Mặc Thanh Vân quay qua chắp tay với đầu lĩnh quan sai, nói: "Hạ nhân Nghiêm phủ chẳng qua là
nóng lòng hộ chủ, xin các sai gia bỏ quá cho."
Đầu lĩnh quan sai nhận ra Mặc Thanh Vân, biết hắn là đại tổng quản Nghiêm phủ, cũng có
quan hệ thân thiết với Lưu đại nhân, không dám đắc tội, cũng chắp tay
đáp lễ.
"Mặc tổng quản, chúng ta có công vụ quan trọng trong
người, thích khách đúng là chạy về phía này, nên chúng ta mới bao vây
nơi này."
Liên Thủy Dao sợ bọn họ thật sự muốn khám xét, nếu như
bọn họ tìm ra thì Ba Đồ đại ca khó thoát khỏi cái chết, nên làm thế nào
bây giờ?
Trong lúc nóng vội thì lại có bốn nam tử vội vàng chạy tới, cùng nhau vào trong chùa.
"Đại ca, bắt được thích khách chưa? Người tới đầu tiên, lớn giọng hô to với
Mặc Thanh Vân, những người khác cũng nhao nhao vào cửa, những người này
không phải ai khác, chính là bốn tổng quản khác của Nghiêm phủ.
Vừa thấy bọn họ, trong lòng Liên Thủy Dao mừng rỡ, thật tốt quá, cứu binh tới rồi.
"Hả? Phu nhân? Sao người lại ở trong này?" Ngũ tổng quản Nhạc Tử Khiêm ngoài ý muốn hỏi.
"Ngũ tổng quản, các ngươi tới vừa đúng lúc, ta cho Thanh Hà đưa ta tới nơi
này thắp hương, đám quan sai này lại bao vây ta, nói muốn bắt thích
khách. Trong chùa này chỉ có hai người ta và Thanh Hà, không có ai khác, chẳng lẽ chúng ta là thích khách sao?" Nàng cố tình nói như vậy, nghĩ
tới phu quân và các tổng quản có thù không đội trời chung với Điền Quảng Đình, điều này cho nàng một tia hi vọng, mong rằng năm người Mặc Thanh
Vân bọn họ có thể thông minh một chút, biết thích khách là người của phe mình, đừng lỡ tay làm bị thương người tốt.
Ánh mắt sâu không
lường được của Mặc Thanh Vân nhìn về phía Liên Thủy Dao, biết rõ trong
chuyện có chút kì quái. Bọn họ theo dấu vết mà đến, nhưng ở trong đây
lại gặp được Thủy Dao, trùng hợp như vậy thật đáng nghi. Trong giọng nói của nàng rõ ràng có ý bảo vệ thích khách, chẳng lẽ tên thích khách này
có liên quan đến nàng?
Nếu như thật sự là vậy thì nguy rồi, tuyệt đối không thể để quan sai lục soát chùa. Bốn tổng quản khác cũng thấy
được bầu không khí không bình thường, cũng mắt nhìn nhau.
Mặc
Thanh Vân xoay người nói với đầu lĩnh quan sai: "Phu nhân Nghiêm gia ở
đây, cũng không thể mạo phạm nàng, nếu không thì Nghiêm gia sẽ trách
tội."
"Nhưng mà____"
"Không bằng giao nơi này cho năm
người chúng ta, ngươi yên tâm, Nghiêm gia thân thiết với Lưu đại nhân
cùng Điền đại nhân, nên chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho thích khách,
nếu như thật sự bắt được người, nhất định sẽ giao cho ngài, được không?"
Đầu lĩnh quan sai cho là như vậy càng tốt, bớt phiền toái, bởi vì hắn cũng
không muốn đắc tội Nghiêm Phách Thiên, gật đầu bằng lòng.
"Như
thế càng tốt, làm phiền các vị tổng quản." Dứt lời, đầu lĩnh quan sai
dẫn theo nhân mã đi lục soát chỗ khác. Lập tức rất nhiều quan sai rời
khỏi chùa, trong chùa vắng vẻ, chỉ còn lại năm người tổng quản bọn họ và Liên Thủy Dao cùng Thanh Hà.
