Người nhân viên nam vừa nói vừa đi về phía trước, đưa mấy người vào bên
trong, qua một bức tường giả, anh ta chỉ vào chiếc giường tròn cực rộng, giới thiệu: “Đây là chiếc giường cao cấp kiểu châu Âu do một nhà thiết
kế nổi tiếng thiết kế. Tất cả nguyên vật liệu đến từ châu Âu cả, gia
công cũng được thực hiện bên đó, cả Trung Quốc chỉ có mười chiếc. Chiếc
giường này còn có cả bàn ăn nhỏ, ghế sô pha nhỏ, giá đựng tạp chí, còn
có tủ rượu, ha ha… Cái gì cần có cũng đều có hết. Đương nhiên, mấu chốt
là chiếc giường này đường kính ba mét, đủ rộng để tất cả các vị nằm!
Không gian sử dụng sẽ hoàn toàn thoải mái.
Anh nhân viên vừa dứt lời, Hạ Giáng Tư liền bật cười nghiêng ngả, cậu ta bá vai anh nhân viên: “Ha ha… Đầu óc anh có cái gì thế hả? Đen tối hết
đường cứu chữa! Chúng tôi chỉ đi cùng hai người họ đến mua thôi!”. Vừa
nói, Hạ Giáng Tư vừa chỉ vào Thượng Quân Trừng và Từ Nam Phương, rồi lại chỉ vào mình và Diệp Phi Vũ, “Chúng tôi đơn thuần là đi xem cùng họ
thôi”.
Từ Nam Phương sắc mặt lúc này đã đen kịt lại. Nhân viên vội vàng chữa
lời: “À, là em laýa ví dụ ấy mà. Thực sự xin lỗi, em không cố ý! Có lẽ
buồn ngủ quá rồi nên lấy ví dụ không được hay lắm, em không cố ý đâu…”,
vòng vo một hồi, anh ta lại nhìn Từ Nam Phương, “Anh chị tới mua sắm cho nhà mới phải không ạ? Thực ra chiếc giường này cũng rất thích hoẹp, hai người có thể ngồi trên giường xem ti-vi, ăn cơm dưới ánh nến, mệt mỏi
thì ngả lưng một lát, lại có thể vừa làm giường vừa làm sô pha, vô cùng
lãng mạn…”.
Từ Nam Phương không thể nghe tiếp được nữa, lẳng lặng quay lưng bỏ ra
ngoài. Nhân viên ngây người đúng tại chỗ, không biết mình vừa nói sai
cái gì.
Từ Nam Phương đi rồi, những người khác cũng chỉ có thể đuổi theo. Anh
nhân viên cố vớt vát, hỏi cách thức liên lạc nhưng không ai dừng lại.
Cách chào hàng của nhân viên khiến Từ Nam Phương cảm thấy rất không
thoải mái. Cô một mình đi ra, đang định ấn nút thang máy đi xuống thì
Thượng Quân Trừng đã dùng một tay kéo cô lại. Từ Nam Phương bực mình
nói: “Lòng tốt của anh Trừng, tôi xin nhận! Nhưng tôi không cần, tôi
chẳng qua chỉ là người hầu tầm thường trong nhà họ Hạ, không dùng được
loại giường này.
Hơi thở của Thượng Quân Trừng vẫn phảng phất mùi rượu, giọng nói ẩn chứa sự cảm thông, nụ cười của anh sáng như đèn chum thủy tinh treo trên
trần nhà.
“Được rồi, tôi bảo bọn họ xuống dưới chờ, tôi đưa cô đi xem, cô cũng khôn cần phải để ý mấy lời đám nhân viên kia nói.”
“Cái gì?”, Từ Nam Phương càng lúc càng bất an, hôm nay Thượng Quân Trừng đối xử với cô tốt một cách thái quá. Lúc ở trong phủ, anh còn châm chọc cô như mọi khi, vậy mà sau vài ly rượu đã đột ngột thay tính đổi nết,
tỏ ra thân thiết với cô, kiên quyết bảo vệ cô trước mặt nhị lão gia. Từ
Nam Phương càng nghĩ càng cảm thấy nặng nề.
