Địa điểm:
Hội trường trường Minh Đức
Tường PK số 23 phố Angle
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Anh Tỉnh Ngạn: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Không thể nào!
Nụ hôn đầu đời của tôi…
Bị “Zorro” cướp mất…
Đáng kinh ngạc hơn là…
Ngón tay của chàng “Zorro” đó có đeo chiếc nhẫn
Rất quen thuộc!
ONE
“Thế nào? Thế nào rồi bà? Thành công không?” Giờ học buổi sáng vừa kết thúc, Tô Cơ vừa tranh thủ “quét vôi ve” lên mặt tôi, vừa sán vào gặng hỏi tôi.
“Ừ, thành công lắm…” Tôi gật bừa cho xong chuyện.
“Thành công rồi? Bà có chụp hình hắng không? Trông bộ dạng hắn thế thảm lắm đúng không?”
“Hắn trông thảm hại lắm nhưng tôi không chụp hình hắn…”
“Không chụp? Thế thì thành côn cái nỗi gì!”
“Tôi lia cả đĩa sa-lát hoa quả vào mặt hắn, cả thịt bò bít tết, đường trắng, cả muối nữa! Ừm, đúng rồi, còn có cả mình chính nữa!”
“Thế chai tương ớt tôi đưa cho bà thì sao?”
“Tôi lấy đắp mặt nạ…”
“Đắp… mặt nạ? dùng tương ớt á?”
Hừ! Cái con này dám còn mặt mũi hỏi tôi, đưa cho tôi cái chai tương ớt “dỏm”!
“Gì vậy? Trả thù được rồi mà mặt mày nhăn nhó thế cưng!”
“Hi1c, hôm qua trước mặt bàn dân thiên hạ, tôi trợn mắt nhe răng ném như điên vào người hắn, thù đã trả được nhưng nghĩ lại thấy ngượng quá…”
“Thật… thật à?”
“Ừ…” Mặt tôi phờ phạc.
“Tô Hựu Tuệ, bà độ này bị tên Kim Nguyệt Dạ đó ‘đì’ nhiều quá nên hóa đần rồi! Mà thôi, chút nữa có vũ hội hóa trang, bà phải cố gắng đó!”
Tô Cơ nhìn tôi với ánh mắt thương cảm.
Tôi dỡ khóc dở cười…
“Tóm lại là bà đừng nghĩ ngợi nhiều…” Tô Cơ vỗ vai an ủi tôi.
“Tô Cơ, bà nói thế là ý gì…”
“He he, tôi đến rồi đây!” Bỗng có một bàn tay lông lá mềm mềm đặt lên vai tôi.
Tôi và Tô Cơ quay đầu lại nhìn.
“Áhhhh….”
Gấu? Sao lại có con gấu trắng lông xù đứng ở đây thế này? Nó… nó còn tự ngắt đầu xuống nữa chứ.
“Hiểu Ảnh…”
“Má ơi, bà hóa trang cái kiểu gì thế?” Tô Cơ nhìn thấy Hiểu Ảnh xuất hiện trong bộ dạng đó, suýt nữa thì ngất xỉu. “Bộ đồ công chúa tôi đưa cho bà sao lại không mặc?”
“Hì hì…” Hiểu Ảnh ngượng nghịu, lắc đầu nguầy nguẩy. “Tôi và Tiểu Huyền Huyền có hẹn nhau hôm nay cùng mặc bộ đồ tình nhân. Tôi mặc bộ gấu trắng, còn cậu ấy mặc bộ gấu đen!”
“Bà có bị ấm đầu không? Làm gì có bộ đồ tình nhân nào tởm thế này? Bây giờ vẫn còn kịp, bà đi thay ngay cho tôi…” Tô Cơ kéo Hiểu Ảnh đi thay đồ. “Hựu Tuệ, bà giúp tôi một tay…”
“Không chịu đâu… Tô Cơ… Tôi không thay đâu!”
Hiểu Ảnh từ trước đến nay hiền lành, ăn nói nhỏ nhẹ thế mà lại gắt lên với Tô Cơ. Tôi và Tô Cơ đứng nghệt cả ra.
“Tôi…tôi…” Hiểu Ảnh lắp bắp như gà mắc tóc. “ Tôi và Tiểu Huyền Huyền đã hứa với nhau rồi nên tôi không thay đâu. Hơn… hơn nữa… khó lăm tôi mới tìm được bộ đồ này đấy!”
“Sao bà tồ thế! Bà tin hắn sẽ mặc chắc!” Tô Cơ chán nản.
“Tôi tin!” Hiểu Ảnh rất quả quyết, ánh mặt chan chưa hạnh phúc.
“Tô Cơ, thế cũng tốt mà!” Tôi mỉm cười chỉ tay lên trang phục của mình, “Công chúa búp bê nhảy với bé gấu bự, bên cạnh là mụ phù thủy đang tức sôi gan…”
“Bà thật là… Ai tức sôi gan chứ? Mà này, dây là trang phục linh tinh!” Tô Cơ ngắt ngang lời tôi. “Mà thôi, chỉ cần Hiểu Ảnh vui là được rồi. Coi như số tôi xui tận mạng, sao lại qurn với hai bà chứ…”
“He he, cảm ơn…” Hiểu Ảnh sung sướng định lao đến ôm chầm rồi “mi” Tô Cơ một cái, nhưng thấy trang phục của mình cồng kềnh, vướng víu quá, không thể ôm lấy Tô Cơ được.
“Trời ạ, bộ dạng bà thế này thì nhảy kiểu gì?”
“Không sao…” Hiểu Ảnh cười khì khì.
