Editor: Mẹ Bầu
Cho nên, ngày Tết năm mới này không chỉ là không mang được con dâu đưa về nhà, mà con trai ông lại còn bị con dâu mang đi sao? Trong nháy mắt, tâm tình của Tạ Phồn Hoa bị sa sút tới cực điểm. Ông không muốn nói chuyện nữa, lắc lắc đầu. Mẹ Tạ nhìn đức ông chồng của bản thân mình, nói an ủi: “Nam đại bất trung lưu (*), ông hãy nghĩ thông suốt một chút đi.”
(*) Nam đại bất trung lưu: Dịch nghĩa: Con trai trưởng thành rồi không giữ được ở trong nhà
Hôm nay đồng dạng trở về nhà họ Tạ ăn cơm còn có Tạ Tĩnh Di cùng Thương Ngôn. Vào cuối năm Thương Vũ phải đi xã giao các loại bữa ăn. Người một nhà đã thật lâu rồi không được ăn bữa cơm chiều cùng nhau rồi. Tạ Tĩnh Di cười cười, nói với ba mẹ: “Năm nay mừng năm mới,di@en*dyan(lee^qu.donnn), con và Thương Ngôn thành một nhóm sẽ đi về nhà cùng với ba mẹ.”
Tạ Phồn Hoa vẫn là thở dài, giả bộ như chính mình không biết con trai mình đi Seattle là muốn đi tìm cô nhóc Lê Lạc kia. A, không phải vậy, mà là nhị tiểu thư của nhà họ Lâm mới đúng.
Tạ Phồn Hoa giả bộ không biết, không nói năng gì. Nhưng Thương Ngôn thì đã trực tiếp hỏi luôn: “Cậu nhỏ, cậu là đi tìm Lê Lạc sao?”Tạ Uẩn Ninh liếc mắt Thương Ngôn nhìn sang một cái, không! Ăn được không sai biệt lắm, anh nhìn đồng hồ, chuẩn bị đến giờ lên máy bay. Thương Ngôn tự biết bản thân mình đã hỏi một câu không thích hợp, nhếch nhếch miệng: “Cậu nhỏ, cậu nhớ giúp cháu nói với Lê Lạc lời thăm hỏi chúc mừng năm mới nhé!”
“Ừ.” Tạ Uẩn Ninh đáp ứng. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. Về phần anh có nhớ được hay không, thì lại là chuyện khác rồi.
“ Uẩn Ninh, con đi theo mẹ một lát.” Mẹ Tạ đột nhiên đứng lên, nói với con trai của mình.
Tạ Uẩn Ninh nhìn nhìn mẹ của mình một lúc, gật đầu đáp ứng.
Mẹ Tạ cùng Tạ Uẩn Ninh cùng nhau đi ra bên ngoài nhà họ Tạ. Nhìn thấy xe của con trai mình đã ngừng ở một chỗ không xa, đáy lòng bà đã sáng tỏ rõ ràng tựa như gương sáng vậy. Rõ ràng con trai hôm nay trở về ăn cơm tối chỉ vì sắp rời đi, cố ý dặn dò lại với hai vợ chồng bà một tiếng.
Cho tới nay, tính cách của con trai mình như thế nào, mẹ Tạ đều hiểu rất rõ ràng. Từ nhỏ đến lớn, die,n;da.nlze.qu;ydo/nnchưa từng bao giờ Tạ Uẩn Ninh phạm phải sai lầm gì, nhưng chuyện cần làm mà con trai của bà đã quyết định, thì đồng dạng không thể nào khuyên nhủ được.
Nhưng mà, bản thân là một người mẹ, Ôn Tiểu San không phải là không thích vị nhị tiểu thư nhà họ Lâm kia, mà là bà căn bản không có biện pháp nào để nhận. Bà không so đo về tuổi tác của Lê Lạc, hay ngay cả chuyện Lê Lạc đã làm vì báo thù, thậm chí bà còn lý giải được cho cô. Về chuyện cổ phần công ty Lâm thị, bà cùng chồng của mình cũng tỏ ra thái độ nên trả lại. Nhưng mà bà không có biện pháp nào, không thể nào chấp nhận chuyện Lê Lạc về sau trở thành người của nhà họ Tạ được.