“Gọi tôi là Danny, trước giờ không phải vẫn gọi tôi như thế sao?”,
Thượng Quân Trừng mỉm cười, hai mắt típ lại, mạch máu nổi lên, có lẽ đã
uống quá nhiều, ý thức có phần chậm chạp, thiếu tinh nhanh.
Nghe Thượng Quân Trừng nói vậy,Từ Nam Phương cũng không tranh cãi nữa,
chỉ nói: “Cảm ơn anh vừa nãy cứu tôi”. Cô chợt nhớ đến khi nãy mình hét
tên anh trong bóng đêm, nhớ đến anh đã mạo hiểu cứu mình, trong lòng cô
lại cảm thấy ấm áp.
“Cứu? Cứu cái gì?”, Thượng Quân Trừng mơ hồ không hiểu, nhưng đã nhanh
tay kéo cô quay vào trong cửa hàng, vấn đè vừa nói như gió thoảng qua.
Thượng Quân Trừng đưa Từ Nam Phương vào một gian hàng khác có hai nhân
viên nữ, bọn họ đã bắt đầu quét dọn chuẩn bị đóng cửa. Thượng Quân Trừng và Từ Nam Phương bước vào khiến cho nền nhà vừa lau dọn xong lại xuất
hiện vết chân, nữ nhân viên kêu lên: “Ấy, hai người đi sang bên kia
đi!”.
So với nam nhân viên ở gian hàng lúc nãy, cô gái này có vẻ thiếu nhiệt
tình hơn, Thượng Quân Trừng và Từ Nam Phương đến một lúc lâu mà không
air a tiếp đón, nhưng như thế lại khiến Từ Nam Phương thoải mái.
Thượng Quân Trừng đưa cô đến chọn, cô đành phải chọn ra một chiếc giường đơn trông có vẻ mực thước. Thượng Quân Trừng quan tâm hỏi lại: “Quyết
định là chiếc này chưa? Có cần xem lại không?”.
Từ Nam Phương lắc đầu, Thượng Quân Trừng lúc này mới gọi nhân viên tới.
Từ Nam Phương không nói một lời, cảm thấy ngọn đèn trong gian hàng quá
chói khiến người ta khó chịu, lại cảm thấy việc Thượng Quân Trừng đưa cô đi mua giường khiến cô nhất thời chưa thể quen ngay được.
Cô nhân viên dường như chẳng mấy hứng thú với chuyện bán hàng, khi
Thượng Quân Trừng đưa thẻ tín dụng ra, yêu cầu tối nay giao hàng đến
nhà, thái độ của cô ta có phần khoa trương: “Tối nay? Tối nay chắc không thể. Chỗ chúng em thường đến ngày hôm sau mới giao hàng”.
Thượng Quân Trừng tức giận nói: “Đêm nay ngủ mới phải mua giường, ngày
mai mới giao hàng thì khỏi cần! Cô tính tiền thêm cũng được”.
Cô gái nhướn mày: “Anh trả bao nhiêu tiền cũng không được. Việc giao
hàng không phải do tụi em quyết định”. Nói xong, cô ta ngước mắt, toàn
thân lập tức cứng ngắc, nhìn thêm một lúc, cô ta mới dám xác định:
“Thượng… Thượng… Anh là Danny!”.
Nữ nhân viên còn lại nghe thấy đồng nghiệp của mình hô toáng lên, cũng
tò mò quay về phía này, lập tức đã nhận ra Thượng Quân Trừng. Hai người
vừa kinh ngạc, vừa luống cuống, chỉ còn kém nước nhảy cẫng lên vì sung
sướng.
“Danny, ký tên, ký tên cho em!”