Một gấu bự, một công chúa búp bê và mộ bà phù thủy. Chết, suýt quên, phải là… trang phục tinh linh như lời Tô Cơ nói mới đúng. Ba người chúng tôi đứng ở cửa hội trường của Minh Đức. Buổi tối, gió thu lạnh buốt khiến chúng tôi run lập cập.
“Giời ạ, mất mắt quá đi! Vũ họi hóa trang tôi chờ đợi bao lâu nay rốt cục phải đứng ở cửa chịu rét thế này!” Là yêu tinh, à quên, tinh linh than thở.
“Không sao, đã đến giờ đâu, bà chịu khó chút đi…” Tôi mặc trang phục công chúa búp bê, chớp chớp cặp lông mi cong vút dán trên mắt, mau mà nó chưa bị bong ra.
“Ừm… hay để tôi gọi điện xem sao…” Gấu bự rút điện thoại từ cái túi tròn vo trước bụng ra, bấm số nhanh như gió.
“Alô… là Tiểu Huyền Huyền à? Sao chỗ cậu ồn thế… Cái gì? Được rồi, được rồi!”
Hiểu Ảnh hí hửng cụp máy quay sang chỗ chúng tôi: “Tiểu Huyền Huyềnh bảo cậu ấy vào trong từ lâu rồi, chúng ta cũng mau vào đi…”
“Thằng cha đó đó rõ là… đến rồi thì phải gọi điện báo cho người khá một câu chứ!”
“Được rồi, được rồi! Mau vào trong thôi…”
Tôi vội lôi Tô Cơ và Hiểu Ảnh vào hội trường.
Vũ hội hóa trang trong hội trường đã được bắt đầu từ lâu. Tất cả bàn ghế đã được dọn đi hết, chỉ còn chừa lại ít bàn ghế kê sát tường để mọi người làm chỗ nghỉ ngơi. Trần nhà treo đầy bóng bay và những dải ruy băng đủ màu sắc trông đẹp mắt, trên cùng là đèn khói, đèn nhấp nháy khiến cho cả hội trường càng trở nên lộng lẫy hơn. Hội trường chỗ chính diện có bong bóng màu hồng phấn được xếp thành hình trái tim to đùng, làm cho mọi người có cảm giác ấm cúng.
Ba người tụi tôi cố gắng len vào đám người đông nghẹt đang nhảy, nhưng chẳng thấy bạn gấu đen nào…
“Tiểu Ảnh, bên này…” Một giọng nói mừng rỡ át cả tiếng vang đến tai chúng tôi.
Nhìn về phía tiếng gọi đó, chỉ thấy một người mặc trang phục kiểu Tuxedo mặt nạ vẫy tay lia lịa. Cái tên Tuxedo mặt đó định bắt chuyện sao? Nhìn đã thấy gai mặt!
“Đi thôi, Hiểu Ảnh…”
Ai dè Hiểu Ảnh tiến thẳng về phía tên Tuxedo mặt nạ. Tôi và Tô Cơ đi theo sau.
Tên Tuxedo thấy Hiểu Ảnh liền sướng ra mặt, chỉ vài bộ trang phục Hiểu Ảnh đang mặc rồi ôm bụng cười sằng sặc:
“Ha ha ha ha… Nhỏ Tiểu Ảnh này ngố thật, bộ cô tin thật sao… Ha ha ha ha… trông bộ dạng cô rõ ớn…”
“Cậu… Lăng Thần Huyềnh?” Tô Cơ trừng mắt, hét lên kinh ngạc.
“Là tôi chứ ai, ha ha ha ha…”
Thằng cha này thần kinh có vấn đề, hoặc cũng có thể va đầu vào đâu đó nên bị “chạm mạch” hay sao mà cứ cười như ma làm thế.
“Trang phục Tuxedo mặt nạ này hợp với cậu lắm!” Tôi nhìn Lăng Thần Huyền, nở một nụ cười ngọt ngào.
“Ha ha ha, cô có óc thẩm mỹ đấy, nhận ra…”
“Đương nhiên, mặc thế này mới hợp với phong cách của cậu,” Tôi nói tiếp, “làm tôn thêm vẻ ấu trĩ, cổ lổ sĩ, tầm nhìn hạn hẹp!”
Ngươi đúng là đồ trẻ ranh, cục mịch, tồi tệ!
Nếu có thể, tôi chỉ muốn dùng tất cả những câu rủa xả độc địa nhất tương thẳng lên đầu tên khỉ hôi này.
“Cô!” Quả nhiên tên khỉ này nhảy dựng lên.
“Tiểu Huyền Huyền…” Hiểu Ảnh nãy giờ cúi gằm mặt bỗng lên tiếng, “Sao… sao cậu lại không mặc bộ đồ gấu đen? Tụi mình đã hứa với nhau rồi cơ mà… Hay là, hay là cậu không tìm được bộ đồ đó?”
“Có ai điên mà đi mặc bộ đồ đó chứ! Đùa mà cô tưởng thật à?” Lăng Thần Huyền hậm hực gầm lên với Hiểu Ảnh.
Tên tệ hại này! Lần đầu tiên tôi tức điên đến nỗi muốn chém hắn làm đối Hắn trút hết cơn giận lên đầu Hiểu Ảnh.
“Tô Cơ, bà nói đúng lắm… Cậu ấy không mặc… Vậy… vậy tôi về trước đây… Mấy người cứ nói chuyện tiếp nhé…”
Giọng nói rầu rầu của Hiểu Ảnh vang ra từ trong bộ trang phục gấu trắng. Tuy không nhìn thấy mặt Hiểu Ảnh lúc này nhưng tôi biết nhỏ ta đang bị tổn thương lắm.
