Bí Mật Vượt Thời Gian

Chương 50: Chương 50: Danny, cứu tôi




Hiện trường hỗn loạn, tiếng nhị lão gia hô hoán: “Mau đưa lão vương gia và An Nhân vào trong!”.

Mệnh lệnh của ông ta cao vút giữa những mớ âm thanh lộn xộn, nghe có phần khẩn trương và cấp bách, những người còn đang lơ mơ không hiểu chuyện gì xảy ra lập tức trở nên cảnh giác, không biết có phải đại sảnh xuất hiện phần tử khủng bố có ý đồ hành tung hay không. Biển người nháo nhác chen lấn nhau ra cửa.

Đại sảnh tối om giơ tay không nhìn thấy năm ngón,Từ Nam Phương đột nhiên cảm thấy ngột ngạt, bầu không khí căng thẳng bủa vây lấy cô, trực giác mách bảo, trong này có dấu hiệu của sự nguy hiểm.

Diễn viên kịch đứng ở giữa sảnh vẫn tiếp tục biểu diễn, dường như mọi chuyện xung quanh không liên quan tới anh ta. Ngọn lửa hồng rực từ trong miệng anh ta bắn ra những đốm lửa đỏ, chỉ chớp mắt là đã tắt, nhưng lại cuốn đi tựa như những con thuồng luồng đang lặng lẽ bơi dưới nước, như những con rồng đen cưỡi mây đạp gió trên bầu trời.

Từ Nam Phương bỗng nhiên ý thức được mình đã bị dòng người xô đẩy dịch chuyển vào giữa đại sảnh, không biết từ lúc nào cô đã cảm nhận được hơi nóng của ngọn lửa phun ra từ miệng diễn viên kia.

Từ Nam Phương bất an, não bộ dường như thoáng chốc bị ngừng hoạt động. Vương phủ được bảo vệ chu toàn như thế, vì sao hệ thống chiếu sáng lại dễ dàng bị cắt như vậy? Người có khả năng làm được việc này chỉ có thể là người nhà họ Hạ, hoặc là chính người nắm quyền hành ở đây.

Sớm không mất, muộn không mất, đợi đến khi Thượng Quân Trừng và Ngô Thi Hủy cãi nhau, lão vương gia sắp nhúng tay thì đột nhiên điện bị cắt. Người làm việc này là ai? Mục đích là gì? Chẳng cần nghĩ nhiều cũng đoán được ngay.

Từ Nam Phương nhớ rõ ràng câu thét của nhị lão gia sau khi bị điện cắt, sợ rằng mệnh lệnh đó không đơn giản chỉ là lo cho sự an nguy của lão vương gia mà chính là muốn đưa lão vương gia quay về để không chứng kiến vụ nháo nhác của Thượng Quân Trừng và Ngô Thi Hủy. Chắc chắn là vị nhị lão gia thấy Thượng Quân Trừng lần này không thể biện hộ, nên dứt khoát cắt điện, đưa lão vương gia đi, có thể kéo dài được lúc nào hay lúc ấy.

Có điều, chẳng lẽ mục đích của ông ta chỉ đơn giản như vậy?!

Trong lúc hai chân Từ Nam Phương không tự chủ được bị đám người chen lấn đẩy vào giữa đại sảnh, một người đàn ông đột ngột giữ lấy cô, cố định cô đứng im một chỗ, rồi lại đẩy cô về phía diễn viên đang biểu diễn.

Ngọn lửa trong miệng anh ta có phải sẽ phun thẳng vào mặt mình không? Từ Nam Phương muốn giãy dụa nhưng không có sức lực. Đây là nhị lão gia muốn nhân lúc náo loạn để giải quyết cô, hay chỉ cần diễn viên kia làm cô bị thương, để cô không còn được ở lại nhà họ Hạ nữa? Như vậy, nhị lão gia có thể danh chính ngôn thuận “mời” cô ra khỏi đây, còn tất cả mọi chuyện tối nay đều trở thành sự cố ngoài ý muốn, cho dù tam phu nhân hay Thượng Quân Trừng có truy cứu sự việc cũng không thể đổ lên đầu ông ta được.

