Xin chào ! Tôi là Quỳnh Trâm.
Bạn biết không, đã
mười mấy năm rồi tôi chưa cầm bút viết. Hôm nay khi quyết định viết mấy
dòng này, tôi mới thấy nét chữ mình vẫn như ngày nào, vẫn như cái ngày
hoàng kim tươi đẹp nhất của mình năm ấy. Tôi muốn kể một chút, về những
câu chuyện cũ của mình – những câu chuyện mà tôi đã phải mất rất lâu mới có thể nhớ ra, và cũng đã phải đánh đổi rất nhiều thứ để có được nó.
Tôi nhất định sẽ viết hết ra, để không bao giờ lãng quên chúng nữa, cũng
không bao giờ bị lung lạc với những thứ từ bên ngoài. Bởi vì sẽ luôn có
NHỮNG CÂU CHUYỆN CŨ nhắc nhở tôi…
Tôi có một người bạn thân chơi với nhau từ cấp hai, đến tận cấp ba. Người đó tên là Thiên Mỹ !
Mùa hè năm lớp 8, tôi theo bố mẹ chuyển vào Sài Gòn sinh sống, nghĩa là
buộc phải chuyển trường theo. Gia đình tôi cũng thuộc dạng khá giả, nên
xin cho tôi vào được một trường tư do người Pháp mở, một ngôi trường
danh tiếng.
Ở đó, tôi quen được Mỹ– bạn cùng bàn của
tôi. Mỹ là con lai giữa hai dòng máu Việt – Pháp, nhưng có lẽ là Việt
nhiều hơn. Mỹ có mái tóc dài và thẳng, nó mềm tới kì lạ. Tôi nhớ lần đầu tiên khi được chạm vào nó, đã không kìm được lòng mà xuýt xoa mấy
tiếng, vì nó mượt tới cỡ tôi cảm tưởng như đang chạm vào một mảnh lụa
vậy. Thiên Mỹ - vẻ đẹp của bầu trời, quả là cái tên nói lên tất cả, cô
ấy cực kì xinh đẹp và thuần khiết. Ngoài ra, chiếc mũi cao và thẳng tắp
của Mỹ cũng là thứ khiến tôi ghen tị vô cùng.
Hồi đó,
tôi cũng không mấy biết làm đẹp, tuy rằng cũng sở hữu khuôn mặt xinh xắn nhưng không sao sánh bằng sự lỗng lẫy của Thiên Mỹ. Cô ấy đẹp tuyệt,
học giỏi, tuy hơi kiêu ngạo nhưng cũng là một người bạn rất tốt tính,
một cô tiểu thư khá giả và hào phóng.
Mỹ ơi Mỹ… Cậu biết trang điểm hả?
Tất nhiên, mẹ mình đã dạy mình đó.
Tuyệt quá, vì sau khi trang điểm, cậu xinh cực kì luôn. Có thể nói là cậu đẹp nhất trường luôn đó.
Ừ, hì hì. Trâm cũng xinh mà, chỉ là trông cậu hơi trẻ con quá !
Thì chúng ta mới lớp 9 thôi mà.
Gì chứ? Lại đây, tớ dạy cậu trang điểm.
Sau đó, Thiên Mỹ cười thật tươi với tôi. Đối với cái trí nhớ ngắn hạn bây
giờ của mình thì có thể nói, đó là nụ cười đẹp nhất của cô ấy mà tôi có
thể nhớ được.
Chúng tôi, đã trở thành bạn thân của nhau như thế đấy…
Lên cấp ba, chúng tôi lại một lần nữa ngồi cùng bàn. Lúc đó tôi đã biết làm điệu hơn rồi, vậy nên cũng có thể gọi là có chút danh tiếng về nhan sắc trong trường, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ vượt qua được Thiên Mỹ.
Cô ấy của năm đó chính là nữ sinh xinh đẹp hàng đầu Sài Gòn do người dân bình chọn, cực kì được lòng các bạn nam trong trường.
Tình cảm của chúng tôi thắm thiết vô cùng. Đi ăn, đi mua đồ, đi chơi,… Lúc
nào cũng luôn sát cánh bên nhau… Dùng chung đồ, mặc chung đồ,… Đối với
tôi mà nói, Thiên Mỹ là người bạn tuyệt vời nhất mà tôi từng được biết.
