Địa điểm:
Khu biệt thự cổ số 23 phố Angel
Giếng cổ bí ẩn
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Gió rít từng hồi, bốn phía lặng ngắt như tờ…
Tôi chẳng bao giờ dám xem phim ma.
Thế… thế mà đêm hôm phải mò đến khu biệt thự cổ số 23 phố Angel
Oái! Ma!
Má ơi… Thánh Allah… Chúa Jesus… Phật tổ ơi…
Mau đến cứu con!
ONE
Màn đêm bao phủ khắp phố Angel. Giờ tự học buổi tối của trường Minh Đức và Sùng Dương đã kết thúc từ lâu. Cả con phố yên lặng đến đáng sợ, không còn rộn rã, ồn ào như ban ngày. Ngôi biệt thự cổ số 23 phố Angel vẫn đóng chặt cửa chính, tựa hồ đang chìm trong giấc ngủ say. Bao quanh cả khu nhà cổ là những cây hòe đứng sừng sững như lính gác cổng.
“Ở đây tối quá! Tôi chẳng nhìn thấy gì hết! Tụi mình đang ở đâu thế?”
“Hiểu Ảnh, đứng im giùm đi! Bà đừng có chạy linh tinh!”
“Tô Cơ, sao hôm nay bà dữ thế!”
“Được rồi, được rồi, đừng làm ồn nữa!” Tôi sợ sệt dựa vào chiếc tường bao quanh khu biệt thự số 23, ngó đông ngó tây.
Hu hu hu hu… Tại sao tôi lại phải đến đây chứ? Khu biệt thự số 23 này là nơi thần bí và cũng là nơi khủng bố nhất trần đời!
Mọi khi ngay cả phim ma tôi cũng chẳng dám xem, thế mà hôm nay lại đến nơi khỉ ho cò gáy này… Vả lại ngộ nhỡ nhà trường phát hiện, tôi bị đuổi học là cái chắc. Chỉ vì cái thẻ PK màu đen “chít” tiệt đó mà tôi phải đến nơi này!
Tôi bắt đầu nhớ lại buổi chiều hôm qua:
“Các cô dám nhận thẻ PK màu đen xem ra cũng to gan lớn mật lắm” Lăng Thần Huyền nhìn thẻ PK Hiểu Ảnh cầm, mặt tối sầm lại.
“Còn… còn phải nói! Hừ!” Tô Cơ giật mình trước hành động của Hiểu Ảnh nhưng vẫn cố ra vẻ ta đây.
“Tốt lắm, nếu thế thì…” Tên Kim Nguyệt Dạ nãy giờ im như thóc bỗng cười ma mãnh, tôi lạnh sống lưng, “cuộc thi đấu của chúng ta sẽ là ban đêm đi vào khu biệt thự cổ số 23 phố Angel!”
“Ban… ban đêm?” Tim tôi như nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Tất cả mọi người có mặt ở đây bàn tán ầm ĩ.
“Đúng vậy! Nghe đồn số 23 phố Angel có một cái giếng cổ rất bí ẩn. Tối ngày mai chúng ta cùng xuất phát, ai là người phát hiện ra cái giếng cổ đó và đem được bằng chứng về coi như thắng!”
“…Được! Có trời đất chứng giám, tất cả mọi người ở đây đều làm chứng, chúng tôi xin thề rằng cuộc thi đấu này cả hai bên sẽ cạnh tranh công bằng, gắng hết sức mình. Vậy cuộc thi lần này cứ quyết định thế nhé!”
Híc!
Một cơn gió lạnh khẽ lướt qua gáy khiến tôi rụt cổ lại như con rùa, nếu như không phải cố gắng cầm cự thì có lẽ tôi đã lăn quay ra đất rồi. Xét cho cùng thì Tô Hựu Tuệ này là người hoàn mĩ, chỉ mỗi tội nhát gan.
“Hựu Tuệ, bà có biết cái giếng cổ đó ở đâu không?”
“Tôi… tôi làm sao biết được… chứ!” Trời đất, lưỡi tôi líu cả lại.
“Làm thế nào bây giờ? Nếu mấy tên đó mà tìm thấy trước thì tụi mình thua đẹp!” Tô Cơ lo sốt vó.
“Hị hị! Chơi trốn tìm! Chơi trốn tìm! Mau xuất phát thôi!”
“Đành thế vậy…” Tô Cơ thở dài chán nản.
Khó khăn lắm chúng tôi mới chui được vào trong nhờ một cái lỗ hổng trên tường. Mèn ơi! Khu vườn vừa rộng vừa tối đen như mực. Nó còn rộng hơn nhiều so với tôi tưởng tượng, khắp nơi cỏ dại mọc um tùm, chẳng có đèn đóm gì cả, tối như hũ nút…
Chúng tôi dựa vào cảm giác loay hoay chạy đi chạy lại một lúc lâu trong hoa viên rộng thênh thang của khu nhà cổ. Đừng nói đến cái giếng, ngay cả lối vào khu nhà cổ cũng chẳng tìm thấy đâu.
Khắp nơi đen ngòm, chỉ nghe tthấy âm thanh “kréc kréc!” giống như tiếng dế kêu…
“Hựu… Hựu Tuệ! Bà có thấy hình như tụi mình đi đi lại lại nãy giờ nhưng vẫn quay lại chỗ cũ không?” Tô Cơ đi phía trước, giọng nói run rẩy.
“Thế… thế hả? Hình như đúng đấy…” Tôi run lập cập, gió cứ rít bên tai từng hồi, khắp người lạnh toát. Tôi chợt nhớ đến hàng loạt tin đồn về khu biệt thự cổ số 23 phố Angel.
“Hay là có hồn ma thật?” Hiểu Ảnh mắt sáng như sao.
“Bà im ngay, Hiểu Ảnh!” Tôi và Tô Cơ sợ hãi gắt lên.
Tay tôi bắt đầu lạnh như nước đá, chân run như cầy sấy. Còn Tô Cơ thì bắt đầu thở dốc, xem ra nhỏ ta cũng sợ chẳng kém tôi!
