Bí Mật Của Tổng Giám Đốc

Chương 2: Chương 2: Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!




Tên kia thật đáng ghét, tên đó nhất định là một tên hám lợi, tính cách tham lam lại háo sắc, hạ lưu, đê tiện, một tên tiểu nhân.

Tiểu nhân! Tiểu nhân vô sỉ!

Trên đường về nhà, Dương Tử Uyển tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nghê Vạn Hùng thật sự là đáng thương, yêu mến cháu gái đã chết, chỉ có thể nhìn thấy một thế thân là cô, ngay cả người thừa kế thật vất vả chính tay bồi dưỡng cũng chỉ là một tên gian thương coi trọng tiền tài.

Dương Tử Uyển có phần hiểu rõ trong giới thượng lưu hôn nhân bao giờ cũng đi kèm lợi ích, hai bên vợ chồng lấy nhau vì thật lòng yêu thương là rất ít, cực kỳ hiếm có, nhưng cô trăm ngàn lần không nghĩ tới bản thân chỉ làm một thế thân không thể ngờ cũng gặp phải tình cảnh này.

Sắp về đến nhà thì di động đột nhiên vang lên, nhìn màn hình, mặt Dương Tử Uyển nhăn lại như mướp đắng.

Cô nghe điện thoại: "Tôi là Dương Tử Uyển, là Thái tiên sinh ạ?"

"Tử Uyển, tôi gọi để nói với cô, tài khoản của tôi đã nhận được tiền." Thái Xa Luân nói có chút nóng vội, nghe qua không vui mừng: "Cô làm sao có thể kiếm ra được nhiều tiền như vậy? 25 triệu đó!"

"Dạ, không sao, dù sao cháu cũng sẽ nhanh chóng trả đủ 50 triệu, xin ngài yên tâm." Ở trước mặt nhiếp ảnh gia mà mình kính trọng, Dương Tử Uyển không muốn bản thân bị mất mặt.

"Tử Uyển..." Thái Xa Luân bỗng nhiên thở dài: "Cháu nên biết nếu tôi muốn cháu chịu trách nhiệm thì 50 triệu đó chỉ là số lẻ? Hơn nữa tôi đây bỏ ra hai năm đến mọi nơi có cảnh đẹp trên thế giới, đã có người dự định mua các tác phẩm đầu của tôi đã vượt quá con số này."

"A?" Dương Tử Uyển vô cùng khiếp sợ: "Thái tiên sinh..."

"Tôi thích cô." Thái Xa Luân thở dài yếu ớt: "Cô biết không? Tôi mỗi ngày đều nhìn ảnh cô mới có thể đi vào giấc ngủ..."

"Ảnh? Ngài làm sao lại có ảnh của tôi?" Dương Tử Uyển như bị dội một gáo nước lạnh, từ đầu đến chân lạnh toát.

"Lúc trước nhân lúc cô không chú ý thì chụp lại. Từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy một người con gái nào thích hợp để chụp ảnh như cô, nhất là trong lúc làm việc, ánh mắt sáng ngời, rất mê người... Tử Uyển, chỉ cần cô đồng ý làm tình nhân của tôi, tôi có thể không truy cứu..."

"Thái tiên sinh, tôi sẽ nhanh chóng trả tiền cho ngài, cũng xin ngài mang ảnh chụp trả lại cho tôi. Nếu như không có chuyện gì, tôi xin cúp máy." Dương Tử Uyển lập tức cúp điện thoại. Nắm di động trong tay không nhịn được run run, cả người rét lạnh.

Thái Xa Luân luôn ra vẻ đạo mạo, vậy mà lại lén lút... mà cô lại vui vẻ làm việc cùng hơn nửa năm?

Cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn, rất... rất buồn nôn.

Hèn chi Yên Nhiên lại không thích ông ta, còn nói ông ta là một ngụy quân tử. Ông ta đã ngoài bốn mươi, bên cạnh đã có ba người phụ nữ, hiện tại còn muốn thêm cả cô? Thật ghê tởm!

Nhớ lại vừa rồi, cùng là làm ăn với làm ăn, Phương Nam đối với mình nói thẳng dã tâm ngược lại có chút đáng yêu, ít nhất cô biết mình đang đối mặt với hạng người gì, có chết cũng biết chết như thế nào.

Cân nhắc nửa ngày, Dương Tử Uyển cuối cùng vẫn gọi cho Phương Nam.

"Phương tiên sinh, tôi quyết rồi, tôi đồng ý với ngài."

