Tin rằng phụ thân, mẫu thân cùng đại ca trên trời có linh thiêng cũng sẽ vui vẻ vì nàng. Đến
lúc đó, phu quân sẽ vì nàng mà xây dựng từ đường nhà họ Liên, tế bái
người đã khuất, an ủi vong linh.
Ngoài ra, nàng còn có một nguyện vọng, nếu nàng nói tâm nguyện này cho Nghiêm Phách Thiên, không biết hắn có đáp ứng không?
Sau khi bản thân hạ quyết tâm theo Nghiêm Phách Thiên, ý tưởng này liền
bắt đầu nảy sinh. Ích kỉ mà nói, nàng hi vọng hài tử thứ hai của bọn họ
có thể mang họ mẫu thân, kéo dài hương khói của Liên gia.
Không biết hắn có đáp ứng không?
Nàng không nắm chắc, nhưng nàng đoán rằng, chỉ hắn mới có thể hiểu được
nguyên nhân nàng làm như vậy, cùng có kiếp nạn như nàng, chịu qua thống
khổ nhà tan cửa nát, nên nhất định có thể hiểu nàng có trách nhiệm kéo
dài hương khói Liên gia.
Vì để cho Nghiêm Phách Thiên đáp ứng,
nàng sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục hắn. Đột nhiên nhắc nhở nàng một
chuyện nàng vẫn luôn không chú ý, nếu như nàng nhớ không sai, nguyệt sự
tháng này của nàng hình như chưa tới...
Trong lòng nàng cả kinh, thầm nghĩ không phải là...có?
Nàng không dám ôm hi vọng quá lớn. Bởi vì trừ nguyệt sự bị muộn, nàng cũng
không có bất cứ cái gì không khỏe. Nhưng vì cẩn thận, nàng cố tình nói
thân thể bệnh nhẹ, để cho Thanh Hà lén lút tìm đại phu tới bắt mạch cho
nàng.
Khi đại phu chẩn đoán ra nàng thật sự có thai thì chính
nàng cũng vì tin nàng mà vô cùng cao hứng, cho một thỏi bạc, nói đối
phương không cần thối lại, cũng kêu Thanh Hà tiễn đại phu ra ngoài.
Nàng bởi vì quá kinh hỉ mà nước mắt tuôn rơi, hai nha hoàn cũng đã sớm khóc
đỏ mắt, ba người nắm chặt tay nhau, trong lòng không ngừng hưng phấn.
Liên Thủy Dao cẩn thận sờ bụng mình, tay vẫn run nhè nhẹ, thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là ý trời? Nàng thật sự có....
"Phu nhân, Nghiêm gia mà biết, nhất định sẽ vô cùng cao hứng!"
"Không, trước tiên không được lộ ra." Nàng nghiêm túc nhắc nhở Thanh Hà cùng Tiểu Song.
"Hả? Vì sao?"
"Ta muốn cho Nghiêm gia một bất ngờ."
Thanh Hà càng không hiểu, trên mặt đầy vẻ khó hiểu. "Phu nhân, nếu như không
nói cho Nghiêm gia, làm sao cho hắn một bất ngờ được?"
Đây chính
là chỗ Liên Thủy Dao phải thận trọng, nàng lấy tay nhẹ nhàng sờ bụng
mình, dáng vẻ và cử chỉ đều tỏ ra hết sức cẩn thận, lẩm bẩm nói. "Nghiêm gia cực kì mong đợi ta sinh cho hắn một hài tử khỏe mạnh, cho nên nhất
định phải thận trọng. Gần đây hắn bị công việc cuốn quanh, ta không hi
vọng hắn vì thế mà phân tâm, đợi tìm thời điểm thích hợp sẽ nói cho
hắn."
Thanh Hà bừng tỉnh ngộ. "Thì ra là như vậy, phu nhân, thật khổ cho người rồi, vì Nghiêm gia mà tốn nhiều tâm tư như thế."
Tiểu Song cũng nói: "Ta hiểu được, phu nhân, người yên tâm đi, chúng ta sẽ tuân theo dặn dò của người."