“Nhưng mà ai cũng bảo ở đây có nhiều oan hồn lắm. Mà hôm nay lại là ngày Hallowen!”
“Ha… Hallowen? Hôm nay là… ngày… Hallowen?” Chân tôi mềm nhũn.
“Ừ! Tối nay ma cà rồng với người sói đều xuất hiện đấy! He he…” Hiểu Ảnh mặt mày hớn hở, nhỏ ta làm như đi thăm vườn thú không bằng.
“Hiểu Ảnh! Bà ngậm cái miệng lại cho tôi! Bà mà còn nói nữa thì tụi… tụi mình chắc chẳng trụ nổi đến lúc tìm ra cái giếng cổ!” Tô Cơ run rẩy, giọng nói giống như van nài. “Híc, trời ơi! Sớm biết thế này thì đã mang theo tỏi với cây thánh giá rồi!”
“Ừm, thế thôi vậy!” Hiểu Ảnh im phăng phắc đi theo phía sau.
Nơi này giống như nghĩa địa vậy, nghe thấy rõ mồn một “xoạt xoạt!” tiếng chân dẫm lên cỏ. Có cảm giác tất cả mọi người trên thế gian này đều biến mất, chỉ còn lại ba chúng tôi.
Tôi thấp tha thấp thỏm, cảm thấy đằng sau có cái gì đó nhẹ như gió đang đi theo chúng tôi. Nhưng lúc tôi quay đầu lại thì chẳng thấy gì ngoài màn đêm tối mò.
“Hựu… Hựu Tuệ…” Tô Cơ bỗng dừng lại, người cứng đờ như khúc gỗ nhìn về phía trước.
“Chuyện… chuyện gì vậy?” Thấy nhỏ ta vậy, cả người tôi cũng run lẩy bẩy.
“Bà… bà nhìn xem… kia là… là… là… cái gì?”
Tôi nhìn về phía Tô Cơ chỉ…
“Đó… đó… là… là… cái gì? Sao… sao lại có đốm sáng thế?
Tôi sợ đến tái mặt nhìn thấy đốm sáng màu đỏ lúc ẩn lúc hiện! Chân tôi mềm oặt, suýt ngã lăn queo ra đất.
Tô Cơ và Hiểu Ảnh sợ đến mức cứ túm chặt lấy tay tôi quyết không buông.
“Hay là… ma trơi?” Tô Cơ mếu máo.
“Mau chạy thôi!” Giọng Hiểu Ảnh cũng run run.
“Chạy… chạy! Mau chạy!” Tôi bỗng hoàn hồn, la toáng lên với Hiểu Ảnh và Tô Cơ.
“Áhhhh…”
Tôi vừa dứt câu, Tô Cơ và Hiểu Ảnh thét lên như lợn bị thọc tiết rồi quay đầu chạy thẳng cẳng.
“Đợi tôi với!”
Tôi xiêu xiêu vẹo vẹo chạy theo họ nhưng hai chân cứ mềm nhũn ra, không chạy nhanh được. Thoắt một cái không thấy hai bà bạn chí cốt đâu.
Làm sao giờ? Làm sao giờ?
Tôi sợ đến vỡ tim!
Quay đầu nhìn! Thánh thần ơi, cái đốm màu đỏ ấy nãy giờ cứ theo sát tôi.
Chạy! Mau chạy thôi! Cứu tôi với! Có ai cứu tôi! Papa ơi! Mama ơi!
Tôi cắm đầu cắm cổ chạy như bay về đường cũ, mặt xanh như mông nhái. Nhưng không hiểu sao chạy một lúc lâu rồi mà vẫn không về đến cái tường bao quanh.
“Tô Cơ! Hiểu Ảnh!”
Trong bóng tối, tôi tuyệt vọng gào thét. Do sợ quá nên giọng cứ như bị mắc nghẹn ở cổ.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy một bàn tay thò ra từ phía sau cây hòe. Bàn tay đó tóm chặt lấy tôi! Tim tôi như ngừng đập, đầu óc rỗng tuếch.
Cánh tay đó kéo mạnh tôi về phía sau cây hòe. Tôi thấy trước mắt tôi sầm lại, chẳng còn biết gì nữa.
TWO
“Hựu Tuệ! Tô Hựu Tuệ!”
Ủa? Tôi đang nằm mơ sao? Là ai gọi tôi? Giọng nói này nghe quen quá…
Tôi từ từ mở mắt ra.
“Tỉnh rồi à?”
Hơ! Đây là đâu? Tại sao tôi lại tựa lưng vào gốc cây hòe?
Là Lý Triết Vũ! Mắt tôi đã thích nghi với bóng tối, sau đó không biết có một tia sáng từ đâu đến, tôi có thể nhìn thấy rõ phía trước là một khuôn mặt trắng hồng, đôi môi đẹp như cánh hoa…
Nụ hôn đầu của tôi là với đôi môi đó…
“Cô không sao chứ?”
“Hả? Không sao…” Tô Hựu Tuệ! Sao mày lại nhìn chằm chằm môi người ta như con ngố thế? Trời ơi! Mất mặt quá!
“Khó chịu à? Sao mặt lại đỏ thế kia?”
“Không… không! Sao cậu lại ở đây? Mà đây là đâu?”
“Đây là số 23 phố Angel… Cô không sao thật chứ?”
“Chỉ mong là đang nằm mơ, ai ngờ đây lại là sự thật!” Mặt mày tôi méo xẹo.
“Sao cô lại ở đây một mình?” Lý Triết Vũ mỉm cười nhìn tôi.
“Tôi… tôi cũng không biết nữa! À… ban nãy tụi tôi nhìn thấy đốm sáng màu đỏ trông kinh lắm, nó cứ nhấp nha nhấp nháy, rồi chẳng thấy hai đứa bạn đâu nữa! Sau đó có một bàn tay ma… ghê quá!”
Nhớ lại những gì đã trải qua, người tôi lại run lên như bị trúng gió.