Là người chị em thân thiết nhất mà tôi từng được biết…
(Viết tới đây, Quỳnh Trâm bỗng thấy mắt mình cay cay… Bà ta sụt sịt mấy cái, cố gắng kìm nén mà viết lảng sang chuyện khác)
Năm đó, chúng tôi lên lớp 11. Thiên Mỹ tham gia làm mẫu ảnh cho rất nhiều
các thời báo, mà nổi trội nhất là phải kể đến thời báo dành cho sinh
viên, học sinh gì đó mà tôi quên tên rồi, chính nhờ nó mà sự nổi tiếng
của cô ấy càng ngày càng bay xa. Không biết có phải do bận bịu hay
không, nhưng nói chung là chúng tôi ít gặp hơn, kể cả ở trên trường, thi thoảng vẫn liên lạc qua điện thoại… Thiên Mỹ học ngày một càng đi
xuống, thậm chí là sang học kì II, tôi còn học giỏi hơn cô ấy.
Bố mẹ Thiên Mỹ biết chuyện liền bắt cô ấy giảm bớt lịch lại và quay về
trường. Lần gặp mặt sau đó, cô ấy buồn tới nỗi khóc nức nở. Khi tâm sự,
tôi mới biết hóa ra Thiên Mỹ đang thích một người – Đức Vũ, hay Vũ Minh
Đức là tên của cậu ta.
Đó là mẫu nam khá nổi tiếng
trên hiện nay, cậu ấy lớn hơn bọn tôi 3, 4 tuổi gì đó. Nghe nói là con
trai nhà tài phiệt, hình như là ông trùm bất động sản, giàu có, lại đẹp
trai như thế. Thiên Mỹ nói, từ lần đầu tiên gặp, đã “chấm” Đức nhất định phải là bạn trai mình.
Nhưng anh ta cũng chảnh dã
man, xinh đẹp như Thiên Mỹ mà chủ động làm quen cũng không thèm trả lời. Ấy thế mà cô ấy vẫn mê như điếu đổ.
Tôi vừa thương
vừa trách bạn, liền bảo: Cậu nên lo cho điểm số trước đi, chỉ cần cậu
học khá lên, bố mẹ cậu nhất định sẽ không cấm cậu đi chụp hình nữa.
Không, tớ chán phải học rồi. Trái ngược với sự mong đợi của tôi, Thiên Mỹ bỗng nhiên gắt lên, quát um: Cậu thì biết cái gì chứ??? Cậu có biết cậu
sướng thế nào không? Cậu có bố mẹ yêu thương đầy đủ, có một gia đình ấm
áp. CẬU có biết tớ ghen tỵ với cậu lắm không? Bố mẹ tớ chẳng bao giờ yêu chiều tớ, ngay từ khi tớ còn bé, họ đã luôn đặt điều kiện với tớ, rằng
tớ phải thế này thế nọ, thì mới được abcxyz. Họ muốn biến tớ thành người hoàn hảo nhất để dễ dàng trục lợi, vì bố mẹ tớ chỉ là hôn nhân chính
trị, không phải là tình yêu cao thượng như bố mẹ cậu!!! Cậu có biết tớ
chán ghét thế nào không?
Đó là lần đầu tiên tôi được
nghe Thiên Mỹ nói về gia cảnh thực sự của gia đình mình, trước đây cô ấy chỉ toàn khoe khoang về quyền lực và của cải của gia đình mình, tôi
thực sự không ngờ... tôi bị mắng chửi tới á khẩu, không thốt lên lời.
Sau đó, cô ấy còn nói rất nhiều, cũng khóc rất nhiều…
Tôi nhớ lúc đó mình đã nói rằng: Họ chỉ muốn cho cậu một tấm chồng tốt
thôi mà, một người chồng giàu có dù không yêu cậu, nhưng vẫn sẽ lo cho
cậu có ăn có mặc tới cuối đời cơ mà.
Nhưng, nhưng… Tớ
không muốn lấy mấy lão già đầu hói bụng phệ đâu. Bố tớ hơn mẹ tớ những
15 tuổi lận. Đã thế, ông ấy còn rất lùn nữa. May là tớ giống mẹ…
Thì… thì cậu có thể chủ động đi tìm một người hợp ý mình. Gìa, trẻ, hói, hay có tóc, miễn là cậu thích và người đó đáp ứng được yêu cầu của bố mẹ
cậu, là giàu có hoặc có địa vị.
Nhưng tớ thích một người đẹp trai cơ!
Thì… có Đức Vũ đấy, cái cậu đấy đấy. Vừa đẹp trai lại vừa giàu có, được
chưa? Cậu chỉ cần cố gắng theo đuổi cậu ta là được. Làm gì có ai lại
không thích một cô gái xinh đẹp như cậu chứ?
Lúc đó,
Thiên Mỹ nín khóc ngay, khuôn mặt của cô ấy bừng lên nụ cười rạng rỡ:
Phải, phải. Cậu ấy, cậu ấy là người tớ đang tìm, Tớ sẽ cưới cậu ấy !!!
Ừ, thế thì quay lại học tập thôi, vì xinh đẹp và học giỏi sẽ khiến các chàng trai phải quỳ rạp dưới chân cậu.
