Nạp thiếp sẽ không có
đãi ngộ tốt như vậy, nói một trắng ra nạp thiếp cũng chỉ là một tờ khế
ước mua bán, nam nhân trả tiền, cùng người nhà gái lập khế ước, không có tam thư lục lễ, đến giờ lành, liền dùng kiệu nhỏ từ cửa hông nâng vào
thành thân, thân phận địa vị hoàn toàn không như chính thê.
Ở trước mặt chính thê, thiếp cũng chỉ là nô, là công cụ thay nam nhân tiết dục sinh con dưỡng cái.
Ngồi trong kiệu nhỏ Liên Thủy Dao hết sức hiểu rõ, nàng đã không còn đường
đường là thiên kim quan gia rồi, sau khi xuất giá, nàng chính là tiểu
thiếp thứ năm Thi Thanh Nhi của Nghiêm Phách Thiên.
Nàng không
quan tâm, cũng không cho rằng Nghiêm Phách Thiên là chủ tử của nàng. Mặc dù nàng sắp lấy thân phận Thi Thanh Nhi trở thành thiếp của hắn, nhưng
trong xương nàng không thay đổi, vẫn có ngạo khí của thiên kim quan gia, chỉ vì tránh họa sát thân, tạm thời sống nhờ ở Nghiêm phủ thôi.
Nàng ngồi trên hỉ giường, trên mặt không có một tia tươi cười. Bởi vì không
phải cưới hỏi đàng hoàng, cho nên nàng không thể đội mũ cưới, váy đỏ
thẫm cùng áo lông cừu, chỉ mặc vào quần áo đại biểu hỉ khí, cài lên búi
tóc mấy đóa hoa hồng nhỏ, lại dùng khăn lụa hồng đậy lên.
Tuy rằng đây là con đường nàng tự nguyện đi, nhưng đến đêm động phòng hoa chúc thì nàng vẫn khẩn trương.
Trong lúc chờ đợi này, nàng nhớ đến cha mẹ cùng huynh trưởng, hốc mắt không
nhịn được phiếm hồng, đau buồn, thề cho dù dùng thời gian cả đời nàng,
cũng nhất định phải báo thù này, lúc này, ý chí của nàng càng thêm kiên
định.
Cánh cửa hỉ phòng đột nhiên bị đẩy ra, mạnh mẽ kéo thần trí nàng quay về, ngực không khỏi căng thẳng, hai tay đặt trên đùi không tự chủ co lại thành quả đấm theo tiếng bước chân đến gần, nàng tự nói với
mình, khi khăn lụa hồng được vén lên thì cho dù nhìn thấy bộ dạng đối
phương có bao nhiêu xấu, hoặc là làm người ta chán ghét cỡ nào, nàng
nhất định phải nhẫn nại.
Vì báo thù, coi như là ủy thân cho nam nhân không thích, nàng cũng muốn cắn răng sống qua động phòng tối nay.
“Ngũ di thái.”
Ngoài dự liệu, lên tiếng là một nữ tử, Liên Thủy Dao đưa tay đem khăn đỏ nhấc lên, ngạc nhiên nhìn đối phương, người tới không phải là phu quân muốn
động phòng cùng nàng, mà là một phụ nhân.
Liên Thủy Dao cảm thấy kinh ngạc, nhưng đối phương sau khi thấy nàng, so với nàng còn kinh ngạc hơn, bật thốt kêu lên.
“Ai nha, là một đại mỹ nhân!” Phụ nhân bị vị Ngũ di thái xinh đẹp trước mắt này dọa cho ngây người, mặc dù nghe nói Ngũ di thái dung mạo mỹ lệ,
nhưng không nghĩ tới sẽ là nữ tử đẹp như vậy.
Vẻ mặt Liên Thủy Dao nghi ngờ nhìn vị phụ nhân trước mặt. “Ngươi là….”
Phụ nhân giống như nhớ tới cái gì, vội hướng nàng phúc thân. “Ta là Khương
đại nương, thỉnh an Ngũ di thái. Nghiêm gia phái ta tới chăm sóc người,
bận rộn một ngày, người nhất định vừa đói vừa mệt đi, Nghiêm gia sợ
người đói bụng, cho nên tặng vài thứ cho người lấp bụng.” Nói xong đi
tới cửa ra lệnh cho người hầu chờ đợi bên ngoài. “Mau bưng vào.”