“Tay của tôi giống tay ma lắm à?” Lý Triết Vũ ngao ngán nhìn tôi, rồi làm một hành động khiến tôi không tin nổi.
Cậu… cậu ta dùng hai bàn tay vừa đẹp vừa lạnh như băng túm chặt lấy vai tôi. Tôi bỗng quên cả sợ hãi, run rẩy, thậm chí cả thở, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp.
“Là… là tay cậu thật à?”
“…” Bốn bề yên ắng, cậu ấy dường như muốn chứng minh cái gì đó bằng hành động. Dù là ở số 23 phố Angel ma quỷ này tôi cũng mong thời gian hãy ngừng trôi.
“Đi thôi…”
“Hả? Đi đâu!”
“Đi tìm giếng cổ, tôi nghĩ chắc họ đã chạy về phía đó!”
“Ồ! Đúng đó! Tôi cũng đang định đi tìm giếng cổ, vậy chúng ta cùng đường rồi! Ha ha ha ha…”
“Cùng đường? Cũng tốt, cho cô đi tàu bay giấy lượn theo tôi nhé!” Lý Triết Vũ đang đi phía trước bỗng quay lại mỉm cười. Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt đẹp như điêu khắc đó như phát ra tia sáng ấm áp, hiền hoà.
Tôi thấy tim mình thắt lại. Tôi chưa nhìn thấy Lý Triết Vũ như thế bao giờ, vừa tinh nghịch lại đáng yêu…
“Đi nào!”
“Nhưng… nhưng… cậu biết giếng cổ đó ở đâu à?”
“Không biết!”
“Không biết?”
…
Có Lý Triết Vũ đi cùng, tôi thấy mình can đảm hẳn lên. Khu biệt thự số 23 này có gì đáng sợ đâu, chẳng qua là trời tối với lại nơi này lại rộng…
“Áhhhhh…”
Tiếng kêu thảm thiết quá! Mà lại là giọng con trai!
“Oái! Má ơi!” Tôi bất chấp tất cả, gạt tay Lý Triết Vũ ra, co giò chạy, nhưng chưa kịp “phanh” lại thì đâm đầu luôn vào gốc cây hoè phía trước.
Ui da… đau quá…
“Không sao chứ?” Bên tai tôi vang lên giọng nói trầm ngầm của Lý Triết Vũ. Tôi đúng là đồ nhát gan, chưa gì đã sợ mất mặt…
“Tôi… ha ha… Đi xem xảy ra chuyện gì đi…” Tôi ngã bịch trên đất, cố nén cơn đau ê ẩm trên đầu.
“Tiếng kêu từ phía bên kia!” Nhìn thấy Lý Triết Vũ đang cố nhịn cười, tôi chỉ muốn đào cái hố nhảy xuống.
“Cứu tôi với! Má ơi!”
Giọng nói này là… là của Lăng Thần Huyền! Hơ hơ hơ hơ… thằng cha đó cũng có ngày hôm nay! Đúng là bị quả báo mà!
“Chúng ta qua đó mau!” Lý Triết Vũ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tên đó, mặt bắt đầu nghiêm nghị trở lại.
…
Tiếng kêu của Lăng Thần Huyền mỗi lúc một gần, chúng tôi rảo bước thật nhanh.
“Xin… xin ngài ma! Xin ngài ma tha cho con…”
“Khà khà khà khà…”
Tiếng cười này sao nghe giống của Hiểu Ảnh thế nhỉ? Tôi không chắc lắm, thằng cha Lăng Thần Huyền đó lẽ nào làm gì Hiểu Ảnh sao?
Nhưng cảnh tượng trước mắt…
Lăng Thần Huyền sợ, người co rúm ró dưới dưới gốc cây, ôm đầu run như cầy sấy, miệng cứ lảm nhảm cái gì ấy…
Còn phía sau tên đó… Ối! Tôi ôm chằm lấy Lý Triết Vũ.
“Ma nữ… treo cổ!”
“Hơ hơ hơ hơ…” Con ma nữ treo cổ đó cười khanh khách. Đừng có đến đây, đừng có mà đến gần tôi!
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Là tôi mà…”
Dù Hiểu Ảnh có đứng ngay đàng sau tôi lúc này tôi cũng chẳng dám quay lại. Xin lỗi Hiểu Ảnh, tôi quá nhát, không đủ sức cứu bà!
“Hựu Tuệ, tôi đóng giả ma nữ treo cổ có giống không? Bà xem nè…”
Cái gì? Cái gì? Hiểu Ảnh đóng giả ma nữ treo cổ?
Tôi chầm chậm quay đầu lại. Đúng là Hiểu Ảnh thật. Nhỏ ta để tóc tai xõa xượi, không biết kiếm đâu cái dây thừng đỏ choét buộc vô cổ, miệng ngậm một chiếc lưỡi giả dài thè lè đến tận ngực…
“Hơ hơ, hay lắm phải không? Hựu Tuệ, đây là lần đầu tiên tôi đóng ma nữ đó! Có ngầu giống ma trên phim không?”
“Khâu Hiểu Ảnh!” Tôi chỉ muốn cắn cho nhỏ ta một phát chết tươi, đã đi ngược kế hoạch lại còn huênh hoang.
Nhưng tôi lại nhìn thấy tên Lăng Thần Huyền ngồi sụp xuống đất, run cầm cập, đến bây giờ mắt vẫn nhắm tịt… Không ngờ tên khỉ đột này bình thường ra vẻ ta đây, coi trời bằng vung thế mà gan bé như con muỗi!
“Tha cho con! Ngài ma tha cho con…”
“Tiểu Huyền Huyền! Là mình mà! Không vui à?”
“Không, không…”
“Là tôi, Vũ đây!”
“Vũ?”
“Ừ…”
“Vũ! Cứu tôi với!” Đàn ông con trai lớn tướng rồi mà nhát chẳng kém tôi, hắn ôm chầm lấy Lý Triết Vũ như kiểu ôm phao cứu hộ.
“Huyền, bình tĩnh nào!”
