Lâm Hi Âm chậm chạp chưa muốn ký tên. Lê Lạc cũng giống như vậy, cô cảm thấy cái bút máy đang nắm trong tay có chút nặng trĩu. Phần điều khoản song phương tự nguyện giải trừ quan hệ hiệp nghị này, Lê Lạc ký tên thay cho cha mẹ, nhưng lại không biết chân chính tâm nguyện của cha mẹ mình sẽ như thế nào.
Chính là vì tâm nguyện của cha mẹ, nên cho tới bây giờ đều không có ước nguyện được đền bù. Vậy thì đoạn nghiệt duyên này cũng chân chính nên cắt rơi xuống thôi.
“Soạt soạt” hai lần, Lê Lạc gọn gàng ký xuống bản hiệp nghị. Nét chữ cứng cáp, lòng bàn tay đang nắm chặt bút máy hơi hơi nới lỏng ra, nặng nề buông chiếc bút xuống.
Giờ khắc này, Lê Lạc mới chính thức có một loại thoải mái buông lỏng. Người nào cũng biết, có buông bỏ được chấp niệm thì mới được thoải mái. Chỉ là chân chính không biết đến ngày nào đó mới buông bỏ được! Ai biết ngày nào đó kia lại là có một ngày.
Đối diện, Lâm Hi Âm cũng ký tên xuống bản hiệp nghị, điểm chỉ dấu tay. Đến cuối cùng, bà ta vẫn còn dùng cái tên Lâm Hi Âm để ký tên, kết thúc hết thảy. Người đại diện cho bên thứ ba, cũng là Luật sư Trịnh, người năm đó đã phụ trách giải quyết việc di sản của nhà họ Lâm ký tên. Sau khi xác nhận là không ký tên lầm chỗ, ông ta lại ký tên.
Sau đó là hiệp nghị trả lại cổ phần công ty. Lớn lớn nhỏ nhỏ tổng cộng có đến vài phần. Lê Lạc và Lâm Hi Âm đều nhất nhất ký tên. Lâm Hi Âm còn thay con gái Lâm Giai Khởi ký xuống bản hiệp nghị. Hôm nay Lâm Giai Khởi không tới được. Việc Công ty Xuất nhập khẩu Phương Tâm bị phá sản, thực sự là một đả kích rất lớn đối với Lâm Giai Khởi. Cho nên Lâm Giai Khởi căn bản không muốn bước ra khỏi cửa nữa.
“Tôi đều đã ký xong rồi! Xin hỏi còn có việc gì nữa hay không vậy?” Lâm Hi Âm đặt câu hỏi với Lê Lạc, cuối cùng gọi Lê Lạc một tiếng, “Tổng giám đốc Lâm.”
Cổ phần công ty Lâm thị đã được trả lại, Lâm Hi Âm lập tức nhắc nhở về sau này trách nhiệm cùng nghĩa vụ của bà ta đối với công ty cũng đã được kết thúc. Đối với chuyện này Lê Lạc từ chối cho ý kiến. Người sống, trừ bỏ hưởng thụ đương nhiên còn phải trả giá. Quân tử mưu lợi cũng không thể quên điểm mấu chốt này. Không có lời dư thừa nào để nói, Lê Lạc nhấp nhấp môi dưới nói với Lâm Hi Âm, lời ít mà ý nhiều: “Được rồi, cám ơn Phương phu nhân đã phối hợp.”
Nguyên bản, Lê Lạc vẫn rất muốn hỏi Lâm Hi Âm một chút về cuộc điện thoại cuối cùng kia. Sau khi suy nghĩ cẩn thận sự tình, Lê Lạc cảm thấy chân tướng đã mất đi ý nghĩa rồi. Cứ như vậy đi, tất cả nghiệt duyên đều được giải trừ theo hiệu lực của bản hiệp nghị kia, triệt triệt để để được xóa bỏ.
Hiệp nghị ký kết kết thúc, Lâm Hi Âm liền rời đi. Lúc Lâm Hi Âm đứng dậy bước chân của bà ta có chút bất ổn, bị vấp chân vào chiếc ghế dựa một cái, thiếu chút nữa thì ngã. Ổn định lại thân mình, Lâm Hi Âm tiếp tục đi ra ngoài. Lúc này đây, bà ta không quay đầu lại nữa.
Công nhân viên đến tham gia hội nghị Lâm thị và cả chú Đinh cũng đều đã rời khỏi phòng họp. Lê Lạc một mình ở lại trong phòng họp tiếp tục ngây ngốc một lúc. Nơi làm việc của các bộ phận trong Lâm thị được thiết lập ở trong khu công xưởng. Đây là một tòa nhà độc lập có năm tầng lầu. Phòng ốc đã nhiều năm nay không được trang hoàng, sửa sang. Cửa sổ, bàn ghế cũng đã thật cũ kỹ. Chờ đến sau này khi tài chính đã ổn định, thì cũng đến thời điểm tu sửa chỉnh trang lại rồi.