“Hiểu Ảnh…”
“Cậu!” Tô Cơ nổi điên đến mức muốn lao đến choảng cho tên Lăng Thần Huyền một trận nên thân.
“Bốp!”
Một cú đấm như trời giáng đánh thẳng vào mặt tên khỉ đột đó. Khi cảm thấy lòng bàn tay mình tê tê tôi mới phát hiện ra là mình vừa đấm hắn.
Mọi người đều giật mình, quay hết sang nhìn chòng chọc người mặc đồ công chúa búp bê và người mặc trang phục Tuxedo đang ôm mặt.
“Ồ, xin lỗi nhé, vừa nhìn thấy con ruồi trên mặt câu!” Tôi thản nhiên lấy khắn lau tay.
Hừ, ta đánh chết tên khỉ đột ngu si nhà người! Mà cũng may, đây là vũ hộ hóa trang, nên chẳng rõ ai vào ai.
Nếu sớm biết sẽ gặp hạng người như hắn, tôi đã đi đăng ký học lớp boxing rồi. Tôi chạy vội ra cửa định đuổi theo Hiểu Ảnh, hi vọng bà bạn tôi đừng có nghĩ quẩn.
Ủa?
Sao đột nhiên lại tối mò thế này?
“Supprise! Các bạn thân mến, bây giờ xin dành cho các bạn ít phút riêng tư, nghe đồn là nếu lúc này mà ‘mi’ nhau thì cả đời này sẽ không bao giờ chia cách! Còn chờ gì nữa, mau tặng cho người bên cạnh bạn một dấu ân tình yêu nào!”
Lại bày trò gì đây? Kho không tự dưng tắt phụt đèn, tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì…
“Này! Đừng có chen! Nghe thấy không…”
“Oái! Là ai vậy? Buông tôi ra…”
Đám đông bắt đầu nhốn nháo, loạn cào cào cả lên. Tôi bị kẹp ở giữa, bị người ta xô đi đẩy lại. Hừ! Là tên nào không biết trời cao đất dày mà dám túm chặc lấy cánh tay tôi? Có buống ra không thì bảo! Tên nào mà to gan thế ? Hay tên này nhầm người…
Là ai vậy? Đừng có đẩy nữa! Mau buông tay ra…
“Là ái? May buống tay ra ngay! Nếu không buông thì đừng có trách…”
Thằng chà này đáng ghét thật, cứ túm chặt lấy tay tôi không chịu buôn, Hắn khỏe như voi, tôi giãy giụa thế nào cũng không xi nhê gì hết.
Đồ tồi! Đừng có trách ta nhé, là do ngưới dám vô lễ với ta trước. Tôi định giơ tay đấm thẳng về phía trước mặt thì đột nhiên có ai đó ôm lấy tôi, làm tôi chao đảo, cả người đổ nghiên về một bên. Hơ, môi tôi chạm phải cái gì đó mềm mềm…
Đợi đã… hình như là…Oh no, tôi không tin…
“Thời gian đã hết, mau xem người bên cạnh bạn là ai nhé!”
Đèn lại bật sáng choang, trước mặt tôi là người đeo mặt nạ Zorro. Không ngờ tôi lại cùng…
Chúa ơi! Nụ hôn đầu tiên của tôi! Chẳng nhẽ nụ hôn đầu tiên lại trao gửi nhanh như vậy sao? Hơn nữa lại trao cho hắn – kẻ trong bóng tôi cứ túm chặt lấy tay tôi!
Tên háo sắc! Dám cướp nụ hôn đầu của ta!
Tôi tức khí, ngước đầu lên, định hơn thua với hắn nhưng phát hiện ra ngòn tay hắn phát sánh!
Là chiếc nhẫn định mệnh?
Ngón út ở tay trái của tên Zorro này có đeo một chiếc nhẫn nom rất quen!
Là cậu ta sao? Là cậu ta thật sao?
“Lý Triết Vũ… là, là cậu à…” Khi nhận ra người đó, tôi cảm thấy ngượng ngùng, mặt nóng như hòn than…
Tại sao chứ? Lúc tôi gặp khó khăn hay mất mặt nhất, cậu ấy luôn ở bên cạnh…
Lần đầu tiên giúp tôi thoát khỏi trò đùa quái ác của tên Lăng Thần Huyền, lần thứ hai giải vây cho tôi trong cuộc truy bắt ở “Khe cỏ tình nhân”, lần thứ ba…
Những lúc tôi cần sự giúp đỡ nhất, cậu ấy luôn xuất hiện.
“… Sẽ có hai chân mệnh thiên tử cùng lúc xuất hiện trong cuộc đời cháu. Một người sống trong thế giới thực, một người ở trong thế giới hư ảo. Chỉ cần cháu quyết định dứt khoát, cháu sẽ vĩnh viễn ở thế giới mình đã chọn…”
Tôi bỗng bàng hoàng nhớ lại câu nói đó của người mặc áo tím lần trước
Cậu ấy là “chân mệnh thiên tử” của tôi sao?
Tôi nhìn chằm chằm người con trai luôn khiến trái tim mình đập loạn nhịp. Khi nghe thấy giọng nói của tôi, cậu ấy sững người ra một lúc. Có lẽ cậu ấy không ngờ lại là tôi! Cũng có thể cậu ấy sớm biết đó là tôi chăng?
“Chẳng… cảm ơn…” Cậu ấy cũng căng thẳng giống tôi sao? Hay là…
“Từ trước đến giờ toàn cậu giúp tôi. Nhưng tôi chưa có cơ hội nói lời cảm ơn cậu. Khi đại hội thể thao kết thúc, tôi định gọi điện cho cậu nhưng…”
Tôi lén nhìn phản ứng của cậu ấy. Khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ Zorro kia sẽ như thế nào nhỉ? Đôi mối như cánh hoa đó hôm nay có vẻ hơi khác. Có thật là cậu ta không?
