Từ Nam Phương chợt thấy hổ thẹn: “Hóa ra anh đã có dự định để Thượng Quân Trừng ngồi vào vị trí đó. Có điều, anh cũng biết rõ đấy không phải điều anh ấy cần”.
“Nhưng cô cần!” Không đợi Từ Nam Phương nói hết, Diệp Phi Vũ đã lên tiếng, “Cô còn chưa lấy được ‘ngôi sao lấp lánh’, không phải sao? Nếu lão vương gia đã biết mối quan hệ giữa cô và Thượng Quân Trừng rồi, bước tiếp theo, làm thế nào mới thuận lợi lấy được khối thiên thạch đó, còn cần tôi dạy cô sao?”.
Nói đến đây, sắc mặt Diệp Phi Vũ biến đổi, giọng điệu bỗng trở nên to hơn. Sự cáu kỉnh trong giọng nói anh ta khiến Từ Nam Phương cảm thấy không thoái mải, không hiểu vì sao anh ta đột nhiên kích động như thế.
Vừa thấy Diệp Phi Vũ lớn tiếng, Từ Nam Phương vội giơ tay lên miệng ra hiệu nói nhỏ. Đúng lúc áy có hai người hầu đi qua, Từ Nam Phương nghe thấy họ nói với nhau.
“Lạ thật, lão vương gia muốn tìm Từ Nam Phương đến làm gì? Chẳng phải đó là người hầu của tam phu nhân ư?”
“Ai biết được. Có khi lão vương gia bệnh nên hồ đồ mất rồi…”
Thanh âm hai người họ mỗi lúc một xa dần.
Diệp Phi Vũ nhếch môi cười khẽ: “Cũng phải, tôi nên sớm nghĩ ra, ván cờ này còn một người nữa thắng, là cô”.
Từ Nam Phương không phản bác, nhưng không hiểu sao câu nói này của Diệp Phi Vũ khiến cô cực kỳ khó chịu. Mãi đến khi đi tới trước mặt lão vương gia rồi, trong đầu Từ Nam Phương còn vang lên câu nói ấy.
Diệp Phi Vũ nói không sai, cô vẫn luôn suy nghĩ, tính toán cho mình. Cô cố ý để lại ấn tượng tốt với lão vương gia, đến buổi biểu diễn của Thượng Quân Trừng, cô vẫn một mực che giấu bản thân, dù muốn giúp đỡ Thượng Quân Trừng nhưng cô vẫn kiềm chế, tỏ ra rụt rè, ngây ngốc.
Cô sẽ trở thành người đầu tiên chạy đến giúp lão vương gia khi ông ngất xỉu, sẽ nhìn Thượng Quân Trừng bằng ánh mắt thân thiết khi lão vương gia đảo mắt quan sát mọi người.
Cô từ lâu đã biết lão vương gia chú ý tới Thượng Quân Trừng, bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy mình dường như cũng mừng thầm vì tam phu nhân bới móc chuyện giữa cô và Thượng Quân Trừng ra. Không phải cô muốn lợi dụng Thượng Quân Trừng, chỉ là cô cần dựa vào cái bóng của anh để thu hút sự chú ý của lão vương gia, tăng thêm cơ hội cho mình. Bây giờ, nhà họ Hạ đã loạn Từ Nam Phương cô nghiễm nhiên là người được lợi trực tiếp, thậm chí trở thành người đầu tiên được lão vương gia gọi đến sau khi tỉnh.
Lúc này, cô chính là người được lão vương gia tin cậy.
“Nam Phương…”, thanh âm yếu ớt của lão vương gia lôi cô ra từ trong những mớ suy nghĩ hỗn độn.
“Mải nghĩ gì thế?”, lão vương gia thuận miệng hỏi, Từ Nam Phương cũng tùy ý lắc đầu.
Lúc nãy lão vương gia chỉ có thể tựa trên thành giường, nói chuyện cùng Từ Nam Phương. Cô cẩn thận hầu hạ lão vương gia uống nước, uống thuốc.
“Vất vả cho cháu rồi!”