"Tốt lắm. Nghê Vạn Hùng đã chuẩn bị hôn lễ từ lâu, ngày mai thì cử hành hôn lễ." Phương Nam nói rõ ràng.

"Được."

Vừa cúp điện thoại xong, Dương Tử Uyển không biết làm sao lấy tay gõ mạnh vào trán mình một cái.

Xui xẻo, xui xẻo, xui xẻo!

Năm nay, cô chắc chắn là bị thần xui ám.

***

Ngày hôm sau, bầu trời nắng ấm, khí trời trong lành.

Trên sườn núi Dương Minh, trông một tòa nhà cao cấp diện tích hơn hai nghìn mét, hôn lễ được cử hành long trọng, trong phòng khách có rất nhiều quý tộc, gần như là toàn bộ giới thượng lưu Đài Loan, cùng với rất nhiều chính trị gia.

Kiến trúc của biệt thự họ Nghê không giống với các biệt thự bình thường khác, xung quanh là tường màu trắng cao đến chín mét, màu chủ đạo là màu đỏ, rất khí thế.

Nghê Vạn Hùng gần đây luôn phải ở trong nhà, nên các công việc phải xử lý diễn ra khá yên tĩnh, hơn nữa nghe nói cực kỳ tin Phật, có vóc dáng tiều tụy của Phật tử, ở trong căn phòng được một thầy sư phong thủy đích thân xây dựng.

Buổi hôn lễ này vì Nghê Vạn Hùng bệnh nặng, không thể đích thân tham dự, nên Phương Nam nghe theo lời ông chuẩn bị, tổ chức một hôn lễ mang đậm phong cách Trung Quốc.

Anh mặc trường bào, đầu đội mũ chú rể, trong tay cầm hồng ti đái (dải lụa hồng), ở đầu kia của ti đái được cô dâu cầm lấy.

Dương Tử Uyển cũng mặc một bộ hỉ phục màu đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng, chân mang giầy thêu.

Đến giờ lành, người chủ trì đang chuẩn bị mở miệng thì một cô gái trẻ tuổi mặc áo cưới màu trắng bỗng nhiên từ trong đám người hét lớn: "Không được! Nghê Hải Đường đó là giả! Đây là một âm mưu!"

Toàn thân Dương Tử Uyển cứng đờ, chút nữa làm rơi ti đái trong tay xuống.

Cô bị phát hiện rồi sao?

"Đừng hốt hoảng." Một bàn tay lớn nắm chặt bên eo nhỏ của cô: "Có tôi ở đây."

Dương Tử Uyển yên tâm một chút, tuy mồ hôi lạnh vẫn tuôn ra, nhưng tâm lại thật sự không thấy lo sợ.

Cơ thể Phương Nam giống như bàn thạch (tảng đá) cho cô dựa vào, bàn tay để ở cánh tay cô cũng có chút ấm áp, thần kỳ làm cho cô yên tâm rất nhiều.

"Cô ta là giả! Cô ta tên là Dương Tử Uyển, thật sự không phải là Nghê Hải Đường! Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo, cô là một kẻ lừa đảo! Cô không xứng với anh Nam, anh ấy là của tôi." Cô gái mặc bộ áo cưới màu trắng, để lộ nửa bộ ngực sữa, đầy đặn khiêu gợi, vừa hét to như bị điên, vừa lao đến người Dương Tử Uyển.

Phương Nam nghiêng mình đem Dương Tử Uyển bảo hộ ở sau người, chìa tay đẩy cô gái điên cuồng ra xa: "Sunny, đủ rồi! Dương Tử Uyển là do chúng tôi tìm đến thế thân, không cần cô nói mọi người đều biết."

Lúc trước bọn họ dám công khai đăng báo tìm người, tất nhiên không sợ ai biết Dương Tử Uyển là thế thân.

"Không được, không được! Hôm nay người cùng anh kết hôn phải là em!" Trần Sunny kích động ôm lấy tay Phương Nam, trên mặt đầy nước mắt: "Nghê Hải Đường có cái gì tốt? Cô ta vẫn luôn ở nước ngoài không có trở về, cho dù đã chết mà âm hồn cũng không tiêu tán, chỉ còn cái tên cũng cướp anh đi, em không muốn, em không muốn! Em với anh là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, em cũng là người thân của Nghê gia, tại sao cô dâu lại không thể là em? Tại sao anh nguyện ý cưới một người giả mạo? Nghê Hải Đường thật sự đã chết, đã chết!"

