Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 84: Chương 84: Chương 67-4




Editor: Mẹ Bầu

Vị tiên sinh Ben­son kia sẽ giúp Phương Tử Văn tiến hành đầu tư tài chính ở hải ngoại chính là một vấn đề. Ben­son là một nhà phân tích nổi danh nhất của Wall Street (*). Mà Phương Tử Văn lại không phải là khách hàng cũ, cho nên không có khả năng Ben­son quan tâm đến tiền hoa hồng mà Phương Tử Văn sẽ trả cho.

(*) Wall Street – Phố Wall: Phố Wall là một tuyến phố dài tám ô phố trong khu tài chính của hạ Manhattan thuộc Thành phố New York, kéo dài từ phía Tây Bắc xuống Đông Nam. Phố Wall bao gồm 8 phố tài chính, dài khoảng 1.1 km thuộc khu Tài Chính thuộc vùng hạ Manhattan, New York. Con phố bắt đầu là phố Broadway và kết thúc tại phố South bên bờ sông East.

Phố Wall là nơi tập trung tất cả các ngân hàng, các quỹ phòng hộ và các nhà giao dịch chứng khoán hướng hệ thống tài chính Mỹ như Nasdaq, Amex, Nymex và Nybot. Đây cũng chính là nơi đặt trụ sở của “Sở giao dịch chứng khoán New York”. Wall Street là biểu tượng cho thị trường tài chính của Mỹ bao gồm thị trường chứng khoán, thị trường trái phiếu, thị trường hàng hóa, thị trường kỳ hạn và thị trường ngoại hối.

Sau đó Thương Vũ liền đi điều tra về Ben­son. Ben­son kia cũng chính là Hứa Chính Dịch, vừa khéo cũng tốt nghiệp đại học ở Washington. Thời điểm Thanh Gia du học ở nước Mĩ ông ta cũng là một lưu học sinh. Tại sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy được nhỉ? Lúc này đây Thương Vũ đang đi đến nước Mĩ. Sau khi Lê Lạc trở về, Thương Vũ còn đi một chuyến đến trường đại học Washington, lật giở lại sổ lưu niệm vườn trường từ nhiều năm trước.

Thanh Gia và Ben­son, quả thật đúng là bạn học cũ.

Những khó khăn mà Phương Tử Văn đưa ra, Thương Vũ đã từ chối nó theo một cách khác. AC không thể cung cấp dịch vụ kỹ thuật cho Lâm thị, nhưng nếu Lê tiểu thư sẵn sàng thay đổi nhà sản xuất, thì AC cũng nguyện ý thành lập kya lại một hợp đồng mới.

Đồng thời xem xét ở góc độ tình cảm Phương Tử Văn đã từng là cấp dưới của Thương Vũ, hơn nữa hai nhà từng có những giao thiệp với nhau, AC có thể giúp đỡ cho Phương Tâm một khoản tiền. Số tiền này không nhiều lắm, vừa vặn đủ số tiền phải bồi thường lần này đã vi phạm thỏa ước hợp đồng. Còn về phần những nợ nần khác của Phương Tâm thì...

Thương Vũ tỏ vẻ lực bất tòng tâm. Ông là một thương nhân, không phải là nhà từ thiện.

Từ lời nói kia của Thương Vũ mà nói, Thương Vũ giống như cũng đã cho Phương Tử Văn một chủ ý. Nếu Phương Tử Văn muốn giữ lại được Công ty xuất nhập khẩu Phương Tâm của mình, việc quan trọng nhất chính là phải giữ lại được uy tín.

Nhưng giữa ông chủ lớn và ông chủ nhỏ lại có sự khác nhau. Đó chính là có ánh mắt nhìn và thái độ khác nhau. Biết mình đã bị mắc vào tròng rồi, nhưng Phương Tử Văn lại không hề nghĩ đến một chút nào việc bồi thường tiền cho Lê Lạc.

“Tôi thật sự không biết là nhà chúng tôi đã đắc tội đối với vị Lê tiểu thư kia như thế nào.” Phương Tử Văn nói.