Hai cô gái, một người túm lấy áo, một người tóm vạt áo Thượng Quân Trừng mà giằng qua kéo lại, vẻ mặt phấn khích đến mức đỏ ửng.
Thượng Quân Trừng cũng không khước từ, cầm bút lên ký ên, sau đó hỏi: “Lúc nào có thể chuyển giường đến?”.
Hai nữ nhân viên vốn đã mệt nhọc cả ngày, nhưng bây giờ nghe Thượng Quân Trừng yêu cầu chuyển hàng, lại nhiệt tình nói: “Hôm nay có thể, ngay
bây giờ có thể. Danny, anh chỉ cần nói, tụi em sẽ nghĩ cách làm được”.
“Đúng thế, đúng thế, Danny, không ngờ lại được gặp anh ở đây! Chỗ chúng
em thường thường cũng có rất nhiều ngôi sao tới nhưng chúng em đều cho
rằng anh sẽ không đên đây…”.
Hai cô gái vui đến sắp không cầm được nước mắt, nói không rõ lời.
Thượng Quân Trừng hờ hững cười, không rõ là cười vì đặc quyền mình được
hưởng hay là không hài lòng với thái độ của hai nữ nhân viên. Thượng
Quân Trừng thanh toán hóa đơn, báo địa chỉ nhà họ Hạ rồi ra về. Nhưng
vừa nghe anh báo địa chỉ giao hàng, hai nữ nhân viên kia lập tức nổi lên hứng thú: “Danny, anh mua giường cho chị này phải không? Có phải anh ấy và tiểu thư nhà họ Hạ đang yêu nhau không?”.
Từ Nam Phương bị hiểu lầm là tiểu thư nhà họ Hạ, bốn con mắt chiếu lên
người cô với vẻ ước ao và đố kỵ. Thượng Quân Trừng lại đúng giờ này đưa
cô đi mua thứ đồ nội thất đầy mờ ám, càng xem càng thấy giống như anh
đang yêu đương vụng trộm nhưng lại khoa trương.
Thượng Quân Trừng không bận tâm tới câu hỏi của họ, chỉ nhắc lại một lần nữa rồi dặn họ nhanh chóng giao hàng. Hai nữ nhân viên càng cảm thấy kỳ quặc. Từ Nam Phương không nói lời nào, chỉ thây Thượng Quân Trừng đang
mỉm cười rồi cầm tay cô ra khỏi gian hàng, để lại tiếng la hét của hai
nữ nhân viên đằng sau. Từ Nam Phương quay đầu lại, thấy họ đã hí hửung
chạy sang gian hàng bên cạnh khoe chuyện vừa rồi.
Lúc đứng chờ thang máy, Thượng Quân Trừng nói với Từ Nam Phương: “Có
chiếc giường này thì đêm nay có thể yên tâm ngủ được rồi. Đợi mai tôi
bảo Diệp Phi Vũ đi mua một căn hộ ở thành phố T, như vậy chúng ta có thể dọn vào ở ngay được rồi, mai chúng ta quay lại đây mua sắm đồ dùng”.
Nói xong, Thượng Quân Trừng chìa tấm thẻ tín dụng ra khiến Từ Nam Phương mông lung không hiểu ra sao: “Ý anh là gì?”.
Thượng Quân Trừng mỉm cười, chìa tấm thẻ trong tay mình ra: “Chẳng phải
rất rõ ràng rồi sao?”. Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Từ Nam Phương
đi vào theo Thượng Quân Trừng, nhìn chằm chằm anh, chờ câu trả lời.
“Tôi nuôi cô. Sau này tôi sẽ cấp tiền cho cô, cô làm con gái của tôi. Về phía nhà họ Hạ, tối nay cô thu xếp đi, tôi sẽ nói chuyện với Giáng Tư.” Thượng Quân Trừng nói liền một hơi, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Từ Nam Phương.