Không hiểu sao nhìn thấy Lý Triết Vũ đối với Lăng Thần Huyền tốt như thế, tôi lại có cảm giác hụt hẫng. Có lẽ đối với ai cậu ấy cũng dịu dàng như vậy.
“Xin lỗi Tiểu Huyền Huyền mà! Mình định chọc cậu cho vui thôi! Đừng sợ… lần sau mình sẽ đóng giả cái gì đó đỡ sợ hơn vậy…”
Úi giời! Lại còn có lần sau nữa! Tôi trừng mắt nhìn, bỗng thấy tên khỉ ngốc Lăng Thần Huyền này đáng thương thật…
Từ từ đã, là ai kia…
Tôi nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ đứng ngay sau Hiểu Ảnh! Nụ cười đẹp như thiên thần, như ánh mắt lại đầy vẻ khiêu khích, không phải hắn thì còn ai vào đây?
Hắn làm gì thế? Giơ đồng hồ lên cho tôi xem giờ?
Hừ, làm như ghê gớm lắm, tôi cũng có đồng hồ, cần gì xem của hắn…
Chết! Lẽ nào hắn muốn nói sắp hết thời gian rồi? Hay là… hắn đã tìm thấy?
Dám vênh vang trước mặt ta! Kim Nguyệt Dạ, mi giỏi lắm! Lợi dụng lúc ta chưa kịp chuẩn bị đã ra tay trước, còn lâu ta mới chịu thua. Nhìn thấy tên đó quay người đi, tôi vội vã đuổi theo sau…
“Bé Hựu Tuệ này, chạy theo tôi làm gì vậy? Bộ bé yêu thầm tôi à?”
Hừ! Ngươi muốn nói gì thì nói, ta không rỗi hơi đấp chát với ngươi. Bây giờ ta phải đi theo ngươi rồi tranh tìm ra cái giếng cổ trước.
Bỗng Kim Nguyệt Dạ đột ngột dừng lại. Tôi không để ý, va cốp đầu vào lưng hắn.
“Này! Làm trò gì thế! Tự dưng lại dừng lại!”
“Cô… cô… nhìn phía trước kìa!” Kim Nguyệt Dạ mặt xanh lét, ngẩn người nhìn, tay hắn run run chỉ về phía trước.
“Chuyện gì mà lắp bắp vậy!” Tôi làu bàu, nhìn về hướng Kim Nguyệt Dạ chỉ…
Trời đất quỷ thần ơi! Lại… lại là cái ánh sáng đỏ đó!
“Oái… má… má ơi! Là… là… là… ma sao…” Tôi đứng sau Kim Nguyệt Dạ, co rúm người lại, sợ toát mồ hôi hột.
“Này! Làm gì thế! Buông tôi ra!” Kim Nguyệt Dạ cố hất tay tôi ra, nhưng tay tôi bám hắn còn chắc hơn keo.
“Có lẽ là ma thật đấy! Cô sợ à?” Tên Kim Nguyệt Dạ còn cố tình làm mặt ma hù tôi. Tên đáng chết này!
“Ư… ưm…” Tôi rùng mình, cố nuốt nước bọt, không nói nổi lên lời, chỉ đi sát phía sau Kim Nguyệt Dạ.
“Bé Hựu Tuệ này, nhát thế nên bỏ cuộc thì tốt hơn!”
“Còn lâu!”
“Mạnh mồm gớm nhỉ! Nhìn đằng sau xem…”
Nó… nó đi theo sao? Tôi sợ hết hồn, cố quay cái cổ lại nhòm…
“Áhhhh…” Tôi hét lên như còi.
“Tô Hựu Tuệ! Cô làm gì thế! Này muốn chạy thì cô chạy một mình, đừng có lôi tôi theo chứ…”
“Đốm… đốm… sáng màu đỏ đó đi theo kìa!”
“Muốn chạy thì một mình cô chạy! Có nghe không, Tô Hựu Tuệ!”
Xì, ngươi muốn “đá” ta để một mình đi đến cái giếng cổ chứ gì? Tôi chẳng thèm nghe hắn càu nhàu, tăng tốc hơn nữa, kéo cả Kim Nguyệt Dạ cùng lao băng băng về phía trước.
“Ồ, bé Hựu Tuệ! Bé chạy chẳng thua gì kiện tướng thể thao!”
“Đừng nhiều lời!”
“Bé Hựu Tuệ này, tôi kiệt sức rồi, muốn chạy thì chạy một mình đi!” Tên Kim Nguyệt Dạ khó chịu ra mặt. Có nhầm không vậy? Hắn trở nên vô dụng từ khi nào thế? Đại hội thể thao lần trước hắn oai phong lẫm liệt lắm mà!
“Không! Phải đi cùng nhau!”
“Chắc cô nghĩ là tôi biết cái giếng đó nằm ở đâu hả?”
“Chứ còn gì nữa!” Nếu không sao khi nãy ngươi lại có hành động đó? Đừng hòng qua mặt ta nhé!
“Nói dối!”
“Tôi nói thật mà! Dù thế nào thì trước tiên cô cũng phải nghỉ ngơi chút đã! Trông mặt cô bây giờ cứ như kiểu hỏi cung tội phạm ý, nhìn ghê quá!”
“Nhưng câu không được lén chạy đi đó!” Vừa rồi nhìn mặt hắn, chẳng sợ tí gì cũng đủ biết hắn đang vờ vĩnh, có cơ hội là “đá” tôi ngay!
“Được, được… tôi không chạy…”
Tôi nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, từ từ buông tay ra…
“Oái! Kim Nguyệt Dạ, đứng lại ngay!”
Tôi vừa mới buông tay ra, hắn ta đã lao như tên bắn. Tôi gắng hết sức đứng dậy, đuổi theo hắn.
“Kim Nguyệt Dạ, đồ lừa đảo!” Tôi vừa chạy vừa gào toáng lên.
“Bé Hựu Tuệ, là do bé ngốc quá… hơ hơ…”
“Cậu… cậu là đồ tráo trở! Dám nói tôi ngốc, muốn chết hả!”