Lão vương gia áy náy nói, trông thấy hai mắt sưng mọng vì thức trắng đêm của cô, lão vương gia không khỏi than thở: “Ta sống đến ngần này tuổi, sắp về với tổ tiên rồi mới nhìn rõ bộ mặt thật của người bên cạnh mình, lắm lúc, người thân nhất trong nhà lại không bằng người ngòai”.
Từ Nam Phương biết lão vương gia đang ám chỉ tới chuyện đêm qua ông bị lão tâm khổ tứ.
“Vương gia đừng nghĩ nhiều nữa, cũng không nên bi quan như vậy. Thực ra mọi người đều quan tâm vương gia, vẫn đang đợi ngoài cửa. Đêm qua cũng là vì mọi chuyện đột ngột xảy ra…”
Cô còn chưa nói hết, lão vương gia đã xua tay: “Đừng bào chữa giúp bọn chúng nữa. Ta đã sống gần một thế kỷ rồi, nhìn thấu lòng người, chỉ vì nhìn luôn cho rằng đám con cháu mình khác người ngoài, chẳng qua là tự mình lừa dối người”.
Lão vương gia ho khan hai tiếng, Từ Nam Phương vỗ nhẹ lưng ông. Trông thấy người hầu của lão vương gia hoang mang chạy tới, nhưng vừa bước đến cửa, nghe thấy ông ho lại nuốt lời muốn nói trở vào.
Từ Nam Phương nhìn thoáng qua lão bộc, cô trấn an lão vương gia rồi đi ra ngoài hỏi xem có chuyện gì.
Nghe lão bộc nói, Từ Nam Phương kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng cảm thấy đây là chuyện tất phải xảy ra.
Tam phu nhân uống thuốc ngủ tự tử, may mà phát hiện kịp thời nên đã được đưa đi cấp cứu, hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh.
Từ Nam Phương nhỏ giọng nói với lão bộc để thư thả rồi nói với lão vương gia. Ông ta cũng lo cho sức khỏe chủ nhân nên gật đầu đồng ý.
Thế nhưng, lão vương gia sao có thể làm ngơ, ông truy hỏi đến cùng. Nghe xong, ông chỉ lắc đầu, cả người ngửa về sau: “Nhà họ Hạ đến tay tôi lại bị hủy hoại như vậy sao?”.
Từ Nam Phương khuyên nhủ ông, con cháu vương gia vẫn còn, chọn người thừa kế cũng không cần yêu cầu quá cao, người không ai là hoàn hảo, ai cũng có khuyết điểm.
Lão vương gia nghe Từ Nam Phương nói mà cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, có lẽ mỗi câu từ của cô đều là đứng từ góc độ của ông mà suy nghĩ. Ông nhìn Từ Nam Phương, không khỏi than rằng: “Chỉ có cháu mới khuyên ta như vậy”.
Lời nói không rõ là buồn rầu hay cảm thấy may mắn.
***
Từ Nam Phương ở bên lão vương gia, nghe ông than thở về thời vận không may, cô rốt cuộc không kìm nén được, nhân cơ hội này nói xen vào: “Nếu lão vương gia cảm thấy thời vận không tốt, có thể tìm một bảo vật gì đó để thay đổi vận mệnh, Cháu nghe nói, trên đời này có nhiều bảo vật có thể thay đổi số phận con người, thậm chí vận mệnh đất nước. Thời Võ Tắc Thiên, chính là nhờ vào hai khối ngọc thạch tên ‘Kim nhật quyết’ và ‘Ngân nguyệt quyết’ mà Võ Tắc Thiên mới nắm giữ quyền lực ổn định. Vương gia, dưới vòm trời rộng lớn này không thiếu những cái lạ, vương gia cũng có thể tìm được một bảo vật như thế”.
Trái tim cô nhảy lên không ngừng, nhưng tay vẫn bưng chắc ấm trà tử sa trên bàn lên, rót vào chén đến lúc vừa đầy thì đứng lại, đưa tới trước mặt lão vương gia, một giọt cũng không rơi.
