Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 42: Chương 42




“Một ly nước, cám ơn.”

Ánh đèn từ chỗ Thương Vũ chiếu tới cả chỗ của Lê Lạc. Tạ Uẩn Ninh thoáng nghiêng người, lúc quay lại chỗ ngồi không quên đưa tay lau đi vệt nước trên khóe môi Lê Lạc. Nụ hôn bị cắt đứt giữa chừng, nhưng cho dù không kịp xâm nhập, Tạ Uẩn Ninh vẫn rất hài lòng. Từ đầu tới cuối, dù là ánh mắt, vẻ mặt hay thái độ đều hết sức tự nhiên.

Từ đầu tới cuối, Lê Lạc đều ở trạng thái bị động. Hóa ra thằng nhóc Tạ Uẩn Ninh này còn làm chuyện xấu giỏi hơn cô!

Nữ tiếp viên hàng không nhanh chóng mang nước đến, cô rót cho Thương Vũ một ly nước ấm.

Khi nữ tiếp viên hàng mang nước tới, Tạ Uẩn Ninh cũng gọi một ly nước: “Tôi muốn một ly nước đá.” Tầm mắt lướt qua chỗ ngồi của Thương Vũ ở phía đối diện. Thương Vũ cũng nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh nhìn bên này nhìn, trong khoang thương gia, ánh mắt ôn hòa u tối của Thương Vũ lại trở nên mơ hồ.

Sau đó anh rất thản nhiên nói với Tạ Uẩn Ninh: Vừa rồi tôi đã nhìn thấy hết.

Tạ Uẩn Ninh thờ nhếch miệng, sau đó dịu dàng hỏi Lê Lạc: “Em muốn uống nước không?”

Lê Lạc không muốn uống nước, cô muốn một ly cà phê.

Ban đêm sao lại đi uống cà phê? Tạ Uẩn Ninh đành gọi cho Lê Lạc một ly nước trái cây. Cầm cốc nước trái cây mà nữ tiếp viên hàng không đưa tới, Lê Lạc cam chịu uống một hớp, ah, chua chua ngọt ngọt.

Một giờ sau, máy bay hạ cánh đúng giờ xuống sân bay quốc tế đảo Thị. Bởi vì khí hậu ở thành phố Lan và đảo Thị khác nhau rất nhiều, trước khi xuống máy bay, Lê Lạc cởi bớt áo khoác, mũ và khăn quàng cổ. Mũ và khăn quàng cổ cô nhét hết vào trong túi xách, còn áo khoác ngoài thì đưa cho Tạ Uẩn Ninh cầm giúp.

Lúc đi từ cầu thang xuống, Lê Lạc đi ở phía sau mẹ Tạ. Mẹ Tạ đi giày cao gót đế nhọn, lúc bước xuống không cẩn thận bị hụt chân. Lê Lạc nhanh nhẹn đưa tay ra đỡ, vững vàng kéo mẹ Tạ trở lại.

Thật may, không có ai nhận ra. Mẹ Tạ quay đầu lại, vừa khách khí vừa nhẹ nhàng nói với cô: “Cảm ơn cô, Lê tiểu thư.”

Lê Lạc hơi mím môi, chuyện nhỏ thôi mà.

Ban đêm, gió biển ở đảo Thị ướt, mặn nhưng rất ấm áp.

Bên ngoài sân bay có hai chiếc xe hơi màu đen đang chờ sẵn. 11 giờ đêm, mọi người thuận lợi đi từ sân bay về tới căn biệt thự bên bờ biển của Tạ Tịnh Di và Thương Vũ. Đây là một khu biệt thự cao cấp mới được đưa vào sử dụng, được xây theo kiến trúc gần giống nhau, mỗi căn biệt thự đều có hồ bơi và những rặng dừa. Đất bồi, đá ngầm, hoa và cây cỏ mọc xanh um, điều kiện rất tốt.

Không chỉ tốt ở vẻ ngoài, mà còn tốt từ bên trong.