“Á…” Tôi vướng chân vào hòn đá, thế là “vồ ếch” luôn.
Kim Nguyệt Dạ đã chạy mất hút. Tên đáng ghét! Hắn đối xử với tôi thế này đâu phải lần đầu, tại sao lôi cứ mắc lỡm hắn suốt nhỉ?
Tôi cố sống cố chết đứng dậy.
“Ai! Đau quá!” Tiêu rồi, mắt cá chân của tôi bị thương.
Làm thế nào đây? Tôi nhìn ngó xung quanh, bốn bề vắng ngắt! Tại sao lần nào chạm mặt tên Kim Nguyệt Dạ là y rằng tôi gặp xui xẻo nhỉ? Lần này không thể lại ngồi chờ
Lý Triết Vũ đến cứu rồi! Haiz…
Xoạt xoạt! Xoạt xoạt!
Tim tôi đập như gõ mõ, đó là tiếng giẫm chân lên cỏ. Ai vậy?
“Lý Triết Vũ, là cậu à?” Bản thân tôi cũng không hiểu sao mình lại thốt ra cái tên đó.
“Là tôi, lại làm cô thất vọng rồi!” Kim Nguyệt Dạ? Nụ cười như ác quỷ của hắn có vẻ phảng phất chút tổn thương. Lẽ nào tôi loá mắt sao?
“Chân… chân tôi bị trẹo rồi…” Tại sao tôi lại kể khổ với hắn nhỉ?
“Ồ, thế à! Tốt quá, xem ra lần này thì tụi tôi thắng chắc rồi… Hơ hơ, vậy nhé! Cô cứ ở đây nghỉ ngơi cho khoẻ! Tôi đi trước đây! Bye!” Kim Nguyệt Dạ nháy mắt, cười ma mãnh.
“Đừng!”
“Đừng? Bé Hựu Tuệ nói gì thế?” Chắc chắn lúc nãy tôi trông gà hóa cuốc rồi, thằng cha này làm gì có chuyện bị tổn thương chứ.
“Kim Nguyệt Dạ! Xin… xin cậu đừng đi!” Tôi chẳng cần giữ sĩ diện gì hết, tôi không muốn ngồi ở đây để bị ma “làm thịt”.
“Ồ, hóa ra bé Hựu Tuệ cũng biết cầu xin cơ à? Chỉ có điều tôi không muốn bị trễ giờ đâu! Thôi thì cứ để bạn ma khi nãy đến chăm sóc bé vậy!”
“Đừng… đừng mà! Kim Nguyệt Dạ! Cậu… cậu là đồ tồi! Đồ xảo trá! Đồ ngốc, có gì giỏi giang chứ?” Tôi vừa tức vừa sợ lại sốt ruột, nước mắt bỗng trào ra.
…
“Phì!” Im lặng một lúc, Kim Nguyệt Dạ bỗng nhiên bật cười.
“Cậu, cậu cười cái gì?” Tôi cố giữ thể diện, trợn mắt nhìn.
“OK.OK, đúng là hết cách với cô!” Kim Nguyệt Dạ lắc đầu, bế tôi từ đất lên.
Woa! Mùi nước hoa bạc hà thơm dìu dịu!
Ồ! Ở vị trí này có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt của Kim Nguyệt Dạ!
Thôi chết… Không phải mình hận hắn đến tận xương tuỷ sao! Thế mà lại để hắn bế.
Tim tôi sao lại đập nhanh thế này?
Thịch thịch thịch…
Kim Nguyệt Dạ bế tôi tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Vòng tay của hắn khác hẳn với Lý Triết Vũ. Vòng tay này có nhịp điệu con tim rất mạnh mẽ, lại có mùi hương bạc hà thơm mát…
“Bé Hựu Tuệ nằm trong vòng tay tôi có thấy dễ chịu không?”
“Ừ! Dễ… không, ý tôi muốn nói cậu đúng là tên lòng lang dạ sói, chỉ biết dùng vài ba trò vặt vãnh…” Tôi giả vờ đánh trống lảng. Nguy hiểm quá! Suýt nữa thì trúng kế của hắn.
“Hơ hơ hơ hơ… hơ hơ…” Cái tên đầu heo này, bộ lúc nào hắn cũng thích chơi xấu người khác sau đó tự sướng một mình hay sao? Đúng là thằng cha biến thái.
“Nhưng có lẽ đây mới là nhân tài mà trường Sùng Dương đào tạo ra, toàn là kẻ tự cao tự đại, giảo hoạt!” Còn lâu ta mới cho ngươi đắc ý nhé. Hừ!
“Thật thế à…” Hắn châm chọc tôi.
“Chứ còn gì! Nhưng cũng có người ngoại lệ” Cứ nghĩ đến những lúc tôi gặp khó khăn nhất đều có Lý Triết Vũ xuất hiện, mặt tôi lại đỏ ứng lên.
“Là Vũ sao?”
“Cái… cái gì?” Sao tự nhiên hắn lại nhắc đến Lý Triết Vũ nhỉ? Hay là…
“Nếu thế thì… bé Hựu Tuệ thân mến, người xấu xa như tôi nên tiếp tục làm người xấu mới đúng!” Kim Nguyệt Dạ nhếch miệng cười, rồi ném mạnh tôi xuống như ném túi rác đi.
“Bịch!” Tôi ngã nhào xuống đất, theo quán tính lăn mấy vòng liền. cuối cùng bị vật gì cản lại.
“Kim Nguyệt Dạ! Cậu điên à! Đau lắm đó!” Tôi xoa xoa cái mông khốn khổ của mình, tức muốn sùi bọt mép.
Kim Nguyệt Dạ nhún vai, nở nụ cười xấu xa, nhìn tôi, rồi đột nhiên khuôn mặt hắn như bị đông cứng lại… Ơ! Hình như hắn nhìn phía sau lưng tôi…
Tôi quay vội đầu lại…
“A! Giếng! Giếng!”