“Chuyện này, có lẽ anh có thể thử về hỏi phu nhân của mình xem sao!” Thương Vũ nhích lại gần ghế so fa, nghĩ nghĩ, trực tiếp mở miệng nói, “Tử Văn, vừa vặn tôi đây cũng vậy, đang có chuyện muốn hỏi phu nhân của anh. Thuận tiện anh có thể nói với phu nhân của mình một tiếng, có thể cùng tôi gặp mặt được hay không?”

Phương Tử Văn: “. . .” Thương Vũ ở trước mặt ông ta đã đưa ra cùng lời thỉnh cầu muốn gặp mặt Hi Âm. Đầu óc của Phương Tử Văn bỗng chốc có suy nghĩ cực kỳ bẩn thỉu. Nếu Lâm Hi Âm mà ở độ tuổi trẻ, mới hai mươi tuổi, ông ta nhất định sẽ cho rằng vị Tổng giám đốc Thương này muốn dùng quy tắc ngầm với bà xã của mình, rồi sau đó sẽ làm cái việc trao đổi ích lợi.

Không cần biết tại sao vị Tổng giám đốc Thương này vì sao lại muốn gặp vợ mình, ông ấy là người hiểu biết tình hình, hoặc điều gì khác. Mấu chốt là lửa cháy đến nơi rồi, nên Phương Tử Văn đều sẽ đáp ứng. Không hề có chút do dự, Phương Tử Văn cười gật đầu: “Được, tôi bây giờ sẽ trở về nói với A Âm, bảo bà ấy đi đến gặp ngài.”

Thương Vũ gật đầu, hơi mỉm cười: “Tôi bây giờ sẽ nói với thư ký Ngô thu xếp thời gian.”

Phương Tử Văn: “. . . Tốt lắm.”

Thương Vũ quét mắt nhìn Phương Tử Văn. Hừ, lại còn nghĩ gì thế? Hai mươi lăm năm trước, Lâm Hi Âm chủ động đưa người đến cửa nhà, ông còn không thèm ngủ cùng, chẳng lẽ hai mươi lăm năm sau còn có suy tính đến chuyện thú vị nữa hay sao? Thương Vũ lắc đầu, nói với Phương Tử Văn, “Tử Văn, anh theo tôi làm việc cũng được vài năm. Anh cũng biết năm đó vị hôn thê của tôi, chính là em gái của phu nhân nhà anh đấy chứ?”

Phương Tử Văn chớp chớp ánh mắt, đột nhiên cũng có chút manh mối.

Thương Vũ chỉ cười không nói, cũng không nói thêm lời nào.

Phương Tử Văn từ AC đã cầm đi một khoản tiền. Dù sao cũng là người đã từng theo Thương Vũ nhiều năm. Trong buổi nói chuyện kia, Phương Tử Văn có thể hiểu rõ được ý tứ của Thương Vũ. Số tiền kia ông ta chỉ có thể sử dụng để bồi thường khoản vi phạm thỏa ước hợp đồng cho Lê tiểu thư.

Cho nên, vị Lê tiểu thư kia, đến cùng sẽ là người như thế nào với Tổng giám đốc Thương?

***************

Thật vô sỉ! Thật không biết xấu hổ! Lê Lạc khó có thể tưởng tượng được, Thương Vũ vậy mà lại ám chỉ với Thương Ngôn rằng, cô là con gái của ông ta kia chứ! Đồng thời cô cũng hiểu rõ thêm một điều, sở dĩ mọi chuyện lại khiến cho Thương Vũ tùy ý biến khéo thành vụng (*), chính là bởi vì Lê Lạc cô vẫn còn chưa có cách nào, để hoàn toàn công bố thân phận của mình.

(*) Biến khéo thành vụng: Thành ngữ. Nguyên văn tiếng Trung: 弄巧成拙. Âm đọc: lộng xảo thành chuyết. Dịch nghĩa: biến khéo thành vụng, chữa tốt thành xấu. Tương đương với câu thành ngữ của Việt Nam: “Lợn lành chữa thành lợn què”.

Cho dù có công bố ra, cô sẽ phải giải thích thế nào về tuổi tác của mình với bộ dáng trẻ trung như vậy? Nói cho người khác biết cô đã học và luyện được công phu tuyệt đỉnh trường sinh bất lão, cho nên mới trở thành Thiên Sơn Đồng Mỗ NO. 2 (*) hay sao?

