Trên chiếc giường bệnh, Tương Tương hai mắt nhắm nghiền, miệng không ngừng run rẩy, phát ra những âm thanh yếu ớt. Mồ hôi rịn đầy vầng trắng bệch.
“ Tương Tương! Tương Tương, cậu sao rồi? ”
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, Tương Tương thả lỏng người, từ từ mở mắt.
Điền Điền ngồi kế bên Tương Tương, gương mặt nhợt nhạt bị trầy vài đường. Cánh tay phải bị bó bột treo trước ngực. Vừa thấy Tương Tương mở mắt, chân mày cậu bỗng giãn ra rồi nhanh chóng nhíu chặt lại, vung tay ra khỏi tay cô nàng, giận dữ mắng.
“ Tương Tương, cậu có bị ngốc không? Ngồi im là chết cậu chắc? Nhìn xem xem, cậu đã làm được gì tốt lành này. Tay tớ cũng gãy mất rồi, lại mẹ bị hát cho một dàn đồng ca mùa hạ. ”
Tương Tương vừa mới tỉnh, toàn thân đau nhức ê ẩm. Giấc mơ vừa rồi, khiến cô nàng hoảng loạn và sợ hãi. Cô nàng nhìn bàn tay trống không còn vương chút hơi ấm, mí mắt bắt đầu dâng đầy nước.
Bầu không khí ban đêm ở bệnh viện ngập tràn mùi thuốc khử trùng. Quạt trần vẫn quay đền đều, làn gió hiu hiu thổi nhẹ lọn tóc dính lên vết thương trên mặt Tương Tương. Cô nàng cũng không thèm để ý. Điền Điền tuy còn bực tức nhưng vẫn đưa tay nhẹ nhàng vén lại giúp cô nàng. Tương Tương hít nhẹ mũi, khóe mắt chảy ra một giọt nước. Lửa giận bùng bùng lập tức bị dập tắt.
Điền Điền bất giờ thở dài, chịu thua.
“ Tớ xin lỗi! ”
Tương Tương nghe xong câu đấy, quay phắt người đưa lưng về phía Điền Điền. Cơ thể bị trầy trụa đau rát, tủi thân, cô nàng òa khóc. Điền Điền phát hoảng, cuống cả lên, muốn dỗ dành nhưng Tương Tương hất tay cậu ra không cho cậu đụng vào người. Điền Điền ngồi đấy, bất lực nhìn Tương Tương.
Khóc một hồi mệt quá, Tương Tương thiếp đi. Điền Điền cũng gật gù, từ ngủ ngồi đến tự nhiên leo thẳng lên ngủ chung với Tương Tương.
Tương Tương quay người lại, hướng đến nơi ấm áp. Cô nàng vô thức đưa tay ôm lấy Điền Điền, dụi dụi vài cái rồi áp vào đấy ngủ ngon lành.
Điền Điền mơ hồ cảm thấy đau nhói bên cánh tay, dùng tay còn lại đẩy đẩy đầu Tương Tương, mơ mơ màng màng nói.
“ Tương Tương, đầu heo của cậu đè lên tay tớ đau. ”
Mẹ Điền Điền nghe điện thoại xong vào lại phòng thì bắt gặp cảnh này. Vội vàng gỡ cánh tay bị trầy cố không cho động vào cánh tay bị gãy mấy lần cũng không được, dùng lực mạnh quá thì sợ cánh tay gãy lại đau. Cô lay lay Điền Điền.
“ Điền Điền, mau về giường mình ngủ đi. ”
Cậu nhăn mày, lẩm bẩm rồi im bặt, không nhút nhích.
Mẹ Điền Điền kiên nhẫn gọi thêm vài lần nhưng vẫn không được, đành đem kéo chăn đắp lại cho hai đứa. Lúc cúi người vén chăn, mẹ Điền Điền nghe Tương Tương thì thầm.
“ Tớ cũng xin lỗi! ”
Điền Điền cũng thuận theo đáp ừm một tiếng.
Mẹ Điền Điền giật mình sửng sốt sau đó mỉm cười. Ngày hôm nay đã làm cô một phen kinh hồn hú vía. Nhận được cuộc gọi của Hàn Cảnh, cô hoảng sợ bỏ luôn cả công việc dở dang. Đến nơi còn kinh hãi hơn khi thấy hai đứa máu me bê bết, tay chân đầy vết thương. Hàn Cảnh, Giao Đan cùng mấy đứa bạn thi nhau khóc đầy sợ hãi. Mẹ Điền Điền nhanh chóng đưa Tương Tương và Điền Điền đi, chỉ kịp dỗ tụi nhỏ mấy câu rồi giao cho ba mẹ chúng. Suốt cả đoạn đường vô cùng lo lắng, đến thở cũng khó khăn. Bác sĩ kiểm tra bảo bị thương nhẹ, không nguy hiểm thì tảng đá nặng nề trong lòng mới được thả xuống, nhẹ nhõm.
Vừa đóng cửa phòng bệnh, thì mẹ Tương Tương đến. Sắc mặt trắng bệch, cả người toát lên vẻ mệt mỏi nhưng vẫn bước nhanh đến. Mẹ Tương Tương bắt lấy tay mẹ Điền Điền, giọng run run.
“ Hai đứa nhỏ sao rồi? Bị thương có nặng không? ”
Mẹ Điền Điền vỗ vỗ lên bàn tay cô, trấn an.
