“Nhị… nhị lão gia?”, Diệp Phi Vũ kêu lên thất thanh, anh liếc nhìn Bạch
Thanh Dật, lại nhìn nhị lão gia, ban đầu là sợ hãi, sau là căng thẳng,
cơ thể dường như còn co rúm lại.
Tất cả những biểu hiện này của Diệp Phi Vũ đều được Từ Nam Phương thu
vào tầm mắt. Hôm nay biểu hiện của anh ta thật sự rất khác lạ, từ kinh
ngạc đến căng thẳng, muốn nói rồi lại thôi. Nếu không phải biết rõ con
người Diệp Phi Vũ, có lẽ Từ Nam Phương cũng phải cho rằng anh ta rất tôn kính nhị lão gia.
Thực ra nhị lão gia lại có ấn tượng rất tốt với Diệp Phi Vũ, vừa nhìn
thấy Diệp Phi Vũ, vẻ mặt hung hãn của ông ta chợt hiện lên nụ cười: “Tên nhãi này, cậu họ Diệp phải không? Công ty kia của Hạnh Trừng là do cậu
một tay điều hành phải không?”.
Diệp Phi Vũ kinh ngạc nhìn nhị lão gia, ánh mắt tóat lên một vẻ tha
thiết, giống như gặp được nhị lão gia khiến anh ta thất thần, mãi lúc
sau mới lên tiếng: “Cháu tạm thời giúp thiếu gia quản lý công ty. Nhưng
thực ra thiếu gia rất quan tâm tới công ty, các quyết định chủ yếu…”.
Chưa nói xong, Diệp Phi Vũ đã bị nhị lão gia phất tay ngắt lời: “Cậu
không cần nói đỡ cho nó, tâm tư nó đặt ở đâu, người tinh mắt đều có thể
nhìn ra”. Khẩu khí của ông ta có phần phẫn nộ, nhưng ánh mắt vẫn chưa
rời khỏi người Diệp Phi Vũ. Ông ta lấy thái độ ôn hòa: “Tiểu Diệp, cậu
đã vất vả nhiều vì giúp đỡ nó rồi, nó đâu?”.
Bạch Thanh Dật xê dịch vị trí, để nhị lão gia nhìn thấy Thượng Quân Trừng trong xe.
Trong mắt ông ta nổi lên lửa giận, có lẽ nghi ngờ tới sự ngang ngược của Thượng Quân Trừng lúc ở nhà họ Hạ nên trong lòng không thoải mái. Nhị
lão gia lại nhìn về phía Diệp Phi Vũ, ánh mắt vẫn như trước. Có lẽ ý
thức được mình thất lễ, Diệp Phi Vũ vội cúi đầu.
Nhị lão gia có vẻ rất hứng thú với anh ta, thậm chí còn bỏ quên cả Từ
Nam Phương, quay sang hỏi chuyện Diệp Phi Vũ: “Chúng ta trước đây có
quen biết à?”.
“A, không quen, không quen”, Diệp Phi Vũ gượng gạo đáp.
Từ Nam Phương cũng phải bội phục bản lĩnh giả mù mưa sa của anh ta.
Chiếm được sự chú ý và cảm tình của nhị lão gia, đây hẳn là mục đích của Diệp Phi Vũ khi đi theo Thượng Quân Trừng? Lúc ở nhà họ Hạ, anh ta giúp Thượng Quân Trừng lấp liếm, giải vây, tất cả là để lấy lòng nhị lão
gia, để ông ta biết bên cạnh con trai mình còn có một nhân tài. Diệp Phi Vũ ở trước mặt lão vương gia lên tiếng nói hộ suy nghĩ của Thượng Quân
Trừng, thực chất là nói cho nhị lão gia nghe suy nghĩ của bản thân anh
ta. Không thể phủ nhận, Diệp Phi Vũ đã diễn rất hay, mục đích của anh ta hôm nay rốt cuộc là đạt được rồi.
Nhị lão gia không tiếp tục xoáy vào chuyện của Diệp Phi Vũ nữa, mà chỉ
vỗ vai vào anh ta, thân mật nói: “Hạnh Trừng còn phải nhờ vào cậu nhiều, lát nữa nó tỉnh lại, nên làm thế nào, chắc cậu tự biết!”.
