Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem

Chương 57: Chương 57




Một lát sau, Trần Minh Quân đã tắm xong, mặc quần áo chỉnh tề đi xuống dưới nhà. Hắn đi vào bếp và bắt đầu nấu nướng. Mặc dù hình ảnh này rất đẹp mắt nhưng Phương Anh cũng chẳng còn tâm tình đâu mà ngắm với nhìn nữa. Vì thằng bé đó đã trở lại cái gầm bàn, và đang nhìn cô với ánh mắt vô cùng dữ tợn.

Phương Anh toát mồ hôi lạnh. Rốt cuộc thì tại sao lại nhìn cô như thể cô giết bố mẹ nó không bằng thế này?

“Chào em!” Cô dè dặt đi tới, cũng ngồi xuống đối diện thằng bé: “Em cũng là ma hả? Sao em lại ở đây?”

Ma đương nhiên có thể nói chuyện với nhau, nhưng thằng bé này cố tình không trả lời cô, mắt còn long lên, khuôn mặt lạnh còn hơn tiền âm phủ.

Nhưng Phương Anh không bỏ cuộc, cô kiên trì hỏi: “Em là ai? Tên gì?”

Vẫn không thèm trả lời, thậm chí nó còn quay mặt đi, lơ cô luôn. Phương Anh bất lực, tính hỏi lại thì bỗng nhiên thằng bé chui ra khỏi gầm, đứng thẳng lên. Cô cũng chui ra theo. Hóa ra Trần Minh Quân đã nấu xong một vài món ăn đơn giản và đang chuẩn bj dùng bữa.

Thấy thằng nhóc nhìn chằm chằm vào đĩa rau xào, cô mới quan tâm: “Em đói hả?” Ma cũng đói sao? Sao cô lại không có cảm giác đó nhỉ?

Nhưng thằng nhóc không đáp, nó chằm chặp nhìn vào mâm cơm, mắt trợn lên. Từ người nó tỏa ra âm khí cực mạnh, đến nỗi cô phải lùi lại mấy bước. Phương Anh mở to mắt kinh ngạc, chẳng lẽ là… ác linh?

Thằng nhóc hét lên một tiếng, sau đó đưa tay hất đổ cái bình nước trên bàn xuống đất. Cô cứ tưởng nó sẽ rơi về phía mình, nhưng hóa ra lại nhắm vào Trần Minh Quân.

Cái bình nước rơi xuống vỡ tan tành, nước tràn lênh láng. Cũng may là Trần Minh Quân mặc quần dài và đi tất xỏ dép nên một vài mảnh thủy tinh nhỏ có bắn về phía hắn thì cũng chẳng hề hấn gì.

“Sao tự nhiên lại rơi xuống thế này?” Trần Minh Quân nhìn xuống, rồi gãi đầu gãi tai tỏ vẻ không hiểu và nhanh chóng đi lấy chổi và hót rác ra quét các mảnh vỡ.

Thằng nhóc nhìn trừng trừng vào hắn, sau đó quay người chạy đi. Phương Anh vội vàng bám theo ngay sát, vừa đuổi, cô vừa hét: “Này!!!”

Thằng nhóc chạy rất nhanh, thoăn thoắt thoăn thoắt. Cô bám theo nó, chạy không biết bao lâu. Cho tới khi nó lao vào một đài hóa thân – nơi thiêu các xác chết. Phương Anh hơi lưỡng lự nhưng rốt cuộc thì cô vẫn bám theo vào.

Cho tới khi nó chạy tới một nghĩa trang được dựng ngay trong đó và…

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi… Tôi không có ý xấu gì đâu.” Phương Anh lùi lại ngay. Trước mặt cô là cả một dàn ma, và thằng nhóc ấy, đang nấp sau lưng một hồn ma gần cô nhất. Bọn họ nhìn cô với ánh mắt rất đáng sợ.

Phương Anh vội vã xoay người chạy đi ngay trước khi có một hồn ma nào đó rít lên và bổ nhào vào cô như cách mà chúng bắt nạt nhau trên TV. Cô đã xem quá nhiều phim ma để biết tình tiết tiếp theo của chuyện này.

Cô không thể tin được! Cai thằng nhóc đó sao có thể…???

Được rồi, cô không muốn so đo cao thấp với thằng nhóc đó, dù rằng cô đã đuổi theo với một ý tốt dạt dào và nó thì gọi cả hội ra uy hiếp cô, mẹ kiếp. Phương Anh không nén nổi mà chửi tục một câu.

Cô đang đi thì dừng lại, rồi nhìn xung quanh.

Phải phải, mẹ kiếp, lại lạc đường rồi !!!

***

Phương Anh đã phải nhập vào một cô sinh viên và mở google map lên để tìm đường cho mình, cả mạng nữa. Cô cần tìm Thùy Anh! Trước khi bà Quỳnh Trâm ra tay trước mình, hoặc có thể bà ta đã làm từ đời rồi.

Cô tìm đến khách sạn cô ta đang ở, và đáng kinh ngạc làm sao, cô ta ở Thái Thịnh. Phương Anh toát mồ hôi, Thái Thịnh rất đề cao việc an toàn cho khách hàng, không thể vào được thang máy nếu như không có thẻ. Phương Anh đành đến bên quầy và nói với cô nhân viên ở đó: “Tôi cần tìm Hoàng Phương Anh, thí sinh của Vua đầu bếp năm nay”.

Cô nhân viên tỏ ra rất thân thiện và gọi điện lên trên phòng của Thùy Anh, nhưng cô ta lại không có ở đó và người bạn cùng phòng của cô ta đã trả lời thay. Phương Anh tuy thất vọng nhưng cô không biểu lộ gì nhiều ra ngoài.

