Bí Mật Của Tổng Giám Đốc

Chương 3: Chương 3




10h30p đêm, Phương Nam đẩy cửa đi vào.

Dương Tử Uyển vẫn ngồi trước bàn trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhăn lại như bánh bao.

Phương Nam tháo cà vạt xuống, thở ra một hơi. Hôn lễ ngày hôm nay thật khiến anh mệt muốn chết, đến bây giờ mới được nghỉ ngơi một chút. Anh chán ghét việc xã giao trong giới thượng lưu, nhưng không có cách nào thoát được, anh vẫn phải bất đắc dĩ mà làm.

"Em định mặc bộ quần áo này đi ngủ sao?" Anh nhìn Dương Tử Uyển kỳ quái nói, sau đó bắt đầu cởi bộ lễ phục chú rể xuống.

Dương Tử Uyển sợ hãi vội vàng nhắm hai mắt lại.

Thấy cô hoảng sợ như con thỏ nhỏ, Phương Nam cảm thấy buồn cười. Anh mở tủ lấy một bộ áo ngủ, thuận tiện mang áo ngủ nhét vào trong ngực Dương Tử Uyển: "Anh muốn tắm, cùng đi không?"

"Không... Không cần, tôi ngồi thêm một lúc, tắm sau cũng được." Hai mắt Dương Tử Uyển vẫn nhắm chặt, mở miệng cự tuyệt.

Phương Nam nhún nhún vai, tự mình đi vào phòng tắm.

Nghe được tiếng mở cửa vang lên, Dương Tử Uyển mới hé mắt, nhìn thấy trước mặt không có ai liền thở dài một hơi.

Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy, cách cửa kính, có thể nhìn thấy loáng thoáng vóc dáng cao lớn, mặt Dương Tử Uyển lập tức đỏ lên.

"Phương... Phương tiên sinh." Cô thử gọi một tiếng.

"Gọi Nam, ông xã hoặc là anh, chọn một cái." Bởi vì ở trong phòng tắm, tiếng Phương Nam có chút không rõ: "Em phải sớm có thói quen gọi anh như vậy."

"Phương... Nam, tôi..." Dương Tử Uyển không được tự nhiên chà xát bàn tay: "Không nhớ lời chúng ta nói trước hôn lễ sao? Tôi cảm thấy... Á... Chúng ta làm vợ chồng giả thôi được không? Như vậy, tôi cũng sẽ không can thiệp việc anh cùng bất kỳ người phụ nữ nào qua lại."

Trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng nước chảy, Phương Nam không trả lời.

Dương Tử Uyển càng khẩn trương: "Anh xem, chỉ có tôi với anh biết... tôi mới hai mươi tuổi, cũng chỉ biết đọc sách... Hơn nữa tôi cũng không phải là tiểu thư Nghê Hải Đường thật, việc giả trang cũng là việc đã rồi, nên, cho nên... Chúng ta chỉ làm vợ chồng giả, sau khi Nghê tiên sinh qua đời, tôi với anh có thể lập tức tách ra, tìm kiếm tình yêu thật sự của mình..."

"Tình yêu thật sự?" Trên người Phương Nam chỉ có một cái khăn tăm che ngang nửa thân dưới, kéo cửa phòng tắm bước ra.

Dương Tử Uyển bị bộ dáng nửa khỏa thân của anh hù dọa, lập tức giơ tay lên che hai mắt.

Phương Nam đối với phản ứng của cô có chút kinh ngạc, ánh mắt thoáng qua một tia xảo trá: "Còn nói lời ngây thơ như vậy, em cũng đủ "Ngu ngốc" rồi."

"Mặc kệ ai nói tôi ngu ngốc, không có tình yêu mà kết hôn là không thể được." Dương Tử Uyển có chút kích động phản bác, buông hai tay xuống, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng của Phương Nam, cô lại vội vàng nhắm mắt lại: "Anh có thể thấy tôi được gả cho một con rùa vàng là cầu còn không được, nhưng mà tôi... vẫn không thể tiếp nhận được, đây là nguyên tắc của tôi."

"Nguyên tắc? Giả thanh cao." Phương Nam cười nhạt, lau khô hơi nước trên mắt kính, đeo lên, lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, hờ hững: "Không chấp nhận chuyện như vậy, lại nguyện ý vì 50 triệu làm thế thân của người khác?"

