Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 43: Chương 43




“Thế nào, không tin lời tôi nói sao? Nếu không thì bây giờ cô cứ gọi điện thoại cho Thương Vũ đi, nói anh ta đích thân tới đây giới thiệu cho cô một chút. Giới thiệu cho cô xem người phụ nữ cô vừa bắt nạt là người nào? Cô có tư cách để gọi người ta một tiếng chị gái không?”

Lê Lạc nhẹ nhàng nói vài câu, Chương Tử Nguyệt run rẩy. Cô cố gắng trấn định đẩy Lê Lạc ra, Chương Tử Nguyệt nói: “Tôi không biết cô đang nói gì.”

“Oh, cô không biết sao!” Lê Lạc dùng sức một lần nữa, lôi Chương Tử Nguyệt tới trước mặt mình, sau đó đến gần Chương Tử Nguyệt, nhắc nhở cô: “Vậy thì, căn biệt thự ở số 9 vịnh Thiên Hải, xe Mercedes-Benz 300, đồng hồ Sotirio Bulgari... Những thứ này cô có biết không, có thấy quen không?”

Dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe được, Lê Lạc nói từng chữ từng chữ ra. Cô mang vẻ mặt tức giận, giọng nói ngập tràn sự mỉa mai, hung hung ác ác. Từng món đồ cô kể ra giống như tát một cái tát nữa lên mặt Chương Tử Nguyệt. Tất cả những món đồ cô vừa kể đều là đồ Thương Vũ tặng Chương Tử Nguyệt, làm sao Chương Tử Nguyệt có thể không biết, có thể không quen thuộc chứ.

Quả nhiên sắc mặt Chương Tử Nguyệt trắng bệch ra, vẻ kiêu ngạo cũng lập tức biến mất. Bởi vì, thân phận đã hoàn toàn bị nhìn thấu. Lần đầu tiên bị người ta sỉ nhục như vậy, Chương Tử Nguyệt tức giận vô cùng. Chỉ là đối mặt với một cô gái hung hăng hơn mình, Chương Tử Nguyệt cắn răng nghiến lợi nhịn nhục. Rốt cuộc là vì thân phận không quang minh chính đại, quả thực Chương Tử Nguyệt không dám làm to chuyện.

Ban đầu Chương Tử Nguyệt cứ nghĩ rằng Tạ Tịnh Di không biết gì về thân phận của mình. Không ngờ Tạ Tịnh Di không những biết, mà còn biết cặn kẽ, cụ thể như vậy. Quả thực là khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Tiểu Tam và vợ cả, một ở trong tối một ở ngoài sáng. Trên đời này thường chỉ có vợ cả không biết Tiểu Tam, làm gì có tiểu tam nào không biết vợ cả. Vừa rồi, Chương Tử Nguyệt khinh bỉ gọi Tạ Tịnh Di một tiếng “chị gái” chính là vì nghĩ Tạ Tịnh Di không biết mình, tự cao tự đại phát tiết tính tình.

Rõ ràng lúc chia tay, Thương Vũ đã phủ nhận suy đoán của cô, căn bản là Tạ Tịnh Di không biết gì về mình. Vậy thì tại sao bây giờ Tạ Tịnh Di lại biết? Chương Tử Nguyệt run lẩy bẩy nhìn người trước mắt túm lấy mình, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này là ai?

Rốt cuộc, nhân viên an ninh của Lệ Y cũng chạy đến. Đương nhiên Lê Lạc cũng biết nhìn tình hình, cô nhẹ nhàng đẩy Chương Tử Nguyệt ra, lại thuận miệng xin lỗi một câu: “Thật xin lỗi.”

Cô nói “Thật xin lỗi” bằng giọng điệu thờ ơ như người bề trên, không có một chút thành ý nào cả, có còn không bằng không có. Đúng là khiến người ta ghê tởm. Chương Tử Nguyệt xanh mặt, tức giận trợn trừng mắt nhìn Lê Lạc, nhưng lại nói không nên lời.