Thu hồi lại một phần lưu niệm cuối cùng, Lê Lạc nghiêng đầu nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài ánh mặt trời sáng tỏ, ánh sáng trong veo xuyên thấu qua màn sương sớm, xuyên qua các khe hở trên ngọn cây, nở rộ đến chói mắt. Cây cối xanh tươi, dự báo trước một mùa xuân với tiết trời ấm áp, để vạn vật hoa lá hồi phục lại sự sống đã sắp đến.
Newborn (sơ sinh – tiếng Anh trong nguyên văn)! Đột nhiên Lê Lạc nghĩ đến cái tên mà Tạ Uẩn Ninh đã từng dùng. Ngẫm lại cũng thật là vừa khéo. New born đối lập với Revive (hồi sinh – tiếng Anh trong nguyên văn) của cô. Hai người, quả thực là một đôi trời sinh.
Không nghĩ tới, tài chính lại đã tới nhanh như vậy. Trùng tu, chỉnh trang lại Lâm thị Nhật Hóa, cần đến một món tiền rất lớn. Lê Lạc vốn dĩ muốn liên lạc với Ben son, giúp cô liên hệ với vài người đầu tư. Benson nhân mạch phong phú, cộng thêm lòng tin tuyệt đối của cô đối với sản phẩm mới của Lâm thị, sau khi tiếp tục được mở mang. Lê Lạc không lo lắng chút nào việc không có tài chính rót vào Lâm thị.
Buổi chiều, Lê Lạc ngồi ở trong văn phòng, thấy người đầu tư đầu tiên bước vào. Đó là, một người đàn ông rất tuấn tú rất khôi ngô.
“Xin chào Tổng giám đốc Lâm!” Tạ Uẩn Ninh đưa bàn tay phải về hướng Lê Lạc, ngón tay lịch sự tao nhã sạch sẽ, khí độ lỗi lạc, khuôn mặt anh tuấn. Ánh mắt phán đoán đầu tiên, người đầu tư trước mắt cô thực sự phi thường tin cậy.
Lê Lạc cười hắc hắc đưa tay mình ra, bắt tay: “Tạ công tử, xin mời ngồi.”
“Ngài có muốn uống chút gì không, tôi sẽ tự mình làm đồ uống để phục vụ ngài.”
“Sau khi kết thúc, tôi tiếp tục mời ngài ăn cơm, tự mình làm các món ăn kia....”
“...”
Lê Lạc một câu lại một câu, nhiệt tình chiêu đãi vị đầu tư họ Tạ kia. Bạn trai lại trở thành người đầu tư lớn của mình như vậy, Lê Lạc đã phải chịu sự áp lực không phải không lớn. Nhưng mà cô tìm Benson để lôi kéo người đầu tư, chính là Tạ Uẩn Ninh đã nói với cô, không thể để cho nước phù sa chảy ra ruộng của người ngoài.
Tạ Uẩn Ninh bây giờ đầu tư vào Lâm thị là dưới danh nghĩa cá nhân, không hề có bất cứ mối quan hệ nào đối với tập đoàn AC. Thời điểm Lê Lạc nhìn thấy khoản tiền được đầu tư vào cho Lâm thị kia, thì cô cảm thấy có chút khiếp sợ. Tạ Uẩn Ninh thấy được biểu lộ kinh ngạc của cô, liền nói cho Lê Lạc biết: “Không có gì phải ngạc nhiên, bởi vì đây là tất cả tiền mà tôi có.”
“Vậy sau này...” Đến cùng là ai nuôi ai đây nhỉ?
Ánh mắt của Tạ Uẩn Ninh sáng quắc: “Em nuôi tôi.”
“... Hả? Được thôi!” Lê Lạc sảng khoái đồng ý. Cho nên, sau này Tạ Uẩn Ninh sẽ là chủ nợ lớn nhất của cô rồi hả?
Trừ những chuyện này ra, Tạ Uẩn Ninh còn mang đến một phần hợp đồng khác. Đó là Hợp đồng chuyển nhượng nắm giữ bốn mươi chín phần trăm cổ phần công ty của tập đoàn AC. Tạ Uẩn Ninh cùng cha mẹ anh đã mua lại phần cổ phần công ty này từ tập đoàn AC, bao gồm cả nhãn hiệu Hoa Nhan của Lâm thị, chuyển đủ số đến trong tay cho người trước mắt.
“Đây chính là sính lễ.” Tạ Uẩn Ninh nói.