“Nếu cậu hiểu ý tôi thì hãy gật đầu nhé!” Toi không dám chắc, có lẽ do tối nay đeo mặt nạ Zorro nên trông cậu ấy hơi khác mọi khi.
Tôi ngẩn đầu nhìn, cậu ấy lại cuối thấp đầu xuống…
Cuối cùng, tôi thấy cậu ấy khẽ gật đầu. Đúng là cậu ấy thật! Trái tim bị treo lơ lửng của tôi bỗng nhẹ nhõm hẳn lên.
“Oái! Hiểu Ảnh!” Soa tôi lại quên béng mất bà bạn thân của mình chứ.
Tô Hựu Tuệ, bây giờ không phải là lúc mày trả ơn. Hiểu Ảnh còn đang chờ mày cơ má
“Xin lỗi, tôi còn phải đi tìm Hiểu Ảnh! Nếu không ngại thì lần sau tôi sẽ cảm ơn cậu đàng hoàng hơn. Còn nữa, hôm nay… à không, không có gì cả!”
Tôi cũng không biết mình đang lảm nhảm cái gì nữa, hốt hoảng quay vội người đi, chạy thục mạng. Hiểu Ảnh đang ở đâu nhỉ? Tôi cứ đâm đầu chạy đi mà không biết theo hướng nào. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rõ nhịp tim mình từ nãy giờ cứ đập liên hồi, đây là cảm giác gì nhỉ…
Buổi vũ hội hóa trang hôm đó đã làm tổn tương Hiểu Ảnh, chọc tô Cơ nổi điên và làm tôi hoang mang.
Ba người tụi tôi mang ba tâm tư khác nhau. Có lẽ ngày mai mọi chuyện lại đâu vào đấy. hiểu Ảnh sẽ quên Lăng Thần Huyền, tôi sẽ hiểu ra cảm giác của mình với Lý Triết Vũ…
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Hộc hộc hộc…”
Tiếng gọi như xé vải của Hiểu Ảnh phá vỡ giờ nghỉ chán ngắt của tôi và Tô Cơ. Nhỏ ta vừa gào to, vừa chạy như tên bắn từ cửa lớp đến chỗ tụi tôi đang ngồi.
“Hiểu Ảnh! Có chuyện gì mà bà chạy như ma đuổi thế?”
Tôi nhìn thấy Hiểu Ảnh nhảy như con choi choi mà phục sát đất khả năng “hồi phục tinh thần” nhanh chóng của nhỏ ta. Không biết gọi nhỉ ta là lạc quan hay ngu ngốc nữa. Hôm qua, lúc tôi và Tô Cơ tìm thấy Hiểu Ảnh thì thấy nhỏ ta mặc nguyên bộ gấu trắng đang ngồi bên lề đường mút que kem ngon lành…
“Tôi… tôi vừa nhìn thấy… thấy… hộc hộc hộc!” Hiểu ảnh vỗ ngực lia lịa, thở dốc.
“ Thấy cái gì ?” Tôi ngán ngẩm .
“Kim Nguyệt Dạ!”
“ Hiểu Ảnh, làm ơn đi , bà biến thành fan của hắn rồi à ? Nhìn thấy hắn mà kích động đến thế à…”
“ Không phải ! Tôi nhìn thấy hình hắn trên mạng cơ ! đăng ngay diễn đàn trừơng Minh Đức ý , kể cả diễn đàn truờng Sùng Dương cũng có .”
“ Sau đó thì sao ?”
“ TênKim nguyệt Dạ ấy trông mắc cùơi lắm . Cả đầu và nguời bê bết toàn là thức ăn với đồ gia vị ! Nom cứ như gã ăn mày . Nếu phía duới ảnh không có đề chú thích , tôi cũng không nhận ra hắn …”
“ Cái…cái gì ?” Tôi kinh ngạc đến mức bật dậy .
Tấm hình đó chắn chắn chụp ở Happy House ? nhưng tôi đâu có chụp hắn ?
“ He He ….Hựu tuệ chả phải là bà bảo không chụp hình hắn!” Tô Cơ cùơi hì hì hỏi tôi .
“ Tôi đâu có chụp ! Lúc đó tôi chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi nơi đó thôi …tâm trí đâu mà chụp !”
“ Thế là thế nào? Hay lại oan gia ngõ hẹp, bị đứa khác chợp được đúng lúc đấy!" Tô Cơ chống cằm nghĩ ngợi.
Oan gia ngõ hẹp? Với tính cách đó của hắn e là... Còn người thù hắn thì...
Bỗng mắt tôi sáng như đèn pha ô tô.
“ Phải rồi! Lẽ nào do…”
“ Đúng đó , là do anh làm đấy ! Kẻ thù không đội trời chung với Kim Nguyệt Dạ , tức là Anh Tỉnh Ngạn này !”
“ Má ơi ! Anh Tỉnh Ngạn ! Anh làm tôi giật cả mình ! Làm ơn đừng thoắt ẩn thoắt hiện , bộ anh tuởng anh là ninja chắc ?” Tô Cơ giận đùng đùng, gắt gông lên với Anh Tỉnh Ngạn không biết xuất hiện phía sau lưng tụi tôi từ lúc nào.
“ Ha ha ha ha , ngừơi đẹp đừng giận mà , cẩn thận có nếp nhăn đó…Baby này , chàng hiệp sĩ hào hoa của em đã giúp em trã đũa rồi đó , em cảm động lắm phải không ?”
Anh Tỉnh Ngạn nói dứt câu , hôn nhẹ vào bông hoa hướng dương rồi nhét nó vào tay tôi .
