Bí Mật Của Tổng Giám Đốc

Chương 1: Chương 1: "Có lẽ, tôi thật sự phải suy nghĩ bán thân đi."




Mở đầu

Sắc trời âm u.

Bầu trời phía tây hiện ra mang theo một màu đỏ sẫm hòa cùng với màu xám làm cho người chờ đợi ngắm ánh mặt trời chiều có chút buồn bực bỏ xuống lại giơ máy chụp ảnh lên trước mặt thở dài.

Cô đứng ở trên gò cao của núi Dương Minh, mặc cho gió lớn thổi loạn tóc của cô, si ngốc mà nhìn về hướng chiều tà. Xem ra hôm nay không thể chụp được ảnh cảnh sắc buổi chiều tà rồi.

Lúc cô chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên thoáng thấy một bóng dáng cô đơn đứng ở ven vách núi cao, đầu người nọ đang cúi xuống phía dưới dò xét.

"Đừng! Đừng! Đừng! Không nên nhảy xuống vách núi!" Dương Tử Uyển sốt ruột gọi to, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: "Chú à! Có lẽ chú có chuyện gì không hài lòng, nhưng là trăm ngàn lần đừng nhảy xuông vách núi ạ!"

Nơi này là vách đá cao nhất cũng đến một trăm mét, ngã xuống cũng không phải là chuyện đùa.

Người đàn ông kia có chút lưỡng lự quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mắt to, đầu cột tóc kiểu công chúa đứng đối diện anh hét to.

Anh có chút ngạc nhiên, chỉ vào mình: "Em nghĩ rằng tôi là người muốn tự sát?"

Dương Tử Uyển gật mạnh đầu: "Chú à, có lẽ người gặp phải chuyện gì không hài lòng, cháu có thể lý giải tâm tình của chú, nhưng... Nhưng xin chú nhìn xem chiều tà phía tây đi!"

"Chiều tà?" Người đàn ông cao lớn mang theo ánh mắt như có như không, có khuôn mặt giống như điêu khắc mà lạnh lùng, trên người mặc một bộ đồ thể thao màu xanh, đứng ở vách núi đen càng có vẻ ngọc thụ lâm phong (trong trắng đẹp đẽ).

"Vâng!" Dương Tử Uyển lặng lẽ đi đến bên cạnh anh, thử thăm dò giữ chặt lấy tay của anh. Oa, chú này thật cao nha, bàn tay cũng thật to mà.

Anh như nghĩ tới cái gì nhìn cô, không có buông bàn tay nhỏ bé của cô ra, sau đó theo ánh mắt của cô nhìn về phía trời tây.

Nói cũng thật kỳ quái, mới vừa rồi còn thật nhiều tầng mây mà giờ lại đang từ từ tan đi, mặt trời tuy rằng còn khuất ở đằng sau mây, nhưng xung quanh đám mây lại trở nên sáng lạn lóa mắt, làm cho tâm tình của người nhìn không khỏi hào hứng lên.

"Là ráng đỏ đó! Đẹp quá!" Cô hưng phấn nói.

"Em thích mặt trời chiều sao?" Thanh âm của anh trầm thấp mà êm tai, giống như thanh âm dịu dàng của đàn Cello.

"Đúng, nhìn mặt trời chiều cháu cảm thấy mọi chuyện cũng không quá khó khắn. Cháu vốn cũng rất buồn bực, hôm nay còn trốn tiết cơ mà." Sờ sờ máy chụp ảnh treo ở trước ngực, cô có chút xấu hổ lúng túng nói.

"Buồn rầu? Vì sao?" Anh có chút ngoài ý muốn, cẩn thận nhìn cô. Cô thoạt nhìn ước chừng chỉ mười một, mười hai tuổi đáng yêu, có hai tròng mắt hồng hồng, bộ dáng như đã khóc thật lâu.

"Cháu... Cháu... Không phải bố, mẹ sinh ra, là một cô nhi được nhặt về, cháu..." Dương Tử Uyển chậm rãi cúi đầu, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.

Đêm qua tranh đồ chơi với em trai, kết quả làm em trai khóc, em trai khóc nói: "Chị cút khỏi nhà tôi, chị không phải chị gái tôi, chị là một đứa nhỏ được nhặt về."

Tuy rằng sau đó được bố mẹ khuyên giải, an ủi cô, nhưng ngẫm lại, khuôn mặt mình và bố mẹ cùng anh trai, em trai không giống nhau, cô tin bản thân chính là cô nhi được nhặt về.

Cô càng nghĩ càng thương tâm, cảm thấy mờ mịt về tương lai của bản thân, vốn là một gia đình ấm áp đột nhiên trở nên thật xa lại làm cho đứa nhỏ như cô chịu không nổi, lén lút ở nơi đây khóc cả ngày, cuối cùng đến khi hoàng hôn mới có thể tháo gỡ được tâm tư.

Cũng không biết vì sao, cô lại nói ra tâm tư phức tạp cùng ưu thương chôn giấu trong lòng với một người xa lạ. Người đàn ông trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng hỏi: "Vậy em còn muốn quay về cái nhà kia không?"

"Vâng. Bố mẹ cũng rất thương cháu, cho dù không phải ruột thịt nhưng cũng không sao nữa, cháu đã suy nghĩ thông suốt rồi."