Liên Thủy Dao vỗ nhẹ tay các nàng, lộ ra nụ cười vui mừng. Trên thực tế, đây chỉ là một nguyên nhân, mục đích lớn nhất của nàng là trước hết phải
nghĩ ra kế tiếp nên làm thế nào.
Có thai, Nghiêm Phách Thiên nhất định vô cùng cao hứng, mà nàng hi vọng khi hắn cao hứng nhất, đề xuất
với hắn nguyện vọng cho hài tử thứ hai theo họ nàng. Nếu như hắn đáp
ứng, tất cả đều dễ dàng, chỉ sợ ngộ nhớ hắn không đáp ứng thôi.
Nếu như hắn không đáp ứng thì nàng sẽ lấy điều này buộc hắn đáp ứng. Trong
tình hình nàng mang thai, Nghiêm Phách Thiên vì lo cho thân thể của nàng nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của nàng. Nhưng đây là biện pháp bất đắc
dĩ, nàng cũng hi vọng phải dùng tới nó.
"Thanh Hà, ngươi sai người chuẩn bị kiệu, ta muốn xuất phủ."
"Cái gì? Phu nhân, người muốn đi đâu?"
"Ta muốn đến chùa thắp hương, cầu xin tiểu sinh mệnh trong bụng ta bình an."
Tiểu Song và Thanh Hà lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh. "Thì ra là như vậy."
Thanh Hà nhận phân phó của phu nhân, vội vàng đi lo liệu. Khi kiệu đã chuẩn
bị tốt, lại vội vàng quay về thông báo. Liên Thủy Dao muốn Thanh Hà bồi
nàng xuất phủ, để cho Tiểu Song ở lại, cũng dặn dò nàng nhất định phải
giữ bí mật.
Đứa nhỏ này là hi vọng của nàng, nàng nhất định phải
bảo vệ thật tốt, chuyến đi chùa lần này, trừ cầu xin thần phật phù hộ
đứa nhỏ bình an, cũng phù hộ cho tâm nguyện của mình đạt được.
Khi các nàng ngồi kiệu đến chùa thì lúc này cũng không có nhiều khách hành
hương. Nàng có thai, Thanh Hà lại càng cẩn thận đỡ nàng gấp bội.
Nàng vào trong chùa, cầm nhang Thanh Hà đốt cho nàng, hướng về phía Bồ Tát
bái lạy. Chuyện có thai làm đến bây giờ tim nàng vẫn còn đập thình
thịch. Đột nhiên nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, trong lòng
vui vẻ, nhưng mắc Thanh Hà còn đang bên cạnh, nên nàng bèn quay lại phân phó Thanh Hà.
"Ngươi đi trước ra ngoài chờ ta."
Thanh Hà
vừa nghe, vội lắc đầu. "Không được đâu, phu nhân người___" Nghĩ đến mình nói quá to, Thanh Hà cúi xuống, vội vàng đè thấp giọng, nói bên tai
nàng. "Phu nhân người đang mang thai, Thanh Hà phải ở bên cạnh bảo vệ
người."
Liên Thủy Dao cười cười trấn an nói: "Chúng ta ở ngay
đây, không có việc gì đâu. Huống hồ ta còn có mấy lời muốn khẩn cầu Bồ
Tát, ngươi ở bên cạnh, ta xấu hổ."
Thanh Hà nháy nháy mắt, hiểu ra ý tứ của phu nhân. "Ta đã hiểu, nhất định là có liên quan đến Nghiêm gia, đúng không?"
Liên Thủy Dao làm ra vẻ thẹn thùng. "Biết là được, còn không ra ngoài đi."
Thanh Hà phúc thân với nàng, cười hì hì trả lời. "Vâng, nô tì ra ngoài, phu
nhân yên tâm, Thanh Hà sẽ không nghe trộm đâu." Nói xong cười xoay người đi ra ngoài, để lại một mình nàng ở bên trong.
Thanh Hà vừa ra ngoài, Liên Thủy Dao lập tức đến phía sau chùa, đồng thời nhỏ giọng kêu. "Ba Đồ đại ca, huynh ở đâu?"