Không ngòai dự liệu, lão vương gia đã chủ động đề cập tới ‘ngôi sao lấp lánh’: “Bảo vật cũng có thật có giả. Mấy thứ cháu nhắc tới, chưa cần biết thật hay giả, cho dù thật thì cũng chưa thấy tác dụng thật sự. Hơn nữa, những món đồ quý hiếm kỳ lạ, ta có không hề ít. Gần nhất là một khối thiên thạch, có người nói nó có thể thay đổi được càn khôn, nhưng có lẽ là gạt người mà thôi”.
“Chưa chắc đâu ạ”, Từ Nam Phương bình thản nói, “Cháu cũng biết chút ít phương thuật, nghe nói có nhiều bảo thạch cần đợi đến thời khắc đặc biệt, ở một vị trí đặc biệt, tiếp thu được tinh hoa đất trời mới có thể lĩnh hội được những điều huyền bí bên trong. Chỉ có điều những phương pháp này, tự cổ chí kim, trải qua bao thời thế loạn lạc nên đã bị rơi rụng đi nhiều, không có nhiều người biết nên mới bị coi là những vật phẩm tầm thường, sau đó liền bị người ta bịa đặt để phục vụ mục đích riêng của mình”.
Những điều cô nói ít nhiều tạo hứng thú cho lão vương gia, tâm tình ông vì thế mà cũng thoải mái hơn một chút: “Nam Phương, cháu đúng là một cô gái hiếm có,thời buổi này những người còn hứng thú với những thứ kia đã sớm bị tuyệt chủng rồi”.
Từ Nam Phương khẽ cười: “Vương gia không sợ bị cháu lừa sao?”.
“Ha ha, có phải lừa hau không cứ thử một lần là biết!” Chiêu lạt mềm buộc chặt của Từ Nam Phương đã khiến lão vương gia trúng kế, “Cháu nghe nói về ‘ngôi sao lấp lánh’ chưa?”.
Từ Nam Phương gật đầu: “Rồi ạ, nghe nói đó là một khối thiên thạch”.
“Thế cháu có biết gì về điều kỳ lạ của nó không?”, lão vương gia nhìn Từ Nam Phương với vẻ mong chờ.
Từ Nam Phương mắt không chớp, tim không loạn nhịp, đánh bạo nói: “Cháu chưa từng nhìn thấy, không dám bình luận”.
Cô đón lấy ánh mắt của lão vương gia, trong mắt là một nụ cười thiện ý.
Lão vương gia dường như hưng phấn hẳn lên: “Được, ta sẽ cho cháu thưởng thức. Nếu không nói ra được có cái gì hay thì ta sẽ trừ tiền công của cháu”. Nói xong, lão vương gia ngồi dậy.
Trái tim Từ Nam Phương đập loạn trong lồng ngực, rốt cuộc cô cũng sắp được trông thấy ‘ngôi sao lấp lánh’. Lúc này lòng cô hỗn tạp rất nhiều cảm xúc.
Từ Nam Phương dìu lão vương gia dậy, cô đang định gọi người hầu bên ngoài vào thì lão vương gia lại xua tay, chỉ về bức tường phía Tây bảo cô xem.
Từ Nam Phương quay đầu lại, cảm thấy mình như bị hoa mắt, bởi vì bức tường đã không thấy đâu, mà đó là một gian phòng. Gian thư phòng này rộng chừng mười mét vuông, xuất hiện bất thình lình không rõ nguyên nhân cớ. Dù tổng thể được trang trí tương xứng với bên ngoài nhưng vị trí tiếp xúc bức tường vẫn rất dễ nhận ra.
Chỉ có điều, Từ Nam Phương không thấy rõ lão vương gia đã chạm vào cái gì để mở cánh cửa căn phòng bí mật kia ra.
Nhưng lúc này cô cũng không còn tâm trạng đâu để nghiên cứu cánh cửa huyền bí kia nữa, tay cô bị lão vương gia cầm lấy, ý bảo cô dìu ông vào bên trong.