Đến nước này, Từ Nam Phương đương nhiên hiểu ra ý tứ của Thượng Quân
Trừng. Chỉ có điều, cô thật sự không ngờ anh bị kích động đến mức nói
trơn tru những lời vừa rồi, cô cười: “Tôi nghĩ anh Thượng hiểu lầm rồi”.
“Hiểu lầm? Tôi hiểu lầm ở đâu được?”, đôi mắt Thượng Quân Trừng đã nổi
lên những tia màu đỏ, men rượu đã xông lên đầu, “Chẳng phải cô muốn giàu có sao? Nghĩ trăm phương ngàn kế vào nhà họ Hạ chẳng phải chỉ vì tiền
sao? Giờ tôi nuôi cô, còn tốt hơn là ở lại nhà họ Hạ chịu thiệt thòi
phải không? Đây không phải mục đích của cô ư?”
Thượng Quân Trừng sỗ sàng nhét thẻ tín dụng vào tay Từ Nam Phương.
Cô chợt thấy lòng chua xót, bi ai. Cô nhìn ra được lúc này Thượng Quân
Trừng đã bị men rượu làm cho không còn tỉnh táo. Khi rượu xong cũng là
lúc con người ta thốt ra những lời thật nhất, chẳng nhẽ anh đang thật
lòng?
Thật lòng? Anh khinh thường cô, nhưng lại không rũ bỏ cô được? Thế nên,
sự mâu thuẫn khiến anh đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, khi thì bảo vệ
cô, khi lại xỉ nhục cô, bây giờ còn nói sẽ nuôi cô. Có lẽ là vì cảm giác của Thượng Quân Trừng đối với cô giằng xé, xung khắc như nước với lửa,
nên hôm nay uống rượu vào, anh mới kích động đến vậy.
Từ Nam Phương cười khẩy, trả lại thẻ tín dụng cho Thượng Quân Trừng:
“Không biết là vì tôi chưa nói rõ, hay là anh nghe chưa hiểu? Đúng, mục
đích ban đầu của tôi khi tiếp cận anh là vì tiền, nhưng hiện giờ không
phải, tôi vào nhà họ Hạ là có nguyên do khác, không cần…”.
Cô còn chưa nói hết câu đã thấy Thượng Quân Trừng tiến sát vào mình.
Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã đưa đôi môi ẩm ướt của mình lên đôi
môi mềm mại của cô.
Từ Nam Phương cảm thấy như huyết áp đột nhiên tăng cao. Trong thang máy
đang chạy xuống, hai chân cô đứng không vững, đầu óc quay cuồng.
Cô túm chặt lấy áo sơ mi của Thượng Quân Trừng, bàn tay liên tục đánh
vào người anh, nhưng anh vẫn làm như không thấy, đầu lưỡi nhanh nhẹn
tách hàm răng cô ra.
Từ Nam Phương chỉ cảm thấy luồng hơi rượu len vào miệng mình theo một
dòng nước ấm, xông thẳng vào tâm tư cô, khiến não bộ của cô nhất thời tê liệt. Tất cả những điều cô muốn nói lúc này lọt vào lỗ tai Thượng Quân
Trừng chẳng khác nào âm thanh ù ù của thang máy.
Từ Nam Phương hoàn toàn không rõ bản thân bị Thượng Quân Trừng cưỡng
hôn, hay là đối phương đang trong trạng thái không tỉnh táo. Tệ hơn là,
cô lại vô thức nhắm mặt lại, tựa hồ có một thứ cảm giác mờ ảo vây lấy
mình,dღđ。l。qღđ thứ cảm giác mà xưa nay cô chưa từng có.
Cánh cửa thang máy mở ra ở tầng một, có hai khách hàng đang định đi vào
thì khựng lại vì thấy cảnh một nam một nữ hôn nhau bên trong, họ liền
đổi sang thang máy bên cạnh.
Từ Nam Phương giật mình, mở mắt ra, nhìn gương mặt của Thượng Quân Trừng gần trong gang tấc. Mắt anh vẫn nhắm nghiền, đắm mình trong nụ hôn.