Trong khi Khương đại nương kêu, bốn nha hoàn bưng một mâm lại một mâm thức ăn cùng điểm tâm đi vào đặt trên hỉ bàn, sợ không gian không đủ, còn đem
nến đỏ chuyển qua một bên. Chỉ chốc lát sau, trên bàn tròn đã chất đầy
các loại món ngon cùng điểm tâm.
Khương đại nương đỡ nàng đi tới
trước bàn, vừa dặn dò nàng vừa giải thích. “Đây là Nghiêm gia đặc biệt
cho người chuẩn bị cho người, muốn người ăn no bụng, đừng để bị đói.”
Liên Thủy Dao ngây ngô nhìn chằm chằm bàn đầy thức ăn, đêm tân hôn, nàng
phải chờ tân lang vào phòng, phục vụ phu quân, coi như đói cũng phải
chịu đựng, nhưng là bây giờ lại có thức ăn nóng hổi đầy bàn, làm cho
nàng nhất thời hồ đồ.
Khương đại nương đỡ nàng ngồi xuống đồng thời miệng cũng không nhàn rỗi.
“Người yên tâm tận lực ăn, ăn no đi đến giường nằm xuống mộng Chu công cũng
không quan hệ, Nghiêm gia giao thiệp rộng, thịnh tình của các tân khách
khó chối từ, có thể sẽ đi không được, hắn không muốn làm khổ Ngũ di
thái, cho nên dặn dò ta để người ăn no.”
Liên Thủy Dao quả thực
mệt mỏi một ngày, cũng không ăn bao nhiêu đồ, vốn nàng không phải rất
đói bụng, nhưng hương vị đồ ăn bốn phía lại nóng hổi bày ra trước mắt,
nàng rõ ràng cảm thấy đói bụng.
Mặc dù nàng cảm thấy kinh ngạc,
nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Nếu Nghiêm Phách Thiên muốn nàng ăn,
nàng cũng không cần khách khí làm gì. Vì vậy nàng bưng canh lên, uống
một ngụm, canh gà nóng làm ấm dạ dày nàng, cũng làm cho nàng muốn ăn,
bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn.
Khương đại nương cùng bốn nha
hoàn ở một bên nhìn nàng : thầm nghĩ nàng ăn nhất định sẽ kinh ngạc, bởi vì những cao lương mỹ vị trân quý này đúng là nhà nghèo khổ cả đời cũng không ăn được, tuyệt đối khiến vị Ngũ di thái xuất thân nhà nghèo này
cảm động đến nước mắt lưng tròng.
Chẳng qua lại là trái ngược, vị Ngũ di thái này ăn rất bình tĩnh, không có vui mừng cùng cảm động như
mong muốn, làm Khương đại nương ở bên cạnh không nhịn được hỏi: “Như thế nào? Ăn ngon không?”
Liên Thủy Dao nhẹ nhàng gật đầu. “Ăn ngon.”
Trên miệng nàng nói ăn cũng được, nhưng trên thực tế đây chỉ là lời khách
sáo, những người này làm sao hiểu được, nàng thuở nhỏ lớn lên ở nhà quan lại, ba bữa cơm ăn là sơn hào hải vị, thỉnh thoảng còn có hoàng thượng
ban thưởng gì đó, cho nên những thứ thức ăn này đối với dân chúng bình
thường mà nói, có thể là mỹ vị hết sức hiếm lạ hết, đối với nàng mà nói
cũng rất bình thường.
Khương đại nương cùng bốn nha hoàn ở bên
cạnh lặng lẽ đánh giá vị Ngũ di thái xinh đẹp này, thầm nghĩ làm thiếp
thật là đáng tiếc, chỉ xem dáng vẻ nàng ăn, đã cảm thấy nàng được giáo
dưỡng tốt lắm, khí chất thanh nhã. Đêm nay chủ tử thật nên tới tân phòng nhìn tận mắt tân nương. Chỉ tiếc Nghiêm gia có giao phó, tối nay hắn có chuyện quan trọng phải xử lý, không thể tới chào hỏi cùng thiếp mới
nạp, cho nên mới dặn dò Khương đại nương thay thế hắn tới tiếp đón Ngũ
di thái này.
Mỗi một món Liên Thủy Dao chỉ ăn một chút, không bao lâu đã cảm thấy no rồi, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Khương đại
nương, phát hiện các nàng còn đang bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Nếu không
chê, các ngươi cũng tới ăn đi.”