Từ Nam Phương đỡ lão vương gia đi, trong phòng ba mặt đều có một giá sách cao ngất, trên giá bày sách cổ, đồ cổ bằng ngọc, ở giữa kê một chiếc bàn. Trên bàn cũng không phải là tứ bảo* mà là một hộp bọc gấm.
(*Tứ bảo: Gồm nghiên, mực, giấy, bút.)
Từ Nam Phương đảo mắt qua một lượt liền biết lão vương gia cũng giống như địa chủ thời xưa, có thói quen cất giữ bảo vật ở bên người.
Lão vương gia chỉ vào nóc giá sách, Từ Nam Phương đi tới đó, lấy một chiếc hộp ngọc đen xuống. Chiếc hộp này được tạc từ một khối ngọc đen mà thành. Từ Nam Phương nhìn lão vương gia, rồi cẩn thận mở nắp hộp, đập vào mắt cô là một khối bảo thạch trong sống, óng ánh, nằm lặng lẽ giữa hộp.
Từ Nam Phương liếc mắt đã nhận ra khối đá này, cô quá quan thuộc với nó. Khi còn ở qúa khứ cô đã mất rất nhiều thời gian để nghiên cứu nó, hiện tại, tốn bao nhiêu sức lực mới đợi được đến ngày này, có thể giơ tay chạm vào nó. Cô thậm chí không biết cơ hội này đến quá nhanh hay quá chậm, thế nên lúc này cô chợt cảm thấy khó tin.
Từ Nam Phương không tránh được sự biểu hiện có phần khác lạ, niềm vui và sự ngạc nhiên hiện rõ trong mắt.
Lão vương gia lấy làm lạ hỏi: “Cháu biết khối thiên thạch này à?”.
Từ Nam Phương gạt bỏ vẻ sợ hãi, phấn chấn nói với lão vương gia: “Khối thiên thạch này không hề đơn giản, theo những gì cháu biết, nếu biết cách sử dụng, có thể khiến hiển u cộng đổ, qủy thần diêu chiêm, chỉ có điều, khi sử dụng thần vật này cần phải có bước đi hợp lý, giống như pháp khí khi thiên sư bắt quỷ, cần dùng trận pháp tế thạch, phải tính đúng thiên thời địa lợi để bảo thạch hấp thụ tinh hoa trời đất, như vậy mới có tác dụng”. Từ Nam Phương bịa chuyện mà nói, mắt không nháy lấy một cái, cô muốn lão vương gia tin tưởng rằng khối thiên thạch này thật sự kỳ diệu. Thực ra, làm thế nào để khối thiên thạch này mở ra, Từ Nam Phương chỉ dựa vào lịch pháp để suy tính thời gian, chỉ đến lúc ấy cô mới biết nó sẽ có hiện tượng lạ gì. Thế nhưng lúc này cô cũng không mấy chắc chắn.
Lão vương gia thấy cô nói năng lưu loát, có trước có sau nên cũng tin phần nào, vì thế ông mới để Từ Nam Phương cầm khối thiên thạch lên mà không phản đối.
Từ Nam Phương cầm khối thiên thạc trong tay, cảm giác lành lạnh từ bàn tay truyền tới đáy lòng, cô nhắm mắt lại, tận hưởng thứ cảm giác đã lâu không gặp này. Bỗng nhiên, khối thiên thạch rung lên kịch liệt, Từ Nam Phương chợt thấy cảm giác lành lạnh biến đổi thành nóng ran, suýt nữa khiến trái tim cô nhảy ra khỏi lồng ngực. Trước mắt hiện lên một luồng sáng màu đỏ, dù đã nhắm nghiền hai mắt, Từ Nam Phương vẫn thấy chói mắt, tim cô đập càng nhanh, toàn thân khó chịu. Cô chợt cảm thấy cả người mình rung chuyển, cơ thể như bị một luồng không khí xoay tròn. Cô muốn hét mà không được, chỉ thấy trước mắt là một màu đỏ sẫm của máu. Cảm giác lúc này còn mạnh hơn so với lần đầu cô tiếp xúc với khối thiên thạch.
