Editor: Mẹ Bầu
Tạ Uẩn Ninh không để ý đến vấn đề này, hỏi lại cô một câu: “Nếu như tôi không đi tới đây, em dự định sẽ trải qua đêm trừ tịch như thế nào?”
“...” Về chuyện này, Lê Lạc nhất thời không biết nói như thế nào. Hai năm trước cô đã đi theo bác sĩ Lê đến đây trải qua cái tết âm lịch. Còn năm nay, thật sự bản thân cô chưa từng nghĩ sẽ trải qua như thế nào. Chỉ có một mình, khả năng cô sẽ đi tìm một nơi náo nhiệt nào đó để ăn một bữa cơm, rồi sau đó sẽ đốt một cây pháo hoa gì đó chẳng hạn...
Lê Lạc có chút suy nghĩ, không biết phải như thế nào nữa. Cả trái tim cô vừa ấm áp lại vừa chua xót. Cô cảm kích ngày hôm nay Tạ Uẩn Ninh đã xuất hiện. Ngay cả đêm giao thừa ngày mai, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn cô cũng có những mong đợi khác nhau. Thậm chí là nổi lòng tham, hi vọng về sau này, mỗi một năm đến tết âm lịch, cô đều có thể được trải qua cùng với Tạ Uẩn Ninh.
Lê Lạc vòng tay ôm chặt lấy Tạ Uẩn Ninh, trong lòng cảm thấy thật bi thương. Tạ Uẩn Ninh vỗ về lên đầu Lê Lạc, khóe miệng hơi nhếch lên một cái, còn cánh tay thì càng ôm siết lấy thân thiết hơn một ít.
... Hiếm khi thấy được cô ỷ lại anh như vậy.
Không, không chỉ là ỷ lại. Lê Lạc ngước mắt lên nhìn Tạ Uẩn Ninh, mở miệng nói: “Giáo sư, thày có biết tại sao năm đó em lại muốn lựa chọn để cho mình ngủ say hay không?”
Về vấn đề này, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. Tạ Uẩn Ninh luôn luôn chờ Lê Lạc chủ động nói. Tuy rằng, anh cơ bản có thể đoán được nguyên nhân. Đôi con ngươi trong veo của Lê Lạc đen bóng như mực, giống như hồ nước sâu yên tĩnh. Ánh mắt của Tạ Uẩn Ninh lặng yên dừng ở trên đỉnh đầu Lê Lạc, chờ lắng nghe.
“Hai mươi lăm năm trước, ngoài ý muốn em đã bị lây nhiễm bệnh vi rut A...” Lê Lạc ru rú ở trong lòng Tạ Uẩn Ninh, kể lại một chút chuyện cũ, bao gồm cả chuyện vì sao mình lại bị lây nhiễm bệnh vi rut A.
Hôm ấy ở trong nhà không có người, ngay cả nhân viên điều dưỡng cũng đã xin phép nghỉ làm. Lê Lạc một mình đứng ở trong phòng ngủ, rồi sau đó cánh cửa phòng ngủ liền bị đẩy ra. Đột nhập vào phòng để cướp bóc hay là đột nhập vào phòng để hành hung, cô cũng không thế nào phân biệt được rõ ràng. Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Đại khái là vì tiếng động quá lớn, do cô đã điên cuồng đập vỡ các thứ, Lâm Hi Âm liền xuất hiện ở cửa, giọng nói phát run ngăn cản lại hết thảy: “Anh là ai, anh đang ở đây làm cái gì? Không được phép làm tổn hại đến em gái của tôi!”
Sau này, Lê Lạc mới biết được, cái người đàn ông trong người mang theo bệnh vi rut A, có ý đồ làm tổn hại đến cô kia, chính là một người có quen biết với Lâm Hi Âm.
Đáng sợ đến cỡ nào, lại khôi hài đến cỡ nào.
Cho tới bây giờ, khi Lê Lạc nhớ lại việc đã xảy ra vào năm đó, cô thực sự cũng không biết là nên oán hận Lâm Hi Âm đã bày đặt ra hết thảy, hay là phải cảm tạ Lâm Hi Âm, đến thời điểm cuối cùng đã xuất hiện để ngăn lại hết thảy...