Nhân viên an ninh đứng bên cạnh Chương Tử Nguyệt, hỏi thăm ý kiến của Chương Tử Nguyệt xem nên xử lý chuyện này như thế nào.

Tạ Tịnh Di cũng đi tới bên cạnh Lê Lạc, sắc mặt khó coi nhìn Chương Tử Nguyệt. Lê Lạc chỉ mím môi, vẻ mặt không hề sợ hãi, tiện tay cầm chiếc túi xách Hermes của mình lên, nhẹ nhàng nháy mắt.

Rốt cuộc, Chương Tử Nguyệt vẫn đành nén giận, nuốt cục tức này xuống, xoay người rời đi. Giày cao gót dẫm trên mặt đá. Người giúp việc vội vã cầm túi xách đuổi theo Chương Tử Nguyệt, tiếp tục dùng giọng địa phương nói mấy câu với Chương Tử Nguyệt, oa oa nha nha, cô nghe không hiểu.

Đến tận khi đã đi ra xa, con chó của Chương Tử Nguyệt vẫn nhìn về phía Lê Lạc sủa to, hết sức hung hãn.

Con chó này đúng là một con chó ngoan trung thành. Lê Lạc mím môi cười. Chỉ là, làm người không thể giống như làm chó, chỉ tham lợi mà không phân biệt nguyên tắc, đúng sai. Nếu như đã ăn bám chồng người khác để được ở biệt thự, lái xe sang trọng, quay đầu lại lại đi diễu võ dương oai với vợ cả, khoe mình trẻ, mình xinh đẹp, không phải là chẳng bằng con chó sao? Dù sao, ngay cả con chó cũng biết nhận chủ.

Lê Lạc lạnh lùng đưa mắt nhìn Chương Tử Nguyệt rời đi. Bên cạnh, dường như Tạ Tịnh Di vẫn còn khiếp sợ vì cái tát của cô, cô nói: “Tiểu Lạc...”

Thu lại tầm mắt, Lê Lạc nhìn về phía Tạ Tịnh Di, xin lỗi cô: “Thật xin lỗi.” Thật xin lỗi, là bởi vì cô biết, Tạ Tịnh Di cũng không muốn làm to chuyện.

“Nói xin lỗi cái gì.” Tạ Tịnh Di mím môi, miễn cưỡng nở nụ cười, kéo tay của cô nói: “Em đã giúp tôi, tôi còn phải cảm ơn em ấy... Vừa rồi đã làm khó em, Lê Lạc.”

Lời cảm ơn và xin lỗi này Lê Lạc không dám nhận. Nếu như không phải là cô cố ý dẫn Tạ Tịnh Di tới đây, căn bản là chị Tạ sẽ không gặp phải những chuyện này. Lê Lạc cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Chị Tạ, chúng ta về muộn một chút nhé.”

...

Đến gần tối, Lê Lạc và Tạ Tịnh Di mới về đến biệt thự. Sau khi rời trung tâm Lệ Y, hai người đi uống cà phê. Vừa vặn, ở phía đối diện lại có một cửa hàng bán đồ lưu niệm của người dân bản địa, Lê Lạc dẫn theo Tạ Tịnh Di cùng vào mua sắm... Lúc trở lại, Lê Lạc đội một chiếc nón cói xinh xắn, người mặc lụa hồng. Bên cạnh, Tạ Tịnh Di cũng lmặc một bộ váy trắng, tươi mát như gió ngoài đảo. Tạ Tịnh Di vốn rất dịu dàng, mặc màu trắng nhìn rất hợp.

Trong xe, Tạ Tịnh Di nói với Lê Lạc: “Tiểu Lạc, chúng ta chụp chung một tấm ảnh đi.”

“Được.” Lê Lạc vui vẻ gật đầu, cầm điện thoại lên, nhe răng trợn mắt. Hai giờ, Tạ Tịnh Di cố gắng thay đổi bản thân, cho dù chỉ là một hành động nhỏ. Chụp ảnh chung, Tạ Tịnh Di cũng muốn đăng ảnh lên weibo như Lâm Hi Âm. Weibo của cô sẽ không chỉ có những thứ hoa hoa cỏ cỏ nữa. Hoa cỏ rất đẹp, nhưng nhìn thấy nhiều cũng sẽ cảm thấy không có gì thú vị cả.