Khương đại nương vội nói : “Như vậy sao được? Đây là Nghiêm gia đặc biệt chuẩn bị vì người, chúng ta không thể vượt quá nha.”
“Một mình ta ăn không hết nhiều như vậy, nếu các ngươi không đói bụng thì bỏ đi.” Liên Thủy Dao cũng không miễn cưỡng các nàng, đứng lên trở về hỉ
sàng, ngồi ở mép giường, an tĩnh chờ.
Khương đại nương thấy nàng
không ăn, đành phải ra lệnh cho nha hoàn đem thức ăn chuyển đi, sau đó
đi tới bên cạnh nói với nàng : “Ngũ di thái, Nghiêm gia có giao phó, nếu người mệt mỏi trước hết nghỉ ngơi, đừng chờ hắn, có gì cần, nói với
chúng ta một tiếng, chúng ta sẽ ở phòng khách chờ đợi.”
Liên Thủy Dao ngẩng đầu nhìn Khương đại nương. “Đêm nay hắn không vào phòng?”
“Nghiêm gia bằng hữu nhiều, vội vàng chào hỏi khách nhân, tối nay sợ là đi
không thoát, cho nên dặn dò muốn người nghỉ ngơi trước.” Mặc dù Khương
đại nương bị chủ tử căn dặn tới chuyển cáo Ngũ di thái, nhưng vì sợ Ngũ
di thái khổ sở, cho nên cố ý giải thích, tránh cho đối phương cho rằng
đêm tân hôn mình bị vắng vẻ, dù sao đây cũng là đại sự cả đời của nữ
nhân đâu.
Khương đại nương nào biết ý muốn của Liên Thủy Dao, nàng căn bản không quan tâm.
“Ta hiểu.” Liên Thủy Dao nhẹ giọng đáp, đứng dậy đi tới ngồi xuống trước gương đồng, chuẩn bị tháo trâm hoa trên đầu xuống.
Trên thực tế, là nàng thở phào nhẹ nhõm, may mắn tối nay không cần hùa theo
lấy lòng nam nhân xa lạ, với nàng mà nói là cầu còn không được.
Khương đại nương lập tức ra lệnh cho hai nha hoàn tới giúp tân di thái chải
đầu, thay quần áo, hai nha hoàn khác thì trải giường chiếu, để cho vị
tân di thái ở trong tân phòng dễ dàng vượt qua đêm đầu tiên của nàng ở
Nghiêm phủ.
Khương đại nương thấy tân di thái này khí chất xuất
chúng, không nhịn được tán thưởng nàng thêm vài lần, thầm nghĩ nữ nhân
luôn là cảm thấy khẩn trương cùng mong đợi với đêm động phòng, tân lang
tối nay không đến động phòng, ít nhiều cảm thấy khổ sở đi, cho nên
Khương đại nương không nhịn được muốn an ủi đối phương.
“Người đừng khổ sở, Nghiêm gia nhất định sẽ không bạc đãi người.”
Trong lòng Liên Thủy
Dao cảm thấy buồn cười, bộ dạng nàng giống như đang khổ sở sao? Đối
phương không đến động phòng là tốt nhất, chỉ là nàng cũng không thể làm
quá rõ ràng, nha hoàn giúp nàng tháo xuống trâm hoa cùng áo cưới, sau đó còn trải giường tốt, nàng lấy từ đồ cưới của mình ra một hộp gỗ tinh
xảo, trong hộp để không ít đồng bạc, nàng lấy ra một phần, xoay người
thưởng cho Khương đại nương cùng những nha hoàn này.
“Khổ cực các ngươi, đây là quà gặp mặt ta cho mọi người. Ta mới đến, cái gì cũng
không hiểu, sau này kính xin Khương đại nương cùng các vị tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn.”
Nàng vừa ra tay hào phóng như vậy, làm cho bọn nha hoàn cùng Khương đại nương trong lòng tràn đầy vui mừng và kinh ngạc.
“Này, như vậy sao được?” Khương đại nương liên tục không ngừng từ chối.
“Nhận lấy đi, đừng khách khí, tiệc mừng hôm nay cũng mệt hỏng các ngươi, coi
như là dính một chút hỉ khí, nhận lấy tiền thưởng của ta đi.” Nàng lôi
kéo tay Khương đại nương, đem bạc bỏ vào tay nàng, cũng thưởng cho bốn
nha hoàn.
