Bí Mật Phù Thủy

Chương 12: Chương 12: GHÉT




Trong một căn phòng rộng lớn chìm vào bóng tối, tất cả toàn một màu đen ảm đạm, chỉ le lói vài tia sáng len qua những bức rèm chiếu vào. Trên chiếc ghế lớn đối diện cửa ra vào là một người phụ nữ toàn thân vận trang phục đen, nổi bật lên mái tóc đỏ, cả người toát lên vẻ độc ác, uy quyền nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng bà ta có một gương mặt rất xinh đẹp. Phía dưới, một người đàn ông cũng vận trang phục đen, quỳ trước mặt bà ta, dáng vẻ muôn phần cung kính.

– Thưa Nữ hoàng, những kẻ được cho đi tìm kiếm đã trở về.

– Thế nào rồi?

Xoay chiếc nhẫn ở ngón tay giữa, bà ta lên tiếng đầy lạnh lùng.

– Không tìm thấy tung tích cô ta. Những người thân thiết với cô ta cho biết cô ta đã đi khỏi đó lâu rồi.

– Vậy sao?

Gương mặt bà ta không chút cảm xúc, ánh mắt vẫn chỉ tập trung vào chiếc nhẫn trên tay, lơ đãng hỏi tiếp.

– Kết giới giữa Trái Đất và Hành Tinh Phù Thủy đã hoàn toàn đóng lại. Trái Đất đã không còn sự hiện diện của cô ta. Chúng tôi tin rằng cô ta đã quay lại đây và nhất định sẽ tìm ra cô ta cho Người.

– Tốt lắm. Nhất định phải tìm ra con bé đó. Ngươi lui đi.

– Thuộc hạ tuân lệnh.

Nói rồi, ông ta đứng lên, gập người cúi chào rồi bước ra. Tất cả những hành động của ông ta đều đầy vẻ cung kính.

Người đàn ông vừa đi ra, bà ta cũng rời khỏi ghế ngồi, tiến đến căn phòng bí mật ở ngay sau chiếc ghế với nụ cười đầy ma mị, như có như không.

Cộc… cộc… cộc…

Trong căn phòng tối, không có gì khác ngoài đường đi và những phòng giam, tiếng bước chân vang lên rõ rệt, càng lúc càng gần.

Dừng bước tại phòng giam cuối cùng, bà ta đưa tay vào ổ khóa, lẩm nhẩm câu thần chú và ổ khóa mở ra, bà ta từ từ tiến vào, đến gần người đang bị giam giữ trong căn phòng này.

– Chào em gái, ta lại đến thăm em đây?

Trong phòng giam lại là một người phụ nữ tóc đỏ, bộ trang phục trên người đã cũ kĩ, tóc tai bù xù nhưng vẫn không che được khuôn mặt xinh đẹp của người đó. Từ từ ngước mắt lên, đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn đang đứng trước mặt, người phụ nữ lên tiếng:

– Chị muốn gì nữa đây?

– Chà… Vẫn gọi ta là chị sao?

Bà ta cười mỉa mai.

– Chỉ là ta muốn báo cho ngươi biết vài tin tức về đứa con bé bỏng của ngươi thôi.

– Là… Là tin gì?

Cố giữ nét bình tĩnh trên khuôn mặt nhưng sâu trong đôi mắt của người phụ nữ đó là nỗi hoảng sợ, lo lắng tột độ.

– Trái Đất. – cái nơi mà em cùng với người ta yêu nhất đem giấu đứa con bé nhỏ của hai người, ta đã cho người đến đó. Mà cũng bất ngờ thật nhỉ, ta không thể nào ngờ được hai ngươi lại đem nó đến một nơi tầm thường như thế làm ta tìm kiếm không biết bao lâu, ở biết bao vùng đất phép thuật, giết không biết bao phù thủy tài năng mà vẫn không tìm ra con nhóc đó.