Sau đó lúc đi xuống xe, Tạ Tịnh Di còn nắm tay Lê Lạc. Lê Lạc dùng ánh mắt nói với Tạ Tịnh Di, yên tâm, cô sẽ không nói với ai.

Về chuyện Tạ Tịnh Di lựa chọn cuộc sống yên bình giả tạo. Trong một khoảng thời gian dài, Lê Lạc cảm thấy mình đã hiểu lầm Tạ Tịnh Di, nhưng thật ra là cô không hiểu Tạ Tịnh Di. Suy nghĩ một chút, lại rất dễ hiểu. Một người suy tính càng nhiều, quan tâm đến càng nhiều người, gánh nặng cũng càng nhiều hơn. Cho dù cả hai đều bị Thương Vũ lừa gạt, nhưng làm sao cô và Tạ Tịnh Di có thể giống nhau được. Một người là cô nhi không cha không mẹ đã sớm mất đi tất cả, một người vẫn còn cha mẹ khoẻ mạnh, có con trai, có chồng yêu thương.

Quán cà phê, Tạ Tịnh Di thổ lộ với cô: “Tôi sẽ tìm một cơ hội nói chuyện tử tế với Thương Vũ. Chỉ cần anh ấy chấm dứt với người phụ nữ kia, chuyện này coi như xong. Cho nên Lê Lạc, cô cũng giúp tôi quên chuyện này đi, được không?” Tạ Tịnh Di tha thiết nhìn cô, rất chân thành, rất hy vọng.

Đây chính là thái độ của Tạ Tịnh Di, cũng là biện pháp giải quyết của Tạ Tịnh Di với chuyện của Chương Tử Nguyệt. Đây cũng là thái độ của Tạ Tịnh Di với Thương Vũ. Làm một người vợ, Tạ Tịnh Di vẫn lựa chọn sẽ tha thứ và khoan dung, có lẽ, cô đã tha thứ và khoan dung.

Đề nghị của Tạ Tịnh Di khiến Lê Lạc rầu rĩ, ngừng lại một chút, cô vẫn gật đầu đồng ý. cô tạm thời sẽ không rêu rao chuyện của Chương Tử Nguyệt. Chỉ là, trên đời này thật sự có bí mật nào có thể che giấu mãi mãi sao?

Xách túi lớn túi nhỏ, Lê Lạc và Tạ Tịnh Di cùng trở lại biệt thự. Buổi chiều, khi cô vẫn còn ở quán cà phê, Tạ Uẩn Ninh nhắn tin cho cô hỏi cô khi nào thì về. Cô tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra, trả lời Tạ Uẩn Ninh.

Bên trái biệt thự có một hồ bơi lớn, Lê Lạc nhìn thấy bóng dáng Thương Ngôn, cô mỉm cười lên tiếng chào hỏi. Thương Ngôn chỉ mặc quần bơi, quay đầu lại, nhìn thấy Lê Lạc và mình mẹ đã trở lại, Thương Ngôn lập tức khoác áo choàng tắm lên, đỏ mặt xấu hổ.

“Hồ bơi mới thay nước, cậu muốn tôi xuống thử nước.” Thương Ngôn đứng ở bên cạnh hồ bơi giải thích, gương mặt đỏ ửng. Trong hồ bơi còn có một người khác, lướt trong nước giống như một làn sóng bạc. Dáng người tráng kiện, tốc độ cực nhanh.

Lê Lạc nhìn theo làn sóng, nhìn thấy Tạ Uẩn Ninh chui ra từ trong nước. Bơi xong một vòng, người dựa vào thành hồ bơi, nhìn cô đi qua. Bọt nước chảy trên cơ thể rắn chắc, ánh mắt cũng lấp lánh ánh nước.

Hít một hơi thật sâu, Lê Lạc cúi đầu, quả nhiên gừng càng già càng cay!

