Editor: Mẹ Bầu
Đếm ngày mai sẽ là đêm trừ tịch, Tạ Uẩn Ninh còn bay tới nơi này. Lê Lạc hận không thể đồng dạng bay đến sân bay để nghênh đón Tạ Uẩn Ninh. Nắm điện thoại di động trong tay, Lê Lạc đứng lên: “Giáo sư, thày đang ở cổng sân bay sao? Hãy ở đó đợi em tới, em lập tức đến tìm thày.”
“Lê Lạc, tôi không phải là một đứa bé con.” Tạ Uẩn Ninh cường điệu nói với cô, cúi xuống nói tiếp, “Em hãy mở định vị đi, tôi sẽ tới đó tìm em.”
Lê Lạc: “... Được.”
Tạ Uẩn Ninh: “Nếu thấy nhàm chán, em hãy đi tìm một quán coffee nào đó, nhớ là hãy mua thêm cho tôi một ly.”
Nhàm chán sao? Chờ tình nhân nhỏ làm sao có thể nhàm chán được chứ! Lê Lạc cười nhẹ hai tiếng: die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, “Được.”
Tạ Uẩn Ninh lại nói hai chữ: “... Chờ tôi.”
Cuối cùng giọng điệu của hai người đều mang theo một phần ý vị thâm trường. Lê Lạc phát ra vị trí của mình cho Tạ Uẩn Ninh, nghênh đón từng trận gió đông thổi tới Seattle. Cô nhếch nhếch miệng, nhưng lại không có bất kỳ cảm giác lạnh lẽo nào.
Trên ghế băng bày đặt đôi bao tay da dê của cô. Lê Lạc lần nữa ngồi xuống, cầm lấy đôi bao tay. Tạ Uẩn Ninh thuê xe đi đến đây, Lê Lạc nhẩm tính thời gian, đại khái cần mất nửa giờ đồng hồ. Rồi sau đó, cô nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây phía trên những tòa nhà hình vuông. dღđ☆L☆qღđ Cô chỉ cảm thấy thành phố Seattle trở nên tươi sáng hơn vì sự xuất hiện của Tạ Uẩn Ninh.
Không biết Tạ Uẩn Ninh đã tới Seattle bao giờ hay chưa. Nếu anh ở nhiều độ vài ngày, cô nhất định sẽ mang theo anh du ngoạn đến tận tình tận hứng. Thân phận mới này của Lê Lạc đã dừng lại ở Seattle, cũng có thể coi như là một nửa chủ nhà.
Tạ Uẩn Ninh muốn uống cà phê ư? Seattle nổi tiếng nhất chính là cà phê rồi... Đột nhiên Lê Lạc nhớ tới cách quảng trường Seattle này độ nửa dãy phố, có một quán cà phê nhỏ rất nổi tiếng. Lê Lạc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nhấc cặp chân dài bước đi rời khỏi quảng trường. Không biết có phải là sắp đến ngày nghỉ lễ tết âm lịch hay không, đầu đường Seattle có rất nhiều người Hoa.
Bên ngoài tiệm cà phê nổi tiếng, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«onngười đã xếp đầy thành hàng dài. Cảnh tượng này, năm đó khi lần đầu tiên cô tới Seattle cũng là như thế này. Hàng năm mỗi ngày đều có một lượng lớn lữ khách cùng với những người yêu thích hâm mộ cà phê đều đến phía trước quán cóc này. Lê Lạc xếp hàng ở phía sau đội ngũ thật dài kia. Đại khái đợi khoảng hai mươi mấy phút đồng hồ, rốt cục cũng đến lượt cô.
Lê Lạc mua một ly cà phê phù hợp với khẩu vị của Tạ Uẩn Ninh. Chờ thêm một lát, cô cảm thấy mỹ mãn khi đón lấy ly cà phê nóng vừa pha. Lê Lạc nghĩ, nếu là mua cà phê cho chính mình, cô tuyệt đối mặc kệ việc này.
Không biết Tạ Uẩn Ninh đã đến chưa?
Lê Lạc lại nhìn đồng hồ một lần nữa, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn mang theo ly cà phê đã được bao gói kỹ càng, bước chân nhanh hơn. Còn độ năm mươi mét nữa, quẹo một cái là đến nơi rồi. Chuông điện thoại di động chợt vang lên. Lê Lạc cầm lấy điện thoại di động đặt ở bên tai, nhẹ nhàng nói: “Tạ Uẩn Ninh, thày cứ tại chỗ đó chờ em một phút đồng hồ...”