Cô đưa tay lau nước mắt, ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ tươi cười.

"Thông suốt? Nghĩ như thế nào mà thông suốt?" Người đàn ông cảm thấy có chút khó tin, một cô gái nhỏ như vậy lại có thể nghĩ thông suốt vấn đề lớn như vậy sao?

Cô xem mới có mười một, mười hai tuổi, đối với đứa nhỏ tuổi này mà nói, chuyện như vậy hẳn là đả kích rất lớn chứ?

"Bởi vì cháu còn có một giấc mơ ạ." Ánh mắt cô đột nhiên trở nên sáng lạn trong suốt.

"Giấc mơ?"

"Vâng. Mặc kệ cháu là con của ai, cháu vẫn là cháu, cũng vẫn có thể có giấc mơ. Giấc mơ của cháu là trở thành một nhiếp ảnh gia tài giỏi ạ." Tay nhỏ bé của cô chỉ về phía trời tây: "Chú xem, có phải rất đẹp hay không?"

Đám mây không biết khi nào hoàn toàn tiêu tán, mặt trời trở nên đỏ rực to lớn trở lại, giống như là muốn kháng cự lại với vận mệnh lặn xuống, đem ánh sáng nóng đỏ không kiêng nể gì rải ở nhân gian, cô giơ chiếc máy ảnh ở trước ngực lên, chụp lại khoảnh khắc xinh đẹp này.

"Cháu muốn ghi lại mọi khoảnh khắc xinh đẹp thoáng qua trên thế giới." Cô kiêu ngạo tuyên bố giấc mơ của mình.

Người đàn ông kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt càng thêm thâm thúy, anh chậm rãi nhếch khóe miệng lên.

"Em gái nhỏ, giấc mơ này cũng không khó thực hiện đâu, hy vọng em sớm biến giấc mơ thành sự thật."

"Thế chú có giấc mơ không? Thầy giáo nói, chỉ cần có giấc mơ, mặc kệ có gặp bao nhiêu khó khăn đều có thể vượt qua."

"Giấc mơ của tôi... Thật buồn, tôi lại không có giấc mơ." Người đàn ông nhíu nhíu mày.

"Vậy làm sao có thể? Không có giấc mơ đời người sẽ trở nên không thú vị đâu." Dương Tử Uyển nắm chặt nắm tay lo lắng vô cùng nói.

"Ừ, hình như là vậy." Người đàn ông ngồi xổm người xuống, nhìn khuôn mặt ngọt ngào, nhỏ nhắn của cô: "Nếu đúng như vậy tôi bỗng nhiên lại có một giấc mơ."

"Ah? Là cái gì? Có thể nói với cháu được không?" Cô lộ vẻ mặt tò mò hỏi.

"Giấc mơ của tôi chính là có được một người vợ đáng yêu, em muốn giúp tôi thực hiện giấc mơ này hay không?" Anh dùng giọng điệu mê hoặc hỏi.

"Gì? Gì cơ?" Dương Tử Uyển giật mình nhìn hai mắt quyến rũ của anh, trong lòng mãnh liệt vang lên hồi chuông cảnh báo. Cô không phải gặp được người xấu dụ dỗ trẻ em đấy chứ?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt liền trắng bệch, khóe môi anh nhếch lên: "Thế nào? Nhà của tôi có rất nhiều tiền, có thể mua thiết bị chụp ảnh tốt nhất cho em, giúp em thực hiện giấc mơ đó."

Dương Tử Uyển sợ tới mức một câu cũng không dám nói, ôm chặt máy chụp ảnh liền chạy xuống nơi lễ Phật ở dưới núi.

Thật đáng sợ, thật đáng sợ! Cô nhất định là đụng phải người xấu!

"Thật đúng là trẻ con không chịu nổi chút vui đùa." Anh ở sau lưng cô lạnh nhạt nói, một bàn tay theo thói quen đút vào trong túi quần, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Dương Tử Uyển ngước lại, chần chờ quay đầu lại dừng bước.

"Tôi giống như em cũng là cô nhi." Người đàn ông đẩy kính mắt trên mũi, chậm rãi nói: "Hôm nay tôi cũng bởi vì thật buồn nên mới chạy đến trên núi giải sầu."

"Sao?" Há to miệng: "Thật vậy sao?" Thì ra bọn họ lại cùng cảnh ngộ.

"Thật là như vậy, chuyện khổ não của tôi vừa rồi nói chuyện cùng em một lát liền được giải quyết." Anh đến gần cô, kéo bàn tay nhỏ bé của cô.

Cô vùng vẫy một cái, nhưng bàn tay to lớn ấm áp của anh không buông, cuối cùng cô bỏ cuộc, ngoan ngoãn mặc anh nắm lấy.

"Cám ơn em, em gái nhỏ." Vẻ mặt của anh chăm chú nhìn cô nói.

"A?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời đỏ bừng.

Cô hiện tại mới phát hiện, người này có hình dáng vô cùng đẹp. Tóc đen như mực, ở đằng sau mắt kính là gương mặt xinh đẹp, cái mũi với đường cong hoàn mỹ, đôi môi mỏng, khuôn mặt không có gì nhưng lại cực kỳ tuấn mỹ, trên cổ nổi lên yết hầu lúc có lúc không đầy quyến rũ.