Bà ta cười nửa miệng, nhìn về phía người em gái của mình đang lộ rõ vẻ lo lắng mà cảm thấy cực kì hả hê:

– Thế mà người của ta đến Trái Đất tìm nó về đoàn tụ với mẹ nó là ngươi thì nó lại đi mất. Con ngươi cũng bất hiếu quá nhỉ.

Mỉm cười đắc ý, bà ta tiếp:

– Nhưng người yên tâm, nó giờ đang loanh quoanh ở Thế Giới Phép Thuật này. Và sẽ sớm thôi, nó sẽ về đây với ngươi. Nhất định, ta sẽ…

Bà ta bỏ dở câu nói, đưa ánh nhìn thích thú về phía em gái mình.

– Chị sẽ làm gì? Chị muốn làm gì con em? Muốn làm gì cháu gái của chị???

Người phụ nữ bị giam cầm đã hoảng loạn tột độ, tiến lại ôm lấy chân của chị mình, bà không còn đủ bình tĩnh để đối diện với chị gái mình khi biết bà ta nhất định sẽ làm hại đến đứa con bé bỏng của mình.

– Không có gì đâu, em gái à.

Bà ta cố nhấn mạnh hai từ “em gái”.

– Chỉ là…

Liếc nhìn đứa em của mình, bà ta mỉm cười nói tiếp:

– Chỉ là ta sẽ cho nó được chết trước mặt em thôi. Nhưng trước đó, ta nhất định phải cho nó nếm trải vài nỗi đau đã.

Giật mạnh chận ra khỏi bàn tay đang níu chặt của em gái mình, bà ta hả dạ bước ra, dùng phép thuật khóa cửa phòng giam lại, bước ra ngoài cùng những tiếng cười lớn vang vọng khắp nhà giam.

Bên trong căn phòng, người phụ nữ tóc đỏ quỳ sụp xuống, ôm lấy mặt, nhưng giọt nước mắt cứ rơi xuống không ngừng, trái tim bà đau nhói:

– Ryu… Ryu… Mẹ xin lỗi… Xin lỗi con. Mẹ không bảo vệ được cho con. Phải bình an… Nhất định con phải bình an.

===

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT:

Gurena: Nữ hoàng Vương quốc Hắc ám, cũng là chị gái của mẹ Ryu. Từng là người hiền lành nhưng vì không có được tình yêu của cha Ryu mà trở nên độc ác, bán linh hồn lẫn trái tim cho quỷ dữ để đạt được sức mạnh, thống trị lũ quái vật cùng những phù thủy có trái tim độc ác – phù thủy hắc ám. Bà ta là người đã tiêu diệt cả Vương quốc Huyền bí, giết chết những người thân của nó và đang truy tìm nó, quyết tiêu diệt nó tới cùng.

Kurina: Hoàng hậu của Vương quốc Huyền bí, cũng chính là mẹ nó. Trong cuộc chiến với chị gái mình là Gurena, bà đã cùng chồng phong ấn sức mạnh để che giấu thân phận của nó và đưa nó đến nơi an toàn. Nhưng trong lần đó, để bảo vệ vợ con, chồng bà đã hy sinh, còn bà bị Gurena bắt về giam giữ và hành hạ.

Mira: Bạn cùng lớp với nó. Là đứa luôn gây sự với nó, rất ghét nó.

Yuri: Bạn cùng lớp của nó, chung nhóm với Mira. Nhiều ầm mưu, thủ đoan, rất độc ác và cực kì ghét nó.

===

Sáng.

Nó vào bếp chuẩn bị bữa sáng và cả bữa trưa. Đang loay hoay trong bếp:

– Anh cũng muốn có bữa trưa.

Nó quay qua nhìn. Là Ren.

Hắn đứng dựa lưng vào thành cửa, tay khoanh trước ngực, khuôn mặt tỏ vẻ bất cần, đôi mắt lạnh lùng có vài nét bôi rối nhìn về phía cửa sổ trong nhà bếp.

