Bí Mật Phù Thủy

Chương 11: Chương 11: CHUNG PHÒNG




– Tên em là Ryu.

Nó nói với anh.

– Điều này anh biết.

Nghe câu trả lời của anh, nó thấy tò mò tột độ.

– Anh biết em từ trước rồi sao?

Nhận lấy cái gật đầu từ anh, nó tỏ vẻ suy tư, nói khẽ nhưng không ngờ bị hắn nghe thấy:

– Sao anh ấy biết mình mà mình không biết anh ấy nhỉ? Có vẻ quen nhưng lại không nhớ nổi.

Hắn dùng tay gõ lên đầu nó khiến nó khẽ kêu lên.

– Nhỏ ngốc này, ai vừa bảo là bị mất một phần kí ức hả?

Nó gật gù, có lẽ nó từng quen hắn, chỉ là kí ức về hắn chưa quay về với nó. Bỏ suy nghĩ đó qua một bên, nó đưa tay xoa xoa cằm, đưa mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi:

– Anh bị bệnh gì sao hay có vấn đề gì mà lại độc chiếm một khoảng sân như thế? Lại còn hăm dọa cấm người khác vào. Anh Yun cũng là Hoàng tử nhưng có như vậy đâu.

Mặt hắn khẽ biến sắc. “Con nhỏ ngốc này, kí ức bị mất gì chứ. Vẫn y như ngày nào, suốt này so sánh mình với tên Yun kia.” – hắn nghĩ.

Lại gõ lên đầu nó một cái khiến nó xuýt xoa, đưa tay lên ôm lấy đầu. Hắn tỏ vẻ hơi tức giận:

– Nhóc con, đừng có so sánh anh với tên Yun kia hiểu chưa. Cho em vào đây chơi là được rồi, ý kiến gì nữa chứ.

Ngay lúc nó, tiếng chuông báo hiệu vào giờ buổi chiều cũng vang lên. Nó le lưỡi với hắn, rồi quay người, lập tức bỏ chạy, sợ hắn sẽ lại gõ lên đầu nó.

Nhìn thấy hành động của nó, hắn lại bật cười thành tiếng. Hôm nay có lẽ là ngày hắn cười nhiều nhất trong suốt khoảng thời gian nó biến mất. Dự định sẽ bỏ buổi học hôm nay nhưng hiện tại tâm trạng của hắn rất tốt nên hắn quyết định sẽ lên lớp… ngủ. Tuy nhiên việc cấp thiết nhất hiện giờ với hắn chính là phải đi gặp hiệu trưởng.

Đưa tay vào túi quần, hắn thong thả bước từng bước tiến về phòng hiệu trưởng.

Còn về phần nó, hiện tại nó đang ba chân bốn cẳng chạy về lớp học. Cuối cùng cũng đến nơi, nó thở hồng hộc vì mệt và ngồi vào bàn của mình.

Nó bắt đầu có cảm giác kì lạ, tất cả thành viên trong lớp đều nhìn nó bằng ánh mắt sắc bén, đầy căm ghét nhưng cũng có phần hả hê.

Nó chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một nhỏ tiến về phía nó, đưa ánh mắt khinh thường nhìn vào nó, cất giọng chanh chua:

– Mới ngày đầu đi học mà đã thích gây chú ý rồi sao?

– Ý cậu là gì?

Nó khó hiểu hỏi lại. Cô ta hừ giọng:

– Đầu tiên là bày đặt tỏ ra bí ẩn, che giấu khuôn mặt. Tiếp đến là vào khu vực cấm của Hoàng tử. Chà… tao từ đầu đã rất ghét mày nhưng giờ thì tao thấy tội cho mày thật. Mới bữa đầu đi học mà ngày mai đã bị đuổi khỏi trường rồi. Tính gây sự chú ý với Hoàng tử nhưng lại ngu ngốc phạm vào điều cấm của anh ấy. Mày tiêu rồi.

Nhỏ tỏ vẻ xuýt xoa rồi cười lớn. Cả lớp cũng hùa theo cô ta.

Nó cảm thấy tổn thương. Tại sao mọi người lại ghét nó như vậy. Nó có làm gì sai đâu. Nhưng nó cũng không muốn bọn họ thấy rằng nó là người dễ bị ức hiếp:

– Tôi không hề muốn gây chú ý gì cả. Tôi nói rồi, tôi có lí do đặc biệt nên không thể cởi bỏ mũ áo choàng. Còn về chuyện Hoàng tử mà các bạn nói, tôi không hề biết đó là nơi cấm, cũng không có ý định tiếp cận Hoàng tử của các bạn.