Hàng lông mi dài kiêu hãnh kề sát trước mắt cô, hệt như một đứa trẻ sơ
sinh đáng yêu.
Trong một khoảng thời gian cực ngắn, mọi thứ dường như lâm vào tĩnh
lặng, mãi đến khi cánh cửa thang máy mở ra lần thứ hai, xuất hiện trước
tầm mắt của Từ Nam Phương chính là Diệp Phi Vũ.
Cô trông thấy một chút xao động trong đáy mắt anh ta, nhưng rất nhanh đã trở lại tĩnh lặng như cú.
Diệp Phi Vũ vẫn đứng bất động nhìn Từ Nam Phương và Thượng Quân Trừng.
Từ Nam Phương nhất thời cảm thấy không thoải mái, bao nhiêu dịu dàng, ấm áp phút chốc bị ánh mắt của Diệp Phi Vũ xua tan. Cô dùng sức đẩy Thượng Quân Trừng ra, kéo anh ra khỏi thang máy.
Mất một lúc Thượng Quân Trừng mới tỉnh táo lại, trông thấy Diệp Phi Vũ
liền vỗ vai nói: “Tớ đang định nói với cậu, mai đi mau hộ tớ một căn
hộ”.
Dù đã rời khỏi đôi môi Từ Nam Phương, nhưng Thượng Quân Trừng vẫn không
khách khí khoác tay lên vai cô, giữ chặt cô trong tầm với của mình.
Nghe Thượng Quân Trừng nói vậy, Diệp Phi vũ liếc nhìn Từ Nam Phương,
chẳng khó khăn gì để hiểu ra ý Thượng Quân Trừng. Dưới ánh đèn lờ mờ của hầm đỗ xe, sắc mặt vốn tái nhợt của Diệp Phi Vũ càng trở nên trắng hơn. Nhưng anh vẫn cố nở nụ cười: “Không thành vấn đề! Sáng mai tớ đi thu
xếp giúp cậu”.
Hạ Giáng Tư chẳng biết chui ra từ xó nào, vẻ mặt tươi cười như không có
gì qua được mắt cậu ta. Chưa đợi cậu ta lên tiếng, Từ Nam Phương đã vội
nói: “Không còn sớm nữa, mau về thôi, tam phu nhân đã có chút phật lòng
với Nam Phương, nếu về muộn, chỉ sợ thiếu gia cũng phải chịu mắng với
Nam Phương”.
Câu nói của Từ Nam Phương khiến Diệp Phi Vũ giật mình. Từ Nam Phương
đang ám chỉ cho anh biết tam phu nhân đã nảy sinh nghi ngờ với cô. Chỉ
có điều, anh không ngờ cô lại nhanh chóng quay lại vẻ lạnh lùng như vậy. Vừa rồi rõ ràng cô đã ngầm đồng ý với quyết định của Thượng Quân Trừng, lại thêm hành động của hai người họ trong thang máy, khiến anh còn cho
rằng cô đã quên mất chuyện ở nhà họ Hạ, không có ý định tiếp tục kế
hoạch của mình nữa. Thế nhưung, Diệp Phi Vũ tỉ mỉ ngẫm nghĩ một hồi, làm sao anh không hiểu rõ lòng quyết tâm của Từ Nam Phương có thể dao động?
Thế nhưng, Diệp Phi Vũ không biết, Từ Nam Phương đang phải cố gắng ra
sao để tự thuyết phục mình tỉnh dậy từ trong thứ cảm xúc tuyệt vời kia.
Cô thậm chí không dám nhìn sang Thượng Quân Trừng bên cạnh, sợ trong đầu lại hiện lên hình ảnh hai người cùng nhu ngắm sao, cùng nhau ăn cơm, và nụ hôn vừa nãy, tất cả dường như đã làm rối tung suy nghĩ của cô.
