Thượng Quân Trừng định nói không cần nhưng tứ phu nhân đã dẫn người đi
ra ngoài. Các chi khác cũng đã rời khỏi đại sảnh, chỉ có tam phu nhân
một mực đứng tại chỗ, đến khi nhị lão gia liếc mắt nhìn, bà ta mới quay
sang nói với Từ Nam Phương: “Nam Phương, còn đứng ở đây làm gì? Cô quên
có người muốn đối phó với cô sao?”. Câu nói của bà ta rõ ràng đang nhằm
vào nhị lão gia rồi.
Mí mắt nhị lão gia run lên, nhưng tam phu nhân dẫu sao cũng là con dâu
nhà họ hạ, có thế lực nhất định, nhị lão gia cũng không thể tỏ thái đội
với bà ta được. Nhưng những lời này của bà ta rõ ràng đã kích động tới
Thượng Quân Trừng, anh nhớ đến lúc Bạch Thanh Dật chĩa súng vào Từ Nam
Phương, lập tức trở nên cảnh giác và chán ghét nhị lão gia. Anh cao
giọng: “Từ Nam Phương, quay lại đây!”.
Từ Nam Phương toàn thân run rẩy, hai chân mềm nhũn. Thượng Quân Trừng
lập tức đi tới bên cạnh cô, một tay tóm lấy cô lôi đến trước mặt nhị lão gia: “Tôi rất muốn nhìn xem, ai dám động vào cô! Ai trong mắt không có
vương pháp”.
Vương pháp? Từ Nam Phương muốn cười mà cười không nổi. Dù là thời đại
nào cũng có một nhóm người không chịu sự ràng buộc của pháp luật. Thượng Quân Trừng đã tiếp xúc với đủ loại người,vậy mà vẫn còn tin tưởng thế
giới này tươi đẹp, tin tưởng mọi thứ đều tuân theo phép tắc.
Ngô Thi Hủy lúc này đang ngồi cạnh bàn thút tha thút thít, thấy Thượng
Quân Trừng đang bảo vệ cho Từ Nam Phương, cô ta không nhịn được đá chân
vào bàn, tiếc rằng chiếc bàn làm bằng gỗ tử đàn* vừa dày vừa rộng kia
không dễ đổ, chỉ nghiêng ngả một chút rồi lại đứng im.
(Gỗ tử đàn: Một trong những loại gỗ sưa, được coi là quý hiếm.)
Nhị lão gia tức giận chỉ tay vào Thượng Quân Trừng: “Anh đừng có làm
càn! Qúa hỗn xược rồi đó! Nói cho cùng anh cũng là con trai tôi, bố quản chuyện con trai là đạo lý hiển nhiên! Anh đừng có đứng đây mà giở mấy
cái lý lẽ phương Tây ra với tôi! Hôm nay tôi đã nhẫn nhịn anh đủ rồi,
anh đừng có bức ép tôi”.
Lúc này ngoài Từ Nam Phương và Ngô Thi Hủy ra, cũng chỉ còn hai cha con
họ, nhị lão gia mới không cần kiêng dè gì, hai mắt sáng quắc.
Thế nhưng, sự áp chế và đe dọa của ông ta lại là cách thức tồi tệ nhất,
bởi vì Thượng Quân Trừng chỉ ưa mềm không ưa cứng. Thấy hai cha con họ
sắp sửa đấu khẩu, Từ Nam Phương vội giãy giụa thoát ra khỏi người Thượng Quân Trừng, chủ động nói: “Cảm ơn thiếu gia quan tâm, Nam Phương đã có
tam phu nhân quan tâm, hơn nữa, Nam Phương không có kẻ thù, làm sao có
người muốn hại Nam Phương? Thiếu gia không nên suy nghĩ lung tung như
vậy, Nam Phương xin lui trước”.
Từ Nam Phương nói những lời này, thứ nhất là vì muốn Thượng Quân Trừng
và nhị lão gia hòa hoãn với nhau, hai là để cho nhị lão gia hiểu rõ rằng cô luôn giữ khoảng cách với Thượng Quân Trừng. Cô nhắc tới tam phu
nhân, mục đích là cảnh cáo nhị lão gia không nên nghĩ tới việc động vào
cô nữa, tránh làm lớn chuyện để tam phu nhân tóm được nhược điểm. Cô
muốn ở lại nhà họ Hạ thì không cho phép nhận ân tình của Thượng Quân
Trừng.