“Người đàn ông kia, hiện tại đang ở đâu?” Tạ Uẩn Ninh hỏi, hít một hơi thật sâu.
“Đã chết rồi.” @MeBau*diendan@leequyddonn@ Lê Lạc nói không chút cảm xúc, “Dù sao, không phải là tất cả mọi người đều may mắn giống như em vậy.”
Bệnh vi rut A này, vào ba năm trước đây mới có phương pháp để trị liệu. Là người bị mắc bệnh như vậy, khẳng định là đã chết từ sớm rồi. Lê Lạc trừng mắt lên, tuy rằng trong lòng cô rất rõ ràng là Tạ Uẩn Ninh sẽ không đẻ ý, nhưng mà cô vẫn hỏi một câu: “Giáo sư, em đã từng bị lây nhiễm bệnh vi rut A...”
Không cho phép Lê Lạc nói nói ra câu nói kế tiếp, Tạ Uẩn Ninh liền hôn lên đôi môi của cô. Bên cạnh chiếc ghế ở trong phòng ngủ, có đặt một chiếc đèn phục cổ ở dưới đất. Ánh sáng ngọn đèn thanh mỏng bao phủ lấy hai người. Chiếc ghế xích đu nhẹ nhàng lay động dưới ánh sáng. Hai tay Lê Lạc đặt ở trên bả vai của Tạ Uẩn Ninh. Dưới ánh đèn, khuôn mặt hoàn mỹ của anh trở nên sinh động: “Giáo sư, em vẫn cảm thấy bản thân mình phi thường may mắn...”
Bởi vì, em đã quen biết với thày.
Bệnh vi rut A này, khoảng ba năm trước đã bị loài người hoàn mỹ phá bỏ được. Dự án này là thành quả thuộc về nhóm nghiên cứu quốc tế sau đại học. Bởi vì lúc đó nhóm nghiên cứu có một người mang quốc tịch Trung Quốc tuổi còn trẻ. Công nghệ tế bào B giả định của anh, mà anh không định giới thiệu, đã trở thành điều kiện tiên quyết để chữa khỏi bệnh virus A. Sau khi Lê Lạc thức tỉnh, cô đã đọc tất cả các bài báo về quá trình bị virus A xâm chiếm. Cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy cái tên của Tạ Uẩn Ninh ở trong những bài báo đó.
Cho nên, cô tiến vào trong Sở sinh hóa Thanh Hoài, thật sự không chỉ là vì muốn tiếp cận với Thương Ngôn, mà là còn vì muốn làm quen với Tạ Uẩn Ninh. Cô nói cô vô cùng ngưỡng mộ anh và muốn theo đuổi bước chân anh, tất cả đó cũng không hoàn toàn là lời nói suông, và cũng không chỉ là lời nói suông.
Sự phức tạp lẫn rõ ràng ở trong mắt của Lê Lạc, Tạ Uẩn Ninh đều hiểu rất rõ. Đương nhiên, đối với bệnh vi rut A anh cực kỳ hiểu rất rõ. Bởi vì anh từng đã tiếp xúc thân mật với chủng loại bệnh này, giống như là bạn bè vậy. Đó là một loại bệnh độc bị loài người trên thế giới hiểu lầm, đều cho rằng loại bệnh này dơ bẩn ghê tởm. Kỳ thực ở dưới kính hiển vi cao độ, bộ dạng của vi rut loại bệnh này phi thường đáng yêu, chỉ là lực phá hoại của loại bệnh này thật sự có chút kiêu ngạo.
Cũng như vậy, anh càng hiểu nỗi hận của Lê Lạc, cũng như ý muốn trả thù của cô đối với Lâm Hi Âm, cho đến cả thái độ cùng sự kiên trì của cô đối với thù hận như thế nào! Nhưng mà, là người đã từng gặp phải cảnh ngộ tuyệt vọng cùng sự thê thảm thống khổ như vậy, cô lại vẫn như trước, có thể nói với anh là cô chính là người may mắn nhất.