Diệp Phi Vũ nhíu mày, thấy nhị lão gia vỗ tay ra hiệu, hai bóng người từ màn đêm đi ra, một người cầm túi vải, trùm lên đầu Hạ Giáng Tư, người
còn lại đi thẳng tới chỗ Từ Nam Phương.
Từ Nam Phương vội lùi hai bước, suy nghĩ xem nên nói với nhị lão gia cái gì, Ông ta có phải muốn làm cho cô và Hạ Giáng Tư lặng lẽ biến mất khỏ
thế giới này không? Mặc dù cô đã cố gắng ám hiệu cho ông ta biết mình sẽ không gây rắc rối cho Thượng Quân Trừng, nhưng ông ta vẫn lựa chọn cách trừ khử cô mà không hề do dự.
Đúng thế, làm gì có ai im lặng hơn một người đã chết đây? Muốn triệt để
cắt đứt suy nghĩ của Thượng Quân Trừng cũng chỉ còn cách này mà thôi.
“Nhị lão gia”, vẫn là Diệp Phi Vỹ lên tiếng trước thế nhưng tiếng gọi
của anh ta không nhanh không chậm, mỗi một từ dường như đều phải được
cân nhắc kỹ, “Nhị lão gia, lát nữa Thượng Quân Trừng tỉnh dậy,dღđ☆L☆qღđ
thật sự là cháu vẫn không biết phải giải thích với cậu ấy thế nào. Hơn
nữa, thấy cô Từ và cậu Hạ đột nhiên biến mất, Quân Trừng nhất định sẽ
báo cảnh sát, chỉ sợ đến lúc điều tra ít nhiều vẫn sẽ gây phiền phức”.
Diệp Phi Vũ cố gắng dùng lý trí để thuyết phục nhị lão gia.
Mặc dù anh ta phân tích rất rõ ràng, nhưng Từ Nam Phương nghe vẫn cảm
thấy có gì không ổn. Lời lẽ đầy lý trí, lạnh lùng, không một chút cảm
tình nào, khiến người ta thấy vô cùng tẻ nhạt. Chẳng hiểu vì sao cô lại
nghĩ, nếu đỏi lại là Thượng Quân Trừng, chắc hẳn anh sẽ nhảy dựng lên?
Phụ nữ đôi khi đều như vậy, trong tiềm thức lúc nào cũng hy vọng có một
người đàn ông sẵn sàng bảo vệ mình, vì hồng nhan sẵn sàng xông pha, cho
dù chỉ là vô ích.
Nhị lão gia nghe Diệp Phi Vũ nói vậy, chỉ cười lạnh rồi nhìn Từ Nam
Phương: “Một công tử bột thích lêu lổng ở quán bar, tùy tiện lên giường
với phụ nữ, thì biến mất cùng với người hầu của mình có gì mà lạ? Cái
chuyện này, cùng lắm chỉ xuất hiện ở mấy tờ báo nhỏ, hằng năm có biết
bao nhiêu việc như thế, thêm một việc cũng không nhiều, bớt một việc
cũng không ít”.
Thoạt nhìn, nhị lão gia đã sớm nghĩ được biện pháp giải quyết tốt Từ Nam Phương và Hạ Giáng Tư.
Từ Nam Phương rùng mình, nhị lão gia đã tìm được cái cớ rồi, sau đó mới phục kích ở rùng đào để nhanh chóng trừ khử cô.
Từ Nam Phương lạnh lùng cười: “Nhị lão gia, ông giải thích nhưu thế sợ
rănggf cũng chỉ lừa được đứa trẻ ba tuổi mà thôi. Tam phu nhân khôn khéo như vậy, ông cho rằng bà ta sẽ tin vào cái cớ này ư?”.
Đối với thái độ “cà cuống chết đến đít còn cay” của Từ Nam Phương, nhị
lão gia vẫn điềm nhiên: “Liễu Thi Vân muốn đấu với tôi, trình độ vẫn còn non lắm. Đây là rừng đào rậm rạp, thuộc hạ của tôi lại ra tay mà không
để lại tì vết, cho dù Liễu Thi Vân có nghi ngờ tôi thì sao nào? Nếu bà
ta có bản lĩnh, muốn tranh giành với tôi…”. Dường như nhớ tới thái độ
của tam phu nhân ở tiệc rượu, nhị lão gia liếc nhìn Hạ Giáng Tư đăng nằm trên mặt đất, vẻ mặt phẫn nộ như muốn đạp cho cậu ta mấy cú.