Phương Anh trở về nhà vào lúc 6 giờ tối. Cô thoát xác và đi vào nhà. Cô lên thẳng tầng trên cùng, bước vào trong phòng.

Bà Quỳnh Trâm đang ngồi ở mép giường và xem điện thoại. Thấy cô vào, chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi thôi ! Cái nhìn của bà ta làm Phương Anh khó chịu vô cùng. Và cô bắt đầu:

“Minh tinh thân mến, cháu rất lấy làm phiền muộn khi phải làm một hồn ma không xác lang thang khắp nơi như thế này, cháu thực sự đã gặp rất nhiều chuyện rắc rối đấy.”

“Cô muốn ta giúp cô siêu thoát hay sao?”

“Tất nhiên là không,” Cô lạnh giọng: “tôi còn chưa chết thật, sao lại phải siêu thoát?”

Bà ta nhún vai, coi như đã trả lời cô.

Phương Anh hít một hơi, và cố nói chuyện nhẹ nhàng nhất có thể: “Tôi hiểu lý do bà trở lại. Chẳng ai chết tức tưởi như thế mà không ôm thù hận cả… Nhưng bà đâu cần phải làm thế này, con gái bà – Thùy Anh, cô ấy cũng đang cố gắng lật lại bản án cho bà rồi.”

“Nhưng Thùy Anh sẽ không làm được, con bé quá yếu đuối và ngây thơ. Nó sẽ không làm được, cho dù đã sống trong một thân thể khác để tránh sự trù dập của Thiên Mỹ.” Bà ta nhăn mặt, đáp trả.

“Không, Thùy Anh không yếu đuối, không hề!” Phương Anh tức giận hét lên.

“Cô cho rằng cô hiểu nó bằng ta sao?” Bà Quỳnh Trâm cong cong đôi long mày: “Ta là mẹ nó.”

Bà có là cụ tổ của cô ta thì cũng chưa chắc là bà đã hiểu cô ấy rõ nhất. Phương Anh lầm bầm trong lòng, và bất lực thành lời: “Tùy bà thôi ! Hẳn là bà sẽ tìm cách kéo cô ấy ra khỏi vũng bùn này và tự mình nhảy vào trong. Được, tôi chẳng có quyền hành gì cấm đoán ai trả thù ai cả. Bà làm gì thì làm. Nhưng đừng lợi dụng tôi là được. Cả bà và con bà, tôi tuyên bố thẳng là tôi – không - muốn – có – chút – dính – líu – gì - tới - chuyện – này. Làm ơn đừng kéo tôi vào.”

Dứt lời, cô liền rời khỏi phòng, để lại bà ta với nụ cười mỉa mai. Bắt đầu từ khi cô hoán đổi xác cho con bé, trong lòng ta, cô đã sớm thành vật hi sinh rồi,

Mắt bà ta lóe lên một tia sát khí.

***

Phương Anh thực sự rất lấy làm kinh ngạc trước thái độ dửng dưng của bà Quỳnh Trâm trước bà Thiên Mỹ. Phải nói là bà ta diễn sâu vô cùng !

“Thùy Anh, chuyến du lịch thế nào?” Bà Thiên Mỹ cười giả lả.

“Tuyệt vời.” Bà Quỳnh Trâm đáp cộc lốc, sau đó thì chợt thấy thiếu thiếu, liền bổ sung: “…ạ.”

Phương Anh buồn cười gần chết. Phải nói năng lễ phép với kẻ thù của mình, quả là một cực hình đây. Thú vị thật, không biết nếu bà Thiên Mỹ biết “Thùy Anh” trước mặt mình đây là ai, hẳn là sẽ không dám nói ra những câu đối đầu như vậy đâu nhỉ.

“Ta nghe nói con đi cùng với ba người đàn ông?”

“Thật ra là bốn.” Bà ta dừng lại, hơi nghiến răng: “…ạ.”

“Những con số đáng kinh ngạc đấy.” Mắt bà Thiên Mỹ lạnh băng: “Một cô gái qua đêm cùng bốn người đàn ông, con biết người ta sẽ nghĩ gì không? Thật hư hỏng.”

“Vâng, và hẳn những người đó là những kẻ nhiều chuyện rồi.” Bà Quỳnh Trâm buông đũa, thẳng thừng đáp trả: “Những kẻ nhiều chuyện giỏi suy diễn.”

Phương Anh ở bên cạnh vỗ tay chan chát. Bà Quỳnh Trâm thật tuyệt vời, đến cô còn chưa dám ăn nói như thế với bà Thiên Mỹ, vậy mà bà ta…

Bà Thiên Mỹ gật đầu, gắp thêm một con tôm bỏ vào bát Huyền Nhung, rồi nói: “Cũng đúng, con nói không sai! Nhưng những lời đồn đại có thể hại chết người đấy con yêu à. Phàm là người ai chẳng thích buôn chuyện, thích thêm mắm thêm muối cho hấp dẫn người nghe?”

“Vâng.” Bà Quỳnh Trâm yểu điệu đáp lại: "Con mong là dì không có những sở thích như vậy." Bà ta cười mỉa mai.

“Không đâu! Nhưng ta mong rằng sẽ không có lần sau, Thùy Anh ạ.” Bà Thiên Mỹ cười híp cả mắt.

“Tất nhiên… ạ.” Bà Quỳnh Trâm lạnh lùng nhìn bà ta một cái, sau đó thì buông đũa đứng dậy, bỏ lên gác. Chẳng ai biết, bà ta vừa cười đểu một tiếng xong, ngay lúc vừa quay mặt đi.

“Lời đồn đại sao?” Bà Quỳnh Trâm thì thầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.