Dương Tử Uyển bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị hấp dẫn, người đàn ông này rất thích hợp để làm người mẫu chụp ảnh, nhất định rất đẹp rất đẹp.

"Như vậy, tiểu ân nhân có thể nói cho tôi biết tên được không?"

Người đàn ông khôi ngô như được điêu khắc, khuôn mặt được mặt trời chiều chiếu vào lấp lánh, rực rỡ, nhìn giống như một thiên thần hạ phàm. Khiến cho khuôn mặt nhỏ của Dương Tử Uyển càng thêm nóng bỏng.

"Dương... Dương Tử Uyển."

"Tử Uyển?" Ánh mắt của anh đột ngột dao động, cầm tay cô đột nhiên tăng sức mạnh, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì đau mà nhăn lại, nhưng anh lại giống như không để ý vẻ mặt của cô, tiếp tục hỏi:

"Là Tử trong màu tím, tên là Uyển sao?"

"Vâng, là tên một loài hoa."

Ánh mắt của anh liền tiêu tan lạnh lùng, ngược lại có chút nghiền ngẫm, nheo ánh mắt lại hỏi:

"Như vậy, Tiểu Hoa Nhi của tôi, thật sự không muốn làm vợ của tôi sao? Tôi có thể chờ em lớn lên."

"Gì cơ?" Người này còn chưa chết tâm sao? Dương Tử Uyển lại sợ hãi, từ trong tay anh thoát ra lui về phía sau.

Vừa rồi anh còn vô cùng phiền muộn, nhưng bây giờ khuôn mặt lạnh nhạt lần đầu hiện ra nụ cười, mang theo chút giảo hoạt, đột nhiên có cảm giác tương lai của mình và cô ấy sẽ rất thú vị.

Nhìn một cô gái nhỏ bé vì giấc mơ mà đi về phía trước, từ ngây ngô trở nên thành thục, hẳn là một chuyện hết sức thú vị.

"Mới không cần! Oj...ii...san...!" (Ojiisan - tiếng nhật = ông cụ) Dương Tử Uyển lớn tiếng từ chối, ôm chặt máy chụp ảnh, sợ hãi xoay người chạy trốn giống như con thỏ.

Người đàn ông nâng cằm, cau chặt hai hàng lông mày, có chút buồn rầu thì thào tự nói: "Ojisan? Tôi mới hai mươi tuổi thôi mà? Dù có thiếu niên lão thành cũng không cần như vậy chứ?"

*********************************

Chương 1

"Có lẽ, tôi thật sự phải suy nghĩ bán thân đi."

"A? Tử Uyển, cậu nói cái gì? Đừng dọa tớ có được không?"

Ở giữa bốn phía ồn ào, Dương Tử Uyển nói rất nhỏ nhưng lời nói lại rõ ràng vẫn rơi vào tai của bạn cô Yên Nhiên ở bên cạnh, khiến cho cô ấy kinh hãi.

"Là thật, tớ hiện tại mang trên lưng số nợ 50 triệu, chỉ sợ bán mình cũng còn không trả đủ." Dương Tử Uyển nhíu chặt hai hàng lông mày, bất đắc dĩ nhìn về phía bạn tốt kể khổ.

"50 triệu? My God! Cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tớ biết bác trai hôm kia bị tai nạn xe phải nhập viện rồi, nhưng mà ông ấy có bảo hiểm và còn có anh trai bạn nữa, không thể hoàn toàn bắt bạn gánh tiền thuốc đấy chứ?" Cố Yên Nhiên để đũa xuống, sắc mặt khó coi nhìn Dương Tử Uyển.

Các cô đang ở trong chợ đêm, trên bàn ở trước mặt xếp đầy các thức ăn vặt, có bún xào, thủy tiên bao (hình như một loại chè gì đó), lạp xưởng nướng, cánh gà chiên cùng với canh cá viên.

Cố Yên Nhiên ăn đến mồ hôi nóng chảy đầm đìa, hai má đỏ bừng, nhưng Dương Tử Uyển lại gần như không hề động đũa.

"Chính là bởi vì ngày hôm đó bố xảy ra tai nạn xe cộ, tớ vội vã đến bệnh viện, vừa xuống taxi, ba lô đã bị cướp, tớ đuổi theo nửa ngày vẫn không kịp, trong đó là phim chụp của Thái tiên sinh." Ngón tay của Dương Tử Uyển ở dưới bàn xoắn lại nhìn trông tội nghiệp: "Là ông ấy bảo tớ đưa đến nơi rửa hình, kết quả..."

Dương Tử Uyển đam mê chụp ảnh, tuy rằng bây giờ còn là một sinh viên, nhưng phần lớn thời giờ đều để vào công việc sau giờ học, làm trợ lý cho nhiếp ảnh gia tự do, Thái Xa Luân.

Đây là công việc cô rất vất vả mới đạt được, lúc được nhận thông báo trúng tuyển còn đặc biệt mời Cố Yên Nhiên một bữa ăn mừng thật no, không nghĩ tới hiện tại lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

"Trời ơi, cậu như thế nào lại không cẩn thận như vậy? Đó là một củ Bạch Thái (cải trắng) rất phiền phức." Cố Yên Nhiên không thích Thái Xa Luân, bí mật gọi ông ta là Bạch Thái.