– Oh… Thì ra là vậy à.

Những đưa trong lớp không mảy may để ý đến lời nó nói, bọn chúng càng lúc càng tỏ vẻ khinh bỉ, ghét bỏ.

– Tao nghĩ chắc mày xấu quá nên mới không cho ai thấy khuôn mặt mày chứ gì.

Cả bọn lại hùa theo cười lớn, châm chọc nó.

Giờ thì nó thực sự bực mình rồi. Không thèm quan tâm tới bọn người kia, nó lấy ra quyển sách thong thả đọc, mặt cho bọn người kia thích nói gì thì nói.

Thấy thái độ của nó, bọn chúng cảm thấy rất tức giận. Những nghĩ đến việc thể nào ngày mai nó cũng bị đuổi khỏi trường, bọn chúng đều hả hê, thỏa mãn.

Giáo sư bước vào lớp, tiết học về thực vật bắt đầu. Rồi sau đó, nó còn được học về cách điều khiển các nguyên tố.

Cả buổi học, nó cố sức tập trung. Thế nhưng, nó không thể không để tâm đến những ánh mắt, những lời nói của bạn bè xung quanh. Nó không ngờ ngày đầu đi học lại phải khổ sở đến vậy. Nó giờ chỉ mong giờ học mau kết thúc để nó thoát khỏi những con người này.

Giờ học cuối cùng cũng kết thúc, nó vội vã thu dọn mọi thứ và chạy sang chỗ của anh để cùng anh đến kí túc xá. Đến nơi, nó thấy anh đã đứng sẵn đợi nó. Nở nụ cười, nó bước theo anh về kì túc xá.

Kí túc xá nằm phía sau trường, tuy vậy, nó vẫn là một khuôn viên rộng lớn và đối với nó, nơi đây cũng rất đẹp. Từng bước theo anh tiến đến khu VIP – nơi nó và anh sẽ cùng ở trong thời gian học ở đây – nó thấy hồi hộp, không biết nơi đó sẽ ra sao.

Phòng của nó và anh nằm ở cuối dãy, theo từng bước đi, nó cảm thấy ngày càng háo hức. Cuối cùng cũng đến nơi, anh nhẹ mở cửa và cả hai bước vào.

Nơi này tuy không rộng bằng phòng anh ở cung điện nhưng vẫn rất tuyệt vời và thoải mái. Nhìn chung nơi này có 3 phòng ngủ, phòng khách cũng tương đối, có cả nhà bếp, phòng tắm và nhà vệ sinh. Tất cả tiện nghi đều đầy đủ, đã vậy cũng rất sạch sẽ. Nó háo hức toang khám phá các phòng ngủ thì bỗng nhiên, cánh cửa phòng ngủ đầu tiên đột ngột mở ra.

Nó há hốc. Đây chẳng phải là Ren sao? Không phải anh đã nói với nó, phòng này chỉ có anh và nó thôi sao? Tại sao Ren lại xuất hiện ở đây?

Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu nó. Quay qua nhìn Yun, nó thấy anh cũng ngạc nhiên không kém.

– Từ giờ tôi sẽ ở đây cùng 2 người.

Bằng chất giọng băng giá, hắn giải đáp thắc mắc của nó và anh. Rồi, hắn tiến lại phía anh, thì thầm chỉ đủ anh và hắn nghe, còn nó chẳng nghe thấy gì:

– Tôi không để Ryu là của riêng cậu đâu. Tôi sẽ giải quyết với cậu sau.

Ngay lập tức, hắn tiến lại phía nó:

– Em ở phòng giữa, đồ đạc đã được dọn vào rồi. Vào xem đi.

Nó lập tức làm theo không chút ý kiến. Bước vào phòng rồi nó mới thấy khó hiểu, tại sao nó lại nghe lời hắn tới như vậy.

Bên ngoài, 2 chàng trai, hắn và anh, cùng nhìn nhau:

– Vào phòng tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Không nói thêm lời nào, cả hai tiến về căn phòng cuối cùng – phòng của Yun.

– Mọi chuyện là thế nào? Cậu mau nói đi.

Hắn vào thẳng vấn đề.

– Tôi tìm được Ryu ở Trái Đất và đưa cô ấy về đây.

– Sao cậu không cho tôi biết?