Một đôi vợ chồng vội vàng tiến lên kéo cô: "Sunny, không được làm loạn, mau về nhà ngay!"

"Con không muốn! Con yêu anh Nam, con thật sự rất yêu anh ấy, từ nhỏ đã nghĩ ngoài anh ấy ra, sẽ không lấy bất kỳ ai, nếu như anh ấy không lấy con, con sẽ chết!" Trong mắt Trần Sunny tràn đầy điên cuồng, cùng với cố chấp, vừa khóc thút thít vừa thoát khỏi lôi kéo của cha mẹ, muốn nhào vào trong ngực Phương Nam.

Các tân khách cũng mở to mắt hả hê theo dõi vở kịch khôi hài này.

So với việc chưa gặp mặt Nghê Hải Đường thì ngược lại bọn họ biết rõ vị tiểu thư Trần Sunny này, cô ta là cháu của em gái Nghê Vạn Hùng, cũng là người thân của Nghê Vạn Hùng, cho dù quan hệ hơi xa một chút.

Nghê Vạn Hùng có một chị gái và một em gái, chị gái lấy chồng rồi sang Mỹ định cư, em gái cùng chồng ở lại Đài Loan sinh sống, cả gia đình vẫn sống nhờ vào Nghê Vạn Hùng.

Trần Sunny cùng Phương Nam lớn lên từ nhỏ, có bị anh cuốn hút cũng không phải lạ, huống chi Phương Nam là người thừa kế của Nghê Vạn Hùng, tiền đồ rộng mở, là một người đàn ông tốt, cho dù là kẻ ngu cũng không thể bỏ qua.

"Em yêu, em làm sao lại chạy đến nơi này? Quấy rầy hôn lễ của người khác là không tốt." Chợt một âm thanh trong trẻo vang lên, một người đàn ông khôi ngô xuất chúng, dáng người cao lớn đi lên phía trước, nhẹ nhàng trách mắng Trần Sunny.

Anh ta mặc một bộ tây trang màu xanh, tóc dài được tết gọn phía sau gáy, cằm nhọn, ánh mắt hẹp dài, giương mắt nhìn thẳng, gương mặt giống như hơi cười, ánh mắt tràn đầy quyến rũ.

"Anh là ai? Cút ngay!" Trần Sunny nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, tức giận dùng chân đạp anh ta.

"Ôi chao, em yêu, đêm qua chúng ta gặp nhau ở trong quầy rượu, với lại một đêm triền miên, em tại sao có thể bạc tình đến vậy, trở mặt ngay được?" Người con trai mang vẻ mặt ủy khuất nói.

"Anh..." Trần Sunny chấn động. Cô đêm qua quả thật đến quầy rượu, nhưng thật sự không nhớ rõ người này là ai.

"Anh làm sao?" Người con trai đưa tay kéo cô vào trong ngực: "Phá hư hôn lễ của người khác là một tội lớn, sau khi chết sẽ không được siêu sinh, ngay cả Diêm Vương cũng không nhận kẻ ác."

"Cút ngay!" Trần Sunny bỗng nhiên hiểu, anh ta nhất định là bạn của Phương Nam, đến giúp đỡ, vì vậy không để ý tới nữa anh ta, trực tiếp quay người nói với Phương Nam: "Anh Nam, em yêu anh, không phải anh em sẽ không lấy chồng, nếu như anh nhất định cưới người giả mạo này, em sẽ chết cho anh xem."

"Cô cần phải đi tới mức này sao?" Phương Nam vẫy tay ý bảo người con trai tóc tết đi ra, nhìn thẳng vào Trần Sunny hỏi.

"Dĩ nhiên!"

"Như vậy, vợ yêu, ý của em thế nào?" Phương Nam quay đầu lại hỏi Dương Tử Uyển.

Dương Tử Uyển sửng sốt: "A! Tôi?"

Phương Nam gật đầu một cái.

Làm sao lại kéo tôi đến làm bia đỡ đạn? Dương Tử Uyển hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái.

Nhưng trốn tránh chưa bao giờ là tác phong của cô, cho nên cô nhìn về phía Trần Sunny, nói: "Mặc dù tôi không truy cứu chồng chưa cưới của tôi cùng với cô trước đây có quan hệ như thế nào, nhưng không có nghĩa là sau này tôi không để ý. Hôm nay người cùng anh ấy kết hôn là tôi, không phải cô, cho nên tôi hy vọng tiểu thư Sunny hãy tự trọng một chút."