(*) Thiên Sơn Đồng Mỗ (hay Thiên Sơn Đồng Lão): là một nhân vật nữ trong bộ truyện Thiên Long Bát Bộ của tác giả Kim Dung. Thiên Sơn Đồng Mỗ có vẻ bên ngoài trẻ mãi không già nhờ luyện môn võ công Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, được chân truyền từ sư phụ. Bản chất của công phu này là cải lão hoàn đồng, người luyện võ công này mỗi 30 năm phải tiến hành cải lão một lần, mỗi lần lại mất thêm 30 ngày. Sau khi trùng sinh thì công lực tăng lên vượt bậc, giúp người luyện sống thọ hơn 300 tuổi, trẻ mãi không già. Bà còn sáng tạo ra thêm nhiều tuyệt kỹ khác như: Sinh Tử Phù dùng để khống chế các nhân sĩ võ lâm để họ phục tùng mình hay Thiên Sơn Chiết Mai Thủ dùng để dung nạp các loại võ học trong thiên hạ... Trong cả ba đệ tử chân truyền của Tiêu Dao Tử thì Thiên Sơn Ðồng Lão là người có nội lực cao nhất, 96 năm nội lực, khiến bà trở thành nhân vật nữ mạnh nhất trong Thiên Long Bát Bộ.

Trong đoạn văn trên, ý nói Lâm Thanh Gia - Lê Lạc của hiện tại, do chữa bệnh theo phương pháp ngủ đông nên dù tuổi thực đã 45 tuổi rồi, nhưng hình dáng bên ngoài chỉ giống như một cô gái trẻ mới 20 tuổi. Nếu nói ra sự thật, thì mọi người khó lòng tin nổi.

Chủ động gọi điện trở lại, năm phút đồng hồ sau, Lê Lạc đi ra khỏi nhà trọ. Hai tay đút túi áo đi đến bên cạnh một chiếc xe hơi màu đen, đang dừng đỗ ở bên ngoài. Cô khom người xuống, gõ gõ lên cửa sổ xe.

Cửa sổ xe hạ xuống.

Lê Lạc nở một nụ cười tươi, tận lực giữ một vẻ tiếp đón thoải mái: “Hi (Xin chào), ba ba khiếu thú. . . Bác tìm cháu sao?”

Editor: Mẹ Bầu

Cho dù có công bố ra, cô sẽ phải giải thích thế nào về tuổi tác của mình với bộ dáng trẻ trung như vậy? Nói cho người khác biết cô đã học và luyện được công phu tuyệt đỉnh trường sinh bất lão, cho nên mới trở thành Thiên Sơn Đồng Mỗ NO. 2 (*) hay sao?

(*) Thiên Sơn Đồng Mỗ (hay Thiên Sơn Đồng Lão): là một nhân vật nữ trong bộ truyện Thiên Long Bát Bộ của tác giả Kim Dung. Thiên Sơn Đồng Mỗ có vẻ bên ngoài trẻ mãi không già nhờ luyện môn võ công Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, được chân truyền từ sư phụ. Bản chất của công phu này là cải lão hoàn đồng, người luyện võ công này mỗi 30 năm phải tiến hành cải lão một lần, mỗi lần lại mất thêm 30 ngày. Sau khi trùng sinh thì công lực tăng lên vượt bậc, giúp người luyện sống thọ hơn 300 tuổi, trẻ mãi không già. Bà còn sáng tạo ra thêm nhiều tuyệt kỹ khác như: Sinh Tử Phù dùng để khống chế các nhân sĩ võ lâm để họ phục tùng mình hay Thiên Sơn Chiết Mai Thủ dùng để dung nạp các loại võ học trong thiên hạ... Trong cả ba đệ tử chân truyền của Tiêu Dao Tử thì Thiên Sơn Ðồng Lão là người có nội lực cao nhất, 96 năm nội lực, khiến bà trở thành nhân vật nữ mạnh nhất trong Thiên Long Bát Bộ.