Mặc Thanh Vân trầm giọng ra lệnh: "Thanh Hà, ngươi ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với phu nhân."
"A, vâng...." Thanh Hà muốn cự tuyệt nhưng Ngũ đệ đã đi tới, kéo Thanh Hà lại.
"Đi thôi, theo đại gia ra ngoài tâm sự." Nói xong mang nàng ra ngoài, không cho nàng cơ hội cự tuyệt, các tổng quản khác cũng ngầm hiểu, đợi Ngũ đệ kéo Thanh Hà ra cửa, lập tức đóng cửa lại, hơn nữa còn đứng che trước
cửa. Làm như vậy chẳng khác nào chặn kín đường, nếu như thích khách thật sự ở trong chùa thì nhất định sẽ trốn không thoát.
Liên Thủy Dao trừng mắt Mặc Thanh Vân. "Ngươi làm cái gì vậy?"
Mặc Thanh Vân trầm mặt, chậm rãi đi về phía nàng, trên người tản ra uy
nghiêm làm người ta khiếp sợ, làm nàng không tự giác cảm thấy lạnh tim,
bị khí thế của hắn bức lui lại mấy bước.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Nàng bình tĩnh hỏi.
Trong đôi mắt sắc bén của Mặc Thanh Vân ẩn chứa tức giận. "Nàng đã đáp ứng với Nghiêm gia là sẽ không nhúng tay vào."
Lời nói của hắn, ánh mắt của hắn làm cho nàng bị uy hiếp và chật vật, nàng
hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Mặc Thanh Vân, nàng đã từng đồng ý với
Nghiêm Phách Thiên là sẽ không đi hành thích Điền Quảng Đình hoặc thủ hạ của hắn, bởi vì chỉ làm hư chuyện. Tuy rằng chuyện xảy ra hôm nay không liên quan đến nàng, Mặc Thanh Vân hiểu lầm nàng, nhưng nàng không muốn
giải thích với hắn, cho dù muốn giải thích, cũng là nói với Nghiêm Phách Thiên.
"Chuyện của ta, ngươi không cần xen vào." Nàng lạnh nhạt nói.
Con ngươi sắc bén lóe lên tinh quang, bàn tay to bỗng chế trụ cổ tay nàng.
"Sai rồi! Chuyện của nàng cũng là chuyện của ta, nàng đã đồng ý hứa hẹn
thì phải tuân thủ."
Hắn rất tức giận, tức nàng lừa hắn, càng tức
nàng tự mình mạo hiểm. Bọn họ vẫn luôn bí mật thâm nhập vào vây cánh của Điền Quảng Đình, giành lấy tín nhiệm của hắn. Phải biết rằng việc này
chỉ cần lộ ra sơ hở thì không chỉ cái mạng nhỏ của nàng gặp nguy hiểm mà cả kế hoạch bọn họ tỉ mỉ bày ra mấy năm qua sẽ thất bại trong gang tấc, liên lụy đến tính mạng mấy trăm người, bảo hắn làm sao không tức giận
nàng lỗ mãng.
Muốn đánh gục Điền Quảng Đình thì không phải một ngày là được, chỉ có thể chờ, tuyệt đối không được bứt dây động rừng.
"Ngươi, ngươi buông tay ra!" Cổ tay nàng bị hắn nắm đau quá, không thoát ra được.
"Nói! Vì cái gì mà nàng lại thất tín!" Bộ dạng của hắn thật dọa người, rõ
ràng cũng đã định tội nàng rồi, nàng lại càng không muốn giải thích với
hắn, huống hồ, hắn dựa vào cái gì?
"Cho dù muốn chất vấn ta, cũng phải là chủ tử Nghiêm Phách Thiên của ngươi đến tra hỏi ta. Ngươi làm
ta đau quá, mau buông tay!" Nàng ra sức muốn vùng tay ra, trán ứa mồ hôi lạnh, cảm thấy cổ tay mình bị hắn nắm muốn gãy.
