Mặc Thanh Vân gật đầu, sau khi nghe xong ba vị nghĩa đệ báo cáo, cuối cùng nhìn về phía tứ đệ Hướng Bất Ngữ.
Lão tứ Hướng Bất Ngữ năm nay hai mươi hai, tính cách từng trải, rất ít nói
chuyện. Nếu nói là Mặc Thanh Vân nói năng thận trọng thì lão tứ so với
hắn lại càng trầm mặc ít nói. Có thể nói ngắn gọn, hắn liền nói ngắn
gọn. Có thể dùng gật đầu lắc đầu thay thế, hắn liền không mở miệng, tiếc chữ như vàng. Trừ phi cần thiết, nếu không hắn hầu như không nói
chuyện.
Lão nhị, lão tam và lão ngũ đều đã khai báo phần mình phụ trách, nên bọn họ cùng nhất trí nhìn về phía lão tứ, hiện tại chỉ còn
hắn chưa báo cáo tiến độ của mình.
Hướng Bất Ngữ trầm mặc một
lát, mới chậm rãi mở miệng "Áp tải đã sắp đặt tốt." Hắn chịu trách nhiệm điều động nhân thủ sau khi thuyền hàng đến, đem hàng hóa lần lượt vận
chuyển đến các cửa hàng.
Năm người bọn họ ở Nghiêm phủ đều có
chức trách của mình, trên dưới một lòng, tài phú của Nghiêm Phách Thiên
là thiên hạ do năm vị huynh đệ kết nghĩa này gây dựng, mà Nghiêm Phách
Thiên chính là Đại đương gia của Nghiêm phủ, là chủ tử của toàn bộ nô
bộc.
Ngoài mặt, là Nghiêm Phách Thiên thao túng tất cả, năm huynh đệ cũng chỉ là thủ hạ của Nghiêm Phách Thiên, năm người bọn họ cúc cung tận tụy với chủ tử, bất kể Đại đương gia làm thế nào đào ra số tiền lớn như vậy, cũng không quản danh tiếng Nghiêm Phách Thiên hư hỏng thế nào, năm người này đối với Nghiêm Phách Thiên trước sau trung tâm như một,
tuyệt không hai lòng, có đuổi thế nào cũng không đi.
Điều này là
đương nhiên, bởi vì bọn họ và Nghiêm Phách Thiên có chung bí mật, mà bí
mật này trừ năm huynh đệ kết nghĩa cùng sinh cùng tử ra cũng không có
bất kì người nào biết, cũng tuyệt đối không để người ta biết.
Bàn bạc công việc trên thương trường xong, Mặc Thanh Vân thân là đại ca chấm dứt bàn luận.
"Chuyện này cứ làm như vậy đi, nếu không có chuyện gì quan trọng muốn bàn bạc, mọi người có thể về chỗ mình nghỉ ngơi."
Nghỉ ngơi? Bốn vị huynh đệ khác nhìn lẫn nhau, đại ca của bọn họ hình như
chỉ nhớ bàn bạc chính sự mà quên bàn bạc "chuyện vui" rồi.
Ba người kia nhìn về phía nhị ca Lý Mộ Bạch, ra hiệu hắn nhắc nhở đại ca còn "chuyện vui" muốn bàn bạc.
Nhị ca Lý Mộ Bạch nhận được tin tức từ trong mắt ba vị nghĩa đệ, không nhịn được trong bụng nói thầm, mấy tiểu tử chết toi này lại có thể đem củ
khoai lang phỏng tay này giao cho hắn, muốn hắn phụ trách mở miệng.
Thiệt là, được rồi! Ai bảo hắn là nhị ca chứ? Hắn bèn cố ý hắng giọng một
cái. "Khụ.....Đại ca, sự thực, chúng ta còn một chuyện chưa bàn bạc."
Ánh mắt uy nghiêm của Mặc Thanh Vân dừng lại trên đầu lão nhị. "Có chuyện gì?"
"Chính là chuyện nạp thiếp."
Mới nói đến một chút, đại ca Mặc Thanh Vân quả nhiên cau mày lại.
"Nạp thiếp? Ai muốn nạp thiếp?" Mặc Thanh Vân rõ ràng có chút ngoài ý muốn.
Lý Mộ Bạch cười cười trả lời. "Đương nhiên là Nghiêm Phách Thiên muốn nạp thiếp."