“ Anh Tỉnh Ngạn ! Mọi chuyện đều được anh bày ra phải không ?” Tôi cố gắng kiềm giọng nói của mình lại, cố tỏ vẻ bình tĩnh.
“ Còn phải hỏi nữa , người duy nhất trên thế giới này thắng được hắn e chỉ có anh thôi ! Ha ha..ha ..”
Nói linh tinh! Kim Nguyệt Dạ là đối thủ của ta! Đánh bại được hắn cũng chỉ có ta mà thôi.
Tôi trong lòng thầm rủa xả tên Anh Tỉnh Ngạn.
“ Trã đũa ? Mấy người đánh nhau à ?” Hiểu Ảnh ngây ngô
“ Đánh nhau ? No ! No ! No ! Đánh nhau chỉ có vai u thịt bắp mới làm , còn người cao quý như anh ai lại làm thế chứ ! Anh chỉ chụp vài tấm trong lúc hắn thê thảm nhất thôi, phư phư phư phư...”
“Ý anh là, anh theo dõi tôi...” Mặt tôi tối sầm lại .
“Ừ, nhưng anh đến hơi muộn, không chụp được lúc giật gân nhất. Nhưng mà, ha ha ha ha ... baby Hựu Tuệ này, cảm ơn em đã dựng cảnh đẹp thế để bọn anh có cơ hội chụp...”
Trời! Tức là tối hôm đó khi chúng đang mở cuộc “đại chiến thức ăn” thì thằng cha này núp ở góc nào đó để chụp trộm?
Tên Anh Tỉnh Ngạn đáng ghét này chỉ giỏi “thừa nước đục thả câu” … Tôi nhét trả lại hắn bông hoa hướng dương, tâm trạng ngặng như chì quay về chỗ ngồi.
Lạ thật, sao tôi lo lắng cho tên Kim đó nhỉ? Ảnh đâu phải do tôi chụp, hơn nữa lần này tôi lại được rửa hận, đáng nhẽ phải vui mới đúng. Nhưng…”
Tâm trạng của tôi vô cùng mâu thuẫn, hoàn toàn không chú ý đến lớp học đang ồn ào như cái chợ vỡ, xôn xao “buôn chuyện” sốt dẻo vừa rồi
“ Này mấy bà có nhìn thấy ảnh của Kim Nguyệt Dạ trường Sùng Dương không ?”
“ Có , có ,tôi nhìn thấy rồi ! Trông cậu ấy đáng thuơng quá…”
“Đúng đấy , cậu ấy chắc bị ngùơi ta đánh ! Lại còn bị chụp hình nũa chứ , bọn ngừơi đó đúng là biến thái!”
“ Phải đấy ! Nhất định bọn chúng ghen tức với Dạ ! Đẹp trai quá cũng là cái tội ! Đáng tiếc thật!”
Không ngờ phản ứng của học sinh truờng Minh Đức lại dữ dội vậy . Như thế cũng đủ biết bên trường Sùng Dương thế nào rồi.
……
"Hựu Tuệ, tên Kim Nguyệt Dạ đó xui thật!"
Tan học tôi cùng Tô cơ và Hiểu Ảnh đi về phía cổng trừơng , có cảm giác cả truờng Minh Đức ai ai cũng đang bàn tán chuyện đó.
“ Cái này gọi là ác giả ác báo . Ai bảo hắn lần truớc toàn đem trò đó ra uy hiếp tôi . Đáng đời!' Tôi vờ vịt không quan tâm lắm.
“ Thế hử ! Nhưng tôi thấy trong lòng bà không nghĩ thế, nếu không tại sao cả ngày hôm nay bà cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ thế?”
“ Đâu…đâu có ! Đó là vì….”
“ Đuợc rồi ! Bà khỏi phải giải thích , tôi hiểu bà mà…” Tô Cơ nhìn tôi cừơi gian xảo .
Bà thì biết cái gì? Thật tình..."
Dù nói thế nào thì chuyện này cũng do tôi hại hắn, hôm đó hắn vốn dĩ muốn xin lỗi tôi...
“ Uả ? Đó không phải là Tuyệt đại tam kiều của truờng Minh Đức đó sao ? Trùng hợp ghê !” Một giọng nói nghe có vẻ buồn bực vang lên.
Tôi ngước đầu nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ, Lý Triết Vũ và cả Lăng Thần Huyền đang đứng đối diện với chúng tôi.
Cái tên Lăng Thần Huyền ba trợn đó mắt thâm quần như gấu trúc thế mà vẫn vênh váo gớm.
Lý Triết Vũ ... vẫn lãnh đạm như mọi khi , làm tôi nhớ đến chuyện hôm qua …Mặt tôi đỏ bừng, vội chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Oái ! Kim Nguyệt Dạ !
Đúng là hắn bị thương thật …. Má trái nhẵn nhụi có một vài vết thương không sâu lắm, dưới cằm còn có vết bầm tím.
Xem ra hôm đó tôi mạnh tay quá, có vẻ hơi quá đà thì phải!
“Mau xem, Kim Nguyệt Dạ kìa...”
“Oái! Mặt cậu ấy bị thương thật, nhưng trông quyến rũ lắm…
Đúng là thằng cha này đúng là có sức hút như nam chân , mặt mày bị biến dạng thế mà các bé cứ táp vào . Rất nhiều ữu sinh lúc đi qua chỗ hắn, mắt cứ hiện lung linh hình trái tim.
Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi cùơi nhạt . Nụ cùơi đó có cảm giác kỳ lạ .
Tôi bần thần nhìn hắn. Cảnh tượng lần trước tôi xử hắn hiện lại trong đầu.