Bọn nha hoàn vừa mừng vừa sợ, họ nhìn về phía Khương
đại nương, thấy Khương đại nương gật đầu đáp ứng rồi, vội vàng vui vẻ
nhận lấy, hơn nữa hướng về phía tân di thái liên tục nói cám ơn.
Nhìn bạc trong tay, Khương đại nương cảm thấy vị tân di thái này rất
đặc biệt, nàng xuất thân từ nhà nghèo khổ, theo lý sẽ sai người đem bạc
Nghiêm gia ban thưởng còn dư chuyển giao cho nhà mẹ đẻ, trợ giúp huynh
đệ tỷ muội nhà mình, mà sẽ không cam lòng dâng tặng cho người của hắn,
nhưng nàng lại hào phóng ban cho họ. Vừa vào cửa, liền đối xử với hạ
nhân tử tế, chỉ từ một điểm này, khiến nàng cảm thấy vị di thái này
không cùng một dạng, rất có phong phạm chính thất phu nhân.
Liên
Thủy Dao xuất thân nhà quan, đương nhiên biết đối đãi với hạ nhân thế
nào, nàng đối với hạ nhân luôn luôn rộng rãi, đối người có tâm, huống
chi hiện tại lòng nàng chỉ có thù nhà, với vật ngoài thân tuyệt không để trong lòng.
Nàng nhẹ giọng nói với Khương đại nương và bọn nha hoàn: “Ta ngủ, các ngươi cũng lui ra nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, Ngũ di thái.”
Khương đại nương và các nha hoàn hầu hạ nàng đi ngủ, giúp nàng đắp kín mền
rồi, thổi tắt ngọn đèn dầu mới thối lui ra ngoài cửa, đóng cửa.
Đêm tân hôn, thiếu đi cảnh tượng kiều diễm, thiếu tân lang, chỉ có tân nương một người ngủ một mình.
Đợi Khương đại nương các nàng vừa đi, Liên Thủy Dao ở trên giường vốn là
đang nhắm hai mắt nằm nhìn như ngủ đột nhiên mở mắt ra, nhanh chóng đứng dậy nhảy xuống giường, thắp sáng đèn dầu, mở ra rương chứa quần áo, sau đó từ tầng dưới cùng lấy ra y phục dạ hành nhanh chóng thay, lại từ đáy rương ngầm lấy ra bội kiếm của nàng.
Thanh kiếm này phẩm chất nhẹ nhàng linh hoạt, là quà tặng của phụ thân cho nàng năm nàng cập kê.
Nhìn thanh kiếm này trong tay, mỹ mâu lóe sáng quang mang kiên định, may nhờ phụ thân anh minh, tự biết trong quan trường ngươi lừa ta gạt khó
phòng, cho nên đã sớm phòng bị, thuở nhỏ muốn nàng theo huynh trưởng
cùng nhau lên núi bái sư học võ tập kiếm, cũng may nhờ nàng có một thân
võ công, mới có thể tự bảo vệ mình khi quan binh bao vây Liên gia, cũng
được Ba Đồ (trong convert ghi là tị đồ
là bức họa vẽ hình con rắn, chỗ này không hiểu gì hết, cám ơn mỹ nữ
wendy và sulli đã tra dùm ta, nhưng ta nghĩ có thể là Ba Đồ thì hợp lí
hơn) tương trợ, may mắn thoát nạn.
Kẻ thù hại chết cả nhà
nàng Điền Quảng Đình cũng với một đám tay chân ở trong kinh thành này,
chờ đi, nàng nhất định đem từng kẻ thù tiêu diệt.
Nàng cầm kiếm mặc y phục dạ hành màu đen, thổi tắt đèn dầu liền từ cửa sổ lướt đi, biến mất trong bóng tối.
“Nghe nói nha, Nghiêm Phách Thiên nạp Ngũ di thái ngày thường trẻ tuổi mỹ
mạo, làm Nghiêm Phách Thiên liên tục một tháng đều ở trong phòng Ngũ di
thái qua đêm, bốn tiểu thiếp bị vắng vẻ không cam lòng, giận khủng
khiếp.”