Nói đến Nghiêm Phách Thiên, lúc này Mặc Thanh Vân mới hiểu được. Người đời
không biết, Nghiêm Phách Thiên chỉ là một nhân vật bọn họ lập nên. Cho
dù làm chuyện gì, năm người bọn họ cũng dùng danh nghĩa Nghiêm Phách
Thiên đi làm.
Độc nhãn, trên mặt có sẹo, khí phách tráng kiện,
tất cả đều do bọn họ làm, cố ý khiến cho người đời có ấn tượng này đối
với Nghiêm Phách Thiên.
Nói cách khác, Nghiêm Phách Thiên thật ra chính là năm người bọn họ, mà năm người bọn họ chính là Nghiêm Phách
Thiên. Trong trường hợp khác nhau, theo các đòi hỏi khác nhau, năm người thay phiên nhau sắm vai Nghiêm Phách Thiên, đây là một bí mật tuyệt
không thể để người ngoài biết.
Mặc Thanh Vân hỏi: "Lại muốn nạp thiếp? Tại sao?"
Ba vị nghĩa đệ đồng thời nhìn về phía ngũ đệ Nhạc Tử Khiêm, lúc này đến phiên hắn nói.
Tiếp thu được ánh mắt của các vị nghĩa huynh, quỷ linh tinh ngũ đệ Nhạc Tử
Khiêm lập tức nói tiếp. "Đại ca, huynh quên? Ba tháng trước, chúng ta vì bí mật vận chuyển một đám quan lương đến Quảng Tây cứu tai, nhờ vào
danh nghĩa cầu hôn, đem quan lương trà trộn vào sính lễ, đưa đến địa
phương gặp nạn. Thật ra thì nạp thiếp chỉ là kế tạm thời, đưa lương cứu
tế mới là mục đích."
Mặc Thanh Vân bừng hiểu ra. "Đúng rồi, không phải đệ nói, ta đã quên chuyện này."
Vì che dấu tai mắt người khác, hắn phái lão ngũ nghĩ biện pháp đoạt quan
lương từ chỗ tham quan vận chuyển đến phương nam. Lúc ấy hắn giao toàn
quyền cho nghĩa đệ xử lí, cũng không hỏi họ dùng biện pháp gì đạt được
mục đích. Sau đó chỉ nghe ngũ đệ báo cáo dựa vào danh nghĩa cầu hôn,
dùng tám chiếc xe ngựa chở sính lễ đến Quảng Tây.
Không ai nghĩ
đến, trong mỗi rương sính lễ, cất giấu quan lương bọn họ vận chuyển đến
phương nam, mà cầu hôn cũng chỉ là kế tạm thời, đương nhiên là dùng danh nghĩa Nghiêm Phách Thiên đi cầu thân.
Tam đệ Vu Đàn Ngọc cũng
lên tiếng phụ họa "Mặc dù nạp thiếp chỉ là kế sách giấu diếm của chúng
ta, nhưng để người khác không sinh nghi, trò đùa này phải làm tiếp, hơn
nữa chuyện Nghiêm Phách Thiên nạp thiếp mọi người đều biết nha."
Mặc Thanh Vân gật đầu một cái. "Quả thực trò đùa này phải diễn tiếp, như vậy lần này là cô nương nhà ai?"
Ngũ đệ Nhạc Tử Khiêm vội nói: "Là nhà nghèo khổ nhất Quảng Tây, họ Thi, có
một nữ nhi gọi là Thi Thanh Nhi, mười bảy xuân xanh, dung mạo thanh tú,
tính tình nhu thuận. Vì để nuôi sống gia đình, nguyện ý vào làm thiếp
Nghiêm phủ chúng ta."
Đối với nhà nghèo khó, bọn họ luôn âm thầm trợ giúp, làm việc thiện không muốn người khác biết.
Trong mắt người ngoài, Nghiêm Phách Thiên là kẻ háo sắc, ưa thích nạp thiếp.
Sự thực, đây chỉ là biểu hiện giả dối bọn họ tạo ra. Mỗi lần nạp thiếp,
cũng ẩn giấu một kế hoạch.