Từ Nam Phương chợt thấy sống lưng đổ mồ hôi lạnh, khó khăn lắm cô mới vào được nhà họ Hạ, cô không thể để uổng phí bao công sức của mình như thế!

Cô hét lên: “Danny! Cứu tôi!”.

Lúc cô gọi cái tên này, Từ Nam Phương thực lòng không rõ là mình cố tình hay cố ý, cô chỉ biết mình lại một lần nữa gọi cái tên ấy, giống như lần đầu tiên khi cô lợi dụng Thượng Quân Trừng để bảo vệ bản thân mình.

Chỉ có điều, khi thốt ra cái tên này, cô lại cảm thấy có cảm giác khác lạ.

“Này! Từ Nam Phương?”

Cô nghe được Thượng Quân Trừng đáp lại mình, nhưng thanh âm có phần xa xôi.

“Tôi ở đây, Danny!”

Từ Nam Phương bất chấp mọi chuyện, không cần biết mình có rước phiền hà đến cho Thượng Quân Trừng hay không, cô chỉ cảm thấy mặt mình sắp bị văng vào đám lửa, chỉ muốn tiếng gọi của mình có thể xuyên qua đám đông nhốn nháo mà truyền tới lỗ tai Thượng Quân Trừng, để hóa dữ thành lành.

Chỉ có điều, tiếng gọi của Từ Nam Phương cũng không thể đẩy lui hoa liễm* đang phun lửa, trái lại, càng khiến cho dòng người xô đẩy mình mạnh hơn.

(Hoa liễm: Diễn viên hí khúc đóng vai tính cách mạnh mẽ hoặc thô bạo.)

Nhận thấy nửa khuôn mặt của mình sắp bị lửa thiêu rụi, Từ Nam Phương kinh hãi đến nỗi không thể hét lên được, cơ thể tựa như con dê non bị một cánh tay vô hình ném vào đám lửa chuẩn bị nướng. Khí nóng mờ mịt trước mặt cô, ánh lửa như những mũi kim đâm thẳng vào mắt, Từ Nam Phương chỉ cảm thấy mình sắp bị ngọn lửa nuốt trọn, làm gì cũng không kịp nữa. Trong khoảnh khắc đó, cô chỉ nghĩ tới việc sắp thắng lại bại của mình.

“Phụt!”

Rõ ràng là ngọn lửa sắp thiêu cháy Từ Nam Phương đột ngột chuyển hướng, xẹt qua má phải cô, cảm giác bỏng rát khó chịu.

Lực đẩy cô về phía trước đột ngột biến mất, thay vào đó là một cánh tay khác ôm chặt lấy cô, khiến cô đang từ suýt nữa ngã tự nhiên đứng vững trở lại.

Xung quanh ầm ĩ, nhưng Từ Nam Phương vẫn nghe được tiếng hít thở của người vừa cứu mình. Khoảnh khắc cô được ôm chặt, đôi tay kia dường như rất sợ cô biến mất.

“Tôi… tôi không sao…”, thoát nạn trong gang tấc, trái tim Từ Nam Phương đập loạn xạ trong lồng ngực.

“Không sao là tốt rồi! Đừng lộn xộn!”, giọng nói của Thượng Quân Trừng vang lên bên tai Từ Nam Phương. Đôi tay ôm lấy cô dần buông lỏng, cô run lên, là Thượng Quân Trừng cứu mình sao?

Từ Nam Phương ngẩng mặt nhìn, ngọn lửa vừa rồi đã biến mất tăm. Có Thượng Quân Trừng ở đây, kế hoạch của nhị lão gia quả nhiên đã thất bại.

Hai chữ “Danny” cô thốt lên không ngờ lại ngọt ngào đến thế. Sống sót sau hoạn nạn, nỗi sợ hãi và tình cảm ấm áp nhận được khiến Từ Nam Phương ít nhiều thấy lòng rối loạn. Cô vươn tay muốn chạm vào Thượng Quân Trừng, khoảnh khắc ấy, cô mới biết hóa ra mình cũng chỉ là một người con gái bình thường, không thể tự bảo vệ mình, cần được che chở và cũng mong chờ được che chở.

“Có tôi đây.”