“Đúng nha, ta nghe nói bốn vị di thái muốn liên hiệp lại
cho Ngũ di thái cái ra oai phủ đầu, để cho nàng hiểu, cho dù là tân sủng cũng phải có quy củ, chiếm đoạt sủng ái của vị hôn phu một tháng, cũng
nên đủ rồi.”
“Lần này có kịch hay để xem, ta xem ngày tốt của Ngũ di thái này không còn nhiều lắm đâu.”
“Đúng vậy, bốn vị di thái khác cũng không phải là đèn cạn dầu nha, xem ra
Nghiêm phủ sắp có một màn tiết mục tranh thủ tình cảm rồi.”
Ở
trong trà lâu, dân chúng tụ họp cùng nhau uống trà, cắn hạt dưa, ăn điểm tâm, hào hứng bừng bừng thảo luận tất cả những gì nghe nói về Nghiêm
phủ trong một tháng nay.
Đề tài tất cả xung quanh việc Nghiêm Phách Thiên cưới tiểu thiếp bên mình, dù sao tam thê tứ thiếp là tề nhân chi phúc (ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp) nam nhân hâm mộ nhất, mà phương thức Nghiêm Phách Thiên hưởng phúc là
chỉ nạp thiếp không cưới thê, khiến bốn tiểu thiếp tranh đấu để được
nâng lên chính thất đã đủ đáng xem rồi, hôm nay lại thêm một người cạnh
tranh, sợ là càng đấu đá kịch liệt hơn thôi.
Ngồi ở góc, một cô gái ngồi đầu đội sa lạp (là loại mũ có vải sa rủ xuống che xung quanh), hắc sa che đi dung nhan của nàng, không để cho người khác nhìn thấy vẻ
đẹp của nàng, một mình nàng ngồi ngay ngắn thưởng thức trà, lẳng lặng
nghe những lời nói bừa bãi.
Không ai biết, nữ tử này đúng là Ngũ di thái bọn họ nói đến văng nước miếng, truyền đi xôn xao.
Liên Thủy Dao cũng không quan tâm đến việc mình trở thành nhân vật chính
trong đề tài trà dư tửu hậu của kẻ khác, ngược lại khó hiểu mình vào
Nghiêm gia một tháng, đừng nói ngay cả hình dáng phu quân thế nào cũng
không biết, càng không gặp qua bốn vị di thái khác, đã bị người ngoài
truyền thành nàng chiếm đoạt Nghiêm Phách Thiên một tháng? (trong convert ghi là Nghiêm Vụ Thiên, ta thấy không đúng nên sửa lại)
Trời mới biết, đến bây giờ nàng còn là xử nữ chưa cùng Nghiêm Phách Thiên đồng sàng cộng chẩm (ngủ chung giường chung gối) đây, bởi vì sau hôm nàng qua cửa, nha hoàn tới nói cho nàng biết, bởi
vì cửa hàng phía nam xảy ra chút vấn đề Nghiêm Phách Thiên ngay cả thời
gian viên phòng cũng không có, vội vàng chạy tới xử lý, muốn nàng đợi
thật tốt, có bất kì chuyện gì, báo cho Khương đại nương một tiếng,
Khương đại nương sẽ giúp nàng xử lí hết thảy.
Biết được trong một tháng Nghiêm Phách Thiên không có ở Nghiêm phủ, làm cho nàng vui mừng
giống như là trời giúp nàng vậy. Hơn nữa trên dưới Nghiêm gia đối đãi
với nàng cực kì tốt, chẳng những cho nàng một viện riêng, còn để cho
nàng ăn ngon, mặc đẹp, ngủ ngon, bất cứ lúc nào cũng có người hầu hạ xử
lý.
Nguyên nhân Nghiêm Phách Thiên đi xa nhà, nàng có thể lý
giải, nhưng nghĩ đến bốn tiểu thiếp kia, lòng nghi ngờ lại nổi lên, cho
tới bây giờ, hoàn toàn không có bất kì một tiểu thiếp nào ra oai phủ đầu với nàng, hoặc là cùng nàng tranh thủ tình cảm, mà chính nàng cũng cả
ngày ở tại mai viện, không giao thiệp với địa phương bên ngoài mai viện, chỉ vì thứ nhất nàng không muốn cùng người khác tiếp xúc, thứ hai nàng
cũng muốn thanh tĩnh, chỉ cần không ra mai viện, cũng không có ai tới
làm phiền nàng.