Tam đại thiên vuơng và tuyệt đại tam kiều đứng ngay truớc cổng truờng Minh Đức và Sùng Duơng . Sau khi loan truyền tin , nhanh như chớp , cổng hai truờng chật ních nguời để xem .
“ Chà ! Bọn họ định làm gì thế !”
“ Tuyệt Đại Tam Kiều Minh Đức cố lên….”
“ Tam Đại Thiên Vuơng Sùng Duơng tất thắng!”
….
Tôi mỉm cười, quay đầu nhìn "cổ động viên" trường Minh Đức.
Họ đáng yêu thật! Hơ hơ hơ hơ, fan của Tô Hựu Tuệ này đâu thua kém tên Kim Nguyệt Dạ đó
“ Này ! Lăng Thần Huyền ! Cậu muốn gì đây ? Hôm qua bị đánh vẫn chưa đủ hả?” Tô Cơ vừa nhìn thấy Lăng Thần Huyền đã tức đến run người.
“ Đồ vịt bầu ! im miệng đi ! Đúng là bọn tiểu nhân chụp hình người ta rồi đăng lên mạng !” Lăng Thần Huyền trừng mắt hung dữ nhìn tôi.
Hứ, nhìn gì chứ? Có phải tôi làm đâu! Nhưng cứ nghĩ đến vết thương trên mặt hắn, tôi có cảm giác hổ thẹn .
“ Này ! Cậu trừng mắt gì với Hựu Tuệ chứ ? Không phải Hựu Tuệ làm!” Tô Cơ đứng ra bênh vực tôi .
Hu hu, Tô Cơ! Bà đúng là chị em tốt của tôi!
“Không phải cô thì là ai ? Trùơng Minh Đức chỉ có mấy ngùơi xảo quyệt nhất !”
"Hừ ! Ngươi là cái thá gì mà dám nói Hựu Tuệ xảo quyệt!" Nam sin đứng phía sau tôi hét tướng lên.
“Nói xảo quyệt thì sao? Bộ sai à? Cô ta đúng là con nhỏ cà chơn, miện cười ngọt xớt, bụng cả bồ dao găm!” Thần Huyền tức tối giơ nắm đấm về phía cậu nam sinh vừa rồi.
Mi nói gì hả? Trước mặt bao nhiêu người thế này dám hủy hoại thanh danh của ta!
Cơn giận ngút trời của tôi cháy đùng đùng.
Ai ngờ Tô Cơ còn điên tiết hơn cả tôi.
“Lăng Thần Huyền, ngươi nói gì?” Tô CƠ mặt đỏ như quả cà chua, người tức run bần bật.
“ Sao ? không phục à ?” lăng thần huyền cùơi khiêu khích .
“ Ta... ta phải cho ngươi biết tay!”
“ OK ..thôi ! Chúng ta quyết đấu với nhau ! Ba đấu ba! Thế nào ?”
“ Đấu thì đấu !”
“Tôi không có hứng!” Kim Nguyệt Dạ lại nở nụ cười tuyệt chiêu của hắn, “Cô ta vốn đã thua dưới tay tôi từ lâu rồi!”
“Bạn Kim, có lẽ tôi phải nhắc cho bạn nhớ là trong cuộc thi đầu tiên, trường Minh Đức đã thắng nhé!” Tôi cố nén cơn giận, nhìn thẳng vào tên kiêu ngạo tước mặt.
“Một người không dám sống thật với mình, lúc nào cũng đeo mặt nạ giả tạo mà cũng có tư cách đấu với tôi à?”
Ta giả tạo? Rốt cuộc thì ai giả tạo hơn ai chứ? Mi thì hơn gì ta, lúc nào cũng vờ vịt cười kiểu ngây thơ vô tội, đúng là tên mặt người dạ thú chính hiệu.
“Bạn Kim, tôi nghì người thắng cuộc bao giờ cũng là người có đủ tư cách nhất, bạn nói thế phải chăng sợ lấn thi tới tôi lại thắng” Tôi nở nụ cười hình bán nguyệt. Hừ, muốn giả tạo sao? Được, xem mèo nào cắn mỉa nào…
Nghe thấy những lời đó của tôi, đội fan trường Minh Đức ở đằng sau huýt sáo ầm ĩ, vỗ tay rào rào.
“Thế sao? Hơ hơ… Là tôi sợ cô thất bại thảm hại thôi! Bé Hựu Tuệ ạ!” Kim Nguyệt Dạ cười thâm hiểm khiến tôi sởn gai ốc.
“Ha ha, ban Kim quan tâm thế tôi chẳng dám nhận! Bạn nên lo cho mình trước đi đã!”
Kim Nguyệt Dạ! Tên khốn! Ta không tin là ta chẳng thắng nổi ngươi…
“Được thôi! Nếu cô đã muốn thua đến thế thì tôi đành cho cô một cơ hội vậy!” Kim Ngyệt Dạ khẽ nhún vai, cười như ác quỷ.
“Woa! Kim Nguyệt Dạ tuyệt quá!”
“Hoàng tử Kim Nguyệt Dạ! Cố lên anh yêu, đánh bại con nhỏ phù thủy đó!”
Tụi học sinh trường Sùng Dương đúng là lũ ba trợn! Hà hà, Tô Hựu Tuệ này sẽ bắt hoàng tử của các người phải quỳ lạy dưới chân ta, đến lúc đó đừng có trách ta không nể tình… Hô hô hô hô…
“Hiểu Ảnh cũng muốn tham gia! La la la…” Cái caon nhỏ Hiểu Ảnh này tưởng đùa chắc, sung sướng huơ chân múa tay.