Bên trong căn biệt thự, người phụ trách đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, bao gồm cả việc chia phòng. Lê Lạc được xếp vào một gian phòng không lớn không nhỏ, có lẽ ban đầu đây là phòng dành cho trẻ con, nằm trên lầu hai, ở hướng Bắc, đứng từ đây còn có thể nhìn ra biển. Lại nói về các gian phòng, không thể nghi ngờ, vị trí để ngắm cảnh biển đẹp nhất trong căn biệt thự này là ở trên lầu ba, bố Tạ, mẹ Tạ và Tạ Uẩn Ninh đều ở đó. Còn Thương Vũ, Tạ Tịnh Di ngủ trong phòng ngủ chính, Thương Ngôn ngủ ở phòng xép bên ngoài.

Phòng ngủ chính và phòng xép cũng ở trên lầu hai.

Đêm đã về khuya, bố Tạ mẹ Tạ vừa đến biệt thự liền đi thẳng lên lầu nghỉ ngơi. Lê Lạc đứng trước cửa phòng mình chúc Tạ Uẩn Ninh ngủ ngon. Tạ Uẩn Ninh mặc âu phục đứng trước mặt cô, dặn dò cô một câu: “Đừng ham chơi, nhớ đi ngủ sớm một chút.”

“Được.” Lê Lạc mỉm cười đồng ý.

Thật ra cô cũng định sẽ đi ngủ sớm một chút. Trong biệt thự có chuẩn bị sẵn cả đồ ăn khuya, Thương Ngôn và Tạ Tịnh Di đều đã ăn rồi. Lê Lạc vốn không muốn ăn, nhưng ngồi một mình trước cửa sổ sát đất ngắm biển mãi tới tận lúc rạng sáng mà vẫn chưa ngủ được, cô đành ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu tìm đồ ăn.

Hành lang bên ngoài phòng ngủ vẫn sáng đèn, đèn ở dười lầu cũng đang bật sáng.

Lê Lạc mặc bộ pijama dài tay đi xuống, bước chân lười biếng mà thong thả, cho đến khi nhìn thấy Thương Vũ đang ngồi một mình trước quầy rượu mới ngừng lại.

Bên cạnh quầy rượu, Thương Vũ đã nghe được tiếng bước chân của cô từ sớm, quay đầu lại, nhìn thấy Lê Lạc, trên mặt cũng không hề có vẻ ngạc nhiên, mở miệng cười hỏi: “Lê tiểu thư cũng không ngủ được sao?”

Anh không cảm thấy ngạc nhiên bởi vì tiếng bước chân thản nhiên này cũng cực kỳ giống tiếng bước chân của Thanh Gia.

Thương Vũ hỏi, Lê Lạc không trả lời ngay mà chỉ đứng nhìn Thương Vũ, anh ngồi ngay ngắn ở quầy rượu cách chỗ cô đứng không xa, mặc áo ngủ lụa màu đen, trong tay cầm một chiếc cốc thủy tinh. Trong cốc thủy tinh vẫn còn một chút rượu vang. Nhưng bình rượu vang đặt trước mặt anh chỉ còn gần nửa bình.

Lê Lạc thờ ơ trả lời Thương Vũ: “Đói bụng, thức giấc nên đi tìm chút đồ ăn.”

“A.” Thương Vũ nở nụ cười, đùa giỡn nói: “Xem ra việc yêu đương tiêu hao rất nhiều năng lượng.”

Lê Lạc không trả lời câu nói đùa của Thương Vũ, đi thẳng vào phòng bếp.

“Phòng bếp vẫn còn sủi cảo tôm, bánh ngọt và cháo hải sản.” Thương Vũ tiếp tục nói với cô: “Nếu như cô may mắn, có lẽ vẫn còn một chút thức ăn.”

Lê Lạc khách sáo quay đầu lại: “Cảm ơn chú Thương.”

“Không cần khách sáo, chiêu đãi mọi người là việc mà người chủ nhà này nên làm.” Thương Vũ khẽ dựa người vào ghế, sau đó cầm ly rượu lên mời Lê Lạc: “Cô có muốn uống một ly không? Rượu đỏ vang có thể giúp cô ngủ ngon hơn.” Ngừng lại một chút, lại nói thêm một câu: “Nếu như ngủ không ngon, vậy thì đừng uống nhiều cà phê.”