Bốn người ngồi vào xe, vị trí dù không thay đổi nhưng không khí lại có
phần lỳ dị. Thượng Quân Trừng nghiêng đầu dựa sát vào Từ Nam Phương, im
lặng không nói gì, một đôi mắt sáng như vậy không ngờ trong đêm sen cũng trở nên vô thần, đầu óc cũng trở nên không còn tỉnh táo.
Hạ Giáng Tư lái xe vào khu thành bên trong, sự ồn ào náo nhiệt thoáng
cái biến mất, thay vào đó là sự tĩnh lặng. Ngoại trừ ngày lễ tết có hội
đèn lồng, tiệc rượu thì ở đây cứ sau bảy giờ tốt là các cửa hàng đều
đóng cửa, hoàn toàn đối lập với sự hào nhoáng, lộng lẫy kéo dào thâu đêm ở bên ngoài.
Khu thành trong không lớn lắm, từ cửa Tây đi vào phủ họ Hạ phải đi qua
một rừng đào, giữa rừng đào có một con đường đá, xe chạy trên con đường
này dù không quá xóc nhưng vẫn nghe được âm thanh ma sát bên ngoài.
Tiếng lọc xọc rót vào lỗ tai nghe đến mức rợn người, Từ Nam Phương muốn
giữ bình tĩnh nhưng thân thể đột nhiên đổ nhào về phía trước, suýt nữa
đụng vào hàng ghế trước. Lúc ngồi thẳng trở lại, cô mới biết xe đã dừng.
Hạ Giáng Tư và Diệp Phi Vũ ngồi đằng trước cũng nghiêng người theo quán
tính, vừa ổn định lại tư thế ngồi lập tức mở cửa xuống xe kiểm tra. Từ
Nam Phương lo lắng, xe đột nhiên dừng lại, hẳn là có điều gì không hay
vừa xảy ra.
Cô ngó đầu ra ngoài, nghe thấy Hạ Giáng Tư hậm hực nói: “Có ma chắc, bốn bánh thì ba bánh bị thủng! Thứ gì mà kinh khủng như vậy?”. Thế nhưng
cậu ta vừa dứt lời thì thân thể đã mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, nằm im bất động.
Từ Nam Phương hoảng sợ, dưới ánh trăng, một bóng đen thoắt hiện ra, đến
khi cô nhìn rõ thì đã thấy một người đàn ông trước mặt mình. Ánh trăng
lạnh lẽo chiếu trên mặt anh ta, Từ Nam Phương dù còn chưa nhìn rõ nhưng
cũng không khỏi rủng mình.
“Là anh!”
Diệp Phi Vũ và Từ Nam Phương cùng lúc thốt lên. Sự xuất hiện của Bạch
Thanh Dật khiến hai người nhất thời mơ hồ, nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu
ra ý đồ của anh ta.
Từ Nam Phương quay đầu nhìn Thượng Quân Trừng còn đang ngủ say trong xe.
Diệp Phi Vũ kinh ngạc, khẩu khí đầy cảnh giác: “Anh tới đây làm gì? Mọi chuyện còn chưa chấm dứt sao?”.
Bạch Thanh Dật xuất hiện chỉ với một mục đích, Từ Nam Phương có thể đoán được qua ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm mình. Anh ta tới vẫn là để lấy
mạng cô, anh ta đánh ngất Hạ Giáng Tư nhằm tránh để con cháy nhà họ Hạ
quấy rầy tới công việc của mình, Thượng Quân Trừng thì đang hôn mê ngoài ý muốn. Người nào bức thiết muốn lấy cho bằng được mạng sống của cô như vậy? Làm gì còn ai khác ngoài nhị lão gia!
“Đêm nay sẽ kết thúc!”
Khi giọng nói cao vút kia truyền ra từ cánh rừng, Từ Nam Phương biết
mình không thể ngồi yên được nữa. Cô đẩy cửa, xuống xe, đối mặt với Bạch Thanh Dật và nhị lão gia vừa xuất hiện.