Thế nhưng Từ Nam Phương lại nói: “Nếu là trước đây thì người khác có thể tin, nhưng sau chuyện tối nay thì chưa chắc. Biết đâu ngay sáng mai
thôi, lão vương gia và mọi người sẽ nghe được tin gì đó, thậm chí, chẳng cần đến tam phu nhân nhắc nhở, họ cũng sẽ dồn ánh mắt quan sát nhị lão
gia, bắt đầu hoài nghi có phải nhị lão gia rat ay bắt cóc tam thiếu gia
và Nam Phương hay không?”.
Từ Nam Phương nói khiến nhị lão gia có chút lung lay. Diệp Phi Vũ và
Bạch Thanh Dật chỉ bang quan đứng nhìn,dღđ☆L☆qღđ thấy nhị lão gia đã có
hứng thú với những điều Từ Nam Phương nói, nhưng lại không tin mà hỏi
lại một lần nữa.
Từ Nam Phương vẫn bình thản giảng bài: “Tam phu nhân đưa Nam Phương vào
nhà họ Hạ nhằm mục đích gì? Nhị lão gia hẳn là quá rõ ràng. Tam phu nhân muốn lợi dụng tôi để khiến cho Trừng thiếu gia mất mặt trước lão vương
gia và mọi người. Quan trọng hơn là, để vạch trần thân phận ngôi sao ca
nhạc của Trừng thiếu gia, bịt kín con đường quay về nhà họ Hạ của Trừng
thiếu gia. Dù tôi không có bản lĩnh này, nhưng nhị lão gia cũng thấy sự
việc hôm nay rồi đấy, Trừng thiếu gia suýt nữa đã sa bẫy. Tam phu nhân
đã sớm vạch kế hoạch, hôm nay không thành công, còn có ngày mai, ngày
kia. Bà ta đã quyết giữ tôi bên cạnh thì chắc chắn đã tính toán sẵn rất
nhiều biện pháp đối phó và chống đỡ. Một kế không thành, ắt có kế thứ
hai. Hơn nữa, sau chuyện hôm nay, tình hình càng đáng lo ngại, bở vì,
tam phu nhân đã nói thẳng muốn hợp tác với tôi nhưng đã bị tôi từ chối.
Bà ta thẹn quá hóa giận, thấy tôi không còn giá trị lợi dụng liền mạo
hiểm một phen, được ăn cả ngã về không, giao tất cả chứng cớ, quyết sống mái một lần”. Từ Nam Phương chậm rãi mà nói, “Nhị lão gia muốn trừ khử
tôi, tiện tay trừ khử luôn Hạ Giáng Tư, tam phu nhân chẳng phải cũng có ý nghĩ như vậy sao, mượn Từ Nam Phương để trừ khử Trừng thiếu gia. Nhưng
sợ rằng kết quả lại là hai hổ cắn nhau, còn què con cụt, ngư ông đắc
lợi”.
Nhị lão gia nheo mắt, rõ ràng đã bị những lời Từ Nam Phương nói làm cho
dao động, nhưng vẫn cố mở miệng hỏi: “Bà ta có chứng cớ gì?”. Khẩu khí
ông ta đã vơi bớt sự hung hãn.
Thấy Từ Nam Phương chỉ mỉm cười, nhị lão gia liếc nhìn cô từ đầu đến
chân: “Không ngờ cô lại là một người bụng dạ khó lường như vậy. Cũng
đúng, có thể khiến Hạnh Trừng để ý, khiến Hạnh Trừng đối đầu với tôi,
chắc chắn bản lĩnh của cô không hề nhỏ”.
Từ Nam Phương cười thầm, chẳng phải cô có bản lĩnh khiến Thượng Quân
Trừng đối nghịch với nhị lão gia, sự thật chính là dã tâm của ông ta đã
khiến Thượng Quân Trừng tự nảy sinh tâm lý phản kháng.