Từ Nam Phương nghe thấy thanh âm của Thượng Quân Trừng vang lên bên trái, cô giơ tay muốn bám lấy anh. Giọng nói của Thượng Quân Trừng có dịu dàng, có ngạo mạn, thế nhưng đã không còn sự đáng ghét và lạnh nhạt. Lúc đầu cô cứ nghĩ, anh sẽ không bao giờ rung động với mình nữa, nhưng hóa ra bức tường ngăn cách hai người rất mong manh, đến nỗi vừa chạm đã vỡ tan.

Từ Nam Phương cảm thấy sống mũi cay cay, cô hiểu rõ nỗi lòng của Thượng Quân Trừng, sự lạnh lùng của anh đến từ sự thất vọng với cô, nhưng cứ mỗi khi cô tới gần anh, anh sẽ lập tức xuất hiện không cần đắn đo, giống như cô chưa từng làm tổn thương anh, chưa từng đoạn tuyệt quan hệ với anh.

Đúng lúc này, quang cảnh xung quanh bỗng dưng bừng sáng. Bàn tay vừa giơ lên của Từ Nam Phương lại vội vàng thu về che lấy mắt, ánh sáng của ngọn đèn khiến cô nhất thời không kịp thích ứng. Tình trạng nhốn nháo dần dần lắng xuống.

Lúc mở mắt ra, Từ Nam Phương đã thấy Thượng Quân Trừng đứng bên cạnh mình, hai tay khoanh trước ngực, lông mày nhíu chặt, trách mắng: “Cô không đứng nguyên một chỗ, chạy xa tới làm gì hả?”.

Giọng nói đó không chỉ bao hàm sự trách móc, mà trong đó còn ẩn chứa cả sự quan tâm.

Đám người hầu đã bắt đầu công việc của mình. Mặc dù chỉ mất điện trong tích tắc nhưng hiện trường đã trở nên lộn xộn, hũ rượu, ly rượu lăn lốc trên bàn, ghễ vuông ghế dài xộc xệch. Toàn bộ đại sảnh chẳng còn lại mấy người, Từ Nam Phương trông thấy diễn viên hát kịch đã ngã song soài trên mặt đát, bộ trang điểm đỏ chót trên mặt vẫn chưa bị tháo tung.

Từ Nam Phương nhìn Thượng Quân Trừng, không kịp nghĩ xem có phải anh đẩy ngã người kia không thì đã thấy nhị lão gia đeo một khuôn mặt đen kịt vì tức giận đang sai người đến đỡ họ dậy.

Tứ phu nhân và những người khác đứng một bên, mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tam phu nhân không nói một lời, chỉ phóng ánh mắt oán giận nhìn nhị lão gia, bởi vì lúc này, lão vương gia và hai vị An Nhân đều đã được người của nhị lão gia “hộ tống an toàn” rời khỏi đây. Trong lòng tam phu nhân đương nhiên hiểu rõ sự việc này là do một tay nhị lão gia gây nên.

Lúc này cũng chỉ có mình Ngô Thi Hủy khóc như mưa, nhưng vẫn không quên cầm cái chén giận dữ phi thẳng xuống nền nhà, một tiếng loảng xoảng vang lên, dường như để xả cho hết cái thói tiểu thư đỏng đảnh của mình.

Mặt nhị lão gia biến sắc, ông ta lên tiếng giải thích qua loa rằng có lẽ đường dây gặp trục trặc ở đâu đó, rồi hạ lệnh cho tứ phu nhân và người hầu: “Mọi người ra ngoài trước đi, tôi và Hạnh Trừng có chuyện cần nói với nhau”. Lúc này trong nhà, nhị lão gia trở thành người lãnh đạo tuyệt đối.

Thế nhưng, Thượng Quân Trừng không quá tình nguyện, anh hừ lạnh, hỏi: “Có chuyện gì?”.

Dường như anh vẫn còn chút nể nang nhị lão gia nên chưa rời đi. Tứ phu nhân nhiệt tình nói với Thượng Quân Trừng: “Tôi đã sai người chuẩn bị phòng phía đông rồi, Trừng thiếu gia tối nay ở lại đây nhé, lát để tôi đi hỏi lão vương gia xem có kịch xem nữa không”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.