“Không cần, tôi không thích uống rượu.” Lê Lạc trả lời Thương Vũ, sau đó lại nói thêm một câu: “Cảm ơn chú Thương đã nhắc nhở, nhưng mà tôi ngủ rất rất ngon.”

“Vậy là tốt rồi.” Thương Vũ thở dài, than thở: “Quả thực, giấc ngủ của những người lớn tuổi như tôi đúng là không được như những người trẻ tuổi các cô.”

Lê Lạc mím môi, cô không có hứng thú nói chuyện phiếm với anh, bưng một khay thức ăn lên, chuẩn bị lên lầu. Chỉ là lúc đi tới chân cầu thang, suy nghĩ một chút, sau đó xoay người lại, tỏ vẻ tò mò hỏi Thương Vũ: “Chú Thương, phòng tôi đang ở trước đây từng có người ở sao?”

Dưới ánh đèn trắng, Thương Vũ sững sờ, ngập ngừng một chút mới trả lời: “Thỉnh thoảng cũng có một vài người bạn của tôi tới đây chơi có ở nhờ ở căn biệt thự này. Có lẽ cũng có người đã từng ở căn phòng đó. Tôi cũng không rõ lắm. Có chuyện gì sao, Lê Lạc?”

“Không có gì.” Lê Lạc quay lại chỗ anh, sau đó thò tay vào trong túi áo ngủ, lấy ra một chiếc khuyên tai, đặt nó lên trên mặt quầy bar màu trắng bạc, ngay trước mắt Thương Vũ. Ánh mắt Thương Vũ rơi xuống chiếc khuyên tai, ngay sau đó lập tức thu lại, nhìn về phía cô.

Lê Lạc nói: “Tôi nhặt được cái này trong phòng. Nhìn chất liệu lại là kim cương... Suy nghĩ một chút vẫn là giao cho chú Thương xử lý vậy.”

Thương Vũ ngẩng đầu, cười như không cười nói: “Lê Lạc, cô thật đúng là biết nhặt đồ.”

“Không sai, đường tài vận của tôi rất tốt.” Lê Lạc trả lời Thương Vũ, nhếch môi cười.

“You are a lucky girl.” Thương Vũ đột nhiên nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Lê lạc, giống như anh có thể nhìn xuyên qua cả khoảng thời gian 25 năm.

Thương Vũ đã về Trung Quốc hơn hai mươi năm, vậy mà khẩu âm vẫn giống như giọng Mỹ. Đối với câu đánh giá này, Lê Lạc cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ là cô ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục bưng khay đồ ăn trở về phòng.

Lầu dưới, Thương Vũ tiếp tục ngồi trước quầy bar, uống nốt một ngụm rượu cuối cùng. Chiếc khuyên tai trước mặt anh là của Tử Nguyệt. Anh chỉ cần liếc qua một cái là có thể nhận ra bởi vì đôi khuyên tai này là do anh mua từ Paris. Năm ngoái anh dẫn Tử Nguyệt tới đây ở một tuần, sau đó lại tặng đôi khuyên tai này cho Tử Nguyệt. Căn phòng mà Lê Lạc đang ở trước đây được Tử Nguyệt dùng làm phòng chứa đồ. Khi ấy làm mất một chiếc, Tử Nguyệt đã buồn suốt một thời gian dài. Không ngờ tối nay chiếc khuyên tai này lại xuất hiện tại trước mắt anh.

Thương Vũ cầm chiếc khuyên tai lên, vuốt ve một lúc, sau đó ném vào thùng rác.

Vào tuổi của anh, có những điều không cần nói cũng phải hiểu. Có nhiều chuyện, cho dù có che giấu tốt đến đâu thì lâu dần cũng sẽ lộ ra dấu vết. Giống như anh, cũng giống như... cô?

You are a lucky girl... là câu chuyện từ rất nhiều năm trước, khi anh đưa Thanh Gia tới Las Vegas chơi. Đêm đó Thanh Gia chính là cô gái may mắn của anh. Anh không nhớ đêm đó anh và cô thắng được bao nhiêu phỉnh (*), nhưng anh nhớ lúc đó anh đã cảm thấy rất hạnh phúc. Bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Khi đó, tiếp cận Thanh Gia là do anh cố ý, yêu cô là chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh rất trân trọng đoạn tình cảm này.