“ Hai đứa nó không sao, Tương Tương chỉ xây xát nhẹ bên ngoài, Điền Điền thì gãy tay phải. Bác sĩ cũng đã băng bó rồi, hai đứa nó đang ngủ, chị cứ yên tâm. Chốc nữa bác sĩ qua kiểm tra lại một lần nữa là chúng có thể về nhà rồi.”
Mẹ Tương Tương ôm ngực thở hắt ra.
“ May quá! Cám ơn chị đã giúp đỡ, nếu không tui cũng không biết làm sao?” Cô nhìn hai đứa trẻ đang ôm nhau ngủ qua lớp cửa kính, rồi quay sang mẹ Điền Điền, cô áy náy. “ Chỉ do con bé nhà tôi nghịch ngợm quá nên mới xảy ra chuyện này. ”
Mẹ Điền Điền nghe vậy, bèn nói.
“ Sao trách con bé được, đây cũng một phần do con trai của tôi mà. À mà thôi, chị đừng áy náy nữa. Tôi nghĩ qua chuyện này, chúng nó sẽ ngoan ngoãn hơn. Chị vừa mới làm về qua đây ngồi nghỉ một lát đi.” Vừa nói cô vừa kéo mẹ Tương Tương đến băng ghế.
Cả hai người về mẹ trẻ cùng nhau ngồi tâm sự một chút thì bác sĩ đến khám. Tương Tương và Điền Điền bị đánh thức để kiểm tra lại một lần nữa, hoàn thành thủ tục rồi về nhà.
Từ đó về sau, Tương Tương luôn cố gắng ngồi im sau xe của Điền Điền, có phấn khích thì cũng chỉ hét lên, túm chặt áo cậu, chứ không có hành động nào khác.
Mẹ Điền Điền mỗi lần giặt đồ, luôn thắc mắc vì sao cúc áo của con trai mình luôn bị mất hàng loạt.
Thoáng chốc, Tương Tương và Điền Điền bước vào kì thi tốt nghiệp trung học cơ sở sau đó chọn trường trung học phổ thông để thi vào. Cả hai cùng còn bọn Hàn Cảnh, Giao Đan chọn chung một trường học cùng nhau. Ngày có kết quả thi, Tương Tương sung sướng nhảy cẫng lên, vọng tiếng hét sang bên nhà Điền Điền.
“ Chúng ta đậu rồi! ”
Điền Điền ở bên trong nhà đang đeo headphone, âm lượng tối đa.
…
Ngày đi xem danh sách phân lớp, trên đường Tương Tương vừa đi vừa huýt sáo háo hức. Thỉnh thoảng quay sang “tâm sự” Điền Điền về mọi thứ trên đời, cô nàng như chú chim hót líu lo bên tai cậu không ngừng nghỉ. Điền Điền quá quen với việc này, lâu lâu cậu cứ à, ừm cho có. Thái độ cực kì bất mãn.
Bảng thông tin dán đầy danh sách các lớp, các khối. Tương Tương xem từ trang này qua trang khác để tìm tên mình tiện thể tìm giúp Điền Điền. Cuối cùng, Tương Tương cũng tìm được tên mình, cô nàng tiếp tục xem cho Điền Điền. Tên cậu không có trong danh sách lớp của cô nàng. Tương Tương sợ mình lướt qua mà không biết, dò đi dò lại ba lần.
Điền Điền đợi Tương Tương dưới tán phượng ở một góc sân trường. Tia nắng lén lút xuyên qua kẽ lá rọi xuống, nhưng chẳng được bao nhiêu. Chỉ có bóng lá cây che khuất, tạo nên bóng râm mát mẻ. Đợi được một lúc, cậu cũng thấy Tương Tương đi ra, chân bước rề rà chán nản. Cậu ngạc nhiên hỏi.
“ Sao vậy? ”
Tương Tương ủ rũ lắc đầu không trả lời.
“ Hay nhà trường có thông báo điểm mới, cậu rớt tớ đậu? ”
“…”
Nhà trường không có uy tín, làm ăn thất trách bao giờ vậy? Tương Tương nghĩ.
Hỏi mãi cô nàng cũng không trả lời, Điền Điền mất hết kiên nhẫn.
“ Cậu cái gì cũng không nói hết vậy? ”
Tương Tương giật mình, ôm chầm lầy cậu, mếu máo.
“ Điền Điền à, tuy tớ ghét cậu, không ưa cái bản mặt thối tha của cậu gần cả mười năm nay. Nhưng… nhưng tớ không muốn xa cậu đâu.”
“…”
Điền Điền sửng sốt, vội vàng đẩy đẩy cô nàng ra khỏi người mình.
“ Cậu rớt thật à? ”
Tương Tương cứng đờ, mặt đầy vạch đen.
“ Tớ không học chung lớp với cậu. Giờ phải làm sao? ”
Điền Điền trộm thở phào, ra vẻ hết sức bình thản. “ Chỉ thế thôi! ”. Càng nhìn bộ dạng thất thỉu của cô nàng, cậu càng buồn cười, đáy mắt lóe lên tia gian xảo. “ Cũng tốt, từ nay tớ được yên ổn rồi.”
Dứt lời, Tương Tương giẫm một phát đau điếng lên chân cậu, xoay phắt người để balo đánh một phát vào cái đầu đang cúi xuống của cậu mà hậm hực ra về. Điền Điền nghiến răng nghiến lợi, từng bước khó khăn đuổi theo.
Nắng ấm áp in hằng hai bóng người lên sân trường. Một thấp một cao cạnh nhau hết sức hài hòa không một kẽ hở.