Sự hờ hững của cô khiến Thượng Quân Trừng lại cảm thấy khó chịu xen lẫn
buồm bực, rõ ràng đã tự nhủ bản thân không được quan tâm tới chuyện của
Từ Nam Phương nữa, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhúng tay vào. Anh
rõ ràng không cần tới phủ họ Hạ nhưng lại tới, rõ ràng có thể rời khỏi
đây ngay khi tiệc tối bắt đầu nhưng lại ngồi xuống, rõ ràng có thể làm
như không thấy Từ Nam Phương nhưng lại xen vào chuyện của cô. Vậy mà
người con gái kia lúc này lại làm như không quen biết anh.
Thượng Quân Trừng chán nản, trông thấy Từ Nam Phương quay lưng bỏ đi,
không nén nổi có chút ngẩn ngơ, cô lạnh lùng lúc này với người con gái
hoảng hốt vừa rồi là một ư?
Tam phu nhân muốn gọi Từ Nam Phương lại, nhưng cô hiện tại giống như sẽ
không nghe theo bất cứ sự quản thúc của người nào, chân bước nhanh ra
ngoài, cúi đầu đi về hướng Vân Ngạn cư. Mãi tới khi Thung Dung đường đã
khuất tầm nhìn, Từ Nam Phương cảm thấy nhẹ nhõm. Cô tự nhủ với lòng
mình, phía trước chỉ có một con đường duy nhất để đi.
Từ Nam Phương vừa về đến Vân Ngạn cư, Hạ Giáng Tư đã tìm tới cô
hỏi chuyện. Vì tâm tình phiền muộn, cô trả lời cậu ta để lấy lệ, Hạ
Giáng Tư vốn dĩ muốn hỏi xem hôm nay có phải mình thể hiện rất xuất sắc
hay không, nhưng thái độ của Từ Nam Phương như vậy cũng trở nên cụt
hứng.
Có lẽ lão vương gia cũng bị sự việc mất điện đột ngột làm cho mất hứng,
nên đã hủy bỏ buổi xem kịch. lại đến một lượt tam phu nhân trở về Vân
Ngạn cư liền cho người sang gọi Từ Nam Phương tới nói chuyện.
Hạ Giáng Tư đang hí hửng theo Từ Nam Phương vào phòng tam phu nhân,
trong lòng thầm nghĩ nhất định tam phu nhân sẽ không còn nhìn mình bằng
ánh mắt lạnh lùng, mà sẽ thay bằng một vẻ tươi cười. Tiếc rằng, Hạ Giáng Tư vừa bước vào cửa đã thấy tam phu nhân sa sầm mặt, nhìn khó coi hơn
lúc trước: "Con vào đây làm gì? Mẹ chỉ gọi Nam Phương thôi cơ mà!" Vẫn
là thái độ lạnh nhạt như trước, thậm chí còn thêm chút trách móc.
Hạ Giáng Tư sững người, lúc lâu mới rời đi trong bộ dạng mờ mịt. Cậu ta sao hiểu được nỗi lòng của tam phu nhân?
Thấy Hạ Giáng Tư đi rồi, Từ Nam Phương vội lên tiếng: "Phu nhân, Nam
Phương không cố ý không nghe lời phu nhân, chỉ là.... Nam Phương... Nam
Phương..."
Sắc mặt cô thoáng cái đỏ bừng. Trước mặt tam phu nhân, cô luôn cố gắng
sắm vai một người rụt rè, sợ sệt, một cô gái nhỏ nỗ lực bảo vệ người
trong lòng mình.
"Nam Phương không muốn Trừng thiếu gia vì Nam Phương mà làm hỏng các mối quan hệ khác."
Khóe môi tam phu nhân nhếch lên cười: "Xem cô nói kìa, tôi đâu có trách
cô?" Nụ cười bà ta khiến Từ Nam Phương không khỏi sợ hãi. "Tôi gọi cô
đến, chỉ là muốn mọi người thẳng thắn với nhau một lần."
Từ Nam Phương không lên tiếng, cô không hiểu tam phu nhân đang muốn giở trò gì.