Đột nhiêm kiếm
quang chợt lóe, sát khí nhằm vào Mặc Thanh Vân, trong tình hình ngàn cân treo sợi tóc, Mặc Thanh Vân tránh thoát tập kích lao tới, rút đại đao
giắt bên hông, ngăn cảm thế kiếm ác liệt của đối phương.
Mặc
Thanh Vân nhìn chằm chằm nam tử nhảy ra từ sau tượng phật, ánh mắt sắc
bén đánh giá đối phương, người tới ngoại hình thô kệch phóng khoáng,
thân mặc y phục Mông Cổ, chính là thích khách hành thích Điền Quảng
Đình. Tay hắn cầm hắc kiếm, bảo vệ trước người Liên Thủy Dao, nhìn ra
được giao tình của hai người không ít.
"Người tới là ai?" Mặc Thanh Vân lạnh lùng hỏi, toàn thân tỏa ra khí tức đáng sợ.
Ba Đồ cũng tức giận bừng bừng, quát mắng: "Tay sai của Điền Quảng Đình không xứng biết tên ta, nộp mạng đi!"
"Không!" Liên Thủy Dao vội vàng ngăn cản, nhưng đã không kịp rồi. Trong giây
lát, hai người đã xuyên kiếm tương giao (hai kiếm đánh vào nhau), đánh
rồi.
Hai người đều là cao thủ đệ nhất đẳng, võ công không phân
cao thấp. Ba Đồ vừa nãy không địch lại một đám, chỉ có thể liều mạng
chạy trốn, giờ quan sai đã đi rồi, cho là đây là cơ hội giết người này, ý đồ muốn liều mạng đánh.
Đám người Lý Mộ Bạch thấy thế, cũng muốn tới giúp đại ca một tay, lại bị Liên Thủy Dao vội vàng ngăn cản.
"Đừng tổn thương huynh ấy, huynh ấy là nghĩa huynh của ta!"
Lý Mộ Bạch, Vu Đàn Ngọc cùng Hướng Bất Ngữ sửng sốt, ngoài ý muốn nhìn
nàng, sau đó lại nhìn người Mông Cổ kia, trong lòng tỉnh ngộ, thì ra là
nghĩa huynh của tẩu tử, thảo nào muốn hành thích Điền Quảng Đình.
Lão tam Vu Đàn Ngọc nghiêm nghị nói: "Phu nhân, người biết rõ kế hoạch của
chúng ta, sao lại để hắn đi hành thích Điền Quảng Đình?"
"Ta cũng vừa mới biết được chuyện này, là do ta, ta không có sớm nói cho hắn,
nên hắn mới có thể tùy tiện hành động, các ngươi mau ngăn bọn họ lại,
nếu lỡ chết người thì nguy." Nàng cầu khẩn, lo lắng vô cùng.
Lý
Mộ Bạch nho nhã cười. "Yên tâm đi, Mặc tổng quản sẽ không thương tổn
hắn, chẳng qua là đang giận dữ mà thôi." Bọn họ nhìn ra là đại ca đang
tức giận vì tẩu tử thất tín với hắn, lại nhìn thấy có một nam tử hùng
dũng oai vệ, khí phách bừng bừng như vậy bảo vệ tẩu tử, sợ là đang ghen
thôi.
Liên Thủy Dao cũng không thoải mái nhìn xem như bọn họ, hai người kia rõ ràng đang chém giết ngươi chết ta sống, giống như hai dã
thú đang liều mạng đánh, đao kiếm không có mắt, lỡ sơ sẩy một cái, chém
đứt cánh tay hay mất một cái chân thì sao?
"Các người mau dừng
tay lại! Mặc Thanh Vân! Ba Đồ đại ca! Tất cả đều là người mình, đừng
đánh nữa!" Nàng hô, trên trán không ngừng chảy mồ hôi. Bởi vì quá mức
khẩn trương mà đột nhiên cảm thấy hoa mắt, thân cũng đứng không vững,
lung lay sắp đổ.
Hướng Bất Ngữ lập tức đưa tay đỡ nàng, Lý Mộ Bạch, Vu Đàn Ngọc cũng nhận thấy nàng không bình thường.
"Phu nhân?" Liên Thủy Dao cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, dạ dày nhộn nhạo rất muốn nôn.