"Tôi..." Dương Tử Uyển lập tức nổi giận.

Một đồng tiền có thể giết chết anh hùng, vả lại cô lại mang theo một món nợ khổng lồ?

Cái tên Thái Xa Luân rất ghê tởm, ngày ngày đuổi theo cô đòi nợ, nói là ông ta luôn trông cậy vào lần triển lãm này để phát triển sự nghiệp, trở thành nhiếp ảnh gia hàng đầu, kết quả cô lại phá hư tất cả kế hoạch cùng ước mơ của ông ta.

Phá tan ước mơ của người khác là không đúng, cho nên cô mới cam tâm tình nguyện bồi thường cho ông ta 50 triệu, ngay cả một tiếng kháng nghị cũng không có.

Nhưng Thái Xa Luân còn muốn cô làm tình nhân của ông ta, thật là vô sỉ!

Mà Phương Nam này, có phải người đáng sợ hơn Thái Xa Luân không? Cô không biết.

"Nếu không muốn làm cô dâu, còn không mau thay hỷ phục ra? Em mặc như vậy nhìn rất ngu, thật ủy khuất tơ lụa đắt giá." Phương Nam dùng khăn lông lau tóc, lạnh lùng nói.

Dương Tử Uyển giận đến cắn răng.

Người đàn ông xấu xa, ghê tởm! Nếu không phải không trả được nợ, nếu không phải cảm thấy Nghê Vạn Hùng trước khi chết rất đáng thương, cô sẽ không đồng ý làm thế thân của người khác, cư nhiên chê bai cô như vậy, đâu có thể được.

Dương Tử Uyển cầm áo ngủ chạy vào phòng tắm, cởi hỷ phục mười mấy triệu xuống, hung hăng đạp mấy phát, trút hết giận dữ trong lòng.

Người đàn ông chán ghét, tôi nguyền rủa anh vĩnh viễn không được ai yêu!

***

Lúc Dương Tử Uyển tắm xong từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Phương Nam cầm ba lô Cố Yên Nhiên mang đến đặt ở trên giường, kéo khóa ra.

"Đây là cái gì?"

"A! Không nên nhìn!" Dương Tử Uyển thét lên nhào tới.

Chết rồi, cô còn tưởng mang ba lô giấu ở dưới bàn trang điểm sẽ không bị phát hiện, lần này xong rồi!

Phương Nam giật lại, nhẹ nhàng mở ba lô, lấy đồ vật bên trong ra: "Roi da? A, đây là dây thừng, còn có còng tay, cây nến..."

Dương Tử Uyển lúng túng thẹn thùng chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống. Cố Yên Nhiên, tớ thật sự bị cậu hại chết!

"Thì ra là em thích chơi..." Phương Nam quay đầu lại quan sát cô, lắc đầu một cái: "Chậc chậc, thật là nhìn không ra, bây giờ tiểu nữ sinh cũng thích kình bạo như vậy sao?"

"Kia, đó là..."

"Em định nói là có người đưa cho em sao?" Phương Nam cười lạnh một tiếng, ném vật trong tay xuống, đi tới trước mặt Dương Tử Uyển, bàn tay chế trụ gáy cô, ép cô ngẩng đầu lên: "Nếu như em không có loại vui thích này, người khác làm sao lại đưa em mấy thứ quà tặng tân hôn "Đặc biệt" đó? Ừ! Bảo bối rất có nguyên tắc thanh cao."

"Tôi..." Dương Tử Uyển hiện tại chỉ muốn chạy trốn.

"Còn có, anh cho em biết, vợ chồng chính là vợ chồng, anh sẽ không làm giả." Phương Nam cúi người ở bên tai của cô, thổi khí nóng, giọng khàn khàn nói.

"Á..." Dương Tử Uyển chợt có cảm giác choáng đầu hoa mắt.

Ghê tởm, nói chuyện thì cứ nói, việc gì phải sát lại gần như vậy? Làm cô có cảm giác khó chịu như vậy.

"Trừ thù lao được trả, nếu như sau này ly hôn, em còn có thể nhận được phí phụng dưỡng đáng kể, tóm lại là em rất có lợi, anh là thương nhân, làm sao lại làm cái chuyện ngu xuẩn không có lợi cho bản thân được? Em nói có đúng không?" Phương Nam cắn vào tai cô một cái nỉ non nói.