“Hay lắm, Dạ đã đồng ý, còn Vũ thì sao?” Lăn Thần Huyền quay lại nhìn Lý Triết Vũ nãy giờ cứ im thin thít đứng nhìn.
“Tôi thế nào cũng được, cứ xem như trò chơi thôi! Ha ha…”
Lý Triết Vũ? Cậu ấy cũng muốn tham gia sao? Tôi không hiểu nổi cảm giác lúc này của mình nữa, là vui sướng, hoan mang, hay là có chút sợ hãi…
“Ok1 Đã là chơi thì phải chơi hết sức mình luôn!” Tên Lăng Thần Huyền cười gian xảo, lấy trong ba lô ra một mảnh giấy màu đen.
“Thẻ PK màu đen!” Tôi và Tô Cơ kinh ngạc quá nên buột miệng thốt ra.
Nhìn thấy thẻ PK màu đen , ai nấy đều im phăng phắc , ngẩn ngùơi nhìn chữ viết trong tấm thẻ màu đen mà Lăng Thần Huyền đang cầm …
Thẻ PK là một trong những luật lệ của trùơng Minh Đức và Sùng Duơng.
Nghe nói từ lâu lắm rồi ,có hai học sinh của trùơng Minh Đức và Sùng Duơng xích mích với nhau , thế là họ hẹn nhau quyết đấu . Hôm sau , học sinh của hai truờng bỗng phát hiện ở cổng khu biệt thự cổ số 23 phố Angel có dán một tấm thẻ bài màu đen , trên đó có đề tên hai học sinh nọ , hơn nữa duới tên của họ còn có chữ “ Die” đuợc viết theo kiểu rất kỳ quặc .
Kể từ đó trở đi , không còn ai thấy hai học sinh đó nữa ….
Chuyện này gây chấn động mạnh cho cả hai trùơng , mọi ngùơi đều đưa ra phỏng đoán về tung tích của hai học sinh nọ .
Có ngùơi nói , vì bọn họ thù hằn nhau ghê quá nên tự giết nhau , chỉ có đều từ đó đến giờ vẫn chưa tìm thấy xác .
Người thì lại nói , khi họ buớc chân vào khu biệt thự cổ số 23 phố Angel đã bị ma quỷ trong đó bắt đi .
Cũng có người nói khu biệt thự cổ số 23 phố Angel là một khu rừng bí hiểm , ai đi vào trong đó sẽ không bao giờ tìm đuợc lối ra ….
Lời đồn thổi mỗi lúc một nhiều , ngay cả những nguời không phải là học sinh hai truờng cũng biết . Từ đó thẻ PK rất thịnh hành ở hai trừơng .
Hiện nay thẻ PK có tổng cộng bốn loại , thể hiện mức độ quyết đấu khác nhau .
Thẻ PK màu trắng còn có tên là “ văn đấu” , thừơng là chỉ vụ cá cược nhỏ gì đó .
Loại thẻ màu trắng này thường xuyên nhìn thấy ở cổng lớn của khu biệt thự cổ số 23 . Không chỉ có học sinh của hai trường mà ngay cả học sinh cùng trùơng với nhau cũng thùơng hẹn nhau ra đó dán thẻ PK , tuyên bố cho mọi ngùơi biết vụ cá cược của bọn họ .
Thẻ PK màu đỏ , còn có tên là “võ đấu” , chỉ các cuộc thi thông thường , nhân dịp tổ chức các hoạt động ở trùơng mà thi thố với nhau . Ví dụ như thi bóng rổ , bóng chuyền , điền kinh ..v..v..
Loại thẻ PK này thùơng đuợc hội học sinh hay các câu lạc bộ dùng nhiều .
Đuơng nhiên , không ai dám dung thẻ này với ngùơi như tôi ! Kẻ nào dám “ nhào dzô” là chết ngay ! Nên mọi ngừơi còn đặt cho tôi một biệt hiệu khác đó là “ thiên hậu màu đỏ” ha..ha..ha
Thẻ PK nhiều màu thì gần đây mới xuất hiện , có mấy học sinh táo bạo dùng thẻ này để thể hiện tình yêu nồng cháy của bọn họ . Thế là bắt đầu có trào lưu dung thẻ PK nhiều màu viết những lời thề non hẹn biển rồi dán ngay ở cổng lớn của khu biệt thự cổ số 23 , để tất cả mọi ngùơi cùng làm chứng cho tình yêu của họ . Đây cũng là ngùôn tin rất đáng tin cậy để cho các thầy cô đi bắt quả tang các học sinh đang hẹn hò nhau .
Còn thẻ PK màu đen thì…….Ngay cả tôi nghe thấy đã tim đập chân run chứ chưa nói đến ngùơi khác .Vì chiếc thẻ màu đen đó có gốc tích rất ghê rợn nên nó tượng trưng cho sự chết choc .
Thẻ PK màu đen thùơng chỉ những cuộc thi đấu một mất một còn . Nội dung cuộc thi sẽ do ngừơi khiêu chiến quyết định , nhưng có một điều chắc chắn là những ngừơi chọn thẻ PK màu đen thùơng bị các oan hồn đeo bám, chẳng có kết cục tốt đẹp .
Do đó dù có hận nhau đến tận thấu xương nhưng bất đặc dĩ lắm mới có người dám dùng thẻ PK này.
Thật không ngờ, thằng cha đáng ghét này lại…
“Thế nào? Dám đấu không? Nếu thua thì hộ Tuyệt Đại Tam Kiều phải phục tùng tụi này, làm trâu làm ngựa cho tụi này. Ha ha ha!”
“Làm trâu làm ngựa?”
“Thế nào? Sợ hả? Ha ha ha ha?” Tên lăng Thần Huyền đắc ý, huơ đi huơ lại chiếc thẻ PK đen.