“Nhưng cô cho rằng tôi không có biện pháp hay sao?” Trong mắt nhị lão
gia vẫn đầy sát khí, “Tôi có thể trừ khử cô và Hạ Giáng Tư thì cũng có
thể tìm cách trừ khử cả Liễu Thi Vân”.
“Nhị lão gia, nếu như giết người là biện pháp tốt nhất thì ông còn phải
đợi đến lúc này sao?”, Từ Nam Phương nhếch môi, không hề sợ hãi trước sự dọa nạt của nhị lão gia, “Tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng
Trừng thiếu gia, Tư thiếu gia thì không. Nếu tôi đóan không nhầm, hôm
nay nhị lão gia muốn giết tôi là thật, nhưng chưa chắc đã có ý định làm
gì Tư thiếu gia.
Nhị lão gia lại nheo mắt nhìn Từ Nam Phương.
“Lão gia! Cho phéo tôi nói thẳng, chưa biết chừng lúc này tam phu nhân
đang thầm mong ông trừ khử tôi đi ấy!” Ánh mắt Từ Nam Phương lúc này
lạnh lẽo như ánh trăng, “Mấy ngày nay theo hầu tam phu nhân, tôi đã phát hiện ra, dường như bà ta có uẩn khúc gì đó. Hại Trừng thiếu gia là
thật, nhưng giúp Tư thiếu gia là giả!”.
“Tam phu nhân không giúp con mình thì còn giúp ai được?”, Diệp phi Vũ “ngây ngô” hỏi.
“Anh Diệp thử nghĩ mà xem, nếu Trừng thiếu gia và Tư thiếu gia đều không được làm người thừa kế, thì ai sẽ là người thích hợp nhất?”, Từ Nam
Phương liếc nhìn Diệp Phi Vũ và nhị lão gia, một người cau mày đăm
chiêu, một người giật mình bừng tỉnh trong sự ngạc nhiên tột độ.
Từ Nam Phương cười thầm. Biểu hiện của Diệp Phi Vũ giả vờ, nhưng biểu
hiện của nhị lão gia lại rất sâu xa. Theo lý mà nói, nếu nhị lão gia
biết tam phu nhân và Hạ Huyền Lẫm có tư tình, hẳn là sẽ kinh ngạc và
cười mỉa mai. Thế nhưng lúc này ông ta chỉ nắm chặt tay, mí mắt trợn
tròn, tựa hồ rất mãn cảm với câu hỏi của Từ Nam Phương. Ông ta hừ lạnh
một tiếng lỗ mũi, gằn giọng: “Qủa nhiên!”.
“Nhị lão gia, Từ tiểu thư đối xử với Quân Trừng rất tốt”. Diệp Phi Vũ
lúc này vẫn không quên nói đỡ cho Từ Nam Phương, “Cháu nghĩ cô ấy cũng
muốn Quân Trừng có thể trở thành người thừa kế nhà họ Hạ, nếu không thì
đã không thể chọc giận tam phu nhân”.
“Ồ, vậy ư? Nực cười! Nếu muốn tố cho Hạnh Trừng thì lẽ ra cô ta không
nên vào nhà họ Hạ mới đúng!”, nhị lão gia vẫn giữ vững lập trường.
Từ Nam Phương biết lão già này khó chơi, cô cố tình nói chuyện tư tình
giữa tam phu nhân và Hạ Huyền Lẫm cũng chỉ là lôi một chuyện mọi người
đều đã biết ra để thuận nước đẩy thuyền, khiến nhị lão gia tin rằng cô
có ý định quy hàng, hiện tại chỉ còn thiếu một bước nữa.
“Nhị lão gia, tính tình Trừng thiếu gia ra sao ông cũng hiểu rõ, càng ép buộc càng không được. Ông muốn Trừng thiếu gia và Ngô tiểu thư ở bên
nhau, người ngoài đều thích, nhưng chỉ mình Trừng thiếu gia kiên quyết
không chịu. Ông muốn Trừng thiếu gia từ bỏ sự nghiệp ca hát, rời xa tôi, kết quả thế nào?”, ánh mắt sắc bén của Từ Nam Phương chọc thẳng vào tim nhị lão gia, “Không phải tôi tự tâng bốc bản thân, nhưng ông và Trừng
thiếu gia suýt chút nữa bất hòa là do đâu, lão vương gia suýt nữa hoàn
toàn thất vọng về Trừng thiếu gia là vì sao? Sợ rằng, nếu muốn Trừng
thiếu gia được lòng lão vương gia và được giao quyền thừa kế cho Trừng
thiếu gia, cũng không thể dựa vào một mình nhị lão gia ông mà được”.