Nhưng đối tượng bọn họ lựa chọn nạp
thiếp cũng không phải tùy tiện, họ chỉ chọn nữ nhi nhà nghèo khó, có đức hạnh tốt, hiếu thuận, lanh lợi. Sau đó bọn họ sẽ cho người nhà đối
phương một khoản sính lễ hậu hĩnh để cải thiện cuộc sống, hơn nữa nạp
thiếp là khế ước mua bán bằng ngân lượng, thiếp là tài sản riêng của nam nhân, từ nay về sau nhà nhà mẹ đẻ không thể can thiệp. Như vậy chẳng
những gọn gàng dứt khoát, cũng sẽ không có nỗi lo về sau.
Đương
nhiên, hành vi phóng đãng liên quan đến Nghiêm Phách Thiên chỉ là bịa
đặt, đây là bọn họ cố tình, chỉ có như vậy mới ngăn ngừa được người đánh chủ ý vào phú quý của Nghiêm phủ, không vì muốn dựa vào quyền quý mà
vọng tưởng gả nữ nhi đến Nghiêm gia, bọn họ tuyệt không muốn đi hầu hạ
những thiên kim đại tiểu thư bị nuông chiều hư hỏng.
Như những
thiên kim đại tiểu thư từ nhỏ được nuôi trong nhà phú quý, xin miễn cho
kẻ bất tài, bọn họ là những nam tử thô tục lớn lên giữa phố phường, càng sợ nhà mẹ đẻ phía sau các nàng kiên quyết dây dưa không rõ, vẫn là nữ
tử nhu thuận nghèo khó là giải quyết tốt nhất.
Đó cũng là vì sao bọn họ chỉ nạp thiếp mà không cưới thê, hết thảy đều có đạo lý của bọn họ.
Mặc Thanh Vân đương nhiên tán thành, cũng hiểu được thiếp này nhất định
phải nạp. "Chuyện này đúng là nên thương nghị, như vậy lần này ai muốn
làm tân lang?"
Nếu Nghiêm Phách Thiên chính là năm người bọn họ, năm người bọn họ chính là Nghiêm Phách
Thiên, làm chuyện gì cũng dùng danh nghĩa Nghiêm Phách Thiên thì nạp
thiếp cũng thế. Khác biệt ở chỗ, tân lang chỉ có một, ai rảnh rỗi, thì
người đó làm tân lang, cho nên Mặc Thanh Vân vừa hỏi, không ngờ rằng đây chính là nguyên nhân bốn vị nghĩa đệ đặc biệt bàn bạc với hắn.
Từ lão nhị đến lão ngũ, bốn vị nghĩa đệ liếc mắt lẫn nhau, lần này tất cả ánh mắt đều hướng về phía lão ngũ.
"Lão ngũ, đệ nói." Lão nhị nói.
"Ta?" Lão ngũ Nhạc Tử Khiêm chỉ vào mình, trợn to mắt. "Tại sao muốn ta nói?"
"Người là đệ chọn, đệ không nói chút ý kiến, chẳng lẽ muốn tự mình xuất trận?"
Nhạc Tử Khiêm lập tức lớn tiếng phản bác. "Vậy cũng không được, muốn ta nạp
thiếp, nương tử ta nhất định sẽ treo cổ tự vẫn, không được không được.
Tam ca, lúc trước kế hoạch này là huynh tán thành, hay là huynh nạp đi."
Tam ca Vu Đàn Ngọc nghe xong cũng oa oa kêu to. "Kêu ta nạp thiếp? Còn
không bằng chém ta một đao có vẻ nhanh hơn. Ta cái gì cũng không sợ, chỉ sợ nương tử nhà ta khóc đổ Trường Thành nha, bảo lão tứ xuất trận được
rồi."
Tứ đệ Hướng Bất Ngữ bị điểm danh, mặc dù thường ngày trầm
mặc ít nói, nhưng lúc này cũng lập tức đứng dậy, lộ ra vẻ mặt thà chết
không theo. "Không có cửa đâu."
Lão tam, lão tứ, lão ngũ đều không cần, vội vã đẩy tới đẩy lui, cuối cùng giao cho lão nhị.
"Vẫn là nhị ca làm tân lang được rồi, a? Nhị ca đâu?"
Không thấy tiếng người, nhị ca Lý Mộ Bạch mới vừa rồi còn ngồi trên ghế, lúc
này cũng không thấy bóng dáng, rõ ràng là lâm trận bỏ chạy, làm cho
người khác lớn tiếng mắng chửi.