Mọi người ở đây đều như nín thở
“Tụi… tụi này… sợ gì chứ…” Tô Cơ đến chết mà vẫn cố cãi cùn, gắng “rặn” ra từng chữ, nói như kiểu sắp hết hơi.
“Tô Cơ… bà điên à…” Tôi nói thầm, kéo tay Tô Cơ. Dù tụi tôi không bị oan hồn ám đi chăn nữa, nhưng ngộ nhỡ hiệu trưởng biết chuyện, tụi tôi bị đuổi học là cái chắc. ( vì trường đã ra quy định nghiêm cấm dùng thẻ PK màu đen)
“Lũ thỏ đế! Không dám nhận lời chứ gì” Thằng cha Lăng Thần Huyền hất hàm, khinh khỉnh nhìn tụi tôi.
“Tụi... tụi tôi...” Tô Cơ ban đầu có vẻ hơi do dự, lại thấy tôi cật lực phản đối, mắt nhỏ ta long lanh.
“Hơ hơ hơ hơ! Sợ thì cứ nói thẳng ra! Chưa thi mà đã chạy té khói rồi! Hừ, đúng là đồ vô dụng! Theo luật thẻ PK, kẻ nào không dám nhận lời thách đấu thì phải quỳ xuống dập đầu trước mặt đối phương! Vì đây là thẻ PK màu đen nên các cô phải dập đầu chín cái đó! Mau làm đi!” Lăng Thần Huyền chống nạnh, sướng đến vỡ mũi.
“Ai cha! Tuyệt Đại Tam kiều phải quỳ gối xin chịu thua Tam Đại Thiên Vương của Sùng Dương kìa! Ha ha ha ha…”
“Chứ còn gì nữa, không dám nhận lời thách đấu thì phải quỳ xuống dập đầu!”
Thấy tôi do dự, tụi học sinh bên trướng Sùng Dương la ó ầm ĩ.
Thằng cha Lăng Thần Huyền đó đểu thất Hắn đoán trước tụi tôi không dám nhận lới thách đấu nên cố ý làm thế, chứ thực ra trong bụng hắn cũng chẳng muốn thi đấu gì hết.
Tô Cơ cũng hiểu được âm mưa của tên đó, nhỏ ta nghiến răng ken két như kiểu mài nhôm rồi đột nhiên hét toáng lên:
“Muốn ta phải dập đầu trước tên khốn như ngươi á! Đừng hòng! Tụi này nhận lời thách đấu!”
“… Tô… Tô Cơ…” Tôi cố gắng trấn tĩnh. Sao con nhỏ này không để tôi có chút thời gian nghĩ cách sao cho vẹn cả đôi đường nhỉ?
“Tôi… tôi nói là tụi tôi nhận lời thách đấu!” Tô Cơ cương còng nhắc lại lần nữa. “Hôi Tuyệt Đại Tam Kiều của trường Minh Đức đem danh dự ra thề rằng quyết không thua Tam Đại Thiên Vương!”
“Tôi chấp nhận!” Đúng vậy, thà chết đứng còn hơn sống quỳ, vì trường Minh Đức, đành liều vậy!
“Bốp! bốp! bốp! bốp!” Học sinh trường Minh Đức đứng đằng sau câm như hến hết lượt, bỗng vỗ tay như sấm dậy.
“Khá lắm! Chúng tôi ủng hộ các bạn!”
“Đúng là Tuyệt Đại Tam Kiều của trường Minh Đức có khác, rất có khí phách!”
“Giỏi… giỏi lắm! Các… các ôc được lắm!” Lăng Thần Huyền không ngờ tụi tôi nhận lời thách đấu, hăn lắp ba lắp bắp, nhưng hắn đã bị Tô Cơ kéo vào cuộc, đành phó mặc số phận ghi tên sáu người vào tấm thẻ PK đen, rồi “bộp” một tiếng, dáng ngay chiếc thẻ PK màu đen ngòm ấy tri=ước cổng lớn của khu biệt thự số 23 phố Angle…
Đây cũng là lau65t của thẻ PK, sau khi bên khiêu chiến viết tên lên thẻ PK và dán trên cổng lớn của khu biệt thự số 23, bên nhận lời thách đấu phải đích thấn xé nó xuống thì cuộc thi đấu mới chính thức có hiệu lực.
Không… không… Tôi không muốn nhận thẻ PK đen! Không muốn bị oan hồn ám! Đã thế nếu chẳng may bị phát hiện sẽ bị đuổi học.
Nhưng còn may chán! Vẫn có thể ngăn chặn kịp! Chỉ ần chúng tôi không xé chiếc thẻ PK đó xuống, cuộc đấu sẽ không có hiệu lực.
“oái! Là chữ của Tiễu Huyền Huyền viết… Hiểu Ảnh phải giữ lại làm kỷ niệm!”
Oh my god! Con nhỏ Hiểu Ảnh này mộng du chắc? Sao nhỏ ta không nghĩ al2 mình đang trong hoàn cảnh nào nhỉ?
“Hiểu Ảnh!” Tôi và Tô Cơ cùng gào lên.
“Tô Cơ, Hựu Tuệ! Hai bà gọi tôi à?” Hiểu Ảnh cầm chiếc thẻ PK màu đen mà Lăng Thần Huyền vừa cầm lên, ngơ ngác nhìn chúng tôi.
Mọi người ai nấy đều lạnh toát, ngây người ra nhìn thẻ Pk trong tay Hiểu Ảnh được gió thổi bay bay.
Xong rồi… thế là xong đời rồi…
Không … Không! Tôi không muốn dính đến cái thẻ Pk đen này chút nào! Ai cứu tôi với!
…
HẾT TẬP 1