Lúc đó, người con trai tóc tết huýt sáo, nhìn cô giơ ngón tay cái lên. Không nhìn ra cái người gầy yếu tong teo như con gái này còn cười tự mãn, không hề bị hù dọa.

"Dạy tôi tự trọng? Cô là cái thá gì?" Trần Sunny giận tím mặt, vung tay muốn cho cô một bạt tai, lập tức bị Phương Nam bắt lại được.

"Đủ rồi!" Anh trầm giọng gầm lên, ánh mắt nghiêm nghị cực kỳ đáng sợ.

"Anh Nam..." Trần Sunny cảm thấy ủy khuất, đau lòng khóc thành tiếng: "Cô ta là giả, anh tại sao lại đối với em như vậy?"

"Nếu như cô còn không phục thì cùng chúng tôi bái đường cũng được." Phương Nam hất tay của cô ra, lạnh nhạt nói.

Lời của anh vừa nói ra, mọi người đều xôn xao.

Muốn một người cưới hai vợ sao?

Dương Tử Uyển nhíu mày một cái, nhưng trực giác thấy Phương Nam không phải là người liều lĩnh, vì vậy lặng lẽ đợi anh giải thích.

Phương Nam đẩy đẩy kính mắt ung dung nói: "Ông nội tin Phật, cũng dạy mọi người biết truyền thống. Ở cổ đại, thiên kim tiểu thư xuất giá, thường thường có nha hoàn làm của hồi môn, nếu những nha hoàn này có số tốt có thể leo lên giường chủ nhân làm thiếp, không tốt số thì cả đời làm nha hoàn. Nếu như cô không ngại làm nha hoàn cam tâm tình nguyện phục vụ cho Tử Uyển, không để ý cùng Tử Uyển cùng nhau gả qua, trở thành người của Phương gia." Tiếp theo anh tiến tới gần Trần Sunny, lạnh lùng nói: "Nhưng chỉ có điều cô yên tâm, tôi tuyệt đối không cho cô leo lên giường của tôi." (*vỗ tay* ôm bụng cười ngất)

Mọi người lại một lần nữa xôn xao.

Rất tốt, một Phương Nam vô tình!!

Xem ra gọi anh là "Trảm Diêm Vương" quả không sai.

Ngay cả Diêm Vương cũng dám trảm, thì còn cái gì không dám đây?

Mọi người âm thầm ghi khắc ở trong lòng, sau này ngàn vạn lần chớ đắc tội với vị như Diêm Vương có văn hóa này.

Trần Sunny dưới ánh mắt uy nghiêm đáng sợ của anh, cuối cùng cũng ngã trên mặt đất, gào khóc.

"Tôi sẽ không tha thứ! Tôi sẽ đi nói với ông, Dương Tử Uyển cô chờ mà xem!" Trần Sunny vừa nói liền bị cha mẹ lôi ra ngoài.

***

Hôn lễ tiếp tục tiến hành.

Thời điểm bái thiên địa, Dương Tử Uyển kéo kéo hồng ti đái.

"Chuyện gì?" Phương Nam khom lưng đến gần cô, thấp giọng hỏi.

"Nếu cô ta thật sự chạy đi nói với Nghê tiên sinh thì phải làm sao bây giờ?" Dương Tử Uyển vạn phần lo lắng.

"Yên tâm, Lâm Phong đã đuổi theo, cậu ấy sẽ giải quyết." Lâm Phong trong miệng Phương Nam chính là người con trai tuấn mỹ tóc tết đuôi sam vừa rồi.

Âu Dương Lâm Phong là bạn tốt của Phương Nam, là chủ một võ quán, cũng là người cực thích chõ mõm vào chuyện của người khác.

"Nhưng mà lần này thân phận của tôi hoàn toàn bị phơi bày ra ánh sáng, không có chuyện gì sao? Nghê tiên sinh sớm muộn cũng sẽ biết rõ chân tướng."

"Không có lệnh của tôi, không có ai có thể vào phòng bệnh của ông."

"Anh đem ông giam lỏng?" Dương Tử Uyển kinh ngạc.

"Cô có thể nói dễ nghe hơn được không, ví như... Bảo vệ."

"Anh đúng là một ác ma." Dương Tử Uyển rủa thầm.

"Cám ơn quá khen."

"Hơn nữa, mặc kệ anh trước kia có bao nhiêu phụ nữ, tôi hy vọng sau này sẽ không nhìn thấy nữa. Chuyện như ngày hôm nay, chỉ một lần này, nếu có lần sau nữa, chúng ta liền ly hôn." Dương Tử Uyển đi sát theo Phương Nam vào phòng tân hôn, nhỏ giọng nói.

