Giờ kiểm tra Vật lý, Tương Tương mặt nhăn mày nhó khi nhìn thấy đề. Cô nàng dao dát nhìn xung quanh cố tì, kiếm viện trợ. Bọn Hàn Cảnh thì ngồi quá xa. Giao Đan thì đang xoay bút đánh lụi trắc nghiệm. Hai bên Tương Tương thì gặp ngay hai đứa keo kiệt, làm tới đâu che bài kín mít, hỏi cũng không trả lời. Sau lưng là đứa cá biệt đang gục đầu ngủ, trang giấy trắng phíu. Chỉ còn một người ngồi phía trước Tương Tương. Hơi nghiêng người về phía trước, Tương Tương nói thì thầm.
“Điền Điền à, bài này khó quá! Chỉ tớ với.”
Tương Tương khều nhẹ áo Điền Điền. Điền Điền ban đầu nhích nhích người khỏi ngón tay của cô nàng, vẻ như khó chịu, bị làm phiền. Tương Tương vẫn mặt dày hết chọc bút, véo lưng cậu. Điền Điền bất lực xoay người lại, ném cho Tương Tương một mẩu giấy nhỏ hết sức khinh bỉ. Tương Tương hớn hở, không để tâm.
Cuối giờ, Tương Tương xách ba lô, chạy về phía cuối lớp dò đáp án với đám bạn. Vô tình lúc xách lên chiếc ba lô quay theo một vòng cung lại đập mạnh vào Điền Điền. Điền Điền gom sách vở, tự dưng bị một cú giáng trời choáng váng, sao trời đầy đầu. Quay phắt ra sau liền thấy thủ phạm đang tung tăng đi về cuối lớp. Cậu nghiến răng đuổi theo Tương Tương, túm cổ cô nàng lôi một mạch ra bãi xe.
“Chở đi!” Điền Điền yên vị ở phía sau ra lệnh.
Tương Tương chống nạnh hỏi.
“Tại sao tớ phải chở?”
“Vậy được, đi bộ về.”
Điền Điền ra vẻ hiểu ý, đẩy nhẹ xe về phía trước. Tương Tương phát bực, vội vàng giật mạnh cổ xe về phía mình.
“Chở thì chở. Khi nào có xe riêng, tớ cóc cần.”
Điền Điền ngoáy tai.
“Câu này cậu nói nhiều rồi. Đạp nhanh đi.”
...
Dưới cơn nắng gay gắt, mồ hôi chạy dài trên bờ má ửng hồng, đôi vai Tương Tương gồng lên ra sức đạp xe. Điền Điền ngồi sau vô cùng nhàn nhã, nhìn chiếc áo sơ mi ướt đẫm chốc chốc lại cười khổ.
Xe dừng đến trước cổng nhà, Tương Tương giao lại xe cho Điền Điền. Một tay đón lấy ba lô, một tay lau mồ hôi trên trán.
“Sao đáp án của cậu lạ lạ sao ấy. Không giống với bọn Hàn Cảnh, Giao Đan.”
Điền Điền dắt xe vào cổng nhà kế bên, đi song song với Tương Tương cách một cái hàng. aVừa nghe Tương Tương hỏi, cậu quay sang đáp.
“Ừm, làm bừa đấy vì bài ấy chưa học“. Nói rồi một nước đi vào nhà, bỏ mặc Tương Tương la hét ầm ỉ bên ngoài.
...
Điền Điền thay đồ thoải mái, ngồi vào bàn chuẩn bị ăn trưa thì có tiếng chuông cửa. Mẹ Điền Điền đang múc canh trong bếp nói vọng ra bàn.
“Mở cửa hộ mẹ!”
Điền Điền biếng nhát miễn cưỡng đi mở cửa. Tương Tương đứng trước mặt cậu, tay còn cầm một cái bát to rỗng tếch và một cái thìa. Điền Điền ngao ngán nghiêng người dựa vào cửa, lại nhìn Tương Tương từ trên xuống dưới.
“ Tính ăn hết cơm nhà hay sao vậy?.”