“Không cần đâu, tôi đã nhìn thấy em rồi.” Trong điện thoại di động Tạ Uẩn Ninh nói với cô, “Lê Lạc, em nhìn về hướng bên phải xem sao.”
Lê Lạc theo lời nói của Tạ Uẩn Ninh nhìn về phía trước bên phải. Phía bên đường có một chiếc xe taxi màu đỏ đang dừng đỗ ở đó. Tạ Uẩn Ninh từ bên trong bước xuống xe. Anh mặc một bộ quần áo màu đen, quấn trên cổ một khăn quàng cổ, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng khôi ngô tuấn tú, nhưng đa phần là vẻ dịu dàng động lòng người.
Hóa ra hai người chỉ đứng cách nhau có mỗi con đường cái. Lê Lạc buông điện thoại di động xuống, khóe miệng cong lên. Tạ Uẩn Ninh mang theo túi hành lý đơn giản đi về phía cô, đứng đối diện ở trước mặt cô khoảng ba mươi cm, đang muốn tiếp tục nói chuyện. Lê Lạc tiến lên một bước; không có lời nói dư thừa nào, mà cứ thế..., cô trực tiếp ôm lấy Tạ Uẩn Ninh.
“A...” Tạ Uẩn Ninh cười khẽ, hơi cúi đầu xuống, nói lên một câu vui đùa, “Lê tiểu thư, em đối với bạn trai trước thật sự là càng ngày càng nhiệt tình rồi.” Sở dĩ anh nói ra ba chữ “Bạn trai trước” kia, là bởi vì lần này anh tới Seattle, đồng dạng là để chuyển thành “Bạn trai chính thức”.
Lê Lạc nhếch môi lên cười. Cô hiểu trong lòng mà không nói đáp lại với Tạ Uẩn Ninh: “Đó là là vì thày đối với bạn gái trước của mình cũng càng ngày càng để bụng nữa đó!”
Rồi sau đó, Lê Lạc đưa ly cà phê mà mình đã phải xếp hàng tới gần nửa giờ, cho Tạ Uẩn Ninh, đồng thời muốn cầm giúp cho anh cái túi hành lý kia. Tạ Uẩn Ninh đương nhiên là cự tuyệt sự giúp đỡ của Lê Lạc, đang muốn cầm lấy hành lý giúp bản thân mình. Chỉ là cả hai cái tay của Tạ Uẩn Ninh đều bận rộn, một tay phải xách hành lí, một tay lại muốn kéo cô. Lê Lạc cầm lại ly cà phê, ngước đôi mắt lóng lánh lên hỏi: “Để em cầm giúp cho giáo sư uống nhé, có được không ạ?”
Lời đề nghị này của Lê Lạc, khiến cho Tạ Uẩn Ninh không có biện pháp nào để cự tuyệt được. Anh tận lực mở miệng nói tùy ý: “Được...” Trong lòng anh lúc này phần nhiều là một loại tín hiệu khoái trá. Anh đi lần này là muốn có thể thuận lợi chuyển đổi lại thân phận, từ bạn trai trước trở lại thành bạn trai chính thức.
Cơm chiều, đương nhiên là một bữa đại tiệc phong phú của hai người. Lê Lạc lái xe đưa Tạ Uẩn Ninh đi dạo quanh một nửa khu Seattle. Lại sợ Tạ Uẩn Ninh quá mệt vì chênh lệch múi giờ, trước khi đi trở về khu biệt thự nằm ở gần vịnh. Biệt thự này chính là món quà tặng của bác sĩ Lê tặng cho cô. Sau khi cô thức tỉnh, trước khi trở về nước cô vẫn luôn luôn ở nhờ tại nơi này. Thực không nghĩ tới, bác sĩ Lê sẽ chuyển quyền tài sản là khu biệt thự bên bờ biển này sang cho cô.
Trợ lý của bác sĩ Lê đã liên hệ với cô, chính là muốn tìm cô để tiến hành chuyển đổi quyền tài sản. Lê Lạc nhớ tới bác sĩ Lê, trong lòng cũng có chút tiếc nuối. Lần trước cô cùng bác sĩ Lê tán gẫu về Tạ Uẩn Ninh. Cô nói cho bác sĩ Lê, cô không chỉ gặp được Tạ Uẩn Ninh, mà cô còn trở thành người yêu của anh nữa.