"Khi nàng ở phía ngoài thắp nhang thì thoáng nhìn thấy Ba Đồ phất tay ra
hiệu với nàng, nên nàng mới tách khỏi Thanh Hà, vội vàng đến tìm hắn,
nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bóng hắn đâu, khi đang cảm thấy
buồn bực thì có người vỗ vai nàng.
Nàng quay đầu lại, khi nhìn
thấy Ba Đồ đại ca thì trên mặt tỏ vẻ vui mừng, nhưng khi nhìn thấy vết
máu trên cánh tay hắn thì chuyển thành kinh hãi.
"Ba Đồ đại ca, huynh làm sao vậy?"
"Suỵt, nhỏ tiếng một chút." Ba Đồ ra hiệu cho nàng yên tâm một chút, chớ vội
nóng nảy, vết thương trên tay không đáng ngại. "Chẳng qua là vết thương
ngoài da mà thôi."
"Nàng nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bộ dạng vẫn nghiêm túc. "Đây là có chuyện gì?"
Ba Đồ lạnh lùng nghiêm mặt, hừ nói. "Khi giết Điền Quảng Đình, bị chó săn của hắn làm bị thương."
Liên Thủy Dao cảm thấy vô cùng kinh ngạc, "Huynh đi ám sát Điền Quảng Đình?
Quá nguy hiểm, bên cạnh hắn mai phục rất nhiều hộ vệ."
"Ta biết,
những hộ vệ kia thì tính là cái gì, căn bản không phải đối thủ của ta.
Chẳng qua ta không ngờ được bên cạnh hắn có năm cao thủ, một mình ta
đánh không lại, đành phải chạy trốn, vết thương trên cánh tay là bị một
người trong đó làm bị thương."
"May mắn là chỉ bị thương ngoài
da, không thì hậu quả không tưởng tượng nổi. Ba Đồ đại ca, đáp ứng ta,
tuyệt đối không làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa đi."
"Nguy
hiểm?" Ba Đồ nhíu mày rậm, nhìn chằm chằm nàng, "Báo thù vốn là chuyện
nguy hiểm. Đại ca muội là huynh đệ kết nghĩa với ta, ta đã nói sẽ báo
thù cho hắn, đã sớm coi nhẹ sinh tử, không phải muội cũng vì báo thù mà
vào Nghiêm phủ làm thiếp sao?"
Nghĩ đến mình cùng Ba Đồ đại ca đã mấy tháng không liên lạc, nên Ba Đồ không biết nàng đã thay đổi kế
hoạch. Hôm nay không hẹn mà gặp, nàng thầm nghĩ nhất định phải nhanh
chóng nói cho Ba Đồ đại ca.
"Ba Đồ đại ca, Điền Quảng Đình không thể chết."
"Muội nói cái quái gì vậy?"
Nàng biết phản ứng của Ba Đồ nhất định sẽ cực kì kinh ngạc, vì vậy nàng nhah chóng nói đại khái tình hình cho hắn, sớm muộn gì Điền Quảng Đình sẽ
phải trả giá thật đắt, nhưng như thế còn chưa đủ, chỉ có tìm ra chứng cứ Điền Quảng Đình ăn hối lộ, vì quyền lợi của mình mà diệt trừ tội chứng, mới có thể lấy lại trong sạch cho Liên gia. Hơn nữa, nàng cũng nói cho
Ba Đồ, trừ bọn họ ra cũng có người muốn tìm Điền Quảng Đình báo thù.
Ba Đồ nghe xong, vô cùng ngoài ý muốn. "Là ai?"
"Chuyện này, ta không thể nói cho huynh." Nàng hổ thẹn trả lời.
Vẻ mặt Ba Đồ khó hiểu. "Vì sao?"
"Bởi vì ta đã đáp ứng người đó, trước tiên giữ bí mật cho hắn. Hắn tin tưởng ta, ta tất nhiên phải giữ chữ tín." Nàng giải thích mới Ba Đồ chỗ khó
xử của mình, hi vọng hắn có thể thông cảm.