Tương Tương lập tức xù lông, sẵn sàng úp cái bát vào đầu Điền Điền bất cứ lúc nào. Cô nàng chẳng muốn đôi co với Điền Điền. Tương Tương lấy cái muỗng inox đánh bạch bạch lên cái tay đang chắn lối.
“ Tránh ra! ”
Điền Điên bị đánh kêu toáng cả lên, ôm cánh tay đỏ bừng.
“ Lát cho cậu rửa bát đến chết.”
Tương Tương mặc kệ cậu, nở nụ cười tươi chào ba mẹ Điền Điền. Ba mẹ Điền Điền thấy Tương Tương qua liền mừng rỡ, giục cô nàng ngồi vào bàn, lúc ăn liên tục gấp thức ăn cho Tương Tương. Điền Điền cũng gấp thức ăn cho Tương Tương. Là một miếng nửa quả khổ qua nhồi thịt, còn hào phóng nói.
“Món cậu thích, ăn nhiều vào.”
Tương Tương ngưng nhai thức ăn trong miệng, nhìn sang Điền Điền tóe lửa, âm thầm đưa chân dưới bàn dẫm mạnh lên chân cậu. Điền Điền bị dẫm dau, nhưng vẫn cố gắng cười.
“ Không ăn là chẳng phải chê mẹ tớ nấu dở sao? ”
Nghe vậy, Tương Tương dời tầm nhìn qua mẹ Điền Điền. Mẹ cậu hai mắt long lanh mong chờ. Ba Điền Điền tấm tắc khen khi ăn xong một miếng.
“ Ngon lắm, cháu ăn thử xem. Chú bảo đảm không chê vào đâu được.”
“ Vâng , để cháu thử! ”
Mẹ Điền Điền cười dịu dàng.
“ Cháu thử đi rồi cho cố ý kiến. ”
Tương Tương tay run run gấp nửa quả khổ qua, nuốt nước bọt một cái ực. Mọi ánh mắt đổ dồn về cô nàng. Cuối cùng Tương Tương cũng cắn một miếng. Vị đắng lan tỏa xâm chiếm trong khoang miệng đến cuống họng, dù đã có vị ngọt của thịt cũng không thuyên giảm mấy. Điền Điền nãy giờ quan sát toàn bộ biểu hiện của Tương Tương. Cậu đang cố, rất cố nín cười, nhìn sang gương mặt đau khổ của Tương Tương như ăn phải thuốc thì cậu không thể nhịn nổi, bật cười ha hả.
Ba mẹ Điền Điền giật mình sửng sốt. Mẹ Điền Điền phát vào vai cậu một cái.
“ Cái thằng nhóc này! ”. Lại quay sang Tương Tương hỏi, giọng có chút buồn buồn. “ Không ngon hả cháu? ”
Lòng Tương Tương bỗng dâng lên áy náy, lập tức giấu nhẹm vẻ khó chịu của mình, ngồi thẳng dậy.
“ Đâu có, cô nấu ngon lắm ạ. ”
Đưa miếng khổ qua còn lại vào miệng, Tương Tương nhai một cách thật ngon lành. Mẹ Điền Điền thấy vậy mừng rỡ, gấp thêm nữa quả nữa cho vào bát cô nàng. Tương Tương khóc thầm một dòng sông, híp mắt gật đầu cảm ơn. Bên tai vẫn là nụ cười đáng ghét của Điền Điền.
...
Xong xuôi bữa trưa, rửa hết một đống bát, Tương Tương ngã lưng trên chiếc giường của Điền Điền ra sức trút giận. Điền Điền hai tay chống hông, từ trên cao nhìn xuống cái cô nàng không biết an phận nhàu nát chăn gối của cậu. Điền Điền mặc kệ cô nàng. Cậu đang rất vui vì đã cho Tương Tương một vố lớn. Đến bên giường lấy chiếc gối ôm, vứt bừa ra sàn,Điền Điền nằm xuống.
“Chiều này bọn Hàn Cảnh rủ đánh vòng vòng xe quanh biển, tớ gọi là phải tỉnh ngay đấy.”