Mãi đến khi bị ai đó vỗ vai, Từ Nam Phương mới tỉnh mộng. Cô cúi đầu nhìn, khối thiên thạch vẫn bình thường như trước, không có biến đổi gì, nhưng tay cô vẫn còn cảm nhận được sự ấm áp. Từ Nam Phương còn đang do dự thì thấy vẻ mặt vui vẻ xen lẫn ngạc nhiên của lão vương gia, giống như đang nghĩ cô không phải người thường.
“Không ngờ khối thiên thạch này trong tay cháu lại có thể tạo ra điềm lành.” Hóa ra lão vương gia ngạc nhiên vì luồng sáng đỏ ban nãy.
Nhịp tim Từ Nam Phương đã bình tĩnh trở lại, nhưng cảm giác sợ hãi ban ngày là vì sao? Từ khi cô tới thời đại này, mới chỉ thấy khối thiên thạch hai lần, lần nào cũng có hiện tượng lạ xảy ra, giống như lúc cô bị khối thiên thạch đưa vượt thời gian. Thế nhưng thời gian xảy ra đều ngắn ngủi, thoáng chốc lại trở về bình thường.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, lão bộc nói vọng vào báo đã mới được Hạnh Trừng thiếu gia đến.
Từ Nam Phương nhìn lão vương gia, không ngờ ông đã sai người đi gọi Thượng Quân Trừng. Xem ra đã đến lúc ông muốn nói về chuyện thừa kế với Quân Trừng rồi.
Lão vương gia lên tiếng: “Được, bảo nó chờ tôi ngoài đó một lát”. Ông lấy lại khối thiên thạch từ trong tay Từ Nam Phương, bỏ vào hộp. Sau đó, cũng trong lúc Từ Nam Phương không thấy rõ vị trí điều khiển ở đâu, lão vương gia đã đóng cửa căn phòng bí mật lại.
Lúc này, so với thần sắc u buồn của Từ Nam Phương, lão vương gia lại có vẻ rất phấn chấn: “Nam Phương, xem ra cháu là quý nhân của ta. Cháu vừa cầm vào khối thiên thạch là có thể khiến nó mở ra, ta tìm bao nhiêu chuyên gia tới nghiên cứu mà không có hiện tượng gì xảy ra. Hơn nữa, vừa thấy được ánh sáng báo hiệu điểm lành kia, nên bây giờ tinh thần ta trở nên rất tốt”.
Từ Nam Phương nhìn lão vương gia, không biết là vì tâm lý hay thật sự nhờ luồng sáng đỏ kia có khả năng chữa trị mà thần sắc lão vương gia đúng là đã tốt lên trông thấy.
Từ Nam Phương chớp thời cơ, nói: “Đúng vậy, cháu vừa cầm vào khối thiên thạch đã cảm nhận được năng lượng thần bí khó mà diễn tả được. Cháu tin chắc khối thiên tạch này không đơn giản chỉ có thế”.
Vừa rồi cô mới chạm được vào khối thiên thạch đã bị lão vương gia nhanh chóng lấy lại. Cô phải nghĩ cách để lấy được khối thiên thạch đó đi.
Lão vương gia gật đầu nói: “Ra ngoài kia gặp Hạnh Trừng với ta đã”.
Từ Nam Phương bần thần, tỏ ra khó hiểu nhìn lão vương gia, nhưng ông đã bước đi, cô chỉ có thể mau chạy theo đỡ ông.
Thượng Quân Trừng thấy Từ Nam Phương đi ra ngoài cùng lão vương gia, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Từ Nam Phương chỉ thoáng nhìn anh một cái rồi lập tức thu lại ánh mắt.
Thượng Quân Trừng nhìn lão vương gia, lễ phép hỏi: “Lão vương gia tìm cháy có chuyện gì thế ạ?”.
Lão vương gia gượng cười: “Hãy cứ gọi ta là ông nội đi”.
Thượng Quân Trừng sửng sốt, chẳng hiểu lão vương gia để ý chuyện xưng hô này làm gì. Nhưng vẫn nghe theo, “Ông nội đã khỏe hơn chưa ạ?”.