Cảm thấy lỗ tai suýt hòa tan, Dương Tử Uyển thở ra một hơi, cả người nổi da gà.

"Nói xem, người đẹp đưa đến miệng mà không ăn, đây chính là sỉ nhục đàn ông."

"Đợi một chút..." Dương Tử Uyển dùng mọi sức lực cuối cùng đẩy anh ra, để hai người có một chút khoảng cách: "Tôi hỏi anh một chuyện cuối cùng."

Nếu trốn không thoát, hơn nữa cuộc hôn nhân này đúng là cô nhận được giá cao 50 triệu, cô thừa nhận dù sao trên đời không có bữa trưa nào miễn phí.

Nhưng có chuyện cô nhất định phải biết rõ.

"Nói." Vẻ mặt của anh vẫn lạnh băng như cũ, chẳng qua là ánh mắt trở nên bí hiểm.

"Tám năm trước, anh đã đi qua đồi Kình Thiên phải không?" Dương Tử Uyển vẫn canh cánh sự việc kia ở trong lòng.

"Đi qua, trên thực tế anh thường đến."

"Thế… Có phải anh gặp được một cô bé?" Ánh mắt của cô sáng lên, tràn đầy hy vọng hỏi.

"Anh đã thấy rất nhiều người, bao gồm rất nhiều cô gái nhỏ."

Dương Tử Uyển chán nản cúi đầu. Cũng đúng, nếu như Phương Nam chính là người đó, thì phải nhớ rõ tên của cô, chứ không phải một chút phản ứng cũng không có như bây giờ.

"Chúng ta trước kia đã gặp nhau?" Phương Nam hỏi ngược lại cô.

Dương Tử Uyển lắc đầu một cái: "Anh có thể buông tôi ra không? Tự tôi cởi quần áo."

Phương Nam buông tay ra, có chút kinh ngạc nhìn cô chủ động đi tới bên giường lớn, cởi áo ngủ trên người xuống kéo chăn ra chui vào.

A, con chim điểu nhỏ này rất có tự giác đây.

Phương Nam thú vị quan sát cô gái nhỏ trên giường co rúc thành một khối, chậc chậc hai tiếng, có chút tiếc nuối nói:

"Thật không thú vị, anh còn tưởng rằng em sẽ phản kháng, rốt cuộc..."

"Cần gì chứ? Anh đã muốn, tôi chạy cũng chạy không thoát, món nợ 50 triệu, coi như tôi mang cả người bán còn không trả được, anh đã đòi hỏi thân thể này, tôi cũng đồng ý." Dương Tử Uyển cố trấn định nói: "Hơn nữa anh nói rất đúng, có ai không yêu tiền đâu? Tôi rất yêu, rất yêu a, yêu nó một vạn năm."

Trong miệng vừa nói rất yêu, rất yêu, ánh mắt của cô lại lạnh hơn băng.

"Em quá lý trí, thật không đáng yêu." Phương Nam vô lại lắc đầu, từ từ đi đến bên giường.

Trên giường, một thân hình nho nhỏ cuộn tròn trong chăn, nhìn ra được cô đang run rẩy, khóe miệng Phương Nam hơi cười. Nhóc con mạnh miệng, thật ra trong lòng sợ muốn chết.

Anh đưa tay kéo chăn ra, Dương Tử Uyển trần truồng cuộn tròn như một thai nhi, mắt nhắm thật chặt, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.

Dáng người cô tuyệt đẹp, tỷ lệ hoàn mỹ làm cho hai chân cô vô cùng thon dài, vòng eo mảnh khảnh, bầu ngực kinh người, gương mặt xinh xắn đậm nét Phương Đông, cảnh xuân trước mặt mà không ăn, thì chính bản thân anh cũng thầm khinh bỉ mình.

Lúc tay Phương Nam chạm vào tóc cô, cô đột nhiên run lên một cái, thân thể càng co lại, mắt cũng nhắm chặt hơn.

Ngón tay có chút thô bạo lướt qua tóc của cô, tiếp đến là cái trán sáng ngời của cô, gương mặt xinh đẹp, nhẹ nhàng vuốt ve cái mũi xinh xắn cùng đôi môi đang mím chặt, khẽ chạm vào làn da trên cái cổ tinh tế, vuốt ve đường cong xương quai xanh duyên dáng.