"Đúng vậy." Dương Tử Uyển ủ rũ nói.

"Đó là phim ảnh? Cũng không đến 50 triệu chứ?" Cố Yên Nhiên khó hiểu hỏi.

"Ông ấy định mở triển lãm ảnh, trong đó là tất cả phim ảnh."

"Trời ơi! Chuyện.... này... Có lẽ thật sự phiền toái rồi." Cố Yên Nhiên cuối cùng cũng hiểu được tính chất nghiêm trọng của sự việc.

Thái Xa Luân là nhiếp ảnh gia phong cảnh tiếng tăm lừng lẫy trong giới người Hoa, lần này là ông ta dốc lòng chụp ảnh suốt hai năm để tổ chức triển lãm lần này mà... Ôi! Thật sự rất phiền phức.

Cho dù ông ta có đòi Dương Tử Uyển bồi thường một tỷ, Dương Tử Uyển chắc cũng không thể phản bác, bởi vì giá trị nghệ thuật là vô giá.

Vẻ mặt Dương Tử Uyển như đưa đám.

Đúng là "Phúc vô song chí, họa vô đơn chí" (phúc đến thì ít, họa đến dồn dập), cha cô bị công ty giảm biên chế, nên rất buồn khổ uống say xảy ra tai nạn giao thông, đồng thời lúc này cô lại làm mất phim ảnh quan trọng, ôi! Chỉ hai chữ "Phiền não" cũng khó có thể nói hết được.

"Tớ nghĩ rằng muốn trả được chắc chỉ có bán thân." Dương Tử Uyển chu cái miệng nhỏ nhắn lên, ánh mắt hiện lên chua xót. Cô thật sự đã suy nghĩ thật lâu, suy nghĩ ngay cả ước mơ còn chưa chạm được vào đã lâm vào tình thế nguy hiểm rồi.

"Ngu ngốc! Đầu cậu bị nước tràn vào à?" Cố Yên Nhiên thò tay gõ một cái vào đầu nhỏ của cô: "Thử mua gương soi mặt mình xem, cậu là tuyệt sắc đại mỹ nữ sao? Có dáng người yêu mị khiêu gợi sao? Vừa nhìn nhất định là một người ngu ngốc, ai sẽ mua cậu đây?"

"Này —" Dương Tử Uyển trừng mắt nhìn Cố Yên Nhiên, cô đã đủ xui xẻo rồi, làm sao có thể chịu nổi lời nói ác độc này của bạn tốt nữa đây?

"Nếu như là tớ đi bán mình thì chắc còn thiếu không nhiều lắm." Cố Yên Nhiên sờ sờ gương mặt trái xoan của mình, nhìn thoáng qua Dương Tử Uyển ở trước mặt: "Nhìn xem, có phải đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành hay không?"

Cố Yên Nhiên quả thật rất đẹp, đường nét ngũ quan gần giống với đại mỹ nữ Lâm Chí Linh, đây là điểm kiêu ngạo của cô ấy.

"Cậu không được làm chuyện điên rồ?" Dương Tử Uyển kinh ngạc, bắt lấy cổ tay của cô: "Nợ của tớ không phải chuyện của cậu, cậu không cần làm chuyện điên rồ."

Tuy rằng Cố Yên Nhiên vẫn cười cô ngu ngốc, nhưng cô gái có bề ngoài xinh đẹp này có nhiệt huyết mà đơn thuần rất giống cô, cô tin Cố Yên Nhiên thực sự có thể vì giúp bạn mà làm mọi chuyện không tiếc cả mạng sống.

"Yên tâm, yên tâm, tớ cũng không phải ngu ngốc." Cố Yên Nhiên vẫy vẫy tay: "Tớ sẽ không đi bán mình, chỉ có ý muốn đồng ý lời mời của công ty model đó, chỉ cần ký hợp đồng, là có thể lấy trước một khoản tiền công, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng có thể giúp cậu một chút."

"Yên Nhiên..." Ánh mắt Dương Tử Uyển bắt đầu ngập nước.

"Khóc cái gì mà khóc, ngốc." Cố Yên Nhiên lại đánh cô một cái: "Chúng ta là chị em tốt mà, tớ không giúp cậu thì ai giúp cậu?"

"Yên Nhiên, không cần nói bản thân giống như một chị gái xã hội đen, không tốt đâu." Dương Tử Uyển xoa xoa nước mắt, dở khóc dở cười.

"Ha ha, chị gái có nghĩa khí như thế không phải rất tốt sao?" Cố Yên Nhiên bị ảnh hưởng sâu sắc của điện ảnh, luôn hướng tới nghĩa khí của xã hội đen.

"Cám ơn ý tốt của cậu, nếu thật sự không thể, tớ sẽ phiền cậu vậy." Dương Tử Uyển giữ vững tinh thần lộ ra khuôn mặt tươi cười, nắm chặt nắm tay nói: "Trên đời không có vấn đề khó khăn nào mà không thể giải quyết, tớ nhất định có thể giải quyết chuyện này."