——

Buổi tối, Lê Lạc và Thương Ngôn ngồi một chỗ ở phòng khách xem hoạt hình, cùng chung chí hướng thảo luận một hồi.

Buổi chiều Tạ Tịnh Di đã mua rất nhiều thứ, đang sắp xếp lại. Thương Ngôn thay áo sơ mi kẻ caro và quần đùi mẹ anh vừa mua cho. Phong cách thời trang ở đảo Thị chuộng hoa hòe. Thương Ngôn vừa thay quần áo, lập tức từ một thanh niên rụt rè biến thành một tên công tử bột.

Cách đó không xa, Tạ Phồn Hoa ngồi đối diện với con trai mình, nhìn Lê Lạc và Thương Ngôn đang xem hoạt hình ở ghế salon bên kia. Nghĩ thầm nếu như Lê Lạc trở thành cháu dâu của ông, chắc chắn ông sẽ đồng ý. Thấy ánh mắt con trai mình thỉnh thoảng lại hướng về ghế sa lon bên kia, Tạ Phồn Hoa nói: “ Tam niên nhất đại câu.” (*)

(*) Tam niên nhất đại câu: Ý chỉ hai người chỉ cần hơn kém nhau 3 tuổi là tư tưởng, quan niệm đạo đức, suy nghĩ, mẫu mực đều sẽ có những điểm khác nhau, số tuổi chênh lệch càng nhiều thì khác nhau càng nhiều,

Tạ yên lặng ngẩng đầu nhìn ba mình. Tạ Phồn Hoa vốn định nói mấy câu với con trai, nhưng nhìn vẻ mặt con trai mình xong lại không nói nữa. Buổi chiều con trai ông đã nói rõ ràng với ông và Tiểu San. Con trai đã nghiêm túc như vậy, bọn họ còn có thể ngăn cản sao? Mà có muốn ngăn cản cũng không ngăn được. Chỉ là làm ba mẹ, ông và vợ ông đều cảm thấy dù là tính cách, con trai ông và vị Lê tiểu thư này đều rất khác biệt.

Đúng vậy, “Tam niên nhất đại câu”. Tạ Uẩn Ninh thu hồi tầm mắt, vừa rồi bơi xong, cả người anh đều có chút mệt mỏi. Thân thể miễn cưỡng dựa vào ghế, Tạ Uẩn Ninh thở ra một hơi. Anh không có cách nào để giải thích với ba mẹ rằng anh và Lê Lạc vẫn rất hòa hợp. Càng thân mật càng hòa hợp. Huống chi, tình cảm cũng không phải là cứ cùng ngồi nghịch cát và xem hoạt hình là có thể tăng lên được.

Tạ Uẩn Ninh đứng lên, đi về phía Lê Lạc.

Trên lầu, Thương Vũ nghe điện thoại xong cũng đi xuống. Trên người cũng mặc bộ quần áo mới vợ mình mua cho. Mặc dù chiều nay đã xảy ra chuyện như vậy nhưng Tạ Tịnh Di vẫn mua cho Thương Vũ một cái áo sơ mi mới.

“Áo em mua rất vừa người.” Thương Vũ xuống lầu nói với Tạ Tịnh Di, ánh mắt ôn hòa mang theo một chút lảng tránh. Bởi vì anh biết buổi chiều nay đã xảy ra chuyện gì. Lúc gần tối, trước khi Tịnh Di và Lê Lạc trở lại, anh nhận được một cuộc điện thoại, từ đó cũng biết toàn bộ câu chuyện. Chiều hôm nay không chỉ vợ anh đã gặp mặt Tử Nguyệt, mà Lê Lạc còn tát Tử Nguyệt.

Thương Vũ không biết mình mang tâm trạng gì khi chờ Tịnh Di và Lê Lạc trở lại, cho đến khi tài xế lái xe vào biệt thự. Tịnh Di và Lê Lạc xách theo túi lớn túi nhỏ xuống, trong đó còn có cả chiếc áo sơ mi Tịnh Di mua cho anh.

