Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 140: Chương 140: Chương 88




Tạ Uẩn Ninh nở nụ cười: “Hẳn là đều như vậy đi.”

Hẳn là hai lần sao? Bất kể thế nào, cô đã vui vẻ lên trời rồi! Lê Lạc hoàn toàn đã quên mất thân phận của bản thân mình chính là một bà dì kỳ quái. Cô đắc ý vênh váo tiếp tục truy vấn: “Còn gì nữa không?”

Tạ Uẩn Ninh: “... Không có.”

Nha nha, Lê Lạc vẫn cứ một vẻ mặt xán lạn, mở miệng nói yêu cầu: “Ninh Ninh, em rất yêu thích những lời thày nói khen em như vậy... Về sau này, thày cần phải khen ngợi em nhiều hơn nữa nhé!”

Vốn tưởng rằng, trong bầu không khí tuyệt vời như thế, Tạ Uẩn Ninh nhất định sẽ thật sảng khoái mà đáp ứng cô. Kết quả Tạ Uẩn Ninh lại chỉ liếc mắt một cái nhìn sang Lê Lạc, nói lời cự tuyệt: “Không được, cần phải xem về sau này biểu hiện của em như thế nào đã.”

Lê Lạc QAQ: Cho nên cô ở nơi này cùng với Tạ Uẩn Ninh, còn là một cách để anh quan sát cô đây mà!

Bởi vì bất động sản và xe cộ đáng giá nhất của Lâm Hi Âm và Phương Tử Văn đều lấy danh nghĩa của công ty, cho nên lần này sau khi thanh toán phá sản xong, Lâm Hi Âm cùng Phương Tử Văn cơ bản chỉ còn hai bàn tay trắng.

Trừ bỏ Lâm Hi Âm trước mắt còn nắm giữ hai mươi phần trăm cổ phần công ty Lâm thị. Nhưng mà đã không có người nào mua cổ phần công ty Lâm thị mà Lâm Hi Âm nắm giữ nữa. Tập đoàn AC đã lấy danh nghĩa của một bên thứ ba để theo đuổi và truy trách nhiệm về cổ phần công ty, mà Lâm Hi Âm đã đoạt được bằng phương thức phi pháp, căn bản không có người nào dám đón.

Thời điểm khi về nước Lê Lạc, đã nghĩ tới, hai mươi lăm năm qua, nếu như Lâm Hi Âm có thể kinh doanh Lâm thị thật tốt, cô còn có thể bội phục Lâm Hi Âm đã có vài phần năng lực chân chính, không đến mức hoàn toàn bị lợi ích hun tâm.

Là trưởng nữ của nhà họ Lâm, là Phó Tổng giám đốc của Lâm thị, hai thân phận, làm sao có thể chỉ cần chỗ ưu việt, còn chỗ hư hỏng đều đùn đẩy sang cho người khác. Như vậy dùng lời nói của Tạ Uẩn Ninh mà nói, đó chính là “Ngu xuẩn tự cho mình là đúng, để cho lợi ích hun tâm đến mất hết ý định tốt đẹp ban đầu.”

Lê Lạc ăn xong bữa sáng tình yêu của Ninh Ninh, nhận được điện thoại của Luật sư Trịnh gọi tới. Lâm Hi Âm đưa ra lời thỉnh cầu hòa giải. Bất kể là triệt để đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm, hay là trả lại những phần cổ phần công ty Lâm thị còn dư lại, chấp nhận tất cả những điều khoản của bản hiệp nghị, chỉ hy vọng Lê Lạc đừng truy đuổi trách nhiệm đối với Lâm Giai Khởi.

Lê Lạc cúp điện thoại di động, ngả thân mình tựa vào lên lưng ghế dựa. Không biết hiệu quả này là do ngày đó Luật sư Trịnh đã nói chuyện đối với Lâm Hi Âm, hay là vì gần đây Phương Tâm đã bị phá sản, mà làm ảnh hưởng tới ý chí chiến đấu của Lâm Hi Âm.

Cẩn thận ngẫm lại, làm một người mẹ, chúng quy vẫn cứ phải lo lắng cho đứa con của mình một chút. Bất kể là nhất ở vào thời điểm vô lực nhất, hay là ở một khắc cuối cùng... Lê Lạc bỗng nhiên có chút nhớ nhung đến lời nói cuối cùng của ba mẹ đã lưu cho Lâm Hi Âm. Nhưng mà Lâm Hi Âm lại không muốn nói ra, bởi vì nói ra thì có thể làm được cái gì đây!

Chỉ tiếc, bọn họ đã không được như ý nguyện rồi.

Lê Lạc gặp mặt Lâm Hi Âm ở tại phòng hội nghị của tòa nhà Lâm thị Nhật Hóa. Tất cả những người từ Phó quản lý của Lâm Thị, cho đến công nhân viên đều tham gia hội nghị. Lê Lạc dưới sự dẫn dắt của chú Đinh, lên ngồi ở vị trí dẫn đầu phía đằng trước.