Ba Đồ còn muốn hỏi nàng gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vàng chạy tới, hơn nữa còn cả lớn tiếng hô.
"Phu nhân? Phu nhân? Người ở đâu? Phu nhân!" Thanh Hà cuống cuồng kêu, cắt
đứt bọn họ nói chuyện. Ba Đồ lập tức ẩn thân sau tượng phật rồi lúc này
Liên Thủy Dao mới đáp lại tiếng hô của Thanh Hà.
"Ta ở trong này."
"Nghe được tiếng của phu nhân, Thanh Hà theo tiếng tìm tới, nhìn thấy phu nhân, nàng vội vàng đi tới. "Không tốt rồi, phu nhân"
"Chuyện gì mà khẩn trương như thế?" Nàng vội hỏi Thanh Hà, đồng thời cũng cảm giác được bầu không khí không bình thường.
"Bên ngoài có rất nhiều quan sai, không biết đang lục soát cái gì, chúng ta
mau đi thôi." Thanh Hà lo lắng nàng mang thai, không dám khinh thường,
vội vàng đỡ nàng rời khỏi nơi này.
Vừa nghe có rất nhiều quan sai đến đây, Liên Thủy Dao cảm thấy kinh hãi, mà Ba Đồ trốn sau tượng phật
cũng trầm mặt xuống, hiển nhiên người mà những quan sai này muốn tìm
chính là hắn.
Trong lòng Liên Thủy Dao biết, tuyệt đối không thể
để cho đám quan sai tìm được Ba Đồ, nếu không thì hắn khó thoát khỏi cái chết. Ba Đồ là nghĩa huynh của đại ca nàng, nàng cũng coi hắn là nghĩa
huynh, giống như người thân của mình, cho dù nàng mất mạng cũng phải bảo vệ hắn.
Nàng bình tĩnh nói với Thanh Hà: "Đừng lo lắng, chúng ta không làm chuyện xấu, các quan sai sẽ không làm gì chúng ta đâu." Nàng
vừa an ủi Thanh Hà, vừa tính toán nên làm thế nào dời lực chú ý của quan sai, trì hoãn thời gian cho Ba Đồ có cơ hội chạy trốn.
Đáng tiếc là nàng không có nhiều thời gian suy nghĩ, rất nhiều quan sai đã xông
tới, bao vây tầng tầng lớp lớp. Nàng bình tĩnh đứng, đối mặt với những
quan sai xông vào này, vẻ mặt cố gắng trấn định, mà đám quan sai vừa
thấy nàng, bởi vì nhìn thấy mĩ nhân mà ánh mắt sáng ngời.
"Mỹ
nhân thật xinh đẹp." Đầu lĩnh quan sai không ngờ ở chỗ này lại có một
đại mỹ nhân như vậy, đôi mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Thanh Hà vội vàng che ở trước người Liên Thủy Dao. "Không được vô lễ, nàng là ngũ phu nhân của Nghiêm gia Nghiêm Phách Thiên."
"Tiểu thiếp thứ năm của Nghiêm Phách Thiên?" Đám quan sai đối với mỹ nhân
trước mặt rất có hứng thú, dùng ánh mắt càn rỡ quan sát nàng, lại còn
cười ha ha nói: "Không ngờ tiểu thiếp Nghiêm Phách Thiên nạp lại xinh
đẹp như vậy."
Nàng lạnh nhạt nhìn đám quan sai, mặc cho bọn họ
đánh giá mình, trong lòng chợt ngoan độc, thừa dịp khi tên đầu lĩnh quan sai đang xoi mói mình thì đánh cho đối phương một cái tát.
"Ngươi làm cái gì?" Tên đầu lĩnh quan sai kinh ngạc sờ gương mặt bị đánh sưng lên của mình, phẫn nộ cầm kiếm chỉ về phía nàng.
"Ta ở trong này thắp hương bái phật, các ngươi lai ngang nhiên tới trêu
ghẹo ta, ta đây là theo đạo dạy dỗ ngươi." Nàng hừ lạnh nói.