Có lẽ đoán được phản ứng của Từ Nam Phương, tam phu nhân cũng không mấy
để ý tiếp tục nói :"Tôi biết cô thích Thượng Quân Trừng, không muốn cha
con họ cãi nhau. Thế nên, dù biết tôi và nhị lão gia ở hai chiến tuyến
đối lập cô vẫn quyết định bảo vệ Thượng Quân Trừng."
Nghe tam phu nhân nói vậy, Từ Nam Phương vờ tỏ ra ngạc nhiên, ngẩng đầu
nói với vẻ lo lắng: "Phu nhân, Nam Phương không cố ý! Thật sự không cố
ý!"
Tam phu nhân cười: "Tôi đã nói rồi, chúng ta thẳng thắn với nhau! Từ Nam Phương, từ lâu tôi đã hoài nghi không biết cô có thật sự yếu đuối nhu
nhược, ngốc nghếch như biểu hiện bên ngoài hay không, nhưng mà, tôi chỉ
có thể nói, diễn xuất của cô đúng là được xếp vào hạng nhất, chỉ hơn chứ không kém diễn viên chuyên nghiệp." Tam phu nhân vừa cười vừa nói, khẩu khí lạnh lẽo như thấm đến tận xương tủy.
Từ Nam Phương chỉ có thể cúi đầu, trước khi hiểu ra ý đồ của bà ta, cô không dám tiếp lời.
Tam phu nhân đứng dậy, đi xuống chỗ Từ Nam Phương, dùng ngón tay nâng
cằm cô lên. Ánh mắt bà phóng thẳng vào đôi mắt cô, giống như muốn nhìn
thấu con người cô. Nhưng trong mắt Từ Nam Phương chỉ có sự hoang mang
xen lẫn hoảng loạn, không dám nhìn bà ta.
"Cô là một người phụ nữ không hề đơn giản, nếu ở thời cổ đại, dù không
nghiêng nước nghiêng thành thì cũng là chim sa cá lặn? Nếu cô là một
người bình thường, dù không biết trang điểm thì cũng biết cách để lộ ra
những nét đẹp trên gương mặt mình, nhưng cô lại một mực che giấu dung
mạo của mình, chiêu này quả nhiên rất xuất sắc", tam phu nhân lời ít ý
nhiều, "Nhưng mà, tì vết không che được ánh ngọc, cho dù cô có cố gắng
sức làm bản thân mờ nhạt cũng không tránh được sơ hở. Có thể thản nhiên
trước mặt người muốn hành hung mình! Xem ra chỉ có Thượng Quân Trừng mới khiến cô lộ bản tính."
Lòng Từ Nam Phương chùng xuống, phụ nữ rất nhạy cảm, tam phu nhân không
ngoại lệ. Cô dám phủ nhận như đinh đóng cột, chuyện có người muốn truy
sát mình trước mặt nhị lão gia, đương nhiên khiến tam phu nhân nhận ra
điều bất thường.
Tam phu nhân lại nói: "Tôi nhìn người không chuẩn, nhưng xem cách người
đối xử với người cũng không tệ. Cô là loại người nào, tôi không hiêu
lắm, nhưng cô đối với Thượng Quân Trừng là thái độ gì thì tôi nhìn rõ
mồn một. Cô là người thông minh, có lẽ cũng đoán được ý nghĩ của tôi,
chúng ta cũng không nên nói vòng vo với nhau, tôi một lòng một dạ muốn
Hạ Giáng Tư tốt thì sẽ không có Thượng Quân Trừng, điều này cô hiểu rõ
nhất, Cô biết rõ tôi ở đây chưa chắc đã là chuyện tốt đối với Thượng
Quân Trừng, nếu cô đã thích cậu ta thì nghĩ cho cậu ta, lẽ ra không nên
tới nhà họ Hạ mới đúng. Vậy thì, mục đích cô tới đây rốt cuộc là gì?
Chúng ta nói rõ chuyện này ra đi, được không?"
Tam phu nhân mong muốn dùng sự chủ động của mình đổi lấy sự thẳng thắn
của Từ Nam Phương. Chỉ có điều, nghe những lời bà ta nói, Từ Nam Phương
cảm thấy chưa phải suy nghĩ thực lòng, thế nên cô gắng nhẫn nhịn, mục
đích thật sự của cô, càng ít người biết, càng ít nguy hiểm: "Nam Phương
theo tam phu nhân, thật sự là vì tiền."