Nghe những lời anh nói, nó bất giác mỉm cười, vờ như không nghe thấy. Thấy rõ là nó cố tình bơ mình, hắn có phần tức giận tiến về phía nó:

– Anh nói anh cũng muốn có bữa trưa mà.

Nó tỏ vẻ không biết gì, ngơ ngác nhìn hắn:

– Nãy giờ anh đang nói chuyện với em sao.

Thấy sắc mặt hắn thay đổi, trông như đang tức giận, nó cảm thấy thật thú vị. Nhìn hắn khi giận cũng thật là dễ thương, nó bật cười thành tiếng:

– Được rồi, em cũng làm bữa trưa cho anh.

Nghe lời nó nói, nổi tức giận của hắn cũng tan biến. Tỏ vẻ lạnh lùng, hắn ngồi vào bàn ăn, chờ bữa sáng của nó nhưng trong lòng đang rất vui vì được nó chuẩn bị bữa trưa.

Bữa sáng vừa xong, Yun cũng bước vào nhà bếp, nở nụ cười tươi với nó. Cả ba cùng thưởng thức bữa sáng và chuẩn bị đến trường.

– Các anh đi trước đi, em cần chuẩn bị vài thứ nên lát sẽ đến trường sau.

Nó mỉm cười ái ngại. Thấy thái độ của nó có phần kì lạ nhưng cả hai đều làm như không biết gì, gật đầu đến trường trước.

Nó thở phào nhẹ nhõm. “Phù… Hên là hai anh ấy không thấy có gì bất thường” – Nó thầm nghĩ.

Thật ra nó không có việc gì cả, chỉ là nó sợ mọi người thấy nó đi chung với hai hoàng tử thì sẽ gặp rắc rối nên nó cố tránh mà thôi.

Khóa cửa phòng lại, nó dùng phép dịch chuyển, dịch chuyển đến cầu thang gần lớp học. Chỉnh chu trang phục, nó từng bước bước vào lớp, trong lòng thấp thỏm, không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra hay không.

Cúi gầm mặt bước vào lớp, nó giờ đã thành tâm điểm của cả lớp.

Một nữ sinh trong lớp tiến về phía nó, là nữ sinh gây sự với nó hôm trước – Mira. Cô ta đầy vẻ tức giận, dùng tay đập mạnh bàn nó:

– Mày còn chưa bị đuổi học sao?

Nó im lặng, không nói gì, vẫn cúi gầm mặt.

Mira lại càng thêm tức giận, lôi mạnh tay nó, kéo nó ngã xuống đất. Hét lên:

– Con mặt dày. Tại sao mày vẫn chưa bị đuổi học???

Yuri tiến lại gần Mira, vỗ nhẹ vai nó:

– Mira, bình tĩnh đi.

Yuri kéo nó đứng lên, đẩy mạnh nó đập lưng vào tường:

– Mày vào khu vực cấm của Hoàng tử Ren. Tại sao chưa có thông báo đuổi học mày? Hả?

Nhỏ nghiến răng đầy tức giận.

Nó cố gắng nhẫn nhịn.

– Tôi không biết.

– Mày…

Cả hai đứa, Yuri và Mira đều tràn đầy tức giận. Cả lớp nó cũng bàn tán xôn xao, đồng loạt đưa những ánh mắt sắc bén về phía nó.

Chuông vào lớp vang lên, hôm nay lớp thực hành phép thuật nên phải xuống sân. Nó thở phào, cảm thấy mình may mắn, nếu còn chưa vào lớp, không biết những đứa trong lớp sẽ tiếp tục làm gì.