Khi bàn tay anh vuốt ve thân thể đẫy đà của cô, cô không khỏi kêu lên một tiếng. Không còn cách nào thoát khỏi số phận, cô đã rơi vào tay thợ săn.

Bàn tay đang vuốt ve hết thân thể cô, nhìn thấy phản ứng non nớt và ngây ngô của cô, trong ánh mắt Phương Nam như nhóm lên một ngọn lửa.

"Anh mặc dù không muốn bỏ qua mỹ vị, nhưng, nếu như em cầu xin, anh có thể tạm thời bỏ qua cho em." Phương Nam cúi người ở bên tai cô nỉ non: "Cho em chút thời gian chuẩn bị sẵn sàng."

"Không cần." Dương Tử Uyển cự tuyệt: "Dù sao sớm chết sớm siêu sinh."

"Anh sẽ rất cẩn thận, sẽ không làm em đau." Phương Nam cười bí ẩn nói.

Cô cố làm như kiên cường, càng khiến anh khó kiềm chế, khơi dậy mong muốn chinh phục của phái nam.

Khi bàn tay của anh dao động trên thân thể, Dương Tử Uyển cảm giác rét lạnh thay bằng nhiệt nóng đau khổ, trái tim lạnh như băng, thân thể lại nóng bỏng như lửa. Cô cực kỳ lo sợ, toàn thân như nhũn ra, bản năng muốn phản kháng, muốn chạy trốn, nhưng lý trí kiêu ngạo buộc cô phải bắt buộc đối mặt.

Trốn tránh khó khăn chưa bao giờ là cá tính của cô.

Nhìn cái cổ trắng trẻo của cô, Phương Nam không nhịn được tâm tư nhộn nhạo nhộn nhạo, cúi người tỉ mỉ hôn lên cái cổ trắng nõn của cô.

"A..." Rõ ràng động tác của anh rất dịu dàng, nhưng Dương Tử Uyển chưa trải qua bao giờ nên thân thể vô cùng nhạy cảm, trái tim đại loạn, muốn tránh né, thân thể lại không nghe sai bảo, ngược lại xụi lơ trong ngực anh.

"Em không bị cháy nắng sao?" Lấy đôi môi thay thế ngón tay, Phương Nam hôn trước ngực đầy đặn của cô: "Suốt năm chụp ảnh khắp nơi, da thịt vẫn còn trắng nõn như vậy."

"Không cần anh quan tâm!" Dương Tử Uyển gượng gạo cãi lại, đại não vô tri vô thức không nhận ra hàm ý trong lời nói của anh, anh ở trước ngực cô dây dưa bú mút cùng trêu đùa khiến cô sắp hỏng mất.

Cô như một con cá mắc cạn, mở miệng cố sức thở không ra hơi, cả người giống như nham thạch nóng chảy sắp phun trào, từng trận sóng nhiệt trong thân thể chạy loạn, rục rịch gào thét, khiến cô khó thở.

Thật kỳ quái, cô chưa từng có qua loại cảm giác này.

Lúc này, thân thể Phương Nam bắt đầu phủ lên, khiến cô càng không thể hít thở, cô không nhịn được vặn vẹo hạ thân, không nghĩ tới hành động này khiến cô phát hiện mình đang kích nổ trái bom sắc dục.

Cách một lớp áo trên người anh, cô cảm giác được của anh cứng rắn.

Mặc dù chưa trải qua chuyện như vậy, nhưng cô cũng biết chuyện kia ý vị như thế nào.

Con dã thú này, anh thật sự muốn cô ngay bây giờ...

"Sợ?" Phương Nam hỏi.

"Không phải!" Dương Tử Uyển xoay người nói trước, cố chấp không nhìn anh một cái.

Phương Nam cúi người tiến đến gần, cúi đầu muốn hôn môi của cô.

"Không muốn." Dương Tử Uyển xoay đầu sang bên khác, thấp giọng cầu xin.

Phương Nam nhăn mặt, cau chặt hai hàng lông mày.

"Không muốn hôn. Trừ cái này, cái gì cũng có thể." Cô nhắm chặt mắt, nước mắt trong suốt từ từ chảy xuống.

Cô cho tới bây giờ chưa hôn qua người nào, cũng chưa bị ai hôn, cô không muốn mất đi nụ hôn đầu như vậy.