Điền Điền nhắm mắt, nhắc nhở với giọng mệt mỏi. Nhưng đâu ngờ, người trên giường đã ngủ mất đất, đã vậy tướng ngủ lại vô cùng xấu.
….
Ba giờ chiều, Tương Tương gật gà gật gù ngồi phía sau. Điền Điền thật muốn vứt cô nàng ở nhà cho đỡ tức. Cậu hét khản cả cổ để đánh thức mà cô nàng chẳng để vào tai, nằm cuộn chăn như đang làm kén. Điền Điền lại tốn khá nhiều sức để lôi cô nàng ra khỏi nhà.
Bọn Hàn Cảnh ở phía trước quay đầu lại cười cười, nháy mắt với Điền Điền quăng cho cậu một tia an ủi.
“Đoạn này Tương Tương sẽ tỉnh ngủ ngay.”
Xe dừng lại, phía trước mắt là con dốc cao dường như dựng đứng. Bọn con gái bất giác hít sâu. Điền Điền híp mắt, nhếch mép.
Hai má bị vỗ đến đau điếng, Tương Tương giật mình mở mắt. Điền Điền thấy cô nàng đã tỉnh, cố tình vỗ thêm vài phát. Tương Tương tức giận, đập một cái bốp vào tay Điền Điền.
“ Biết đau không hả?”
Điền Điền chẳng nói chẳng rằng, hất mặt về phía trước. Tương Tương nhướng người, Điền Điền né sang một bên. Mắt chữ O mồm chữ A, Tương Tương hết nhìn con dốc lại quay sang Điền Điền lắp bắp hỏi.
“ Không phải chứ? ”
Điền Điền cười hết sức nham hiểm, gật gật đầu.
Hàn Cảnh đánh xe lạng lên chỗ Điền Điền, thấy bộ dạng im bặt của Tương Tương cười cười.
“ Có ổn không vậy? ”
Tương Tương nghe Hàn Cảnh hỏi, hai tay bất giấc túm lại hai góc áo Điền Điền. Cậu quay ra sau, bắt gặp đôi mắt long lanh đang rưng rưng, môi mím lại vô cùng đáng thương. Điền Điền nhìn Tương Tương nhàn nhã bật ra từng chữ.
“ Quá ổn đi chứ! Đúng không bạn Tương Tương thân mến? ”
Tương Tương thu vẻ tội nghiệp lại, khóe mắt rưng rưng khi nãy không còn mà nhanh chóng ráo hẳn, đối thoại ngầm với Điền Điền.
“ Cậu được lắm! ”
“ Quá khen rồi! Sợ thì xuống xe đi bộ về cũng được.”
Điền Điền hất hất mặt chỉ con đường phía sau. Đạp xe ra tới đây mất khoảng nữa tiếng, còn đi bộ về thì có thể là hơn một tiếng. Cho là đi được đến nhà, ngày mai thì cũng chẳng còn sức còng lưng ra chở Điền Điền tới trường. Tương Tương thất thỉu vài giây, nghĩ nghĩ hồi lấy lại phong độ tiếp chiêu.
Cả bọn tập trung thả xe xuống dốc, Tương Tương cảm thấy rất sợ, bất chấp vòng tay ôm chặt cứng eo Điền Điền. Lúc lao xuống, bên tai ngoài tiếng gió vun vút còn có cả tiếng hét vang trời của bọn con gái và tiếng cười phấn khích của bọn con trai.
Gió mạnh mẹ táp vào người như muốn thổi bay đi tất cả. Phía trước đã có tấm lưng của Điền Điền chắn lại nhưng sức gió vẫn vô cùng mạnh mẽ. Tương Tương không hiểu sao lại thấy người thoải mái. Hai mắt nhắm tịt từ từ mở ra. Tương Tương tham lam muốn ôm trọn cơn gió. Cô nàng bất giác buông tay, đứng thẳng lên. Từng đoạn đường phía trước bị lướt qua với tốc độ choáng ngộp. Tương Tương dang rộng tay tận hưởng, sung sướng hét lên.