Một buổi học trôi qua đầy mệt mỏi với nó. Hôm nay nó học điều khiển chổi và thực hành phép thuật về hai nguyên tố: lửa và nước. Tất cả mọi người đều ghét nó, đều nhắm vào nó. Điều khiển chổi thì cố tình đâm phải nó khi đang bay ở trên cao, may mà nó cưỡi chổi tốt nên không bị ngã chỉ đau vì bị va chạm mạnh, nhưng bọn trong lớp thì lại tức điên lên vì điều này. Học điều khiển nguyên tố, hai người một cặp, Yuri cố tình bắt cặp với nó và dùng toàn bộ sức lực tấn công nó. Nó may mắn đỡ được đòn tấn công lửa của Yuri nhưng còn đòn tấn công nước do bị Mira làm mất tập trung nên nó bị trúng đòn, ướt như chuột lột làm cả lớp vui sướng hả hê. Nó cảm thấy thật mệt mỏi.

Đến giờ nghỉ trưa nhưng bộ đồng phục của nó vẫn còn rất ướt, giờ này lại không được phép về lại kí túc xá, nó lại không thể cởi bỏ áo choàng, đành để mặc như vậy.

Với tình trạng hiện giờ, nó đành dùng phép thuật dịch chuyển.

Nó dịch chuyển đến trước phòng học của anh, sợ bị anh phát hiện nên nhờ một phù thủy trong lớp anh mang vào giúp, may mà anh chàng ấy đồng ý. Thở phào nhẹ nhõm, nó lại dịch chuyển đến khu vườn của Ren. Lại sợ bị phát hiện, nó đặt hộp thức ăn dưới một gốc cây và dịch chuyển đi nơi khác. Thế nhưng, chưa kịp dịch chuyển thì Ren đã nắm lấy cổ tay của nó:

– Sao lại bị ướt?

Giọng nói và khuôn mặt đều lạnh lùng nhưng trong đôi mắt xanh của hắn chứa đầy sự quan tâm dành cho nó.

– À…

Nó gãi đầu, mỉm cười gượng gạo nhìn hắn:

– Em thực hành điều khiển nguyên tố. Không cẩn thận để bị ướt thôi.

Biết nó còn đang che giấu điều gì đó nhưng hắn không tra hỏi nữa. Kéo tay nó ngồi xuống, hắn nói:

– Bỏ áo choàng ra đi, quần áo sẽ nhanh khô hơn.

Nó gật đầu, nhẹ nhàng cởi bỏ áo choàng, vắt lên một cành cây.

– Cùng ăn trưa.

Hắn nói tiếp.

Nó mỉm cười, gật đầu vui vẻ.

Hắn vừa ăn vừa nhìn nó, hắn biết chắc có gì không ổn và hắn nhất định điều tra cho bằng được. Nếu quả thực như hắn đang nghĩ, có người ức hiếp nó, thì nhất định, hắn sẽ không tha cho kẻ đó.

Ăn no nê, nó mệt mỏi, hai mắt đã lim dim. Nhận ra điều đó, hắn khẽ mỉm cười, nụ cười ẩn hiện, như có như không.

Hắn đưa tay đẩy nhẹ đầu nó đặt lên vai mình.

Hành động của hắn làm nó bất ngờ, tim nó bỗng chốc đập nhanh, cảm thấy mặt mình nóng ran. Nhưng nó đang rất mệt mỏi, mặc kệ mọi thứ, nó tiếp tục tựa vào vai hắn, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hắn ngồi đó, mắt nhìn về xa xăm, đưa tay vuốt nhẹ tóc nó, đầy vẻ cưng chiều. Hắn vẫn cứ ngồi yên, không một chút di chuyển như sợ sẽ làm nó thức giấc. Hắn miên man, nhớ về ngày xưa, nhớ lúc chơi đùa cùng với nó và Yun ở cánh đồng, và đó cũng là lần đi cuối hắn được gặp nó.

Bất chợt, hắn nắm chặt lấy bàn tay nó, đặt bàn tay nó trước trái tim mình, hắn đang sợ, sợ rằng nó sẽ như lúc ấy, sẽ bỏ đi, để hắn lại một mình. Và từ từ, hắn cũng chìm vào giấc ngủ nhưng bàn tay vẫn nắm lấy tay nó không buông.

===ENDCHAP12===


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.