Không nhớ rõ ở tạp chí nào có nói qua, hôn môi có ý nghĩa dâng hiến linh hồn, cô không muốn.

Mất đi trinh tiết là chuyện không thể tránh được, như vậy tối thiểu cô muốn bảo vệ linh hồn của mình.

Phương Nam không có ép buộc, cúi đầu hôn xuống cổ cô. Dương Tử Uyển phát run, cảm giác được đôi bàn tay của anh đang di chuyển càng ngày càng nóng, dán lên da thịt mình, mang theo tê dại và khoái cảm.

Mặc dù cô nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng như lửa của anh đang lướt qua toàn thân cô, từng chi tiết trên thân thể cô đều phơi bày trước ánh mắt đó, không nhịn được mà run run, làn da cũng như toát ra ngọn lửa đỏ hồng.

Sau đó, thân thể Phương Nam lần nữa đè lên cô, da thịt cùng da thịt tiếp xúc giống như dòng điện kích thích cô, làm cho cô phát ra tiếng kêu nhỏ. Đôi vai rộng lớn kia, lồng ngực có bắp thịt, cùng với phần bụng cường tráng bằng phẳng, mọi thứ đều cho thấy đây thuộc về một người đàn ông trưởng thành và dũng mãnh.

Cô muốn kêu to dừng lại, nhưng trong cổ họng lại không phát ra được âm thanh nào.

"Nếu như lúc này bảo ngừng, anh vẫn có thể dừng lại." Phương Nam cắn vào nụ hoa trắng mịn đã dựng đứng của cô: "Anh không thích ép buộc người khác, nhất là phụ nữ."

Nghe vậy, Dương Tử Uyển chợt nở nụ cười, dùng hai tay che mặt của mình lại, không để cho anh thấy nước mắt của cô.

"Đừng mở miệng nói dối, không thích ép buộc người khác? Anh không làm chuyện này? Sói đội lốt cừu, còn dám mở miệng nói mình lương thiện? Tức cười!"

"Miệng của em thật sự rất không đáng yêu." Phương Nam thở dài nhẹ một tiếng, bỗng nhiên ôm lấy thân thể của cô, điên cuồng hôn lên cổ, vai, bộ ngực sữa của cô.

Thân thể mềm mại của Dương Tử Uyển mãnh liệt co dãn khi bàn tay của anh chạm xuống, không tự chủ được mà để lộ bộ dáng phong tình mê người.

Cô vùi mặt vào gối, dường như nghẹn ngào.

Ngón tay của anh lướt qua hai chân cô, không chút do dự hướng về chỗ bí ẩn giữa hai chân cô.

Thân thể Dương Tử Uyển chấn động mãnh liệt, vẫn cắn chặt hàm răng như cũ, không để bản thân phát ra tiếng cầu xin.

"Em nói rất đúng, những gì anh muốn, anh tuyệt đối không khách sáo. Anh muốn tất cả của em, muốn chỗ sâu nhất trong cơ thể em lưu lại ấn ký của anh." Vừa nói, anh liền không chút khách sáo, dùng sức nhanh chóng thẳng người xuyên vào cơ thể của cô.

"Tôi không phải Nghê Hải Đường... không phải..." Dương Tử Uyển kiềm chế phát ra âm thanh kêu gào, đau đớn tê liệt ban đầu khiến thân thể cô đột nhiên căng thẳng, tay siết chặt sau lưng anh, móng tay bấm vào da thịt anh.

Thật là đau! Cô cảm giác mình đã bị nghiền nát, đau đến ngay cả xương cũng như bị gãy ra.

Phương Nam hô nhỏ một tiếng, đột nhiên dừng lại động tác muốn tiến vào sâu hơn.

"Em còn là..." Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm cô.

"Đừng nói cho tôi biết anh ưa thích xử nữ, chẳng qua chỉ là một tầng lá mỏng mà thôi." Dương Tử Uyển dùng gối che lại mặt mình, âm thanh vụn nát.

"Nhìn anh." Phương Nam lấy gối ra, hai tay nâng mặt cô.

Như bị thanh âm của anh đầu độc, Dương Tử Uyển mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt sâu xa bị dục vọng thiêu đốt, cô không nhịn được ngẩn người. Trừ dục vọng, trong cặp mắt kia dường như còn có rất nhiều thứ khác, nhưng cô không cách nào suy đoán được rốt cuộc là gì.