“ Uẩn Ninh, từ nhỏ đến lớn chị gái của con đối xử với con như vậy, con cũng biết.” Mẹ Tạ nói ra lời không muốn nói ra nhất, @MeBau*diendan@leequyddonn@”Con lựa chọn Lâm tiểu thư, cũng không suy xét cân nhắc đến chị gái của con hay sao?”
Tạ Uẩn Ninh trầm mặc.
Mẹ Tạ lấy ra thái độ cường ngạnh: “Mẹ bất kể con xử lý như thế nào, tóm lại, chỉ cần chị gái con và anh rể còn ở cùng với nhau, con cũng không thể nào cùng với Lâm tiểu thư được.”
Tạ Uẩn Ninh gật gật đầu: “Con đã biết rồi.”
Cho nên, mẹ Tạ nhìn con trai, như vậy có phải là con trai mình sẽ không đi Nước Mỹ nữa hay không?
“Mẹ. . .” Tạ Uẩn Ninh mở miệng, đồng dạng nói một câu nói mà chính bản thân mình không mong muốn nhất.
Anh nói vẻ đầy nghiêm túc. Về vấn đề của Lê Lạc cùng với nhà họ Tạ, anh không muốn giống như bùn nhão, nhưng cũng không muốn kéo dài.
“Năm mới vui vẻ.” Tạ Uẩn Ninh nói câu chúc phúc chúc mừng năm mới trước thời gian, tiến lên mạnh mẽ ôm lấy người mẹ thân yêu của mình, mở miệng nói, “Mẹ, con sẽ tận lực để sớm trở về nhà. Nếu như mẹ nguyện ý, năm sau con sẽ mang Lê Lạc về nhà ăn cơm.”
Mẹ Tạ hất mặt lên. Tạ Tĩnh Di đột nhiên từ bên trong đi ra ngoài, cầm trong tay một cái khăn quàng cổ màu đen, đưa cho em trai mình, nói: “ Uẩn Ninh, em hãy quàng chiếc khăn quàng cổ này một chút.”
Tạ Uẩn Ninh nhận lấy chiếc khăn quàng cổ: “Cảm ơn chị.”
Tạ Tĩnh Di: “Không cần phải khách khí! Thời tiết ở nước Mỹ cũng khá lạnh, em phải chú ý giữ mình cho ấm.”
Tạ Uẩn Ninh gật gật đầu, lên xe.
- -
Tại Seattle, nước Mỹ! Lê Lạc đi một chuyến cuối cùng tới căn cứ thí nghiệm SSR. Khi lái xe trở về, cô mua một ly cà phê nóng, đội mũ, quàng khăn quàng cổ ngồi ở trên ghế băng ở quảng trường Tiên Phong của Seattle. Cô thở ra một luồng hơi nước trắng xóa, cởi bỏ đôi bao tay da, để lòng bàn tay trực tiếp tiếp xúc với chiếc cốc giấy đựng cà phê, cảm thụ được hơi nóng của cà phê truyền lại, suy nghĩ.
Các tòa nhà xung quanh Quảng trường Tiên phong ở Seattle hầu hết được xây dựng bằng gạch đỏ cũ kỹ. Có nhiều cột Đồ Đằng của người Indian, những viên gạch cũ được che phủ bởi nhiều cành và dây leo già rậm rạp, quấn quít chặt chẽ với nhau, như đang đồng hành cùng những tòa nhà cổ kính đã trải qua thật nhiều năm tháng này
Ở phía trước nơi cô ngồi, có một số chim bồ câu màu trắng. Chúng cốc thì bay lên chốc chì lại hạ xuống nhảy nhót.
Lê Lạc dựa lưng vào ghế dựa. Đối với việc bác sĩ Lê rời đi, cô trừ bỏ bi thương càng nhiều hơn là sự tiếc nuối. Cô cảm động trước tình yêu của bác sĩ Lê đối với người vợ của mình. Cô cũng tiếc nuối tình cảm giữa bác sĩ Lê cùng với người vợ của mình. Đồng dạng là đang ngủ say, thế nhưng khi bác sĩ Lê đã rời đi, người vợ của ông lại vẫn chưa hề tỉnh lại.
Suốt cả cả đời, nỗ lực cả đời, chờ đợi cả đời, bác sĩ Lê lại cũng vẫn không thể chờ đợi được đến ngày nào đó người vợ của mình thức tỉnh lại.