Dưới ánh trăng mờ ảo, tôi nhìn thấy chiếc giếng cổ mà tụi tôi tìm muốn mòn cả dép hiện nằm lù lù ngay sau lưng mình.
“Là giếng thật…”
Đúng là chẳng mất nhiều công sức tẹo nào! Ông trời vẫn còn thương Tô Huệ Tựu này lắm!
“Bạn Kim, tôi nghĩ thắng bại đã rõ!” Tôi mỉm cười đắc ý nhìn hắn. Hừ, dám ném ta hả? Đáng đời ngươi!
“Ai bảo cô là thắng bại đã rõ?”
“Có lẽ tôi phải nhắc lại cho cậu hiểu!” Tôi tuy ngồi trên đất nhưng cố cãi cho bằng được, “Tôi đứng gần cái giếng hơn cậu nên tôi thắng!”
“Chưa chắc đâu!” Kim Nguyệt Dạ cười híp mắt.
“Thế là ý gì?” Tôi tức tối nhìn hắn.
“Là tôi nhìn thấy cái giếng này trước!” Kim Nguyệt Dạ thản nhiên đáp.
“Là tôi đến chỗ cái giếng này trước! Người thắng là tôi!” Đây là vấn đề liên quan đến sự sống còn, còn lâu tôi mới chịu nhường.
“Là ai? Ai ở đó…”
Bỗng có giọng của một người đàn ông trung niên vang lên từ lùm cây phía tay phải, hình như có ánh đèn pin chiếu qua lùm cây um tùm rọi về phía chúng tôi.
Cái gì thế này?
Tôi và Kim Nguyệt Dạ kinh ngạc.
“Chắc là thầy giáo đi tuần tra…” Kim Nguyệt Dạ khẽ nói.
“Hả? Làm thế nào bây giờ?” Tôi hốt hoảng nhìn xung quanh, khắp nơi toàn bụi cỏ hoang mọc, trừ lùm cây đó ra thì chẳng có chỗ nào để núp cả.
Cộp cộp cộp!
Đột nhiên có âm thanh gì đó vang lên làm tôi giật thót.
“Cậu làm trò gì thế?” Tôi hậm hực nhìn tên gây ra âm thanh đó. Kim Nguyệt Dạ lấy một hòn đá ném xuống giếng.
“Nhảy xuống đi!” Hắn ta chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi, nhìn miệng giếng rồi nói tỉnh bơ.
“Cái gì? Nhảy… nhảy xuống?” Tôi trợn hoả mắt, tưởng mình nghe nhầm.
“Ừ, ở dưới đó khô, không có nước, mà có lẽ cũng không sâu lắm!”
“Cậu điên à? Kể cả không có nước, nhảy xuống cũng dễ chết như chơi!”
“Tin tôi đi!”
“Là ai? Bây giờ vẫn còn kịp, ra đây ngay! Nếu để tôi bắt được thì tội còn nặng hơn! Nghe rõ chưa?”
Hu hu… giọng nói của ông thầy đi tuần tra mỗi lúc một gần… Bị tóm thì nhà trường đuổi học là cái chắc… Nếu bị đuổi học thì thà bây giờ nhảy xuống đây chết cho rồi!
Nghĩ đoạn, tim tôi thắt lại, một chân đạp lên thành giếng.
“Khoan đã!” Đúng lúc tôi định nhảy xuống thì mắt bỗng sáng bừng lên, dừng ngay lại.
“Sao vậy?” Kim Nguyệt Dạ ngây ra nhìn tôi.
“Tôi muốn nói hiện tại tôi là người đầu tiên chạm đến cái giếng này…”
“Chúng ta thi ai tìm thấy nó trước chứ không thi ai chạm vào nó trước!” Kim Nguyệt Dạ cố nín cười.
“Cái gì? Cậu không phục sao? Chạm vào nó mới được tình chứ!” Tôi tức quá, giọng nói hơi to.
“Tôi đã nghe thấy giọng em! Tôi cảnh cáo lần cuối, em nên lộ diện, nếu để tôi bắt được thì cứ coi chừng!” Ông thầy đi tuần đang bước đến gần.
“Này! Cô mau nhảy xuống đi!” Kim Nguyệt Dạ có vẻ sốt ruột lắm rồi.
“Không! Chúng ta phải làm rõ chuyện này trước đã! Là tôi thắng hay cậu thắng?”
“Chúng ta nhảy xuống trước rồi bàn sau!”
“Nhảy xuống trước rồi bàn sau? Thế cũng được…”
Tôi nghĩ một lúc, bước cả hai chân lên thành giếng, hít một hơi thật sâu…
“Khoan đã!” Tôi lại dừng lại.
“Lại gì nữa đây?”
“Cậu định lừa tôi phải không?”
“…”
“Biết ngay mà! Cậu lừa tôi nhảy xuống trước rồi một mình chuồn đi chỗ khác chứ gì? Mai cậu sẽ đi báo người đến tóm gọn tôi phải không? Hừ! Đồ tồi, tí nữa thì tôi mắc lừa cậu!”
“Cô có thôi đi không…”
“Tôi đếm đến ba! Nếu không chịu bước ra là tôi sẽ xông tới đó! Một!”
“Chết! Thầy sắp đến rồi, mau nhảy đi!”
“Hai!”
“Đừng hòng! Đồ lừa đảo!”
“Ba!”
“Á… Ưm!”
Tôi còn chưa kịp định thần, một tay của Kim Nguyệt Dạ ôm chặt lấy tôi, tay còn lại bịt miệng tôi lại rồi nhảy xuống giếng.
Vụt!
Một tiếng động vang lên, chúng tôi đã chạm đến đáy giếng.
Hu hu! Đau quá! Cái chân khi nãy bị trẹo của tôi sau cú nhảy ngoạn mục vừa rồi còn đau hơn! Tôi căm hận quay sang nhìn Kim Nguyệt Dạ.
“Suỵt!” Kim Nguyệt Dạ khẽ ra hiệu, ngước đầu lên nhìn.
Tôi cũng ngước lên nhìn theo.