(*) Phỉnh: hay còn gọi là Casino Chips, là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,... Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.

Thương Vũ trở về phòng ngủ.

Con trai đang ngủ say ở bên ngoài, vợ anh đang nằm trên giường lớn bị anh không cẩn thận đánh thức. Thương Vũ và Tịnh Di nói chuyện một lát. Không hiểu sao lại có chút động tình, anh đặt tay lên người vợ. Nhiều năm làm vợ chồng, đương nhiên Tạ Tịnh Di hiểu ý của Thương Vũ, nhưng nghĩ đến Thương Ngôn còn đang ngủ ở phòng ngoài, cô từ chối Thương Vũ.

Thương Vũ cũng không làm khó cô. Kể từ hai năm trước, khi Tịnh Di làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung, cô đã không còn hứng thú đối với chuyện phòng the nữa. Cho tới nay, Tạ Tịnh Di cũng không có bất kỳ yêu cầu gì về chuyện này.

“Ngủ đi.” Thương Vũ hôn nhẹ lên gò má Tạ Tịnh Di, môi anh còn vương mùi thơm tinh khiết của rượu vang.

Đêm nay vốn đã rất ngắn rồi.

Ngày hôm sau, khi tất cả mọi người tỉnh lại, Tạ Uẩn Ninh và Lê Lạc ngắm bình minh trên biển cũng đã quay trở lại.

Thương Ngôn là người thức dậy thứ hai, lần này cả nhà dẫn anh đi chơi là vì muốn giúp anh thay đổi tâm trạng. Không có bình luận ác ý trên Internet, không có những lời trách móc của Giai Khởi, chỉ có gió mát và biển rộng. Sáng sớm, Thương Ngôn mặc quần sooc đứng ngoài ban công hít thở không khí trong lành.

Xa xa, anh nhìn thấy cậu và Lê Lạc đã quay trở về. Cậu mặc quần dài áo sơ mi, Lê Lạc một bộ quần áo dài màu xanh dương, đầu đội một chiếc mũ cói, đi chân đất. Hai người họ trò chuyện rất vui vẻ, Thương Ngôn đứng ngoài ban công cũng có thể nhìn ra.

Sau khi ăn điểm tâm, Thương Ngôn và Lê Lạc cùng ra bãi cát nhặt vỏ sò, Thương Ngôn nhớ tới nói về chuyện nhặt vỏ sò, sau đó nhìn dáng vẻ hồn nhiên không âu lo của Lê Lạc. Trong lòng anh không thấy chua xót, chỉ thấy hâm mộ. Lê Lạc chính là chiếc vỏ sò duy nhất mà cậu anh muốn nhặt về nhà.

Thương Ngôn cúi đầu, phía trước là ông ngoại, bà ngoại và cha mẹ anh, còn có cả cậu cũng đang ngồi phơi nắng. Bọn họ đều vô cùng khinh thường hành động đi nhặt vỏ sò hết sức trẻ con này, chỉ có anh và Lê Lạc cảm thấy hứng thú.

“Hi, Lê Lạc...” Thương Ngôn ngẩng đầu lên, mặc dù trong lòng hiểu rất rõ, nhưng anh vẫn muốn hỏi. Anh cố làm như vô tình, hỏi Lê Lạc: “Lê Lạc, cô và cậu tôi đã...” Chính thức abcxyz chưa? Lần trước cậu nói với anh hai người vẫn còn chưa chính thức có quan hệ.

“Đã cái gì?” Lê Lạc nhìn Thương Ngôn, thấy Thương Ngôn đỏ mặt liền lập tức hiểu ra. Cô không hiểu tại sao Thương Ngôn lại hỏi cô chuyện này... Suy nghĩ một chút, trẻ con bây giờ thật chẳng thuần khiết chút nào, Lê Lạc thoải mái trả lời Thương Ngôn nói: “Không, tôi và cậu anh mới chỉ đến tầng thứ 2 thôi.”