. . .
Hai mươi lăm năm trước, cô quen biết bác sĩ Lê, đã cùng “Ngủ say” nhiều năm với người vợ xinh đẹp của bác sĩ Lê. Cô đã hỏi bác sĩ Lê: “Nếu quả có một ngày nào đó người vợ của ông có thể thành công tỉnh lại, mà ông lại đã rời đi, khi ấy bà chỉ còn lại một mình thì làm sao bây giờ?” Một người, phải cô độc đối mặt toàn bộ thế giới mới, không có người thân không có bạn bè, đến ngay cả người mình yêu cũng đã mất.
Lúc đó bác sĩ Lê đã sáu mươi tuổi rồi, tóc còn chưa bạc trắng như sau này, ông đã cười trả lời cô: “Nếu mà như vậy, bà ấy hẳn là cần phải nhớ kỹ đến ta.”
“Nếu không, để cho cháu cùng một khối với người vợ của ngài đi.” Lê Lạc nói với bác sĩ Lê. Dù sao cô cũng sống không lâu lắm.
Kết quả là cô có cơ hội tỉnh lại, nhưng người vợ của bác sĩ Lê thì vẫn chưa hề tỉnh lại. Mãi cho đến tuần trước, bác sĩ Lê cũng đồng dạng qua đời rồi. Bởi vì bác sĩ Lê đến cuối cùng đã để lại cho cômột phần quà tặng, cho nên trợ lý của bác sĩ Lê đã thông báo cho cô biết. Cho nên Lê Lạc mới biết được bác sĩ Lê đã qua đời.
Trên tay cô vẫn luôn luôn đeo chiếc đồng hồ của nữ kiểu kinh điển. Đây chính món quad tặng đầu tiên của bác sĩ Lê đã tặng cho cô. Cái đồng hồ đeo tay này đã từng là đồ vật rất thân thiết của người vợ của bác sĩ Lê. Vào lúc cô tỉnh lai bác sĩ Lê đã tặng nó cho cô. Đương nhiên là bác sĩ Lê đã gửi gắm niềm hi vọng, mong cô có thể quý trọng thời gian, hưởng thụ một cuộc sống mới.
Hưởng thụ cuộc sống mới, quý trọng thời gian. Đạo lý đơn giản này có thể nói, trên đời này có rất nhiều người vẫn không rõ. Cô tự nhận mình đã thức tỉnh, đồng dạng mọi chuyện cũng bị ràng buộc.
Về sau thì thế nào, các sĩ Lê và vợ của ông liệu còn có một ngày được sum vầy hay không? Lê Lạc không biết. Bác sĩ Lê cuối cùng đã đặt tên cho vợ mình là “Mu“. Cái tên này được dùng làm tên mới của vợ ông sau khi có một ngày bà thức dậy. Cái tên “Mu” này, có nghĩa tình yêu đều hướng về Mu sớm sớm chiều chiều. Cái tên ấy cũng là sự trở lại của toàn bộ mọi thứ, mà không cần suy nghĩ về nó. Cái tên “Mu” này là chạng vạng cũng là hoàng hôn của ban mai, giống như lụa xanh và tuyết trắng...
Lê Lạc không biết người vợ của bác sĩ Lê sẽ tỉnh lại vào lúc nào! Mười năm? Hai mươi năm? Hoặc là một trăm năm nữa? Hết thảy đều không quan trọng. Bởi vì cho dù người vợ của ông có tỉnh lại vào lúc nào, thì người vợ của bác sĩ Lê đều sẽ không thể nhớ được mình đã từng có một người đàn ông đã vì bà mà tiêu hao hết cả cuộc đời! Cũng giống như bác sĩ Lê gieo trồng cây hoa hướng dương kia vậy. Hoa nở xán lạn, nhưng đến cuối cùng cũng không thể nào chờ được nữ chủ nhân của chúng nó.
Trong túi, chuông điện thoại di động vang lên.
Lê Lạc đón nghe cuộc điện thoại. Giọng nói thanh nhã của Tạ Uẩn Ninh từ trong ống nghe của điện thoại di động truyền đến: “Lê Lạc, tôi đã đến rồi, em đang ở chỗ nào?”&