Bác sĩ Lê nói: “Đây thật đúng là một tin tức tốt. Chung quy tình yêu sẽ làm cho người ta tin tưởng duyên phận trời đã định trước.”
Chỉ là điều cô tiếc nuối nhất chính là, cô đã không dẫn theo Tạ Uẩn Ninh tới gặp bác sĩ Lê một lần.
Lê Lạc cho xe dừng ở bên ngoài của căn biệt thự, nói với Tạ Uẩn Ninh: “Giáo sư, đã đến nơi rồi.” Vẻ mặt mỉm cười, cô ngọt ngào nói như dỗ dành, “Đêm nay giáo sư trước hãy nghỉ ngơi sớm một chút. Đến ngày mai em lại đưa thày đi thăm thú xung quanh một chút.”
“Được.” Tạ Uẩn Ninh hoàn toàn không thành vấn đề. Anh chuyển hướng nhìn nhìn ra chỗ vịnh biển ở bên ngoài của căn biệt thự, hỏi cô với ý không thể tưởng tượng được, “Một mình em ở nơi này?”
Lê Lạc gật đầu, nói với Tạ Uẩn Ninh: “Ngày trước khu biệt thự này vốn dĩ là của bác sĩ Lê. Ông ấy đã chuyển tặng cho em.”
Tạ Uẩn Ninh gật đầu: “À, ra thế!”
Đồng thời Tạ Uẩn Ninh lại nghĩ đến vị bác sĩ Lê kia, trên mặt anh cũng để lộ vẻ tiếc nuối. Vị bác sĩ Lê mà trong miệng Lê Lạc đã nhắc tới kia, chính là Huệ Phạm Tu năm đó nổi danh một thời. Ông từng đã là một nhà khoa học sinh hóa thiên tài, đã từng đưa ra kế hoạch khôi phục sự sống. Kết quả ông đã vấp phải sự chất vấn mãnh liệt của các đồng nghiệp trong nước. sau đó đã biến mất trong nhiều năm... Đương nhiên, thực chất Tạ Uẩn Ninh và Huệ Phạm Tu cũng không có sự qua lại quen biết hoặc tiếp xúc gì với nhau. Thời điểm người vợ của Huệ Phạm Tu “ngủ say”, anh cũng chưa được sinh ra, và cả Lê Lạc cũng chưa được sinh ra.
Cho tới nay, việc hồi phục lại sự sống vẫn luôn là đề tài hàng đầu để cho những nhà khoa học nghiên cứu về con người tranh luận với nhau. Ngày đó những nhân sĩ đồng nghiệp trong nước đều phản đối Huệ Phạm Tu. Đa phần là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo lẫn vi phạm quy luật tự nhiên. Trên cả hai quan điểm này, đồng dạng đều có không ít người chỉ trích Huệ Phạm Tu đã đóng băng vợ mình, chỉ là vì ông muốn thực hiện một vọng tưởng khoa học không có khả năng. Đến cuối cùng đều chỉ là vì danh cùng lợi...
Quan điểm của Tạ Uẩn Ninh đối với chuyện này lại hoàn toàn bất đồng, Nếu như Huệ Phạm Tu thực sự vì danh cùng lợi, thì Lê Lạc sớm đã bị đẩy ngã ở nơi đầu sóng ngọn gió rồi. Trên đời này, người đứng thật cao nhìn thấy xa, phần lớn đều là những người cao siêu quá ít người hiểu.
Lê Lạc cũng kể lại chuyện xưa của bác sĩ Lê cùng với vợ của ông cho Tạ Uẩn Ninh nghe. Hai người ôm nhau trên một cái xích đu đã cũ ở trong phòng ngủ, cùng nhau đắp chung một tấm thảm. Bên ngoài kia là từng đợt sóng biển ầm ào, hòa lẫn với tiếng thủy triều lên cuồn cuộn loáng thoáng vang ở bên tai, làm tôn lên sự dịu dàng của bóng đêm đêm nay.
Hơn nữa cơn gió đêm bên ngoài, cũng đã bớt đi phần quái đản cùng không kềm chế được của tối ngày hôm qua.
Lê Lạc nằm dựa vào trên ngực Tạ Uẩn Ninh, hậu tri hậu giác hỏi một câu: “Giáo sư, thày bỏ đi đến đây như thế này, liệu ba ba và mẹ của ngài có tức giận hay không?”
Ngày mai, chính là đêm trừ tịch, là ngày lễ quan trọng nhất.