Lúc này có một tia sáng quét xoẹt qua miệng giếng, chúng tôi nghe thấy ông thầy đi
tuần cáu tiết quát ầm lên.
“Tôi biết các em trốn ở đây!Mau ra ngay!”
Tôi sợ đến nín thở, ngồi im không nhúc nhích.
Cầu trời đừng tìm ra tụi tôi… Đừng tìm ra tụi tôi… Đừng tìm ra… Đừng tìm ra…
Tôi lẩm nhẩm cầu nguyện.
“Vẫn chưa chịu ra hả? Tôi đã nhìn thấy các em!”
Cái gì? Thầy… thầy đi tuần nhìn thấy tụi tôi rồi?
Tôi sợ hãi nhìn Kim Nguyệt Dạ. Hắn nhíu mày, lắc đầu.
“Đừng tưởng các em núp đi là tôi không phát hiện ra! Hừ!”
Tiêu tùng rồi… Ông thầy đi tuần đứng bên cạnh giếng, chỉ cần ông ta soi đèn pin xuống dưới giếng …
Nghĩ đến hậu quả sẽ phải hứng chịu, tôi vã mồ hôi hột, cả người cứng đờ ra.
Cái giếng này có khác gì ngõ cụt đâu!
“Áhhhhhh…”
Bên ngoài giếng đột nhiên vang lên tiếng hét như xé vải. Tôi và Kim Nguyệt Dạ đều giật bắn mình.
“Ai? Ai vừa hét?” Ông thầy đó cũng giật mình, chạy về phía phát ra tiếng thét vừa rồi.
Phù!
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng hơn mười phút sau, chúng tôi dám chắc ông thầy đã đi xa…
“Nếu như bị phát hiện, tôi nguyền rủa cậu suốt đời” Tôi nghiến răng ken két nói với Kim Nguyệt Dạ.
“Hơ hơ, tùy cô!” Tên này coi lời đe doạ của tôi như gió thoảng qua tai.
“Hừ!” Tôi quay đầu đi chẳng thèm để ý đến hắn.
Vừa rồi hình như giọng của Tô Cơ!”
Tô Cơ? Phải rồi! Đúng là giọng của nhỏ ta… Không biết mấy người bọn họ thế nào rồi. Lúc nãy tôi chẳng nói câu gì đã bỏ đi, hội Lý Triết Vũ có lẽ đang đi tìm tôi khắp nơi!
Mong họ không sao…
Tôi thở dài, đứng dậy, nhưng mắt cá chân đau đến tê tái, tôi nhận ra hoàn cảnh lúc này của mình cũng chẳng khá khẩm gì.
“Sao vậy? Lo cho bọn họ à? Cô lo cho mình trước đi!”
“Lo cho mình? Thế là sao? Thầy giáo đi rồi đấy, chúng ta lên thôi!”
“Hơ hơ! Được, cô lên đi!”
“Ơ, tôi…”
Hả? Tôi… tôi làm sao lên được đây?
Tôi hốt hoảng nhìn xung quanh đáy giếng.
Mặt đất ẩm thấp, rêu bám dày đặc ở vách giếng…
Ngoài ra chẳng có gì hết!
Chưa kể chân tôi bị thương, không leo lên được!
Phải rồi! Di động! Mau gọi di động để Tô Cơ đến cứu.
Rõ ràng tôi có mang theo di động, thế mà bây giờ tìm khắp túi quần không thấy, chắc tôi làm rơi mất rồi!
“Đừng tìm nữa, có điện thoại thì tôi đã gọi từ lâu rồi…” Kim Nguyệt Dạ nhìn bản mặt tiu nghỉu của tôi mà thở dài. “Hôm nay tôi lại quên không mang di động theo…”
“Kim Nguyệt Dạ! Có phải cậu đã biết trước không có lối ra phải không?” Mặt tôi nhăn nhó nhìn chòng chọc cái tên mà đến giờ vẫn cười nhăn nhở được.
“Hơ hơ hơ hơ, xin lỗi, xin lỗi… Ban nãy chỉ mong thoát nạn, tôi không kịp nghĩ nhiều đến thế!”
“Cậu cố tình đúng không?”
“Bé Hựu Tuệ, bé đừng quên tôi cũng bị kẹt ở đây nhé!”
Tôi và cậu khác nhau. Cậu bị kẹt là đáng đời!”
“Được rồi, được rồi. Làm ơn be bé cái mồm, ông thầy đi tuần đó mà nghe thấy là phiền lắm!”
“Cậu…” Tôi hết hơi, ngồi phịch xuống đất.
“Ừm, bây giờ chỉ hi vọng người tiếp theo tìm ra cái giếng này sẽ cứu chúng ta thôi!” Kim Nguyệt Dạ ngồi xuống tựa lưng vào vách giếng, mặt mày tỉnh bơ, tay chống cằm nhìn lên miệng giếng.
Tôi hung dữ trừng mắt với hắn sau đó lờ tịt hắn đi.
Tách tách!
Hơ! Có cái gì đó rơi trên mặt tôi thì phải?
Tôi lấy tay sờ sờ… thấy ươn ướt…
Thôi rồi… là…
Tách tách… tách tách tách tách….
“Trời đất! Mưa!” Tôi co rúm người lại nhưng vẫn không tránh được nước mưa.
Tiêu rồi! Làm gì bây giờ? Lên thì không lên được! Nếu như ở đây hứng mưa lạnh cả buổi tối, e là chưa chắc tôi còn sống nổi đến ngày mai…
Hu hu hu hu… Sao lần nào gặp thằng cha Kim Nguyệt Dạ là y rằng số tôi đều xui tận mạng kiểu thế này vậy!
Rào rào rào rào…
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, hạt mưa to đúng bằng hạt đậu táp xuống người tôi. Lạnh quá… tôi cúi đầu, co rúm cái người đã ướt sũng lại, ngồi run rẩy ở đáy giếng.
Nhìn Kim Nguyệt Dạ ở bên cạnh, hắn cũng chẳng khá hơn tẹo nào!
“Hắt xì!”