Coi như hai người bọn họ kết hợp vì lợi ích, cô cũng không dễ dàng cùng người khác chia sẻ một người đàn ông, cô sợ bẩn.

Đầu bả vai Phương Nam hơi động, vẻ mặt luôn không có cảm xúc bỗng ánh mắt có chút không vui. Có người ở trong ngày kết hôn lại nói đến chuyện ly hôn sao? Cô gái nhỏ này vẫn thú vị như trước.

"Bà xã, hôm nay là ngày vui của chúng ta."

"Cảnh báo nói trước, không phải sau này chúng ta càng sống tốt sao?" Dương Tử Uyển nắm chặt hồng ti, cắn răng nghiến lợi nói.

"Yên tâm, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp, thương nhân coi trọng nhất uy tín." Phương Nam cười nhẹ một tiếng, trong mắt tràn đầy mong đợi cùng hứng thú.

"Tử Uyển, cậu hôm nay thật xinh đẹp!"

Vừa vào phòng tân hôn, Cố Yên Nhiên từ phía sau đột nhiên ôm lấy Dương Tử Uyển, khiến cô ngồi trước bàn trang điểm giật mình.

"Nghe thư ký Lâm nói, bộ lễ phục này là được tận tay một vị đại sư nổi danh đích thân may, oa! Quả nhiên không giống đồ thường, sờ vào cảm giác không giống nhau, ô... Tớ cũng muốn có một bộ!" Cố Yên Nhiên say mê đem mặt vùi vào khăn hỷ số lượng ít này.

Tơ lụa hàng đầu Trung Quốc quả nhiên không phải nói gạt, rất mỏng như cánh ve vậy.

"Yên Nhiên..." Dương Tử Uyển bất đắc dĩ nhìn bạn tốt đang rất cao hứng, không biết cô nhóc này cao hứng cái gì, cô đang buồn bực gần chết.

"Cười một cái xem nào, hôm nay là ngày vui, tại sao lại mang bộ dáng của một cô vợ nhỏ tức giận vậy?" Cố Yên Nhiên nhéo gò má cô một cái.

"Á! Cũng đâu phải đang chụp hình." Dương Tử Uyển buồn buồn vuốt ve tay của cô: "Yên Nhiên, nói thật, tớ rất khổ não, thế nào mà cứ hồ đồ gả đi như vậy chứ?"

"Xin nhờ, cậu là gặp vận may mới có thể gả cho một con rùa vàng, hơn nữa con rùa vàng này lại vô cùng đẹp trai, khí chất phi phàm, phong lưu phóng khoáng, anh minh thần võ, đơn giản là "Người đàn ông kim cương Thiên Hạ Vô Song", cậu còn oán trách cái gì nữa? Cậu là có diễm phúc, trời ban cho thần tài."

"Vậy chúng ta cùng đổi đi." Dương Tử Uyển kéo Cố Yên Nhiên đến giường big size: "Cậu làm cô dâu của Phương Nam."

"Đùa gì thế? Cô dâu mà cũng có thế thân sao?" Cố Yên Nhiên dở khóc dở cười: "Tớ cảm thấy hai người các cậu rất xứng đôi, nam cao lớn anh tuấn, lạnh nhạt nghiêm túc, nữ xinh xắn dễ thương, dịu dàng kiên cường, ở cùng nhau không phải rất tốt sao?"

Chân mày Dương Tử Uyển nhíu chặt hơn.

Người khác nói bọn họ xứng đôi, nhưng chỉ có cô cùng anh mới biết, không có một chút tình cảm khi kết hôn, kiểu giống như trong cổ đại phải nghe lời cha mẹ hai bên kết hợp lại, không có một chút tự do trong hôn nhân.

"Hơn nữa tớ cảm thấy, thật ra cậu cũng thích anh ta mà?" Cố Yên Nhiên ghé vào bên tai Dương Tử Uyển khẽ cười hỏi.

"Nào có!" Mặt Dương Tử Uyển nhất thời đỏ lên.

"Cậu xem, lúc nhìn anh ta, ánh mắt của cậu không giống với bình thường, a, hiện tại mặt cũng rất đỏ, có phải chỉ cần nhắc tới anh ta thì trái tim gần như đập loạn? Ha hả a... Đây chính là dấu hiệu yêu, cậu trốn không thoát rồi." Cố Yên Nhiên giả giọng một người từng trải.