Trong đoạn văn trên, ý nói Lâm Thanh Gia - Lê Lạc của hiện tại, do chữa bệnh theo phương pháp ngủ đông nên dù tuổi thực đã 45 tuổi rồi, nhưng hình dáng bên ngoài chỉ giống như một cô gái trẻ mới 20 tuổi. Nếu nói ra sự thật, thì mọi người khó lòng tin nổi.

OMG, chính bản thân cô cũng thực sự không đồng ý tin tưởng. . .

Trong điện thoại di động @MeBau*diendan@leequyddonn@ xuất hiện cuộc trò chuyện WeChat của diễn đàn Thanh Hoài. Chu Bắc ở trong diễn đàn luôn luôn đặt @ để gọi cô ra tán gẫu. Thời điểm Lê Lạc học tập ở Sở sinh hóa Thanh Hoài, Chu Bắc đã xây dựng nên một cái diễn đàn WeChat nhỏ. Thành viên trong diễn đàn này, theo thứ tự là Chu Bắc, Tiêu Tiếu Nhạc, Thương Ngôn, cuối cùng là cô và Tạ Uẩn Ninh.

Ở trong diễn đàn này, Tạ Uẩn Ninh vẫn luôn luôn không nói năng gì. Dần dần diễn đàn Thanh Hoài kia đã trở thành nơi để cho cô cùng với Thương Ngôn, Chu Bắc và mấy người bọn họ thỉnh thoảng tán gẫu với nhau. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Từ sau khi Lê Lạc chia tay cùng với Tạ Uẩn Ninh, Lê Lạc cũng không có nói chuyện nhiều ở trong diễn đàn nữa.

Ở trong khung tán gẫu, Chu Bắc càng không ngừng bấm @ lão Lê @ lão Lê @ lão Lê. . . Lê Lạc không có cách nào khác, dứt khoát thối lui ra khỏi diễn đàn.

Chu Bắc: “. . .”

Điện thoại di động của Lê Lạc lại hiện lên đến một dãy số điện thoại xa lạ ở trong nước, báo có cuộc gọi đến. Lê Lạc cho rằng đây là điện thoại quấy rầy, liền ấn phím từ chối cuộc gọi. Trải qua một lúc sau, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn điện thoại liền báo có một dãy số gửi đến, với một cái tin nhắn: “Tạ Phồn Hoa.”

Lê Lạc: “. . .”

Lê Lạc chủ động gọi điện trở lại. Năm phút đồng hồ sau, Lê Lạc đi ra khỏi nhà trọ. Hai tay đút túi đi đến bên cạnh một chiếc xe hơi màu đen đang dừng đỗ ở bên ngoài. Cô khom người xuống gõ gõ lên cửa sổ xe. Cửa sổ xe hạ xuống.

Lê Lạc nở một nụ cười tươi, tận lực giữ một vẻ tiếp đón thoải mái: “Hi (Xin chào), ba ba khiếu thú. . . Bác tìm cháu sao?”

*****************

Tại văn phòng Sở sinh hóa Thanh Hoài, Tạ Uẩn Ninh nằm tựa vào chiếc ghế dựa chuyên dụng, mặc chiếc áo sơmi chui đầu, trong tay lúc này cũng đang cầm điện thoại di động xem Chu Bắc không ngừng bấm @ lão Lê, để gọi Lê Lạc, rồi sau đó, Lê Lạc trực tiếp rút lui khỏi diễn đàn.

Tiếp sau đó, tâm tình Tạ Uẩn Ninh vốn đang bình lặng bỗng trở nên phập phồng một chút, giống như bị một con ong mật nhẹ chích vào một chút.

Tạ Uẩn Ninh nghiêng đầu, một luồng khí tức giận dâng lên trong ngực. Anh vừa buồn cười lại vừa thấy tức giận. Lão Lê. . . A, có người thật sự lại ra vẻ thông minh, lại còn khoe tài lão luyện.

Chuông điện thoại di động vang lên, chính là điện thoại của lão Tạ. Tạ Uẩn Ninh đón nghe điện thoại của cha mình gọi đến: “Ba, có chuyện gì sao?”

Ba ba của Tạ Uẩn Ninh gọi điện thoại đến, nói với anh đêm nay về nhà ăn cơm.