Cảm động sao? Hay là châm chọc? Phản ứng của Tịnh Di nằm trong dự đoán của anh, phản ứng của Lê Lạc lại nằm ngoài dự đoán của anh.

“Vừa người là tốt rồi...” Tạ Tịnh Di trả lời Thương Vũ, nhưng cô không cười nổi.

Buổi chiều đã xảy ra chuyện như vậy, Tạ Tịnh Di thật sự không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng đẩy bàn tay Thương Vũ đang đặt ở trên eo cô ra. Tạ Tịnh Di đi tới bên kia.”Đúng rồi, Lê Lạc cũng mua đồ cho mọi người này.” Tạ Tịnh Di đột nhiên mở miệng, mỉm cười nói với mọi người.

Ah? Lê Lạc đang ngồi ở ghế sa lon ngẩng đầu lên, Tạ Tịnh Di ra hiệu bằng mắt với cô. Lê Lạc sững sờ đứng lên, nhìn theo ánh mắt của Tạ Tịnh Di về hai túi khác.

Lê Lạc biết trong hai cái túi này có gì, hai cái túi này theo thứ tự một cái là áo sơ mi cho bố Tạ và một cái là áo choàng tơ tằm cho mẹ Tạ. Những thứ này đều là do cô chọn, nhưng không phải do cô mua. Buổi chiều, lúc cô và Tạ Tịnh Di đi mua sắm, cô cũng định mua quà cho bố Tạ mẹ Tạ, chỉ là cô thấy Tạ Tịnh Di đã mua rất nhiều nên lại thôi. Cô hiểu rõ bố Tạ mẹ Tạ nghĩ thế nào về cô, cô cũng không muốn làm bọn họ khó xử.

Không ngờ, Tạ Tịnh Di lại mua hai món đồ mà cô chọn nhưng lại không mua này rồi nói là cô mua tặng. Tạ Tịnh Di nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, bố Tạ mẹ Tạ, Tạ Uẩn Ninh, Thương Ngôn...

Người ta đã có ý tốt, cô không tiện từ chối, Lê Lạc đỏ mặt, thừa nhận hai món đồ này là do cô mua, đối mặt với cái nhìn chăm chú của bố Tạ mẹ Tạ, rất áp lực ngẩng đầu nói: “... Hi vọng hai bác sẽ thích.”

Trong nháy mắt, bố Tạ mẹ Tạ cũng mềm lòng.

Sau đó mẹ Tạ Ôn Tiểu San mở miệng trước: “Cảm ơn cô, Lê tiểu thư.” Cô rất hài lòng với kiểu dáng và màu sắc của chiếc áo choàng này.

Tạ Phồn Hoa cũng cầm chiếc áo sơ mi in hình thỏ của mình lên nhìn, cau mày hỏi: “Tôi mặc cái áo sơ mi này có phải là quá trẻ hay không? Có lẽ cho Uẩn Ninh mặc... Không, Uẩn Ninh cũng không hợp, chỉ hợp với … Thương Ngôn.”

Nghe ông ngoại nói xong, Thương Ngôn lại gần gật đầu nói: “Hắc hắc, đúng là hợp với cháu.”

Tạ Tịnh Di bất đắc dĩ mỉm cười nói: “Ba, bây giờ người già rất thích mặc loại áo in hình hoạt hình này đó.”

Vậy sao? Tạ Phồn Hoa không hiểu nổi, vẫn là cầm lấy áo sơ mi, gật đầu một cái: “... Ừ.”

...

Cho nên, tất cả mọi người đều có quà, nhưng còn anh thì sao? Tạ Uẩn Ninh nhìn Lê Lạc, mím môi. Chiều hôm nay anh nhắn tin cho Lê Lạc, nhờ cô mua kính bơi giúp anh, còn gửi cả nhãn hiệu và hình ảnh cho cô.

Đương nhiên cô sẽ không quên mua kính bơi cho anh. Lê Lạc ngẩng đầu nhìn Tạ Uẩn Ninh, trừ kính bơi, cô còn mua cho anh rất nhiều thứ đấy.