Tôi có cảm giác mưa đã ngớt đi phần nào, bèn ngẩng đầu lên nhìn.
“Cậu… cậu làm gì thế?” Tôi tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn Kim Nguyệt Dạ đang khom lưng, dùng áo che mưa trên đầu tôi.
“Không nhìn thấy sao còn hỏi, hơ hơ…”
“…”
Kim Nguyệt Dạ… Hắn che mưa giúp tôi…
Cái tên này suốt ngày gây khó dễ với tôi, lại còn là địch thủ không đội trời chung nữa chứ! Tự nhiên hắn làm thế này khiến tôi khó xử quá !
“Không phải chỉ có Vũ mới biết chăm sóc con gái…”
“Hả?” Lúc này mà hắn còn nhắc tới Lý Triết Vũ đối với ai cũng dịu dàng cả. Chỉ cần người nào gặp khó khăn, cậu ấy đều quan tâm, chăm sóc cả…
Nghĩ vậy tôi cảm thấy hơi buồn!
“Tô Hựu Tuệ! Cô đúng là đồ ngốc! Hơ hơ… Nếu như fan hâm mộ của cô mà bắt gặp bộ dạng cô lúc này, họ sẽ nghĩ gì nhỉ? Hơ hơ …
“Kim Nguyệt Dạ!” Đúng là “cà cuống chết đến ********* c òn cay”, vừa có chút cảm tình với hắn thế mà thoắt một cái đã tan tành mây khói!
Nhưng hôm nay hắn có vẻ hơi khác thường, tưởng hắn bỏ mặc tôi chạy đi, ai ngờ hắn quay lại, giúp tôi che mưa, lại còn luôn miệng nhắc tới Lý Triết Vũ…
Hay là… hay là Kim Nguyệt Dạ… thiên tài không ai bì kịp đã bị công chúa hoàn mĩ Tô
Hựu Tuệ hớp hồn? Không thể nào…
Khà khà… tôi thầm đắc ý, đang định đáp lễ hắn thì phát hiện…
Tách tách…
Tách tách…
Mấy giọt nước rơi trên mặt tôi, mưa càng lúc càng to hơn.
“Kim Nguyệt Dạ… Cậu… cậu không sao chứ…”
Tôi ngước đầu lên thấy tóc và quần áo của Kim Nguyệt Dạ ướt sũng nhưng hắn vẫn nhìn tôi mỉm cười. Tim tôi như thắt lại…
“Không sao! Hơ… cô đứng lên làm gì?”
“Tôi đừng cùng cậu…” Hai người cùng cầm áo che mưa thì đỡ hơn là chỉ có một người.
“Chậc, hay là đến lượt cô làm ô cho tôi vậy! Hơ hơ…”
“Hả? Cậu nói gì?” Bây giờ là lúc nào mà hắn còn giở quẻ? Tôi đúng là có mắt mà như mù mới nghĩ hắn tốt bụng
“Thế mới công bằng chứ! Mỗi người làm ô một tiếng, OK không cưng?” Tên khốn đó còn ngang nhiên tựa cái đầu ướt nhẹp vào trán tôi.
“Công bằng cái nỗi gì?Tôi là con gái! Vả lại nếu không phải tại cậu kéo tôi nhảy xuống thì làm gì có chuyện tôi ngồi đây hứng mưa thế này!”
“Đúng thế, vì vậy tôi phải chịu trách nhiệm!”
“Ơ…”
Hắn vừa nói gì? Phải chịu trách nhiệm? Tôi cứ tưởng hắn sẽ tiếp tục khích bác tôi chứ!
Đúng là tên kì quặc!
Tôi ngẩng đầu nhìn Kim Nguyệt Dạ, mặt tên đó rất nghiêm túc, lần đầu tiên thấy hắn không hề cười cợt nhả khiến tôi cảm thấy ngại ngùng…
“Tô Hựu Tuệ! Cô… cô cứ nhìn tôi như thế, tôi sẽ hiểu lầm là cô… cô kết tôi đấy! Ngọc nữ của trường Minh Đức… mà lại yêu thầm đối thủ của mình, tin này sốt dẻo lắm đấy!”
“Xin lỗi, giấc mơ đó của cậu cả đời không thể thành hiện thực đâu!” Tôi quắc mắt với hắn, tên này giọng nói run rẩy thế mà vẫn cố chọc tức tôi, không hiểu sao tôi không thể
giận hắn được…
Vứt bỏ tất cả những cái gọi là ân oán giữa hai địch thủ, nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, tôi ngỡ ngàng đến thế nào. Nếu như tất cả chỉ có bắt đầu, không có hồi sau thì hay biết mấy!
Thiên thần? Tôi còn nhớ tôi từng nghĩ hắn là thiên thần. Tôi ngước đầu nhìn bộ dạng đáng thương của tên con trai trước mặt, lạnh đến nỗi răng đánh lập cập vào nhau, hắn không còn toả ra ánh hào quang lấp lánh, không còn nụ cười đẹp mê hồn nhưng lúc này trông hắn lại giống thiên thần nhất...
Nước mưa lạnh toát làm cho nhiệt độ trong giếng tiếp tục giảm xuống, tôi còn thấy mình thở ra khói trắng. Cứ tiếp tục thế này, người khác chưa kịp đến cứu thì chúng tôi đã thành “người đông lạnh” ở đây mất rồi!
Dù thế nào cũng quyết không chịu chết rét ở đây! Xem ra chỉ còn cách…
Không biết lấy dũng khí ở đâu ra, hai tay tôi nhẹ nhàng ôm vòng lấy eo của hắn, có cảm giác cả thân người lạnh toát đó của hắn khẽ giật mình!
Mặc kệ đi, Tô Huệ Tuệ! Dù cho sau khi mưa tạnh, hắn lại trở thành tên Nguyệt Dạ đáng ghét như mọi khi cũng chẳng còn quan trọng nữa…
Vì khoảnh khắc này, ở dưới đáy giếng lạnh lẽo chỉ có hai trái tim đang nương tựa vào nhau.