Tầng thứ nhất là nắm tay, tầng thứ hai là hôn môi, tầng thứ ba là lên giường. Cô và Tạ Uẩn Ninh vẫn chỉ thuần khiết dừng ở tầng thứ 2.

Sau đó, mặt Thương Ngôn lại càng đỏ hơn. Bởi vì đáp án của Lê Lạc quá trực tiếp, quá thẳng thắn. Đối diện với dáng vẻ cợt nhả, không nghiêm túc của Lê Lạc, Thương Ngôn quay mặt sang hướng khác.

Nhìn thấy phản ứng của Thương Ngôn, Lê Lạc rất vui vẻ, sau đó thâm sâu nói một câu: “Một thằng nhóc như anh không nên hỏi nhiều như vậy đâu.”

“...” Thương Ngôn hít một hơi, nhắc nhở cái người vừa gọi mình là “thằng nhóc”: “Lê Lạc, tôi và cô bằng tuổi nhau.”

“Ah.” Lê Lạc gật đầu một cái, sau đó nháy mắt, đổi giọng nói: “Nhưng mà vai vế hiện tại của tôi và anh không giống giau nha.”

Thương Ngôn không thèm để ý đến Lê Lạc nữa.

Nhưng, Lê Lạc đã quyết tâm bắt nạt anh, quay đầu sang nói với Thương Ngôn: “Gọi thử một tiếng “mợ” đi Thương Ngôn.”

“Lê Lạc, cô!” Thương Ngôn bị Lê Lạc chọc cho tức đến không nhịn được, vừa lúc trong tay đang nắm một nắm cát, không khách khí ném về phía Lê Lạc. Lê Lạc nhanh nhẹn tránh sang một bên nhưng vẫn bị Thương Ngôn ném một chút cát lên người.

Lê Lạc oa oa gào to, tức giận, ném cát về phía Thương Ngôn.

Có phải hai người kia đang chơi rất vui hay không? Tạ Uẩn Ninh ngồi trên bờ cát, anh thừa nhận, ở tuổi của anh, anh có thể cùng Lê Lạc ngắm mặt trời mọc, cùng cô đi dạo biển, nhưng ngồi nghịch cát cùng cô thì anh thật sự có lòng nhưng không đủ lực.

Tạ Uẩn Ninh gọi Lê Lạc tới đây. Lê Lạc đứng lên, chạy thật nhanh tới chỗ anh. Cách đó không xa, Tạ Phồn Hoa và vợ mình đang nằm phơi nắng liếc mắt nhìn nhau, trầm tĩnh nghiêng đầu. Không chỉ mở cửa xe nhanh mà chạy trốn cũng rất nhanh.

Ngồi ở ghế dựa bên cạnh, Tạ Tịnh Di đang lấy nước dừa, mỉm cười hỏi Lê Lạc có muốn uống hay không. Lê Lạc đi tới giúp, nhanh nhẹ gài kính râm lên đầu, sau đó cầm một trái dừa lên uống, quả nhiên, rất thanh mát, rất ngon.

Sau khi uống một chút nước dừa, Lê Lạc lấy điện thoại di động ra, lên mạng. Phơi nắng suốt cả buổi sáng, cảm thấy thật nhẹ nhàng khoan khoái. Đeo kính râm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mỉm cười. Chậm rãi khoan thai, Lê Lạc đặt mấy món ăn ở suối nước nóng, sau đó nằm trên bờ cát, nói với Tạ Tịnh Di và mẹ Tạ: “Chị Tạ, mẹ Tạ, buổi chiều chúng ta cùng đi suối nước nóng làm spa đi.”

Tới suối nước nóng làm spa? Ánh mắt Tạ Tịnh Di sáng lên, lập tức đồng ý. Đối với mấy trò chơi trên bãi biển, Tạ Tịnh Di đều thấy rất nhàm chán, chỉ có cái này rất hợp ý cô.

Sau đó, ánh mắt Lê Lạc lấp lánh nhìn về phía mẹ Tạ, mẹ Tạ có đi hay không?

“Bà già như tôi cũng không ham náo nhiệt, không đi với các cô đâu.” Mẹ Tạ thong thả trả lời Lê Lạc: “Lê tiểu thư, cô cứ đi với Tịnh Di đi.”