"Nói bậy bạ gì đó?" Đầu lĩnh đám quan sai hổn hển mắng to.
Nàng giận dữ nói: "Ta nói bậy thế nào, các ngươi bao vây ta trùng trùng lớp lớp, không phải vì muốn chọc ghẹo ta sao?"
Bị nàng vu oan như thế, đối phương càng giận dữ hơn. "Ngươi thật to gan, dám vu cáo bản quan gia!"
Liên Thủy Dao đúng là cố tình muốn chọc giận hắn. "Trượng phu của ta là
Nghiêm Phách Thiên, ở đây, ai lại không phải nhìn mặt mũi của phu quân
ta, một tên quan sai nho nhỏ như ngươi là cái thá gì? Trượng phu của ta
lại có giao tình rất tốt với Điền Quảng Đình đại nhân đó."
Vừa
nghe đến ba chữ "Điền Quảng Đình", đám quan sai quả nhiên thay đổi sắc
mặt, Nghiêm Phách Thiên không phải là nhân vật dễ trêu chọc, Điền Quảng
Đình đại nhân lại càng là đại quan mà bọn họ không thể đụng vào.
Đám quan sai dù sao cũng sợ rước họa vào thân, không dám làm càn với nàng,
làm người khác nghĩ rằng bọn họ trêu ghẹo nữ nhân của Nghiêm Phách
Thiên, có mấy cái đầu cũng không đủ chặt. Nhưng bọn họ tới lục soát
thích khách, nhưng mà cố tình là nữ nhân này ở đây ngăn cản bọn họ, nhân mã hai phe liền giằng co như vậy.
"Phát sinh chuyện gì?" Lúc này truyền đến một tiếng quát ra lệnh.
Trong lòng Liên Thủy Dao cả kinh, giương mắt nhìn về phía nam tử đi vào. Ngay khi nhìn thấy hình dáng đối phương thì ngoài ý liệu của nàng, người tới đúng là Mặc Thanh Vân.
Thanh Hà nhìn thấy Mặc tổng quản, chính là vô cùng cao hứng, vội vã thỉnh an Đại tổng quản.
"Mặc tổng quản, người tới vừa đúng lúc, ta và phu nhân có thể thở phào nhẹ nhõm rồi."
Mặc Thanh Vân cũng vì để truy bắt thích khách mà đến, không ngờ được sẽ gặp được Liên Thủy Dao trong chùa này, trong lòng cũng thực kinh ngạc nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, sắc mặt hắn uy nghiêm hỏi nha hoàn.
"Thanh Hà, xảy ra chuyện gì?"
Thanh Hà vội vàng nói đại khái tình hình cho tổng quản nghe, nàng cùng phu
nhân đến đây thắp hương bái phật, ai ngờ đám quan sai bỗng nhiên xông
vào, bao vây các nàng bốn phía, chẳng những dọa các nàng, đầu lĩnh quan
sai còn dùng giọng điệu ngả ngớn với phu nhân.
Đầu lĩnh quan sai nghe xong mắng to. "Nữ nhân thối, ngươi nói bậy bạ gì đó, chúng ta là tới bắt kẻ hành thích."
Thanh Hà có Mặc tổng quản làm chỗ dựa, nói chuyện cũng dám lớn tiếng hơn, tay chống eo, hếch cằm nói: "Ở nơi này đâu ra thích khách chứ? Ngươi vừa
rồi thấy mỹ mạo của phu nhân ta thì trừng đến tròng mắt cũng muốn rơi ra rồi."
Đầu lĩnh quan sai bị nàng nói đến đỏ mặt, đang muốn mắng to thì Mặc Thanh Vân đã mắng Thanh Hà trước rồi.
"Thanh Hà, không được vô lễ! Quan sai đại gia có chuyện quan trọng trong
người, truy bắt thích khách cũng là vì dân trừ hại, tuyệt đối sẽ không
vô lễ với phu nhân."
Khiếp sợ uy nghiêm của Đại tổng quản, Thanh Hà vội vàng ngậm miệng, không dám nói thêm cái gì, đành phải lui qua một bên.