Editor: Mẹ Bầu
Không phải là ở hải ngoại Phương Tử Văn vẫn còn có một khoản tiền nữa hay sao? Lâm Hi Âm yêu cầu Phương Tử Văn phải lấy ra khoản tiền này, Phương Tử Văn lấy lý do tiền bị phong tỏa, nên không lấy tiền ra được.
Lâm Hi Âm tức giận đến điên người. Bà ta có cảm giác mình đã sắp sửa phải trải qua sự tuyệt vọng rồi.
Khoản tiền ở nước ngoài kia, thời điểm công ty gặp chuyện không may, Phương Tử Văn liền lập tức tra xét, sợ bên trong có sự lừa gạt gì không. Tiền thì vẫn còn ở đó, chỉ là đã bị phong tỏa một phần. Sự thật, nếu như khoản tiền này mà không bị phong tỏa, thì Phương Tử Văn cũng không có ý định lấy ra. Đó là khoản tài chính cuối cùng của ông ta dùng để Đông Sơn tái khởi (*). Phương Tử Văn cũng không ngốc đến mức phá hỏng con đường làm ăn cuối cùng của bản thân mình.
(*) Đông Sơn tái khởi: Thành ngữ, dựa theo điển tích: Văn nhân trứ danh Tạ An 谢安 thời Đông Tấn ẩn cư ở Đông sơn 东山tại Cối Kê 会稽 Chiết Giang 浙江, thường cùng với Vương Hi Chi 王羲之du sơn ngoạn thuỷ, viết văn làm thơ. Triều đình biết ông có tài, triệu ông làm Lại bộ lang 吏部郎, nhưng ông từ chối.
Về sau, Chinh tây đại tướng quân của triều đình, con rể của Minh Đế Tư Mã Thiệu 明帝司马绍 là Hoàn Ôn 桓温 , mời Tạ An giữ chức Tư Mã 司马. Tạ An bất đắc dĩ mới nhận lời. Lúc bầy giờ ông đã hơn 40 tuổi. Hôm Tạ An xuất nhậm tước quan, các quan viên trong triều đều đến chúc mừng. Lúc ấy có một viên quan tên Cao Tùng 高菘 nói đùa với Tạ An rằng: “Trước đây ông cao ngoạ ở Đông Sơn, nhiều lần trái ý chỉ triều đình, không chịu ra làm quan. Không ngờ đến hôm nay lại xuất hiện (Đông sơn tái khởi 东山再起)
Về sau câu thành ngữ này thường được dùng để chỉ sự hồi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Cũng để chỉ người ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư.
Ô Tử Yến rời đi đã gọi đến cho Phương Tử Văn một cuộc điện thoại. Cô ta hảo tâm tiết lộ cho Phương Tử Văn một tin tức: Đích xác là có người cố ý nhằm vào Phương Tâm. Bởi vì Lâm Hi Âm, cho nên ông ta đã phải chịu sự liên lụy.
Phương Tử Văn đã hiểu được toàn bộ sự việc. Ông chính là đã cưới sai vợ, cho nên đã bị rơi xuống một cái hố to. Cho dù bản thân ông ta đã đi ngoại tình như vậy, nhưng trong lòng Phương Tử Văn vẫn luôn cho rằng mọi chuyện không chút hay ho kia xảy ra, tất cả nguyên nhân đều do ở tại người vợ Lâm Hi Âm của mình.
Phương Tâm gặp phải nguy cơ, Phương Tử Văn dự định đi tìm ông chủ trước của mình. Bất kể là mượn tiền hay là mượn cơ sở sản xuất của tập đoàn AC để giải quyết rắc rối lớn của Lê Lạc, Phương Tử Văn đều phải đến tòa nhà của tập đoàn AC. Kết quả thư ký Ngô nói cho ông ta biết, Tổng giám đốc Thương đi công tác ở nước Mĩ vẫn chưa về.
. . .
Thương Vũ trở về nhà vào đêm ngày hôm qua. So với hành trình đã đặt ra lúc trước, ông đã trở về nhà trước thời gian một tuần lễ. Hai mươi hai giờ, máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố Lan. Khi Thương Vũ về đến nhà đương nhiên là đã muộn rồi. Mặc trên người nguyên chiếc áo khoác, Thương Vũ đi lên trên lầu. Vợ của ông bây giờ chắc đã nghỉ ngơi rồi. Con trai ông, Thương Ngôn mở cửa phòng ra, đứng ở trước mặt Thương Vũ tựa như đang có chuyện muốn nói với ông.
Thương Vũ có chút kỳ quái, cười hỏi: “Thế nào, sao vẫn còn chưa chịu đi nghỉ ngơi vậy?”
“Ba, con muốn hỏi ba về chuyện của ba và mẹ của Lê Lạc. . . Chính là chuyện của ba và dì Thanh Gia ấy ạ…” Thương Ngôn đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi ra miệng.
Thương Vũ nhìn con mình, gật đầu đáp ứng: “Đi đến thư phòng đi.” Đại thư phòng của nhà họ Thương nằm ở lầu một, Hai cha con Thương Vũ Thương Ngôn châm nến lên, ngồi nói chuyện trong đêm. Thương Vũ kể lại chi tiết chuyện yêu đương ngày xưa của ông. Thương Ngôn nghe xong, cảm xúc thật không biết nên như thế nào, chính là hỏi một câu: “Bộ dạng của Lê Lạc và dì Thanh Gia thật sự rất giống nhau hay sao ạ?”
“Rất giống nhau.” Thương Vũ lại đáp lại, lập lại một lần nữa.