Tạ Uẩn Ninh nắm giữ lấy tay của Lê Lạc, tâm tình lên lên xuống xuống. Anh cũng có rất nhiều lời muốn nói cùng với cô, hết lần này đến lần khác, lại đắm chìm theo cảm xúc. Cuối cùng anh lưu lại chỉ có một câu: “Lê Lạc, về sau này, cho dù em nghĩ muốn làm ra quyết định gì, tôi chỉ có một yêu cầu...”
Yêu cầu gì cơ? Lê Lạc nâng mắt lên.
“Không được buông tay đối với tôi.” Tạ Uẩn Ninh nói, giọng nói rất nhẹ, lại rất trầm.
Cho dù cô làm ra quyết định gì, đối mặt với vấn đề gì, chỉ riêng một điều, cô không được buông tay đối với anh; giống như lần trước vậy.
Lê Lạc chỉ cảm thấy khoảng không trống rỗng nơi sâu nhất trong trái tim mình đã được lấp đầy. Cô gật gật đầu, nói đáp ứng: “Được.” Cô sẽ không bao giờ buông tay với anh, vĩnh vĩnh viễn viễn đều không buông tay. Rồi sau đó, cô nắm lấy tay của Tạ Uẩn Ninh, mười ngón tay đan xen vào nhau, nắm chặt lấy nhau.
“Như vậy, có thể hợp lại được không?” Tạ Uẩn Ninh lại hỏi, trong ánh mắt anh tràn ngập ý cười, trong giọng điệu của anh mang theo một phần nghiêm cẩn.
Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh, trực tiếp vòng tay lên cổ của anh, chủ động đưa môi lên hôn anh. Rồi sau đó, cô liền bị đảo khách thành chủ...
Chiếc xích đu bắt đầu nhẹ nhàng lay động, ôn ôn nhu nhu. Bóng đêm động lòng người.
Ngày hôm sau, do bị chênh lệch múi giờ, Tạ Uẩn Ninh thức dậy trễ hơn so với Lê Lạc. Khi anh tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Một chùm ánh sáng mặt trời rọi thẳng vào, tiến thẳng vào phòng ngủ. Nhìn là có thể biết được thời tiết ở bên ngoài đang rất tốt, chỉ có điều là ở bên cạnh anh, người đã không còn thấy đâu nữa rồi.
Là lời nguyền rủa vẫn còn chưa được bài trừ sạch sẽ hay sao? Tạ Uẩn Ninh mặc vào chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần tây đứng ở bên ngoài ban công. Tiếp đó, đôi môi của anh bỗng dưng cong lên một cái; tầm mắt anh lay động nhìn về phía đằng trước căn biệt thự, Lê Lạc đang cưỡi một cái xe đạp trở về. Trong xe đang đặt một cái túi lớn... Đồ ăn chăng?
“Xin chào Ninh Ninh...” Lê Lạc cưỡi xe đạp ngừng bên dưới lầu của căn biệt thự bờ biển, ngửa đầu lên nhìn Tạ Uẩn Ninh chào buổi sáng.
Tạ Uẩn Ninh đứng ở bên cạnh lan can ban công, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt tươi cười xán lạn của Lê Lạc, khoái trá đáp lại một câu: “Chào buổi sáng.”
Thật tốt, “chim sơn tước” bay đi “, vẫn là sẽ bay trở về.
“Trong nhà không có gì để ăn sáng, em đi ra ngoài mua một ít thức ăn.” Lê Lạc tiếp tục nói, rồi sau đó xách lên một túi nước sủi cảo, đắc ý dương dương khoe ra nói cùng anh: “Kết quả vừa ra khỏi cửa, liền gặp ngay một bác già hàng xóm, bọn họ lại đưa cho chúng ta một túi nước sủi cảo...”
Tạ Uẩn Ninh nở nụ cười.
Cho nên, vừa sáng tinh mơ, bạn gái của anh chính là đã bay đi kiếm ăn rồi! Khi trở về lại còn tìm kiếm được nhiều đồ ăn như vậy, là muốn anh cùng nhau ngồi ăn với cô sao?