“ Thích quá đi! ”
Cả bọn phía trước phía sau mắt tròn mắt dẹp nhìn Tương Tương. Chân cô nàng không ngừng nhúng trên ba ga. Tiếng cười phấn khích của cô nàng khiến mọi người thích thú càng muốn lao nhanh hơn.
Điền Điền khá bất ngờ với phản ứng này của Tương Tương. Xe đang thả dốc, cậu cần tập trung giữ tay lái. Người ở phía sau cứ lắc lắc khiến xe hơi chao đảo. Bả vai bị lay dữ dội, Điền Điền lo lắng quát lên.
“ Ngồi yên nào! ”
Tương Tương chẳng để vào tai, đến khi xe điên cuồng đảo bánh, sau đó rầm một cái. Tương Tương cảm giác mình như bị kéo đi một đoạn dài. Cơ thể cứ vậy ma sát với mặt đường, đau đến bất tỉnh.
Tương Tương mơ một giấc mơ, quay trở về năm cô nàng năm tuổi. Vào hôm trưa nắng, cô nàng trốn ngủ trưa đi hái trộm sơ ri với bọn Điền Điền. Cả bọn chia ra vào vườn sơ ri xanh mướt, từng quả sơ ri to tròn căng mọng. Tương Tương nhớ cả vị ngọt của nó khi tan trong miệng. Cô nàng say mê từ cây này sang cây khác, đến một lúc mới sực nhớ đến cậu bạn Điền Điền. Cô nàng nhớ rất rõ bộ dạng ngây thơ đến ngu ngốc của Điền Điền khi đứng trước một con bạc-giê cao ngang người, còn gọi nó là “con cún to”. “Con cún to” đó đang nhe răng gừ gừ dữ tợn, nước vãi chảy ròng ròng. Điền Điền quay sang nhìn Tương Tương đang kinh sợ, bảo.
“ Nó hình như muốn cướp sơ ri của tớ. ”
Nhìn xuống đống sơ ri Điền Điền ôm chặt như bảo bối, rồi nhìn sang “con cún to”, rõ ràng là nó muốn ăn cậu đó. Tương Tương vứt cả sơ ri trên tay mình, túm lấy Điền Điền, kéo cậu chạy sống chạy chết.
“ Có chó dữ, mọi người chạy đi. ”
Tương Tương nói thật thông báo cho đồng bọn. Tiếng sủa gâu gâu cũng đồng thời vang lên. “Con cún to” chạy đuổi theo Tương Tương và Điền Điền. Đến hàng gỗ, đứa nào đứa nấy hốt hoảng trèo thật nhanh qua, cuối cùng còn Tương Tương với Điền Điền.
“ Thấy chưa, nó rõ ràng muốn cướp sơ ri của tớ. ”
Tương Tương thở hỗn hển.
“ Vậy cậu cho nó hết đi. ”
Điền Điền liền nghe theo lời, giật mạnh tay mình ra khỏi tay cô nàng dùng sức ném tất cả đống sơ ri vào “con cún to”. “Con cún to” bị tấn công bất ngờ, đứng sựng lại. “Bốp, bốp”. Cơn mưa sơ ri đổ xuống. Con ngươi sắc bén chụm lại vào giữa liếc nhìn quả sơ ri đỏ mọng lăn lăn từ đỉnh đầu đi xuống mũi, rơi ra đất. Nó đứng đấy chịu trận, mặt càng ngày càng nhăn.
Điền Điền phủi tay, ra vẻ rộng lượng.
“Cho mày hết, đừng đuổi theo nữa! ”
Cậu đến chỗ Tương Tương đang đứng chết trân, ung dung dắt cô nàng đi. Ở bên ngoài, cả bọn đang bứt tóc cào mặt gào thét. Tương Tương giật mình, đổi lại kéo Điền Điền chạy về phía hàng rào.