Lúc này cửa bị đẩy ra, Thanh Hà ở bên ngoài vội vàng chạy vào. Bởi vì nàng
nghe thấy bên trong có tiếng đao kiếm, lo lắng an nguy của phu nhân, bất chấp phu nhân dặn dò, đành phải nói bí mật của phu nhân cho Ngũ tổng
quản. Lão ngũ Nhạc Tử Khiêm vừa nghe, sợ tới mức mặt trắng bệch, lập tức thả nàng đi vào, người cũng chạy thẳng vào trong.
Vừa thấy sắc
mặt phu nhân tái nhợt, Thanh Hà sợ tới mức lớn tiếng hô lên. "Các người
đừng đánh nữa! Phu nhân đang có thai, không chịu được kích động!"
Mặc Thanh Vân vốn đang đánh nhau kịch liệt với Ba Đồ, đột nhiên chấn động,
ngừng đánh, hắn giống như bay vọt tới bên người Thủy Dao, ôm nàng vào
lòng.
"Thủy Dao___nàng có? Chuyện này____là thật sao!" Hắn chấn
động không thôi, không tin những gì mình đang nghe được. Trong lúc vui
mừng lẫn lộn, nhất thời quên mất thân phận của mình, ôm chặt lấy nàng.
Liên Thủy Dao bởi vì tạm thời choáng váng, không chú ý mình bị Mặc Thanh Vân ôm, đợi đến khi nàng phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình lại ở trong ngực Mặc Thanh Vân, quá hoảng sợ, giận dữ tát hắn một cái.
Một
tát này không lưu tình chút nào, tiếng vang thanh thúy, nghe ra là tát
hết sức mình, mạnh đến mức Mặc Thanh Vân ngây người, bốn nghĩa đệ khác
cũng trợn tròn mắt.
"Sắc lang chết tiệt! Ngươi ôm ta cái gì hả!
Mau buông ra!" Liên Thủy Dao giận đến đỏ mặt tía tai, cái tên Mặc Thanh
Vân đáng hận này, dám khinh bạc nàng trước mặt mọi người, quả thật là
không muốn sống nữa mà!
Bốn phía chợt im lặng, mọi người đang
trong kinh ngạc nhìn hai người, chỉ chốc lát sau, bốn tổng quản người
lấy tay bịt miệng đang há ra, người thì xoay mặt đi, tất cả đều đang cố
nén cười, bởi vì đại ca bọn họ bị tẩu tử xem là sắc lang, lại còn nặng
nề thưởng cho một cái tát, thật sự là rất thảm rồi.
"Không thể nào, đại ca, huynh còn chưa nói cho nàng sao?" Lão ngũ không thể tin được nén cười nói.
"Ta thấy là huynh vẫn nên nói thật cho nàng đi." Lão nhị lắc đầu, cực kì tán thành cái vết tát màu hồng trên mặt hắn.
"Huynh nói cho nàng đi, đỡ cho mọi người còn phải kìm nén như vậy." Lão tam đã cười đến mức ôm bụng rồi.
Lão ngũ không nín được, trốn thẳng ra ngoài cười, lại còn nhân tiện kéo Thanh Hà ra ngoài, để cho đại ca nhận tội với tẩu tử.
"Nói cho ta biết cái gì?" Liên Thủy Dao không hiểu được trừng mắt mọi người, hoàn toàn không biết bọn họ đang cười cái gì. Nhìn thấy Mặc Thanh Vân
khinh bạc nàng, không tới cứu nàng thì thôi, lại còn ở một bên cười,
ngay cả Ba Đồ ở bên cạnh cũng hiếu kì nhìn một màn này.
Nghe
được Thủy Dao nói bọn họ là người một nhà thì trong lòng hắn đã đoán ra, Thủy Dao từng nói cũng có người muốn đối phó với Điền Quảng Đình, xem
ra là nói những người này.
Lửa giận trong lòng Mặc Thanh Vân đã
sớm bị chuyện nàng mang thai dập tắt rồi, làm sao còn dám nổi giận với
nàng, cho dù bị thưởng một tát, cũng đành phải nhận.