Lê Lạc: “... Vâng.”

Ở bên kia, Tạ Uẩn Ninh không biết vì sao Lê Lạc lại muốn tới suối nước nóng làm spa, nhưng anh cũng đồng ý chuyện chiều nay Lê Lạc đi cùng với chị anh. Từ tối hôm qua đến bây giờ, thái độ của cha mẹ anh đối với Lê Lạc anh đều nhìn ra. Anh biết cha mẹ anh không phải là người thân thiện. Cho nên, buổi chiều lúc Lê Lạc đi cùng chị anh, anh cũng có thể tìm cha mẹ nói chuyện một chút.

Một trái dừa, Lê Lạc uống không hết. Tạ Uẩn Ninh trực tiếp cầm lấy, uống nốt giúp Lê Lạc.

Lê Lạc giật mình: đây là Tạ Uẩn Ninh mắc bệnh sạch sẽ sao?

Buổi chiều, tài xế ở biệt thự lái xe đưa Lê Lạc và Tạ Tịnh Di tới suối nước nóng. Lê Lạc đội mũ xuống xe. Lúc cô còn rất nhỏ, cha mẹ cô cũng từng đưa cô đến đảo Thị. Vừa rồi ngồi trên xe đi một vòng, không ngờ lại thay đổi nhiều đến vậy.

Suối nước nóng Lệ Y là trung tâm dưỡng sinh cao cấp nhất ở đảo Thị. Một mặt hướng tới khách hàng cao cấp trên đảo, mặt khác lại phục vụ những khách hàng cao cấp tới đây nghỉ dưỡng. Lê Lạc dẫn Tạ Tịnh Di đi tới sảnh trung tâm, gọi điện thoại di động cho nhân viên lễ tân. Cô muốn thực hiện toàn bộ các liệu pháp, có thể sẽ phải mất cả buổi chiều.

Nếu như cứ đến thứ tư hàng tuần là Tạ Tịnh Di lại cùng Lâm Hi Âm đi spa thì thứ bảy hàng tuần Chương Tử Nguyệt cũng tới đây spa. Sau khi đi spa, Chương Tử Nguyệt sẽ tới cửa hàng thú cưng gần đó để tắm cho cún cưng, sau đó lại cùng người giúp việc đi về biệt thự. Kể từ khi được Thương Vũ bao nuôi, cuộc sống của Chương Tử Nguyệt trở nên phong phú hơn, cũng có quy luật hơn.

Tại sao cô lại biết nhiều chuyện như vậy. Bởi vì cô cần phải biết nhiều như vậy! Chỉ tiếc, hôm nay mẹ Tạ không đi cùng tới đây. Lê Lạc tiếc nuối cất điện thoại di động, mỉm cười với Tạ Tịnh Di.

Thật ra thì cô cảm thấy rất buồn bực, tại sao những bức ảnh lần trước không khiến Tạ Tịnh Di kích động? Đối với một người vợ mà nói, không phải là chuyện chồng đi ngoại tình rất khó để chấp nhận sao? Nhưng bởi vì không có cách nào khiến Tạ Tịnh Di kích động, cô chỉ có thể tiết lộ cho Tạ lão phu nhân.

Chỉ tiếc là khiếu thú mama không thèm để ý đến cô.

Trong suối nước nóng, Lê Lạc quấn khăn tắm ngồi bên hồ nước nóng hầm hập. Tạ Tịnh Di hâm mộ nhìn Lê Lạc nói: “Da dẻ của những người trẻ tuổi thật khiến người ta hâm mộ.”

“Chị Tạ, da của chị cũng rất đẹp.” Lê Lạc cười cười trả lời.

Tạ Tịnh Di lắc đầu, đúng là cô vãn luôn chăm sóc da rất cẩn thận, nhưng làm sao có thể so được với những cô gái trẻ tuổi chứ. Nhìn da dẻ Lê Lạc một thân trắng nõn như ngưng chi (*), trong lòng Tạ Tịnh Di sinh ra cảm giác chua xót. Cũng may là bây giờ chồng của cô đã từ bỏ cô gái kia.