Về nhà ăn cơm. . . Tạ Uẩn Ninh trong lòng thực sự rất muốn cự tuyệt. Gần đây, mỗi khi về nhà ăn cơm, gần như lần nào anh cũng bị giáo dục. Anh còn đang muốn cự tuyệt, thì trong trong ống nghe điện thoại di động truyền đến giọng nói của cha mình, mang theo chút tức giận, nói: “Ta đã mời Lê tiểu thư về nhà rồi, anh có muốn về nhà hay không, cứ tùy tiện.”

Tạ Uẩn Ninh: “. . .”

Lê Lạc thật sự là đã bị Tạ Phồn Hoa “mời” lên xe. Ba ba khiếu thú nói, ông không có cách nào để lý giải về tình cảm và thái độ tùy ý giữa cô cùng với Tạ Uẩn Ninh. Cho nên ông đã mời Lê Lạc đến trong nhà mình để ăn một bữa cơm, nói rõ ràng nguyên nhân chuyện hai người chia tay nhau.

Có phải là Tạ Uẩn Ninh đã làm sai chuyện gì hay không? Là một người cha, nếu như là con trai ông đã làm sai chuyện gì, thì chính là do người làm cha như ông đã không giáo dục con cái của mình cho tốt. Cho nên đêm nay, ở trước mặt cô, ông sẽ giáo dục con trai của mình.

Ngồi ở trong xe, nghe những lời nghĩa chính ngôn từ (*) kia của Tạ Phồn Hoa, Lê Lạc tưởng như trái tim của mình như sắp chết đến nơi rồi.

(*) Nghĩa chính ngôn từ: Những lời nói hợp với chính nghĩa, hợp lẽ phải.

Nhà họ Tạ. Đây là lần đầu tiên Lê Lạc đến đây. Phòng ở được xây dựng theo phong cách Trung Quốc thuần túy. Lê Lạc theo Tạ Phồn Hoa đi xuống xe. Suốt dọc đường đi Lê Lạc đã giải thích với Tạ Phồn Hoa, vấn đề này không phải là do Tạ Uẩn Ninh, mà vấn đề là ở cô. Việc hai người chia tay là do cô nêu ra.

Kết quả Tạ Phồn Hoa lại lộ ra một bộ dáng thần sắc (thần thái và sắc mặt) “Tôi đương nhiên có thể nghĩ đến chuyện này rồi“. Khuôn mặt của ông cụ lại càng trở nên nghiêm túc vô cùng. Ông lạnh giọng nghiêm nghị nói với Lê Lạc: “Lê tiểu thư, đàn ông nhà họ Tạ của chúng tôi là người để cho cô muốn nghĩ đến thì nghĩ, nghĩ muốn vứt bỏ là vứt bỏ hay sao?”

Trong giọng nói nghiêm túc kia, mang theo sự phê bình và giáo dục, không dễ dàng tha thứ.

Lê Lạc QAQ: Hóa ra, ba ba khiếu thú thật sự là muốn tìm cô để hưng sư vấn tội (*) đây. . .

(*) Hưng sư vấn tội: Nguyên văn tiếng Trung: – 兴师问罪 – Nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội - chỉ tội của đối phương. Câu thành ngữ này có từ thời Tống. Về sau câu thành ngữ này thường được dùng để chỉ việc hỏi tội, trách hỏi một ai đó.

Còn chưa đi vào đến nhà, từ cửa chính của nhà họ Tạ, có một người trung niên bị câm điếc bước ra. Ông ta bắt đầu khoa tay múa chân làm điệu bộ, nói đối với Tạ Phồn Hoa: “Phu nhân đã mời cả đại tiểu thư một nhà tới đây dùng cơm.”

Đại tiểu thư một nhà kia, chính là muốn nói đến Tạ Tĩnh Di, Thương Vũ, cùng Thương Ngôn.

Người khoa tay múa chân, dùng ngôn ngữ của người câm điếc kia chính là chú Bách, người làm ở trong nhà họ Tạ. Sau khi thông báo xong, ông ta hướng tới phía Lê Lạc cười vẻ rất hiền lành.

Lê Lạc cũng tươi cười đáp lại, nhưng trong lòng cô lại cảm khái một tiếng: Khả năng là đêm nay sẽ náo nhiệt đây. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.