"Gì cơ, cậu đúng là người như vậy, vừa mới rồi còn mày ủ mặt ê, giây tiếp theo liền như không có việc gì." Cố Yên Nhiên có chút bội phục cách nhận thức của cô bạn tốt này, tuy rằng Dương Tử Uyển thoạt nhìn xinh xắn lanh lợi, gầy yếu tong teo, người khác nhìn vào sẽ cho là không có tính kiên cường.

"Ừ, bởi vì giấc mơ của tớ đã thực hiện được đâu." Dương Tử Uyển hé miệng mỉm cười, sau lại kéo bạn tốt: "Chúng ta đi đi, trước mua một đống báo chí, nhìn xem có việc gì tốt có thể nhanh chóng kiếm một số tiền lớn không."

"Trên đời làm sao có loại công việc tốt như vậy? Hiện tại chính là đang trong thời kỳ kinh tế khó khăn, làm sao có thể từ trên trời rơi xuống một chuyện "Kim chuyên" (tốt) cỡ vậy được?" Cố Yên Nhiên nhỏ giọng nhắc nhở một câu, giành trả tiền cơm.

***

Ở trên đường cái, hai người vừa đi vừa lật báo xem, lúc này, Cố Yên Nhiên bỗng nhiên chỉ vào một bức ảnh chụp trên báo kêu to lên: "Tử Uyển, Tử Uyển, cậu mau nhìn người trong ảnh này!"

"Chuyện gì?" Dương Tử Uyển đến gần chỗ đèn sáng trên đường nhìn vào.

Trên ảnh chụp là một cô gái có mái tóc ngắn ngủn, hơi xoăn, với đôi mắt to trong suốt giống như chú nai con Bambi.

"A, làm sao có thể?" Ngay tức khắc hai tròng mắt của Dương Tử Uyển liền trừng lớn.

"Thật sự rất giống cậu đúng không? Trừ kiểu tóc, thật sự rất giống như chị em sinh đôi của cậu vậy." Cố Yên Nhiên hưng phấn nói, sau đó cẩn thận tìm thông tin bên cạnh tấm ảnh chụp: "Tìm một người làm thế thân cho cô gái... Tiền thù lao 50 triệu? A! Tử Uyển, thật sự là một chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, oa!"

Giữa tấm ảnh là một cô gái có tên Nghê Hải Đường, là cháu gái của chủ tập đoàn Trường Phong - Nghê Vạn Hùng, bởi vì gặp tai nạn máy bay mà chết, cả đời Nghê Vạn Hùng yêu thương nhất là người cháu gái này, bây giờ ông đang bệnh tình nguy kịch, cho nên người nhà giấu giếm việc này, cũng quyết định tìm kiếm một thế thân thay Nghê Hải Đường, an ủi ông cụ những ngày cuối đời.

Dương Tử Uyển xem hết nội dung, lại nhìn tấm ảnh kia, vẫn cảm thấy khó tin: "Yên Nhiên, cậu tin tưởng trên đời thật sự có người giống mình đến như vậy sao?"

"Chắc là có." So với bức ảnh, Cố Yên Nhiên càng quan tâm tiền thù lao hơn, đây thật sự rất hậu hĩnh.

Giám đốc tập đoàn Trường Phong - Nghê Vạn Hùng được xưng là Vua của con thuyền châu Á, nghe nói là một người sở hữu tài sản lên tới vài tỷ Đô-la, nổi tiếng là một người cực cực giàu, cho nên vừa ra tay liền trả ngay 50 triệu.

"Mau liên hệ với bọn họ, nếu không chuyện tốt sẽ bị người khác cướp đi mất. 50 triệu a, vừa đủ có thể thanh toán tiền cậu nợ." Cố Yên Nhiên vội thúc giục.

"Nhưng mà, tớ thật sự có thể làm sao?" Dương Tử Uyển có chút do dự: "Tớ sợ bản thân không làm được, nhỡ bị lộ, ông cụ kia không phải càng buồn khổ sao?"

"Yên tâm, trên báo không phải nói ông ấy đang bệnh nặng sao? Người bệnh nặng thường mơ hồ, mắt nhìn cũng mờ, nhìn hình dáng hơi giống sẽ tưởng đó là cháu gái thật." Cố Yên Nhiên bất chấp tất cả nói, loại chuyện tốt thế này nếu bỏ qua một lần sẽ không có lần nào khác.

Nhìn Dương Tử Uyển vẫn còn ý định do dự, Cố Yên Nhiên tự mình cầm lấy di động liên lạc.

"Dạ? Xin hỏi là thư ký Lâm sao? Tôi muốn nhận lời làm thế thân cho tiểu thư Nghê Hải Đường..."

Dương Tử Uyển nghe Cố Yên Nhiên cùng với đối phương nói chuyện, trong đầu vẫn đầy rối loạn như trước.

Người trong ảnh ở trên báo đó rất giống cô, giống đến khó tin, giống như gương mặt của cô nhìn thấy mỗi ngày trong gương vậy!

Chẳng lẽ... Cô cùng Nghê Hải Đường có liên quan sao?

***

Ba ngày sau, Dương Tử Uyển đi vào bệnh viện nơi Nghê Vạn Hùng nằm.