(*) Ngưng chi = mỡ đông, trong Kinh Thi có câu: 手如柔荑, 膚如凝脂 (Thủ như nhu đề, Phu như ngưng chi), dịch ra là “Tay trắng và mềm như mầm cỏ non, da trắng mịn màng (như mỡ đông)”. Để nguyên là “mỡ đông” nó hơi ba chấm nên thôi mình để là ngưng chi.

Phía trước, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy dài trắng đang đi tới, bước chân dài vênh váo dẫm xuồng nền, đi tới cách vách suối nước nóng. Suối nước nóng được vây quanh bởi những tấm bình phong mỹ nữ, đứng ở hai bên hoàn toàn có thể nghe được bên kia đang nói gì. Suối nước nóng ở Lệ Y không lớn, người phụ nữ trẻ tuổi vừa đi qua chính là Chương Tử Nguyệt, vừa đi vừa gọi điện thoại.

“Lão Phùng, anh không thể giúp tôi liên lạc với Thương Vũ sao?” Một giọng nói oán trách vang lên từ bên đối diện.

Lê Lạc giả vờ như không nghe thấy gì, chỉ là Tạ Tịnh Di vẫn nghe được, sắc mặt ảm đạm đi nhiều. Ánh mắt Lê Lạc lướt tới chỗ Tạ Tịnh Di. Có lẽ là Tạ Tịnh Di vẫn chưa gặp mặt Chương Tử Nguyệt.

Tâm trạng Lê Lạc có chút mâu thuẫn, cô cúi đầu. Cảm giác mâu thuẫn này kéo dài đến tận khi cô nhân viên mát xa lưng cho cô. Lê Lạc không thể chịu lực, cũng không thích người khác chạm vào thân thể của mình, toàn bộ quá trình giống như bị hành hạ. Tạ Tịnh Di cũng trầm mặc không nói lời nào.

Lê Lạc ngẩng đầu lên, một mặt cô cảm thấy mình đang giúp Tạ Tịnh Di, mặt khác cô cũng hiểu, cô không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên Tạ Tịnh Di.

“Lê tiểu thư, thật ra thì vừa rồi cô cũng nghe thấy, đúng không.” Tạ Tịnh Di hỏi cô. Khi gặp chuyện, người ta thường có xu hướng muốn được phát tiết, Tạ Tịnh Di cũng vậy.

Lê Lạc an tĩnh lại, mở miệng hỏi: “Chị Tạ, em thật sự không hiểu nổi...”

“Lê Lạc, cô còn nhỏ. Có một số việc sẽ không hiểu.” Tạ Tịnh Di nói, cô không gọi Lê Lạc Lê tiểu thư mà trực tiếp gọi tên, bởi vì cô thực sự coi Lê Lạc như một người bạn.

Tâm trạng Lê Lạc càng trở nên phức tạp hơn, yên lặng một lúc, cô nói: “Chị Tạ, em vẫn cảm thấy chị không nên trốn tránh.”

Sau đó, vẫn chạm mặt.

Lúc Lê Lạc và Tạ Tịnh Di thay xong quần áo, đi ra ngoài, Chương Tử Nguyệt đang ngồi nghỉ ngơi trong đại sảnh. Cô dẫn theo người giúp việc ngồi ở một bên ôm chó giúp cô. Con chó nhỏ trong chiếc giỏ sủa to, Chương Tử Nguyệt đi qua ôm lấy nó, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tạ Tịnh Di.

Hôm nay cô cũng vừa mới biết Tạ Tịnh Di và Thương Vũ đang ở đảo Thị.

Tạ Tịnh Di chưa từng gặp mặt Chương Tử Nguyệt, nhưng Chương Tử Nguyệt lại biết Tạ Tịnh Di. Khi Chương Tử Nguyệt và Thương Vũ gặp nhau cô đã biết Thương Vũ đã có vợ con. Dù là trước khi xác định quan hệ hay sau khi xác định quan hệ, Thương Vũ cũng không hề giấu giếm cô chuyện này. Lúc ân ái với cô cũng vẫn đeo nhẫn cưới. Mặc dù khoảng thời gian đó Thương Vũ rất yêu chiều cô, nhưng Chương Tử Nguyệt vẫn cảm thấy rất khó chịu về chuyện này. Sau đó, dù anh vẫn không tháo nhẫn cưới, nhưng là anh sẽ dỗ ngọt cô: “Một người đàn ông dám phá bỏ gông xiềng đạo đức để yêu em, chẳng lẽ như vậy còn không đủ sao?”