"Từ khi mới bắt đầu, anh so với em tỉnh táo hơn, anh tất nhiên biết anh muốn người con gái tên Dương Tử Uyển, từ nay về sau, em là người phụ nữ của anh, mặc kệ người tên là Dương Tử Uyển, hay là Nghê Hải Đường giả, hiểu chưa?" Anh bỏ kính xuống, nói rõ từng câu từng chữ.

Dương Tử Uyển sững sờ nhìn anh, đáy lòng dâng lên một trận sóng to gió lớn.

Anh... Muốn là cô?

Mặc dù cô chỉ là một thế thân, mặc dù bọn họ vừa mới quen, mặc dù cô vì tiền mới chịu chấp nhận cuộc hôn nhân này, anh đều không để ý?

Khiếp sợ rất lâu, Dương Tử Uyển chợt phát hiện, bạn tốt hết sức sùng bái người đàn ông này có cái nhìn thực sự rất tốt.

Lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ không mang kính mắt của anh, Dương Tử Uyển bị gương mặt tuấn mỹ trước mắt mê hoặc ngoài dự định, hốc mắt hơi lõm xuống khiến gương mặt anh càng thêm mị hoặc, mà ngọn lửa trong mắt dường như muốn đả thương cô.

Đây là vừa thấy đã yêu sao?

Còn là một lần sex liền chung tình? (+_+)

Còn nói là, yêu thật sự là có thể "Làm" tới luôn sao?

Dương Tử Uyển vì ý nghĩ của mình mà đỏ mặt.

"Phải nhớ kỹ, anh, Phương Nam, chính là người đàn ông duy nhất của em." Phương Nam nâng cao hông của cô, tách hai chân của cô ra, lần nữa tiến vào.

Dương Tử Uyển kêu nhỏ một tiếng, đầu óc càng hôn mê. Ánh mắt của anh giống như câu thần chú của phù thủy, khiến thân thể cô không tiếp tục kháng cự nữa.

"Thả lỏng một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa." Âm thanh của Phương Nam khàn khàn, rõ ràng đang cố nén dục vọng.

Của cô rất nhỏ hẹp, mềm mại, anh lo lắng mình hơi dùng sức một chút cũng sẽ đả thương cô.

Thân thể Dương Tử Uyển bởi vì luật động cẩn thận của anh mà bắt đầu từ từ có cảm giác.

Đau đớn dần dần biến mất, bất an giãy giụa biến thành khéo léo nghênh hợp, cuối cùng khi vật cứng rắn to lớn của anh chạm tới một điểm, ngón tay của cô đột nhiên siết chặt ở lưng Phương Nam, trong cơ thể kháng cự co rúc lại.

"Vật nhỏ, vẫn không thể hôn sao?" Anh thở hổn hển hỏi, đôi mắt mị hoặc nhìn cô.

"Không..." Trong lòng Dương Tử Uyển đang cuồng loạn, vẫn cố chấp cự tuyệt.

Trước khi xác định tâm ý của cô cùng tâm ý của anh có giống nhau không, cô cự tuyệt.

"Một ngày nào đó, anh sẽ để em cam tâm tình nguyện chủ động hôn anh." Phương Nam tức giận cắn trước ngực trắng ngần của cô.

Dương Tử Uyển cảm giác trước mắt toàn sao, choáng đầu hoa mắt, nóng bỏng chấn động khiến cô đạp rơi chăn xuống, nhưng có chút mát mẻ ngược lại mang đến kích thích hơn, dường như lan vào tận xương tủy làm cô tê dại, cuối cùng mất khống chế thét lên một tiếng.

"A... Ừ..." Thanh âm từ trong đôi môi đỏ tươi mềm mại của cô thốt ra.

Bộ dáng của cô cực kỳ quyến rũ xinh đẹp, khiến Phương Nam càng điên cuồng, không ngừng tăng nhanh luật động.

Trên tường chiếu rọi bóng dáng hai người quấn quýt, thời gian trôi qua chậm rãi, lửa tình qua đi lại vẫn hừng hực thiêu đốt, thậm chí càng đốt càng mạnh.

Cho đến bầu trời phía đông dần dần sáng lên, nhiệt tình mới ngừng nghỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.