Dương Tử Uyển không cách nào cãi lại.

Cô thật sự có một cảm giác khác lạ với Phương Nam. Bởi vì cô vẫn hoài nghi anh chính là người cô gặp ở đồi Kình Thiên năm đó, trái tim vẫn còn quanh quẩn bộ dáng lúc anh cầu hôn cô.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cô không hết sức kháng cự hôn nhân này.

Nhưng mà, đáy lòng cô có chút hoang mang. Cô không nên dễ dàng trao cuộc đời mình ra như vậy, có thể trong lòng Phương Nam đã nghĩ cô vì tiền mà bán rẻ thân thể, hám lợi đi.

"Cậu rất khổ não sao?" Nhìn gương mặt của Dương Tử Uyển nhăn lại như cái túi, Cố Yên Nhiên cuối cùng cũng thu hồi vẻ mặt đùa cợt, có chút lo lắng hỏi.

Dương Tử Uyển gật đầu một cái.

"Vậy sao cậu không thương lượng với anh ta một chút, coi đây là kết hôn giả? Cậu xem, chỉ cần tiến hành nghi thức hôn lễ, ông cụ cũng yên tâm, các cậu có thể lập một hiệp định, bên ngoài là một đôi vợ chồng, trên thực tế thì chia phòng ngủ, không làm vợ chồng thật là được. Chờ khi ông cụ vừa mất, cậu có thể được trả thù lao, khôi phục lại tự do." Cố Yên Nhiên đề nghị.

"Trước khi kết hôn tớ cũng đã nói với anh ta, nhưng mà anh ta không đồng ý, anh ta không muốn lừa gạt Nghê tiên sinh." Dương Tử Uyển cúi đầu nói.

"Thối quá! Cái gì gọi là không muốn lừa gạt Nghê tiên sinh? Tìm một người đóng giả Nghê Hải Đường không phải là lừa gạt thì là gì? Tớ nghĩ anh ta căn bản là muốn ăn cậu rồi." Cố Yên Nhiên nháy mắt với cô: "Anh ta nhìn hình dáng của cậu, chính là kiểu một con sói nhìn một con thỏ nhỏ nha, chỉ thiếu chút nữa là chảy nước miếng đầy đất thôi."

"Yên Nhiên —" Dương Tử Uyển bất đắc dĩ nhìn bạn tốt, không hiểu cô hưng phấn cái gì.

"Cậu nha, chính là dáng vẻ này." Cố Yên Nhiên lại không nhịn được nhéo mặt cô: "Cậu xem cậu đi, dáng người nho nhỏ, một đôi mắt to luôn ngập nước, trên mặt còn có hai lúm đồng tiền khả ái, làm cho người khác nhịn không được muốn bắt nạt, tớ nghĩ Phương Nam cũng có ý nghĩ như vậy."

"Cái gì? Anh ta cũng không đến mức biến thái như vậy được không?" Dương Tử Uyển hất tay của cô ra, trừng cô một cái.

"Lại cãi, còn không mau vào động phòng đi, đi tìm người đàn ông của cậu đi!" Cố Yên Nhiên nhướng mày nói.

Dương Tử Uyển nổi điên, bây giờ không có cách nào nói lại người bạn chua ngoa này.

"Nói thật, cậu đã cầu xin Phương Nam mà anh ta không đồng ý, nhưng nếu cậu không muốn mất trinh tiết, tớ dạy cậu một chiêu, bảo đảm hù anh ta bỏ chạy." Cố Yên Nhiên mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia đùa dai nói.

"Một chiêu gì?" Dương Tử Uyển nghi ngờ.

"Chính là như này..." Cố Yên Nhiên ghé vào bên tai cô nói nhỏ một chuỗi dài.

"Hả?" Mặt Dương Tử Uyển phớt hồng: "Vậy làm sao có thể?"

"Sợ cái gì? Đêm tân hôn là quan trọng nhất, lần đầu tiên hàng phục anh ta không được, cậu sau này liền xong đời, chỉ có thể mặc cho anh ta xâm lược." ^:)^

Cố Yên Nhiên mang ba lô treo ở cửa phòng tới, đặt ở chân giường, sau đó trừng mắt nhìn Dương Tử Uyển.

"Cứ như vậy, tớ đi đây! Đừng nói người chị gái này không giúp cậu nha." Nói xong, cô vẫy tay một cái liền xoay người rời đi.

Dương Tử Uyển nhìn vào ba lô, dở khóc dở cười.

Tại sao bạn cô lại có những thứ này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.