Cô hôm nay mặc một bộ váy sang trọng, chân mang đôi giày đắt tiền cùng màu, mái tóc dài được cắt tỉa thành mái tóc ngắn xinh đẹp uốn hơi xoăn, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm tinh tế, xinh đẹp, giống như một thục nữ.

Nhìn thấy quảng cáo trên báo là vào lúc trời tối, Dương Tử Uyển cùng Cố Yên Nhiên đã đặc biệt được xe đón đến văn phòng ở trụ sở chính của tập đoàn Trường Phong, thư ký của Nghê Vạn Hùng - Lâm Khởi Quân đã tự mình tiếp đón các cô, nhanh chóng cùng Dương Tử Uyển ký hợp đồng, đầu tiên thanh toán một nửa tiền thù lao.

Lâm Khởi Quân cho biết Nghê Vạn Hùng bị ung thư đến giai đoạn cuối, bất kỳ lúc nào cũng có thể qua đời, cho nên bọn họ không có thời gian chọn lựa người, chỉ cần có bảy, tám phần tương tự liền cùng đối phương nhanh chóng ký hợp đồng, may mắn Dương Tử Uyển gần như là bản sao của Nghê Hải Đường, làm cho Lâm Khởi Quân thở dài nhẹ nhõm.

Nghê Vạn Hùng có hai người con gái sinh đôi, nhưng bọn họ lại sớm qua đời, trên đời chỉ còn lại Nghê Hải Đường là người thân duy nhất, cho nên ông cụ rất mực yêu thương người cháu gái này, nếu mất đi cô ấy, chỉ sợ ông cụ sẽ không còn hy vọng sống tiếp.

Dương Tử Uyển trong lòng hết sức cảm thán, tuy rằng Nghê Vạn Hùng có tài sản lên tới hàng tỷ, nhưng hiện tại ông cụ cũng chỉ là một ông cụ cô độc.

"Nghê tiên sinh thường xuyên nói tiểu thư Hải Đường là một cô gái đáng yêu hay cười, cho nên dù Nghê tiên sinh không nhìn, cô vẫn nhất định phải mặt lộ vẻ mỉm cười với ông, kiểu như hé miệng mỉm cười đoan trang. Nhớ lấy không thể để lộ vẻ mặt bi thương, Nghê tiên sinh ghét nhất gặp người mang vẻ mặt đưa đám, ông có nói qua, cho dù ông qua đời, ông vẫn muốn người bên cạnh mỉm cười đưa ông rời đi." Lâm Khởi Quân dặn dò kỹ lưỡng.

Dương Tử Uyển liên tiếp gật đầu, vô cùng vất vả học theo đặc huấn suốt ba ngày làm một "Thục nữ tươi cười".

Đi đến bên ngoài phòng bệnh, Lâm Khởi Quân gõ cửa.

"Các vị tới." Mở cửa là một vị bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng, ông hạ giọng nói với Lâm Khởi Quân: "Ông cụ vừa tỉnh ngủ đã hỏi tiểu thư Hải Đường đâu."

Lâm Khởi Quân kéo tay Dương Tử Uyển đi vào bên trong, đứng ở trước giường bệnh.

"Nghê tiên sinh, tiểu thư Hải Đường đến rồi."

"Ông." Dương Tử Uyển nói với giọng ngọt ngào, cúi đầu nhìn về phía ông cụ trên giường, không khỏi thầm giật mình.

Ông cụ này gầy một cách đáng sợ, hai má lõm xuống thật sâu, làn da khô vàng, có nếp nhăn sâu giống như xác hột óc chó, chỉ có một đôi mắt sắc bén như chim ưng chứng minh lúc trước ông cụ cực kỳ lợi hại, từng ở trên thương trường oai phong một cõi, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Nhìn ông liền nghĩ tới bố lúc này cũng nằm trên giường bệnh, Dương Tử Uyển ánh mắt đau xót, vội vàng cúi đầu. Mặc kệ là người giàu có hay là người nghèo, một khi bị ốm đau đều không chịu nổi đau khổ.

Lâm Khởi Quân nhìn cô sắp khóc, vội vàng từ phía sau véo cô một cái, cô cuống quýt cố nặn ra vẻ tươi cười.

"Ông, con mang theo một ít điểm tâm người thích ăn, là con tự mình làm ạ, người có muốn nếm thử không?"

Nghê Vạn Hùng run run nâng tay khô héo lên nắm lấy tay của Dương Tử Uyển, cẩn thận tỉ mỉ quan sát cô, đánh giá đi đánh giá lại: "Hải Đường, con cuối cùng..."

Cuối cùng cái gì, ông không có nói tiếp, chỉ cầm thật chặt tay cô, chặt đến nỗi làm đau cô.

Hơn nửa ngày, cuối cùng Nghê Vạn Hùng lưu luyến buông tay ra, lát sau phân phó Lâm Khởi Quân: "Khởi Quân, đi gọi Nam Nhi tới đây."

"Vâng." Lâm Khởi Quân đi ra bên ngoài gọi điện thoại.

Trải qua ba ngày học quan hệ của bọn họ, Dương Tử Uyển biết "Nam Nhi" trong miệng Nghê Vạn Hùng là mang họ Phương, là đứa nhỏ mà ông nhận nuôi, cũng là tổng giám đốc thật sự của tập đoàn Trường Phong, ở phía sau quản lý mọi người.