Trong mắt nhị lão gia hiện lên sự kinh ngạc, dường như không ngờ Từ Nam
Phương lại biết nhiều đến vậy, hơn nữa còn dám nói thẳng tuột ra. Một cô gái quê màu chẳng rõ danh tính lại có thể nói ra những điều khiến người khác phải kinh hãi, nhị lão gia hoàn toàn không dám tin.
Từ Nam Phương lại tiếp tục mà không đợi nhị lão gia mở miệng: “Nam
Phương sẵn lòng giúp nhị lão gia. Chỉ cần tôi và cả Trừng thiếu gia đều
có thể lấy được lòng lão vương gia, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường
sao? So với việc ông trừ khử tôi đi, khiến Trừng thiếu gia càng thêm thù hận ông, rõ ràng là tốt hơn nhiều”.
“Cô… lấy lòng lão vương gia?”, nhị lão gia lại chăm chú quan sát Từ Nam
Phương một lần nữa, đột nhiên phát hiện, người phụ nữ này dưới ánh trăng dường như toát lên một phong thái mà không phải người phụ nữ nào cũng
có được, một vẻ đẹp cao sang, quyền quý và uy nghiêm.
“Sao nào? Nhị lão gia không tin tôi có bản lĩnh này ư?” Từ Nam Phương tự tin cười, “Chỉ càn nhị lão gia giúp tôi có
cơ hội tiếp xúc với lão vương gia chưa biết chừng còn thu được kết quả tốt hơn cả sức tưởng tượng đấy."
Thấy nhị lão gia hồi lâu không lên tiếng, Từ Nam Phương đoán được ông ta đã có quyết định trong đầu. Tảng đá đè nặng nãy giờ trong lòng cô lúc
này mới buông xuống được.
Bach Thanh Dật từ đầu tới cuối chỉ đứng xem kịch giữa hai người kia mà
không hề hứng thú với câu chuyện của họ, tất cả những gì anh ta phải làm cũng chỉ có giết và không giết mà thôi.
Nhị lão gia cười khẩy, vẫn muốn thử Từ Nam Phương: "Cô nói đêm nay tam
phu nhân sẽ đưa chứng cứ bất lợi của Thượng Quân Trừng ra, vậy cô nói
xem nên làm gì bây giờ?"
Từ Nam Phương hít sâu, thực ra, tam phu nhân sẽ giở trò cô cũng không
đoán được, cô vốn dĩ muốn tìm Diệp Phi Vũ để bàn bạc về vấn đề này, tìm
một đối sách mới. Nhưng hiện giờ nhị lão gia đã dò hỏi, cô cũng chỉ có
thể tiếp tục giả vờ như đã định liệu sẵn: "Giặc đến tướng chặn, nước
dâng bờ ngăn. Biết tam phu nhân giở chiêu gì, mới có thể từng bước đẩy
lùi, chẳng phải càng tốt hơn sao."
***
Sau khi nhị lão gia và Bạch Thanh Dật đã đi khỏi, Từ Nam Phương và Diệp
Phi Vũ mang Hạ Giáng Tư vào trong xe. Cả Hạ Giáng Tư và Thượng Quân
Trừng đều chưa tỉnh.
Diệp Phi Vũ và Từ Nam Phương đứng bên ngoài, hai người dương như đều cảm thấy có uẩn khúc với nhau. Từ Năm Phương còn đang suy nghĩ cảm giác này do đâu mà có, thì Diệp Phi Vũ đã lên tiếng: "Cô... à, tam phu nhân biết cái gì rồi?"
"Biết tôi đóng kịch, biết dã tâm của anh, biết cả tôi và anh đều có mục
đích không cho người khác biết." Từ Nam Phương bình thản đáp, chẳng hiểu sao câu chữ lại có phần kích động, lời nói ý tứ sâu xa.