Vẫn chất giọng lạnh lùng không hơn không kém, hắn tiếp tục chất vấn.

– Đâu cần thiết phải cho cậu biết chứ.

Anh cũng bình thản trả lời, hắn hừ lạnh.

– Được thôi. Vậy còn chuyện kí ức của Ryu?

– Em ấy bị mất kí ức. Tôi cũng không biết tại sao. Ban đầu Ryu cũng không nhận ra tôi nhưng sau đó em ấy mới nhớ lại nhưng cũng nhớ rất ít.

– Nhớ cậu mà không nhớ tôi sao. Ryu, em giỏi thật đấy.

Hắn lạnh lùng cười nửa miệng, trong lòng có chút chua xót.

===

Trở về quá khứ, khi Ryu đã vào lớp:

Hắn tiến về phòng hiệu trưởng. Không thèm gõ cửa, tự nhiên bước vào.

– Yun ở phòng nào?

– Chào Hoàng tử.

Hiệu trưởng có vẻ hơi khép nép trước hắn. Nhưng rồi cũng nhanh chóng trả lời câu hỏi của hắn:

– Là phòng cuối khu VIP.

– Với ai?

Tự nhiên ngồi xuống ghế, không thèm nhìn hiệu trưởng, hắn lạnh lùng hỏi tiếp:

– Ờ… Ngài ấy nói ở cùng người hầu của mình.

– Là…

– Là Ryu, học sinh mới chuyển đến ạ.

Hắn cười nửa miệng, nụ cười lạnh như băng khiến không khí xung quanh cũng bỗng chốc giảm xuống. Quay qua nhìn thẳng vào hiệu trưởng:

– Tôi cũng sẽ ở phòng đó.

– Không phải lúc trước ngài nói chỉ muốn ở riêng, không thích chung phòng với bất kì ai sao?

Hiệu trưởng tỏ vẻ ngạc nhiên với những gì vừa nghe được từ hắn.

– Ông có ý kiến sao?

Đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn về hiệu trưởng khiến hiệu trưởng bất giác giật mình.

– À… Không… Không. Chìa khóa phòng đây ạ.

Lấy xong chìa khóa, hắn không nói thêm gì tiến thẳng lên lớp. Bỏ mặc hiệu trưởng ở trong phòng đang không ngừng lau mồ hồi, xoa xoa lồng ngực vì quá hồi hộp.

===

Cả 3 đều đã tắm rửa và thay đồ, bước ra khỏi phòng.

Nó vận trên người chiếc đầm màu tím, phần váy xòe ra, trên cổ là chiếc nơ xinh xắn nhưng cũng không quên khoác chiếc áo choàng. Hắn và anh đều có phong cách ăn mặc gần giống nhau, quần Jean dài, áo thun. Nhưng hắn mặc áo đen còn anh mặc áo màu trắng. Cả hai đều toát lên vẻ đẹp hơn người nhưng nó lại nhận thấy hắn có phần đẹp hơn anh.

Thấy nó mặc áo choàng, hắn lên tiếng:

– Ở trong phòng không cần che giấu nữa đâu. Em chỉ cần che giấu mọi người, riêng với anh và tên Yun thì không cần.

– Nhưng…

Nó đưa mắt nhìn về phía Yun, anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nó liền quay về phòng cởi bỏ chiếc áo choàng.

Bước ra, nó tiến thẳng về phía nhà bếp, nơi mùi thức ăn tỏa ra nồng nàn.

Cả anh và hắn nhìn thấy nó trong bộ đầm tím đáng yêu đều không thể rời mắt. Thấy không khí có chút bất thường, hắn khẽ hừ giọng:

– Thức ăn đã được chuẩn bị hết rồi, ăn thôi.

Nó vui vẻ mỉm cười. Cả ba bắt đầu bữa ăn.

Nó thì vui vẻ, ăn rất tự nhiên, không hay biết rằng từ đầu đến cuối buổi có hai người hết đấu mắt với nhau lại quay sang nhìn nó mà ăn chẳng được bao nhiêu.

Ăn uống đã no nê, nó dọn dẹp bàn ăn, hai người kia sớm đã trở về phòng. Xong xuôi, nó cũng vào phòng. Đọc sách được một lúc thì cũng bắt đầu đi ngủ.

Ngày mai…

Có lẽ sẽ tiếp tục là một ngày dài và mệt mỏi với nó.

===ENDCHAP11===


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.