Cuống cuồng đẩy mông Điền Điền cho cậu trèo qua, Tương Tương hốt hoảng vội vàng leo theo. “Con cún to” đuổi theo tới nơi, đưa hàm ra sắc nhọn ra nhảy cẫng lên tính cắn Tương Tương. Điền Điền đã qua được bên kia hàng ra, đưa tay kéo cô nàng qua. Tà váy phất phơ trong gió, “con cún to” lấy đà nhảy lên đớp lấy. Mất lần đầu hụt, lần cuối cùng đớp trúng. Nó khuỵu mình ghì mạnh. Tương Tương sắp qua được thì bị giật lại, sợ hãi hét toáng loạn lên.
“ Kéo tớ qua nhanh, nó cắn váy tớ rồi. Nhanh lên, nhanh lên!”
Điền Điền ra sức kéo tay Tương Tương, phía sau cậu Hàn Cảnh cùng mấy đứa khác ôm eo nhau ra sức kéo. Trò kéo co không cân sức. Tương Tương bị treo vắt vẻo trên thành hàng rào. Bên này kéo qua, bên kia ghì lại. Bụng bị cấn vào thành đau phát khóc.
“Xoẹt”
Góc váy rách toạt, Tương Tương được đồng bọn kéo qua khỏi hàng rào, đồng thở phào nhẹ nhõm. Mặt mũi thi nhau đỏ bừng, mồ hôi còn chảy như mưa. “Con cún to” quăng mảnh vải qua một bên, miệng gầm gừ hậm hực. Tương Tương mặc kệ nó, đứng dậy định đi về thì nghe Điền Điền thốt lên hoảng hốt, quay sang thì thấy cậu đang lấy tay che kín mặt.
“ Tương Tương, cậu bị lộ quần chíp kìa! ”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tương Tương, kinh ngạc rồi phá cười lên. Cô nàng không xấu hổ, cũng chẳng tức giận, thản nhiên bảo.
“ Về thôi! ”
Cả bọn nghỉ một tí lấy lại sức rồi tản nhau về hết. Vừa bước chân đến cửa cổng thì thấy ba mẹ đã đứng đợi sẵn, trên tay còn cầm cây chổi lông gà sặc sỡ. Tương Tương và Điền Điền nhìn nhau hít sâu, đưa mắt nhìn nhau. Bác chủ vườn sơ ri nhanh thật!
Tối hôm ấy, Điền Điền nghe thấy tiếng khóc của Tương Tương cộng theo tiếng mẹ cô nàng. Cậu sốt ruột chạy qua xem.
“ Con gái con lứa, hết quậy phá đến trộm sơ ri, lại còn suýt bị chó cắn cho toi mạng. Tương Tương à, con là con trai hay con gái vậy? ”
Dứt lời, hai tiếng vút vút rơi xuống, Điền Điền đứng trước cửa nhà Tương Tương bỗng dưng thấy mông mình ê ê. Bất giác đưa tay ôm mông mình, Điền Điền nuốt nước bọt, ngậm ngùi ra về.
“ Tương Tương à, cậu có bảo đảm khi tớ vào nhà cậu, mẹ cậu sẽ không đánh vào mông tớ chứ? Tớ nghĩ là cậu đảm bảo không nổi rồi. Tớ nợ cậu lần này vậy. ”
Tương Tương nhìn qua cửa sổ thấy bóng Điền Điền rón rén về nhà. Cô nàng vô cùng tức giận.
“ Cái tên tham sống sợ chết! Vậy mà, khi chiều còn bảo để qua xin mẹ mình tha cho mình. Giờ thì hay rồi, đợi cả nữa buổi, mông thâm tím hết cả lên. Điền Điền, tớ sẽ ghi hận.”
Năm năm tuổi, Tương Tương sụt sùi nước mắt nước mũi, dưới ánh đèn học đôi tay bé nhỏ viết từng chữ nghệch ngoạt lên trang cuối của cuốn nhật kí.
“ Điền Điền, cậu đợi đấy! ”
Trăng treo bên ngoài, soi từng ánh sáng mờ ảo vào trong góc phòng. Có bóng đen nham nhở đè chặt thân hình non nót. Đôi mắt kinh hoàng không ngừng rơi nước mắt, miệng bị bịt chặt chỉ có thể ú ớ trong vòm họng. Đêm đen bao trùm giấu kín tiếng cầu cứu yếu ớt, vô lực.