Mãi đến khi bị Diệp Phi Vũ nhìn chằm chằm, Từ Phương Nam mới định thần
lại, thở dài một hơi rồi nói: "Tôi vốn muốn bàn bạc với anh, nhưng hiện
giờ có lẽ không cần nữa rồi." Khi nói ra chuyện giữa tam phu nhân và Hạ
Huyền Lâm, cô đã biết, trong cuộc đấu giữa nhị lão gia và tam phu nhân,
tam phu nhân đã bị rơi vào thế yếu.
"Đúng thế." Diệp Phi Vũ tiếp lời, "Bàn bạc với tôi cũng chỉ có uổng
công. Tôi cũng chưa chúc mừng cô thì phải, chỉ nói có mấy câu mà đã thay đổi được cái nhìn của nhị lão gia dành cho mình, mới vào nhà họ Hạ được mấy ngày mà đã trở thành đồng minh của nhị lão gia. Xem ra, ngày lấy
được 'ngôi sao lấp lánh' không còn bao xa nữa rồi." Diệp Phi Vũ có phần
buồn bã, thanh âm hư vô mờ mịt.
Từ Nam Phương cười khẩy: "Anh quá khiêm tốn rồi. Nói về tâm cơ, về mưu kế, tôi làm sao dám so với anh?"
Thấy Diệp Phi Vũ im lặng, Từ Nam Phương điềm nhiên nói tiếp: "Ngay từ
đầu, anh đi theo Thượng Quân Trừng, quản lí công ty dược ở Sơn Tây, anh
đã coi đó là công cụ để dẫn tới sự chú ý của nhị lão gia. Anh cố tình
làm thân với Thượng Quân Trừng rồi lấy danh nghĩa trợ thủ của anh ấy để
dễ dàng bước vào nhà họ Hạ. Hôm nay, anh ra mặt giúp Thượng Quân Trừng
biện minh nhưng nói thẳng ra là anh đang cố tình diễn kịch trước đám
người nhà họ Hạ kia. Có lẽ, anh đã sớm biết Thượng Quân Trừng sẽ bị chỉ
trích nên mới chờ đợi đến dịp này, phải không?"
Câu hỏi thẳng thằng của anh ta khiến Từ Nam Phương ngẩn ra. Trở mặt? Cô
không nghĩ tới vấn đề này, nhưng cô ý thức được bản thân mình thực sự sợ hãi, cô sợ cái mục đích của Diệp Phi Vũ. Trong đầu cô chợt lóe lên hình ảnh anh ta chần chừ muốn nói lại thôi khi vừa trông thấy nhị lão gia.
Cô cảm thấy sự khiêm tốn, nhã nhặn và ánh mắt tôn kính của anh ta dành
cho nhị lão gia đều là giả. Anh ta đã sắp đặt quá nhiều thứ, từ lúc tiếp cận Thượng Quân Trừng, cẩn thận trong từng bước đi để tiếp cận những
người nhà họ Hạ. Cuối cùng anh ta đã có thể gặp được nhị lão gia. Biểu
hiện kì lạ của anh ta khi trông thấy nhị lão gia khiến cô vô cùng sợ
hãi. Mục đích thật sự của Diệp Phi Vũ rốt cuộc là gì? Anh ta muốn vào
nhà họ Hạ để làm gì? Liệu anh ta có giữ đúng lời hứa, không hại Thượng
Quân Trừng?
Hại Thượng Quân Trừng?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã khiến Từ Nam Phương hoảng hốt. Hóa ra đấy mới chính là vấn đề mà cô lo lắng nhất.
Diệp Phi Vũ chưa từng nói cho cô biết mục đích thật sự của anh ta, cô
chỉ biết mục tiêu của anh ta là nhà họ Hạ. Như vậy, đảm bảo của anh ta
về Thượng Quân Trừng liệu có đáng tin hay không?
Từ Nam Phương quay đầu nhìn Thượng Quân Trừng còn đang ngủ say trong xe, anh hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Thượng Quân
Trừng chẳng khác nào một đứa trẻ sơ sinh còn nằm trong nôi, đối với anh, thế giới bên ngoài chỉ là một mớ hỗn độn, mặc kệ bao nhiêu gió táp mưa
sa, anh vẫn có thể bình yên ngủ say trong giấc mộng của mình.