Nhị ca gian trá nhất rồi, thường
ngày ôn hòa nho nhã, nhìn như thành thật, kì thực lòng dạ thâm sâu nhất, mũi tay chỉ tới hắn, hắn liền biến mất ngay cả bóng dáng cũng không
thấy.
Lúc này dưới đáy bàn truyền ra thanh âm nhị ca. "Cái này
cũng không thể trách ta nha, nương tử nhà các đệ nhiều lắm cũng chỉ một
khóc hai nháo ba thắt cổ, nếu nương tử nhà ta nghe được ta muốn nạp
thiếp, sẽ cầm đao kiếm tới chém ta. Nói không chừng hiện tại tin tức đã
truyền đến tai nàng, ta đây là đang tự bảo vệ mình nha."
Thì ra
lão nhị trốn dưới gầm bàn là để bảo vệ tính mạng, bình thường bốn đại
nam nhân đều là nam tử cứng cỏi, không sợ trời không sợ đất, vừa đụng
đến chuyện nạp thiếp, tất cả đều rụt cổ lại không ra, còn nhường nhịn
lẫn nhau, bởi vì bọn họ đều đã có ái thê, mà còn yêu đến đòi mạng.
Nạp thiếp không chỉ muốn mạng bọn họ, còn có thể làm bọn họ mất đi tâm của
thê tử, bọn họ dĩ nhiên không dám, cho dù dùng danh nghĩa Nghiêm Phách
Thiên cũng vậy, phải biết rằng, nạp thiếp vào cũng không phải để một bên là được, còn phải phụ trách xử lý, bọn họ ngay cả nghĩ cũng không muốn
dính lấy.
"Vậy làm sao đây? Thiếp mời cũng đã phát ra ngoài rồi,
tất cả mọi người đều biết Nghiêm Phách Thiên muốn nạp tiểu thiếp thứ
năm!"
"Ta làm sao biết! Lần trước nạp bốn tiểu thiếp, bốn người
chúng ta mỗi người nhận một, thương yêu như thê tử, nhưng là hiện tại
phải nạp người thứ năm rồi, ắt phải có người tiếp nhận nha."
"Cầu mọi người tha ta, ta tuyệt đối không thể nhận, xảy ra án mạng nha."
"Đệ tai nạn chết người? Ta chẳng lẽ không tai nạn chết người sao? Có hay
không nghe qua câu một núi không thể chứa hai cọp? Ta sợ nhất cọp mẹ nhà ta."
"Nếu muốn ta thu thiếp, ta thà một đao mất mạng còn nhanh hơn."
"Ta dập đầu trước các vị, xin huynh đệ các vị đừng hại ta."
"Không có cửa đâu." Lão tứ từ đầu đến cuối cũng chỉ ngắn gọn bốn chữ.
Bốn đại nam nhân ầm ĩ thành một đoàn, bọn họ đẩy tới đẩy lui, chính là
không ai giao cho đại ca chưa cưới vợ nạp thiếp Mặc Thanh Vân. Đại ca uy nghiêm thế nào, cho dù muốn đẩy cho hắn, cũng phải đẩy vô hình, đẩy một cách cao minh.
Mặc Thanh Vân nhìn bốn vị nghĩa đệ, mỗi người
tranh cãi tới đỏ mặt tía tai, nhìn như là đang đùn đẩy lẫn nhau, thực ra là cố tình nói cho hắn nghe. Vì muốn thành công đưa lương đến Quảng Tây mà làm ra sự kiện nạp thiếp, hi vọng hắn tới thu thập tàn cục, lại
không dám nói rõ, cố tình diễn trò trước mặt hắn.
Đại trượng phu
năm thê bảy thiếp vốn không phải là chuyện gì ghê gớm, cố tình bốn nghĩa đệ của hắn đã yêu bốn tiểu thiếp nạp trước kia, hơn nữa còn yêu quý các nàng như thê tử, nạp thiếp lần này quả thực muốn mạng bọn họ, cho nên
mới hết sức toan tính giao cho đại ca không thê không thiếp là hắn đi xử lí tiểu thiếp thứ năm này.
Trong lòng Mặc Thanh Vân vừa tức vừa buồn cười, chỉ là một tiểu thiếp, cũng có thể làm bốn người bọn họ sợ đến như vậy?