Hắn thở dài, nói khẽ: "Thủy Dao, nàng nhìn kĩ ta đi."
Liên Thủy Dao trừng mắt hắn, đang muốn mắng sao hắn có thể đại nghịch bất đạo gọi nàng thân mật như vậy thì đột nhiên ngẩn ngơ.
"Giọng nói của ngươi......" Nàng kinh ngạc với giọng nói của Mặc Thanh Vân
thay đổi, sao giọng nói này lại giống phu quân Nghiêm Phách Thiên vậy?
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, từ trong ánh mắt thâm thúy kia tìm thấy một cảm
giác quen thuộc.
Nàng không tự chủ được đưa tay lên, nhẹ nhàng
che đi một con mắt của hắn. Bộ dạng này, nếu như thêm vài cái vết sẹo,
bên dưới cằm thêm một bộ râu quai nón, giống như...... giống như phu
quân Nghiêm Phách Thiên của nàng.
Nàng ngược lại hít một ngụm khí. "Là chàng?"
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu trở lại thành giọng nói của Mặc Thanh Vân. "Như vậy nàng hiểu chưa?"
Nàng ngạc nhiên vô cùng, trong khoảng thời gian ngắn á khẩu không trả lời
được. Nghiêm Phách Thiên chính là Mặc Thanh Vân? Mặc Thanh Vân chính là
Nghiêm Phách Thiên? Trời ạ! Nàng lại chẳng biết gì lâu như vậy!
"Chàng gạt ta!" Nàng thở phì phò kháng nghị, hắn cư nhiên lại không nói cho nàng!
Mặc Thanh Vân cắn răng nói: "Nàng cũng lừa ta." Ánh mắt của hắn bắn về phía Ba Đồ, nếu không phải bây giờ nàng có thai, hắn thật muốn đánh cái mông của nàng.
Nàng vội vàng giải thích. "Huynh ấy là nghĩa huynh của ta!"
"Ta biết, nếu không thì nàng nghĩ rằng ta sẽ hạ thủ lưu tình?" Khi hắn cùng Ba Đồ đang đánh nhau thắng thua khó nói thì cũng lưu ý nàng ở một bên
kêu gào. Nhưng hắn vẫn còn đang tức, tức nàng không nói cho mình nàng
còn có một vị nghĩa huynh, mà nghĩa huynh này ngày thường tuấn lãng cao
lớn, hắn cũng không vui vẻ gặp gì.
Ba Đồ thu kiếm vào vỏ, đôi mắt ưng nhìn về phía mọi người, trong lòng đã sáng tỏ, từ thái đội của nam
tử kia đối với nghĩa muội đã hiểu được một ít rồi.
"Nếu đã là hiểu lầm vậy thì tại hạ xin cáo từ." Nói xong lướt nhanh qua mọi người đi tới cửa chùa.
"Chậm đã!" Lý Mộ Bạch tiến đến chắp tay nói: "Tình thế bên ngoài còn đang
căng thẳng, có thể mời nhân huynh đến phủ trốn tránh không?" Ý tứ cực kì rõ ràng, đã là người đồng đạo thì có thể hợp tác.
Ba Đồ quay đầu lại, mím môi bật ra nụ cười yếu ớt. "Đa tạ, muốn tránh được đám quan
sai không làm khó được ta, chờ sóng gió qua đi, hôm khác sẽ đến thăm
Nghiêm phủ, cùng bàn kế hoạch lâu dài."
Lý Mộ Bạch mỉm cười đề
nghị. "Không bằng để ta tiễn nhân huynh một đoạn đường cho tẩu tử yên
tâm, nàng hiện tại có lòng cũng không làm được."
Ba Đồ suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý. Trước khi đi, ánh mắt nhìn về phía Thủy Dao, trong mắt còn có sự dịu dàng của đại ca.
"Xin lỗi không tiếp chuyện được rồi, muộ i tử, biết muội có nơi chốn tốt, đại ca như ta an tâm."
"Ba Đồ đại ca, huynh phải bảo trọng, sóng gió qua đi, nhất định phải tới thăm ta." Vẻ mặt nàng lo lắng căn dặn.