Bố Tạ mẹ Tạ nghỉ ngơi rất sớm, ngồi chơi một lúc rồi lên lầu nghỉ ngơi. Lê Lạc cũng vậy, cô ngoan ngoãn bất thường khiến Tạ Uẩn Ninh kinh ngạc. Sau đó, khoảng chín giờ tối, Tạ Uẩn Ninh vừa tắm xong thì nhận được tin nhắn của Lê Lạc: “Giáo sư, có thể xuống phòng em 1 chút không? Em có một bất ngờ dành cho thầy.”

Bất ngờ gì cơ? Tạ Uẩn Ninh mặc quần sooc, cầm điện thoại di động lên, xuống lầu.

Trong gian phòng lầu dưới, Lê Lạc ngồi xếp bằng trên giường nhắn tin cho Tạ Uẩn Ninh. Năm phút sau, ngoài cửa vang lên ba tiếng “đông đông đông”, thận trọng, mạnh mẽ. Lê Lạc nhảy từ trên giường xuống, mở cửa cho Tạ Uẩn Ninh.

Tạ Uẩn Ninh đi vào: “Bất ngờ gì cơ?”

“Đây đây đây!” Lê Lạc tươi cười, ý bảo Tạ Uẩn Ninh nhìn về phía chiếc giường nhỏ của cô. Tạ Uẩn Ninh nhìn về phía chiếc giường nhỏ, ánh mắt khé động, khóe môi bỗng dưng cong xuống.

Trên chiếc giường nhỏ, Lê Lạc xếp những món đồ cô mua cho Tạ Uẩn Ninh lúc chiều thành hình. Áo sơmi hoa, quần sooc hoa, kính bơi nón bơi, tất cả xếp lại cùng nhau, xếp thành một “bản sao của Tạ Uẩn Ninh“. Sợ không đủ để tưởng tượng, cô còn dùng giấy trắng vẽ một gương mặt đẹp trai, chính là bản sao của Tạ Uẩn Ninh.

Nhìn: “Anh” đang nằm trên giường nhỏ của cô, đầu độ mũ, đeo kính bơi, người mặc áo sơmi hoa quần sooc hoa, đôi thon dài nhét trong túi quần. Quả thực là rất đáng yêu!

Hôm nay lúc mọi người được tặng quà, cô nhìn thấy sự tiếc nuối trong ánh mắt của Tạ Uẩn Ninh. Cố gắng nhịn đến lúc về phòng, bày biện xong, cô mới nhắn tin cho Tạ Uẩn Ninh. Cười hì hì, Lê Lạc ngồi trên giường khoe quà của mình, vung tay lên nói: “Những thứ trên giường này đều là của thầy, vui không?”

Vui không? Giống như là trêu chọc một đứa bé vậy, cô đùa cho anh vui.

Không sai, anh và cô thật sự rất khác biệt. Tạ Uẩn Ninh khẽ cười, “Ừ” một tiếng. Đối diện với dáng vẻ hớn hở của Lê Lạc, Tạ Uẩn Ninh lướt nhìn xung quanh, anh ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Tất cả những thứ trên chiếc giường này đều là của tôi?”

“Đúng vậy, đều là của thầy.” Lê Lạc gật đầu, kính bơi, mũ bơi, áo sơmi hoa quần sooc hoa, tất cả đều là của anh. Đều là cô mua cho anh.

“Ừ.” Tạ Uẩn Ninh cúi thấp đầu, ánh mắt sáng lên, không nặng không nhẹ hỏi thêm một câu: “Vậy còn em?”

...

“Em... Em cũng là của thầy!” Lê Lạc dứt khoát trả lời Tạ Uẩn Ninh, ngước đầu lên. Cảm thấy không đủ, cô đưa tay lên đầu thành hình trái tim. Như vậy có đủ không, có thể khiến Tạ công tử vui vẻ không.

“...” Tạ Uẩn Ninh đột nhiên cảm thấy động lòng, cảm giác này không chỉ là động lòng trong tim, mà nồng độ Adrenalin trong cơ thể cũng đang dâng cao. Đúng là cô nam quả nữ không nên ở trong cùng một phòng.