Thôi được, dù sao Nghiêm Phách Thiên cũng chỉ là một nhân vật không có thực, trước tiên có thể đem thiếp nạp vào, sau này nếu có đối tượng thích
hợp, lại thay tiểu thiếp này gả cho người trong sạch.
Trong lòng hắn đã có dự tính, quyết định ra tay thu thập tàn cục này.
"Các đệ diễn đủ chưa? Muốn ta ra tay thu cái tiểu thiếp này thì nói rõ ràng, đừng ở đó giả bộ đáng thương."
Bốn huynh đệ vốn đang tranh cãi không thể tách ra vừa nghe đến đại ca
nguyện ý nhận, thái độ đồng loạt thay đổi, vội vàng không ngừng giơ lên
khuôn mặt tươi cười cùng lời cảm tạ.
"Thật tốt quá, đại ca nói muốn nhận rồi." Lão ngũ giơ hai tay lên vạn tuế.
"Đại ca anh minh, Phật tổ phù hộ." Lão tam khoa trương thở dài nhẹ nhõm.
"Vẫn là đại ca lợi hại, ngài nói một câu liền giải quyết vấn đề của chúng
ta." Lão nhị vẻ mặt bội phục mà chắp tay thổi phồng, trong lòng lại đang cười trộm.
"...." Lão tứ không nói, hai bên khóe miệng rủ xuống nhưng lại cong lên.
Lần này Mặc Thanh Vân bị bọn họ nói cho cười không được, tức cũng không
được. Vừa nãy còn tranh cãi mặt đỏ tía tai, hiện tại mỗi người đều cười
hơ hớ, ngay cả nhị đệ cũng từ dưới bàn bò ra, ngồi lên chỗ ngồi.
Lý Mộ Bạch trả lời ngay câu hỏi của đại ca. "Chúng ta đã hỏi bà mối, mười lăm tháng sau là ngày tốt."
"Phải không? Mười lăm tháng sau..." Trong lòng Mặc Thanh Vân tính toán, mười
lăm tháng sau, muốn dành ra thời gian đón dâu không là vấn đề, hơn nữa
chỉ là nạp thiếp, không hao phí quá nhiều thời gian. "Được rồi, việc này liền giao cho các đệ đi làm, đến ngày lại nhắc nhở ta."
Hắn là
người bận rộn, đối với hắn mà nói, chuyện nạp thiếp so ra không bằng
chuyện buôn bán quan trọng khác trong phủ. Muốn chủ trì các cửa hiệu
khắp nam bắc của Nghiêm phủ và sinh ý, hắn phải chuyên chú toàn bộ tâm
lực.
Thấy đại ca đồng ý, những người khác thở phào nhẹ nhõm thật
to, chỉ cần tân lang không phải bọn họ, thiếp không phải bọn họ thu, cái gì cũng dễ xử lí.
Phải biết bọn họ nhiều lần sợ nương tử trong
nhà thương tâm, các nàng đối với chuyện nạp thiếp nhiều nhạy cảm cùng
chán ghét, không có nữ nhân nào nguyện ý cùng nữ nhân khác chia sẻ
trượng phu của mình, cho dù trên danh nghĩa cũng không được, mà các
trượng phu lại rất sợ nương tử không vui, nếu các nàng rơi một giọt lệ,
hoặc là tâm tình không tốt, bọn họ sẽ phải da đầu tê dại.
Mười
lăm tháng sau Nghiêm Phách Thiên sẽ nạp tiểu thiếp thứ năm, trên dưới
Nghiêm phủ khẩn cấp tiến hành công việc chuẩn bị, vội vàng dọn ra một
gian tân phòng yên tĩnh, nghênh đón vị cô nương phương nam này, Nghiêm
phủ sẽ có vị phu nhân thứ năm.
Nghi thức nạp thiếp cùng thú thê bất đồng.
Cái gọi là cưới hỏi đàng hoàng, chỉ có chính thất, nghi thức thú thê long
trọng, từ ngỏ ý, xin cưới, ăn hỏi, tặng quà, sau khi xem bát tự, đưa
sính lễ, xin ngày cưới…trải qua tam thư lục lễ chờ đến khi rước dâu, lại dùng kiệu tám người khiêng đến cửa chính của phủ.