Chương Tử Nguyệt nhìn Tạ Tịnh Di rất không vừa mắt. Tạ Tịnh Di cũng nhìn Chương Tử Nguyệt, cô cũng không vui vẻ gì.

Tóm lại vẫn là tuổi trẻ nóng tính. Lúc Chương Tử Nguyệt ôm chú chó nhỏ đi qua chỗ Tạ Tịnh Di, cô cười khẩy ném ra một câu: “Nhường một chút đi, chị gái.”

Chị gái...

Thái độ của Chương Tử Nguyệt khiến Tạ Tịnh Di run lên vì tức, cô định gọi Chương Tử Nguyệt quay lại, thậm chí còn muốn mắng chửi người, muốn đánh người. Chỉ là trong lúc nhất thời, không biết là bởi vì mặt mũi hay là vì giáo dưỡng, thậm chí đã quá tức giận rồi nhưng Tạ Tịnh Di vẫn run rẩy không nói nên lời.

“Người phía trước, xin đứng lại.” Lê Lạc lên tiếng, gọi Chương Tử Nguyệt lại.

Không chỉ có Tạ Tịnh Di, Lê Lạc cũng bị Chương Tử Nguyệt làm cho tức đến không chịu được. Không phải là cô muốn gây chuyện, mà là vì bản tính của cô vốn như vậy. Cô cất tiếng gọi Chương Tử Nguyệt.

Chương Tử Nguyệt quay đầu lại, gương mặt đầy vẻ khiêu khích: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”

Lê Lạc không nói gì, chỉ lập tức vung tay lên, tát Chương Tử Nguyệt một cái. Việc đánh người chính là phải nhanh, chuẩn và tàn nhẫn, phải nhân cơ hội đối phương chưa kịp phản ứng mà lập tức xuống tay.

“Bốp!” Tiếng tát vang lên thanh thúy.

Khí thế của Lê Lạc quá mạnh mẽ, người giúp việc của Chương Tử Nguyệt đã sợ ngây người, đứng yên không nhúc nhích. Một lúc sau mới phản ứng lại, gào vào mặt Lê Lạc: “Sao tự dưng cô lại đánh người chứ?” Nghe khẩu âm là giọng người đảo Thị.

Con chó trong lòng Chương Tử Nguyệt cũng bắt đầu sủa ầm ĩ: “Gâu gâu gâu!” Đúng là một con chó trung thành.

Chương Tử Nguyệt trợn mắt bụm má. Lê Lạc hất cằm lên, thong thả, ung dung mở miệng nói: “Em gái à, về sau trước khi nói người khác nhường đường thì hãy mở to cái mắt của cô ra. Không phải bất kỳ ai cũng phải nhường đường cho cô, có vài người, nếu nhìn thấy thì cô phải học cách đi đường vòng.”

“... Cô!” Chương Tử Nguyệt há mồm, giơ tay lên. Cô vừa khiếp sợ vừa tức giận, không chỉ bởi vì cái tát này, mà còn cả việc cô gái kia gọi cô là “em gái” nữa. Nếu như không phải cô biết Thương Vũ chỉ có một đứa con trai, cô còn tưởng người trước mắt mình là con gái của Thương Vũ. Một cô gái hai mươi tuổi mà dám gọi cô là “em gái” ư!

Lê Lạc biết Chương Tử Nguyệt muốn đánh lại, lập tức đưa tay giữ lấy tay Chương Tử Nguyệt, đồng thời thân thể hơi nghiêng về phía trước, dùng âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe được, nói với Chương Tử Nguyệt: “Chương tiểu thư, người đang làm, trời đang nhìn. Cô đừng tưởng chúng tôi không biết gì về thân phận của cô, làm người có thể kiêu ngạo nhưng không thể không cần mặt mũi. Đương nhiên, nếu như cô muốn làm to chuyện, tôi sẽ rất rất vui mừng...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.