Tớ sẽ học, sẽ học, sẽ học thật giỏi… Tớ sẽ theo đuổi Đức, và cậu ấy nhất định sẽ yêu tớ.
Rất nhiều năm sau này, khi mà tôi đã kết hôn và có một gia đình hạnh phúc
đúng nghĩa rồi, nhớ lại vẻ mặt cương quyết của Mỹ khi nói câu đấy, lòng
tôi vẫn chua xót tới cực độ.
…
Học
kì II tới, tình cảm bạn bè giữa chúng tôi vẫn rất thắm thiết, nhưng từ
khi Đức Vũ – hay Đức xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi. Bắt đầu từ việc
Thiên Mỹ dành ra khá nhiều thời gian trong các buổi trò chuyện của chúng tôi để nói về cậu ấy. Nhiều tới nỗi tôi có thể đảm bảo mình đã thuộc
lòng và có thể đọc vanh vách bất kì thông tin nào.
Tôi thì dù không thích cũng không nỡ ngắt lời bạn dù chỉ một câu. Nhưng thi thoảng bất chợt nhìn thấy Đức ở đâu đó trên vô tuyến, hay các mặt báo…
Tôi lại bắt đầu suy nghĩ về cậu ta. Những chuyện vớ vấn và có lỗi ! Sau
rồi nhận ra điều này, tôi đã quyết tâm chẳng bao giờ lặp lại điều đó
nữa, vì Thiên Mỹ, cô ấy là bạn thân nhất của tôi.
Nhưng ông trời trêu ngươi làm sao!!!
Tôi thắng giải nhất cuộc thi “người đẹp tài năng” của trường, còn Thiên Mỹ
bị tụt lại hạng ba, sau tôi vì kết quả vòng thi tiếng Anh và tiếng Pháp
của cô ấy không tốt lắm ! Ngay sau đó, tôi nổi như cồn. Các bài báo thi
nhau đăng ảnh tôi, hàng chục công ty gọi điện đến muốn hợp tác với tôi,…
Thiên Mỹ không vui, tôi dám chắc điều đó vì cô ấy
hậm hực với tôi cả tuần liền, hại tôi chạy theo mệt phờ hơi tai. Tôi
biết cô ấy hơi ích kỷ, chẳng muốn ai có cái gì hơn mình bao giờ… Nhưng
tôi không nghĩ là chúng tôi sẽ kết thúc tình bạn mệt mỏi như vậy, bởi
sau này, đã có những chuyển xảy ra không sao tiếc nuối hơn được.
Dạo đó, Thiên Mỹ đi chụp một bộ ảnh bikini cho một tòa báo quốc tế. Cô ấy
cứ tưởng hình ảnh mới này sẽ giúp mình nổi tiếng hơn, nhưng nào ngờ lại
bị ném đá dữ dội, Rất nhiều nhà báo, nhà phê bình cho rằng bộ ảnh này là phản cảm vì mẫu mới 16, 17 tuổi, thậm chí ngực còn chưa phát triển hết. Trong trường cũng đồn ầm lên, nhất là cái bọn trước nay vốn đã ghét sẵn Thiên Mỹ, chúng nó ra sức nói xấu cô ấy, nào là đú đởn, nào là chảnh
chọe,…
Sự nghiệp của Thiên Mỹ lao dốc không phanh vì
bộ ảnh đó. Đúng thời điểm cao trào đấy thì có một nhà báo đào mộ được
thông tin tôi là bạn thân của Thiên Mỹ, vì thế mà tôi biến thành nhân
vật mới nổi bị mổ xẻ tiếp theo. Tôi còn tưởng mình sẽ bị bới móc thê
thảm, nào ngờ đâu hóa ra đem so sánh nhan sắc tôi với Thiên Mỹ.
Sau đó, danh tiếng tôi một lần nữa vang xa. Trong cái lúc vẻ đẹp sexy táo
báo của Thiên Mỹ đang bị ném đá vùi dập ầm ầm thì khuôn mặt ngây thơ của tôi được bình chọn là đúng chất nữ sinh hơn hẳn.
Tôi trở nên nổi tiếng cực độ. Thiên Mỹ vốn đã giận tôi, nay còn giận hơn
nữa. Đâu phải tôi cố tình muốn soán ngôi nữ sinh xinh đẹp nhất Sài Gòn
của cô ấy đâu?
Mặc cho tôi có xin lỗi tới cỡ nào, cô
ấy cũng không thèm trả lời nữa. Còn tôi thì lại quá đơn giản hóa vấn đề, tôi đã cho rằng chỉ cần đợi một thời gian cho Mỹ nguôi ngoai, thì chúng tôi lại có thể làm lành và trở thành bạn như trước.
Nhưng tôi không biết, lúc đó Thiên Mỹ đã chẳng còn coi tôi là bạn nữa rồi.