“Ba. . .” Thương Ngôn chớp chớp mắt, cũng kể lại chuyện của chính mình với Thương Vũ, “Về chuyện kia con. . . con đã hỏi Lê Lạc rồi.”
“Là sao kia?” Thương Vũ cũng không có ý kiến gì. Ông ngồi dựa vào lưng ghế sa lông kiểu cách rất đẹp ở thư phòng, lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp xì gà. Thương Vũ muốn hút một hơi, nhưng lại đặt trở về.
“Lê Lạc nói như thế nào?” Thương Vũ cười hỏi.
Thương Ngôn ngẩng đầu lên, đôi tròng mắt hơi hơi nhíu nhíu lại, mở miệng nói đối với cha mình: “Lê Lạc nói với con rằng, nhờ con chuyển lời cho ba, ba đừng nghĩ quá mức như vậy.” Lê Lạc chính là sẽ không dễ dàng nhận mối quan hệ cha và con gái kia.
Thương Vũ: “. . .”
Thương Ngôn sờ sờ cái mũi của bản thân mình. Anh muốn nói ra một sự thật, liền mở miệng nói: “Ba, con cho rằng chuyện của ba và dì Thanh Gia, là do ba thẹn với dì Thanh Gia, cho nên bất kể Lê Lạc có làm thế nào đi nữa, bất kể cô ấy làm gì, thì cô ấy đều đúng!” Hóa ra con trai tìm ông. . . là muốn che chở cho Lê Lạc. Thương Vũ gật gật đầu, hướng con trai nói cam đoan: “Nếu Lê Lạc nguyện ý, ba ba nghĩ cũng sẽ chân thành nhận lỗi với cô bé kia, xin được tha thứ.”
A, như vậy là tốt rồi. Thương Ngôn gật đầu, tin tưởng lời nói này của cha mình là thật sự. “Ba, bây giờ con đi lên lầu ngủ đây ạ.”
Thương Vũ thở ra một hơi: “Ừ! Cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Thương Ngôn lên lầu nghỉ ngơi, Thương Vũ tiếp tục ngồi một lúc nữa tại thư phòng, rồi sau đó vẫn châm lên một điếu xì gà. Lê Lạc không phải là đã khéo léo để cho ông phán đoán hay sao? Như vậy đáp án này, là như thế nào?
Hút hết một điếu xì gà, Thương Vũ cũng đi lên lầu. Đêm đã rất khuya rồi, ông thực sự sợ sẽ quấy rầy đến giấc ngủ của bà vợ mình. Thương Vũ đi đến phòng dành cho khách nằm ngủ ở trong đó.
Ngày hôm sau, Thương Vũ và Tạ Tĩnh Di cùng ăn điểm tâm sáng ở phòng ăn. Là người vẫn luôn luôn yên tĩnh, Tạ Tĩnh Di đột nhiên nói ra một câu: “Đêm qua nghe được tiếng động anh trở về nhà, em lại còn tưởng rằng là mình nằm mơ.” Rõ ràng nghe được âm thanh của chồng của mình đã trở về, Tạ Tĩnh Di trợn mắt nằm ở giường lớn, nhưng lại không thấy chồng mình đi trở về phòng ngủ.
“Đã quá muộn, nên tôi liền đến nằm ở ngủ khách rồi.” Thương Vũ nói như giải thích.
Tạ Tĩnh Di không nói gì. Bà quá biết, đứng lên nói: “Để tôi đi gọi Thương Ngôn rời giường, ăn điểm tâm.”
- -
Ở tòa nhà của tập đoàn AC, Thương Vũ đã gặp Phương Tử Văn chờ mình từ lâu, mặt đối mặt. Đối diện với cửa sổ sát đất của văn phòng, mới thay đổi một bộ sô pha lớn bằng da trâu màu đen. Thương Vũ ngồi xuống, gác hai chân lên nhau, nghe Phương Tử Văn nói xong thì tỏ vẻ khó xử.
“Ông chủ của công ty ở nước Mĩ kia chính là Lê tiểu thư sao?” Thương Vũ hỏi đúng vào trọng điểm mà ông quan tâm nhất. Sự thật cho dù là Phương Tử Văn không đến tìm ông, thì ông cũng biết, Lê Lạc muốn hạ thủ đối với Phương Tâm. Vị tiên sinh Benson kia sẽ giúp Phương Tử Văn tiến hành đầu tư tài chính ở hải ngoại chính là một vấn đề. Benson là một nhà phân tích nổi danh nhất của Wall Street (*). Mà Phương Tử Văn lại không phải là khách hàng cũ, cho nên không có khả năng Benson quan tâm đến tiền hoa hồng mà Phương Tử Văn sẽ trả cho.
(*) Wall Street – Phố Wall: Phố Wall là một tuyến phố dài tám ô phố trong khu tài chính của hạ Manhattan thuộc Thành phố New York, kéo dài từ phía Tây Bắc xuống Đông Nam. Phố Wall bao gồm 8 phố tài chính, dài khoảng 1.1 km thuộc khu Tài Chính thuộc vùng hạ Manhattan, New York. Con phố bắt đầu là phố Broadway và kết thúc tại phố South bên bờ sông East.
Phố Wall là nơi tập trung tất cả các ngân hàng, các quỹ phòng hộ và các nhà giao dịch chứng khoán hướng hệ thống tài chính Mỹ như Nasdaq, Amex, Nymex và Nybot. Đây cũng chính là nơi đặt trụ sở của “Sở giao dịch chứng khoán New York”. Wall Street là biểu tượng cho thị trường tài chính của Mỹ bao gồm thị trường chứng khoán, thị trường trái phiếu, thị trường hàng hóa, thị trường kỳ hạn và thị trường ngoại hối.