Chính là bởi vì có người con trai này, cho nên lúc Nghê Vạn Hùng bị bệnh nặng tập đoàn Trường Phong cũng không có xuất hiện nguy cơ nào, mà ngược lại ngày một phát triển.

"Cháu có thể đến, thật sự là quá tốt." Nghê Vạn Hùng nhìn Dương Tử Uyển, âm thanh suy yếu có chút đứt quãng nói: "Lúc này... Ông cuối cùng có thể yên tâm nhắm mắt."

"Ông, ông lại nói cái gì thế?" Dương Tử Uyển kích động cầm tay ông: "Hiện tại y học rất phát, ông nhất định sẽ không sao."

Nghê Vạn Hùng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, ánh mắt bình tĩnh ở trên mặt ông lại có chút phức tạp.

Ước chừng 20 phút sau, một người con trai cao lớn mạnh mẽ đi vào phòng bệnh.

"Nam Nhi, đã tới, mau tới đây." Vừa nhìn thấy anh đi vào, ánh mắt Nghê Vạn Hùng sáng ngời, hướng anh vẫy tay.

Dương Tử Uyển lặng yên liếc mắt nhìn người con trai kia một cái, khi thấy rõ khuôn mặt của anh thì lòng của cô nhảy mạnh lên một chút.

Là anh ta?

Đây là người con trai có dáng vẻ quý tộc, phía sau gọng kính là ánh mắt xinh đẹp, cái mũi với đường cong hoàn mỹ, đôi môi mỏng, vẻ mặt lạnh nhạt lại hết sức tuấn mỹ, cổ hẹp dài...

Dương Tử Uyển không nhịn được lắc lắc đầu, nhưng vẫn lén nhìn cảm thấy người con trai này với hình dáng ở trong lòng cô suốt tám năm rất giống nhau.

Thật là anh ta sao?

Nhưng người con trai trước kia có chút u buồn còn người trước mắt bây giờ mang vẻ quả quyết, trưởng thành hơn rất nhiều, cũng càng thêm anh tuấn bức người, không chỉ khuôn mặt lãnh tuấn của anh, mà là toàn thân của anh chỗ nào cũng có khí thế, lại làm người khác cảm phục chính là hơi thở lạnh nhạt.

Đợi Phương Nam đi vào phía sau giường bệnh, Nghê Vạn Hùng lại vẫy Dương Tử Uyển: "Hải Đường, con cũng lại đây."

Dương Tử Uyển có chút chần chừ, Lâm Khởi Quân ở phía sau đẩy cô một chút, cô mới đi đến bên cạnh Phương Nam.

"Hai người các con cuối cùng cũng đã đến trước mặt của ông." Nghê Vạn Hùng đem bàn tay của Dương Tử Uyển đặt vào tay Phương Nam: "Trước lúc ông chết, hãy để ông nhìn hai con kết hôn."

"A?" Dương Tử Uyển cực kỳ sợ hãi.

Đây là có chuyện gì? Cô chỉ là thế thân của Nghê Hải Đường, đến an ủi ông cụ lúc cuối đời thôi, vì sao còn muốn cô lập gia đình?

Vì sao trong quảng cáo lại không có nói rõ Nghê Hải Đường đã có hôn ước?

Trời ơi, chuyện này phải làm sao cho tốt bây giờ? Chuyện này thực sự rất lớn rồi.

"Hải Đường?" Ánh mắt Nghê Vạn Hùng trở nên ảm đạm, có chút thất vọng nhìn cô: "Con không đồng ý sao? Đây là... nguyện vọng... cuối cùng... của ông... Khụ khụ khụ..."

Nghê Vạn Hùng gắng gượng nói xong câu đó, liền ho khan dữ dội, y ta ở bên vội vàng tiến lên xem xét giúp ông.

Bác sĩ trưởng lặng lẽ kéo Dương Tử Uyển đến bên cạnh, thấp giọng nói: "Nghê tiểu thư, Nghê tiên sinh nhiều nhất chỉ còn có thể sống được một tháng, cho dù chỉ giả vờ cô cũng nên giúp ông ấy hoàn thành tâm nguyện này, bằng không... ông cụ sẽ chết không nhắm mắt."

Dương Tử Uyển chỉ cảm thấy hai việc này cứ rối loạn trong đầu, làm sao chuyện lại trở thành như vậy chứ?

Suy nghĩ nhiều lần, cô đành mềm lòng đi đến trước giường, cầm tay Nghê Vạn Hùng.

"Ông, ông yên tâm, con đồng ý."

Trải qua một thời gian, dùng hai tay điều khiển cả một thế hệ làm mưa làm gió, đến cuối đời cũng chỉ là một ông cụ đáng thương, cho nên Dương Tử Uyển cam tâm tình nguyện đồng ý thay thế cháu gái ông mà an ủi ông.

Phương Nam một mực âm thầm quan sát cô, thấy cô đồng ý, ánh mắt ở sau gọng kính càng lộ vẻ sâu xa, lập tức cũng gật đầu: "Ông nội, ông yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy cả đời."

***

"Phương tiên sinh, xin đợi một chút!" Ra đến ngoài phòng bệnh, Dương Tử Uyển đuổi theo phía sau Phương Nam gọi.