(*) Adrenalin là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

Nguồn: Wikipedia

“Vậy tôi lên lầu trước, chúc em ngủ ngon.” Tạ Uẩn Ninh nói.

“Được, bây giờ em sẽ ngủ.” Lê Lạc ngoan ngoãn đồng ý.

Tạ Uẩn Ninh: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Lê Lạc đứng lên tiễn Tạ Uẩn Ninh, chỉ là đi đến cửa phòng, cô ngước đầu nói: “Em mua cho thầy nhiều đồ như vậy mà thầy cũng không tặng cho em một nụ hôn chúc ngủ ngon sao?”

Tạ Uẩn Ninh: “...” Ngừng lại một chút, anh nghiêng người, áp chế cảm xúc lại, đặt một nụ hôn lên má trái Lê Lạc, sau đó nói thật nhỏ: “Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Xoay người, phát hiện cửa phòng ngủ chính đang mở, Thương Vũ mặc áo ngủ đi từ bên trong ra, Tạ Uẩn Ninh thay Lê Lạc đóng cửa lại. “Nghỉ ngơi sớm một chút, anh rể.” Tạ Uẩn Ninh đi lướt qua Thương Vũ.

Đứng bên cạnh cửa phòng ngủ chính, Thương Vũ nhàn nhạt trả lời:“Cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút, Uẩn Ninh.”

Nghỉ ngơi sớm một chút.

Đêm khuya yên tĩnh, nhưng không phải ai cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt. Thương Vũ không có cách nào có thể nghỉ ngơi thật tốt. Trong phòng ngủ, Tạ Tịnh Di nghĩ tới chuyện lúc chiều, cô cũng không có cách nào có thể nghỉ ngơi thật tốt. Trên lầu, bố Tạ mẹ Tạ nghĩ tới chuyện của Lê Lạc và con trai mình, cũng không có cách nào có thể nghỉ ngơi thật tốt, Tạ Uẩn Ninh vừa tắm nước lạnh cũng không có cách nào có thể lập tức nghỉ ngơi thật tốt.

Lên mạng, đối mặt với chất vấn và khiêu khích của bạn gái, Thương Ngôn cũng không có cách nào có thể nghỉ ngơi thật tốt, nằm ở ghế sofa phòng ngoài lăn lộn khó ngủ...

Nhưng cũng chỉ là khó ngủ, đến khoảng hai giờ sáng, căn bản mọi người đều đã ngủ.

Tạ Uẩn Ninh bị tiếng điện thoại di động đánh thức, là số điện thoại lạ từ đảo Thị. Tạ Uẩn Ninh nhịn cảm giác đau đầu xuống. Đương nhiên, đang chờ anh là vị cảnh sát đang thẩm vấn Lê Lạc, rất may là anh vẫn nghe cuộc điện thoại từ đồn công an này.

“Xin chào, anh là Tạ Uẩn Ninh đúng không?”

“Tôi là...”

“Tôi gọi từ đồn công an Lam Thủy thuộc khu Nam Thủy, bạn gái Lê Lạc của anh đang ở chỗ chúng tôi, anh có thể tới đây một chút không?”

Hơn nửa đêm, bạn gái anh không ngủ ở lầu dưới, sao lại ở đồn công an?!? Tạ Uẩn Ninh dụi mắt, xoa trán. Xác định mình không phải đang nằm mơ.

Bên ngoài là bóng đêm u tối không xóa được, gió biển mặn chát thổi vào, vén rèm cửa lên. Một đợt sóng biển đang vỗ vào đá ngầm... Điện thoại di động bật chế độ rảnh tay, Tạ Uẩn Ninh nhìn thời gian, bây giờ là hai giờ sáng.

Nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo, anh nói: “Anh nói tình huống cụ thể cho tôi đi.” Tạ Uẩn Ninh nói, sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào.

Trong điện thoại di động, truyền đến tiếng trả lời của nam cảnh sát: “Bạn gái anh đánh người ở quán rượu, anh mau đến đây xử lý đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.