Ngổi ở phía đối diện, Lâm Hi Âm mặc một bộ com lê màu trắng may rất khéo léo. Khuôn mặt tiều tụy của bà ta được trang điểm tô vẽ tinh xảo xinh đẹp. Cho dù gương mặt phải trang điểm, tóm lại cũng chỉ có thể có tác dụng tạo được sự che lấp. Cách chiếc bàn hội nghị thật dài, vẫn như trước, nhìn đến Lâm Hi Âm vẫn nhận ra được sự lười nhác cẩu thả lẫn vẻ tái nhợt không sao che giấu được.

Luật sư Trịnh đều đã đưa cho Lê Lạc và Lâm Hi Âm hai phần văn kiện. Một phần là hiệp nghị trả lại cổ phần công ty. Một phần là hiệp nghị Lâm Hi Âm đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm. Từ đây, Lâm Hi Âm và nhà họ Lâm cũng Lâm thị, sẽ không còn quan hệ gì nữa.

Lâm Hi Âm cầm lấy cây bút bút, bàn tay vô lực nhất thời không vặn được cái nắp bút ra, xem một hàng chữ trên bản hiệp nghị: “Thỏa thuận chấm dứt hợp đồng sẽ có hiệu lực kể từ ngày hai bên ký kết. Các quyền và nghĩa vụ, mối quan hệ tiếp xúc giữa Tưởng nữ sĩ và Lâm thị theo đó cũng được giải trừ...”

Tưởng nữ sĩ là ai vậy? A, hóa ra Lâm Hi Âm thật sự không phải là người họ Lâm! Hiện tại ngay đến cả tư cách được mang họ Lâm cũng không có nữa rồi. Trong đầu óc của Lâm Hi Âm đột nhiên nhớ tới hồi bản thân mình còn nhỏ, mẹ đã dịu dàng đỡ cô bé Lâm Hi Âm bị té ngã trên đất dậy, ánh mắt của mẹ nhìn chính là thân thiết như vậy... Nếu mẹ còn sống, mẹ nhất định sẽ không đồng ý để cho Lâm Thanh Gia tự mình giải trừ hoàn toàn quan hệ giữa Lâm Hi Âm bà với nhà họ Lâm.

Nhưng mà, vì sao mẹ lại phải rời đi? Lâm Hi Âm chống tay lên cái trán. Bởi vì bà ta đã lựa chọn buông tay, cũng giống như đến hôm nay vậy, bà ta tự mình ký hiệp nghị bỏ qua việc giải phẫu cứu chữa cho mẹ. Bà ta đã tranh giành việc ký tên trên bản thỏa thuận từ chối giải phẫu cứu chữa cho mẹ, trước khi Thanh Gia trở về, cho nên mới tạo ra sự lựa chọn gian nan này. Ba mẹ gặp chuyện không may, Lâm Hi Âm cỡ nào sợ hãi, sợ hãi thân phận mình là con nuôi sẽ bị phơi bày ra, sợ hãi sẽ bị người khác biết bà ta đã bán đứng Lâm thị. Điều đáng sợ hơn nữa là, nếu như mẹ tỉnh lại sẽ trách móc rằng, ba ba đã vì người con gái nuôi Lâm Hi Âm kia, nên mới phải rời đi… Lâm Hi Âm thật sự rất sợ hãi, không cách nào tưởng tượng được, khi mẹ tỉnh lại, lúc nhìn thấy Lâm Hi Âm thì trong ánh mắt của mẹ sẽ chứa đầy thống hận lẫn thất vọng cỡ nào.

Nhưng mà, nếu năm đó Lâm Hi Âm ký giấy giải phẫu cứu chữa cho mẹ, mẹ sẽ may mắn tỉnh lại. Mẹ vốn thiện lương như vậy, nhất định mẹ sẽ tha thứ cho thôi. Bởi vì mẹ, đến một khắc cuối cùng, mẹ vẫn còn tin tưởng vào cô con gái lớn như vậy, tin tưởng rằng con gái lớn sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Gia.

...

Lâm Hi Âm chậm chạp chưa muốn ký tên. Lê Lạc cũng giống như vậy, cô cảm thấy cái bút máy đang nắm trong tay có chút nặng trĩu. Phần điều khoản song phương tự nguyện giải trừ quan hệ hiệp nghị này, Lê Lạc ký tên thay cho cha mẹ, nhưng lại không biết chân chính tâm nguyện của cha mẹ mình sẽ như thế nào.

Chính là vì tâm nguyện của cha mẹ, nên cho tới bây giờ đều không có ước nguyện được đền bù. Vậy thì đoạn nghiệt duyên này cũng chân chính nên cắt rơi xuống thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.