"Chuyện gì?" Bước chân Phương Nam dừng lại một chút, mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn cô.

"A... Tôi..." Dương Tử Uyển bị nét mặt lạnh lẽo của anh hù dọa sợ dừng lại: "Vừa rồi đáp ứng Nghê tiên sinh là chuyện bất đắc dĩ, tôi nói là... Chuyện kia... Ách... Chuyện kết hôn là giả, chờ sau khi Nghê tiên sinh yên tâm ra đi, chúng ta có lẽ vẫn nên bỏ qua, có được hay không?"

"Không được."

"Vì sao?" Dương Tử Uyển kinh hãi.

"Cả đời Nghê Vạn Hùng ghét nhất là bị người khác lừa dối ông, vì là người thừa kế của ông, tôi không thể lừa gạt ông." Phương Nam nghiêm túc nói.

"Nhưng mà ... Nhưng mà đây là nói dối có ý tốt, giống như tôi giả làm Nghê Hải Đường vậy." Dương Tử Uyển gấp gáp làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng.

"Cũng bởi vì cô giả làm Nghê Hải Đường, cho nên phải giả đến cùng."

"Ách... Nhưng mà..." Dương Tử Uyển không hay cùng người khác tranh cãi, nên có chút không biết nói ra sao: "Nhưng mà... Tôi không phải tiểu thư Nghê Hải Đường thật nên không phải rất thiệt cho anh sao?"

"Tôi không sao cả." Vẻ mặt Phương Nam vẫn không thay đổi như trước, ngay cả ánh mắt cũng không có một chút độ ấm.

"Làm sao có thể không sao cả?" Cô kích động nắm tay: "Đây là chuyện đại sự cả đời đó, là lựa chọn một người cùng mình vượt qua hoạn nạn, là người anh yêu thương cùng nhau sống hạnh phúc đến cuối đời đó, làm sao có thể nói là không sao cả được? Anh thật sự không để ý kết hôn cùng một người anh không yêu sao?"

"Đương nhiên để ý. Nhưng vì cô bây giờ đang là Nghê Hải Đường cho nên tôi mới chấp nhận lấy cô." Phương Nam đẩy kính mắt, hơi tới gần cô một chút, hạ giọng nói: "Tôi không ngại cho cô biết, cuộc hôn nhân này đối với cả cô lẫn tôi đều có lợi."

"A?" Dương Tử Uyển kinh ngạc ngẩng đầu, đột nhiên nhìn anh ở ngay trước mặt giật mình.

"Chỉ cần cưới "Nghê Hải Đường", tôi có thể thừa kế tập đoàn Trường Phong, mà cô lại có thể thừa kế tài sản trị giá một tỷ Đô-la."

"Một… tỷ…" Dương Tử Uyển bị con số trên trời này dọa ở trong lòng: "Nhưng... Nhưng mà tôi không phải..."

"Đúng, cô đương nhiên không phải là Nghê Hải Đường, cô là giả, nhưng mà tôi chỉ cần cùng cái tên "Nghê Hải Đường" kết hôn, tự nhiên số tiền kia có thể danh chính ngôn thuận thuộc về tôi." Phương Nam nhún vai nói: "Tôi là thương nhân, vì lợi mà không để ý đến hôn nhân, cô nói xem tôi thực sự bỏ qua cơ hội này được sao?"

"Anh..." Dương Tử Uyển nhất thời bị đóng băng, cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông khôi ngô cao lớn trước mắt, đột nhiên phát hiện anh rất xấu xí.

Phương Nam tiến đến, môi kề sát tai cô nhẹ giọng nói: "Muốn nói tôi rất khốn nạn sao? Cô cũng không phải giống tôi sao? Vì 50 triệu bằng lòng không là chính mình, giả mạo một người xa lạ."

Dương Tử Uyển cắn chặt môi, không thể phản bác.

"Từ giờ trở đi, chúng ta là tòng phạm." Phương Nam khóe miệng hơi nhíu lại, bàn tay to ấm áp xoa xoa cái gáy của Dương Tử Uyển.

Khi anh dùng ngón tay thô ráp chạm vào cổ cô thì cô không nhịn được rụt cổ lại, cảm giác tê dại kỳ quái làm cho cô sợ hãi.

Phương Nam bí ẩn cười, ngón tay khéo léo đùa bỡn vành tai cô: "Hơn nữa cô lại rất đáng yêu, tôi nghĩ tôi không có gì phải oán giận."

"Không..." Dương Tử Uyển muốn tránh đi, nhưng mà cơ thể giống như bị trúng ma pháp, chỉ cảm thấy bên tai nóng rực, bị cảm giác mê muội kéo lại, làm cho cô cả người run lên.

Phương Nam cúi người ở bên tai cô khẽ động một chút: "Cô phải nhớ kỹ quy tắc trò chơi là “Cá lớn nuốt cá bé”."

Nói xong anh tự mình rời đi, để mình cô sững sờ đứng tại chỗ.

Một lúc lâu sau, Dương Tử Uyển mới kịp phản ứng lại, không chịu được hét lớn một tiếng: "Đáng ghét! Tôi sẽ không đồng ý!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.