳng quan tâm tính mạng của mình, thì làm sao để ý trên người mình có vài vết sẹo khó coi chứ?
“Nhưng ta để ý.” Hắn nói.
Lời này làm nàng tự nhiên tức giân, thì ra hắn không chấp nhận được nữ nhân trên người có sẹo, nhìn chướng mắt phải không?
“Nếu đã để ý, thì sao không hưu ta đi.” Nàng khiêu khích lại hắn, quả nhiên
làm hắn trừng mắt, vẻ mặt không vui, gương mặt chậm rãi tới gần bí mật
uy hiếp.