Thượng Quân Trừng hoàn toàn không có chút cảm giác gì đối với nhà họ Hạ, nhất là sau chuyện đêm qua, anh càng thêm chán ghét, sáng sớm đã rời khỏi vương phủ.
Vậy mà đến xế chiều lại nhận được lời mời của lão vương gia, ma xui quỷ khiến thế nào, anh vẫn quyết định đi.
Đương nhiên, bản thân anh cũng không rõ vì ở đâu anh còn một mối vương vấn nào khác, hay chỉ là đơn thuần thương tình lão vương gia đang đau ốm.
Lão vương gia không vội trả lời câu hỏi của Thượng Quân Trừng, mà lại bảo Từ Nam Phương đi châm trà cho anh.
Trong phòng chỉ có ba người, lão vương gia nhìn Từ Nam Phương châm trà cho Thượng Quân Trừng. Nước trà đã đày chén mà hai thanh niên không hề nhận ra, lão vương gia mỉm cười nhắc: “Đầy rồi”.
Một câu của ông lập tức đánh thức hai người tỉnh khói cõi mộng.
Từ Nam Phương chăm chú nhìn giọt nước đang chảy theo mép bàn xuống áo Thượng Quân Trừng, không khỏi hỏang hốt, nhanh chóng buông ấm trà xuống, cuống quýt lau bàn.
Thượng Quân Trừng chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao”. Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào cành tay không ngừng làm việc của cô.
“Hạnh Trừng, ông giữ Nam Phương lại bên người có được không?”
Thấy bộ dạng thiếu tự nhiên của hai người họ, lão vương gia lại cảm thấy vui vẻ. So với việc xem đám con cháu mình lục đục đấu đá lẫn nhau, thì rõ ràng nhìn đám trẻ tuổi này giận dỗi nhau khiến tâm trạng ông thoải mái hơn nhiều.
Thượng Quân Trừng nghe lão vương gia nói vậy, suýt nữa mất phản ứng, một lúc lâu mới lên tiếng: “Ông nội hỏi cháu sao? Chuyện này hình như cháu không rõ lắm”.
“Cháu không rõ? Nếu ông giữ Nam Phương ở lại hầu hạ bên cạnh, cháu không giận ông à?” Nghe Thượng Quân Trừng mạnh miệng chối phắt, lão vương gia càng cảm thấy thú vị.
“Sao cháu lại giận ông chứ?”, Thượng Quân Trừng vẫn bình thản.
Từ Nam Phương cũng đi tới trước mặt lão vương gia, nói: “Có thể được hầu hạ bên cạnh lão vương gia chứng tỏ lão vương gia coi trọng cháu, đấy là phúc phận của cháu”.
Đây là lời thật lòng của cô. Vừa mới được tiếp xúc với ‘ngôi sao lấp lánh’, bây giờ dù có bị lấy gậy đánh đuổi, cô cũng không đi.
“Ồ?”, lão vương gia nhìn hai người đang cứng họng kia, cười nói: “Đều không có ý kiến phải không? Ông già rồi, xương cốt yếu, sáng sớm phải dậy vận động cơ thể, tối đến phải châm cứu, nếu Nam Phương hầu hạ bên cạnh ông thì sẽ không có thời gian ra ngoài chơi, hơn nữa nếu Hạnh Trừng không ở thành phố T thì gặp Nam Phương lại càng khó”.
Nghe lão vương gia nói vậy, Từ Nam Phương nhất thời nghẹn họng, Thượng Quân Trừng vô thức nói: “Ai bảo nhất định phải gặp!?”. Vừa dứt lời, anh liền liếc nhìn Từ Nam Phương, cảm thấy hối hận vì đã lên tiếng quá nhanh, đành im lặng.
Một lúc lâu sau, Thượng Quân Trừng mới lại mở miệng: “Ông nội tìm cháu có việc gì?”.
Từ Nam Phương có phần xấu hổ, muốn nói với lão vương gia để mình ra ngoài thì lão vương gia đã lên tiếng trước: “Thôi được rồi, không nói chuyện kia vội. Nói việc chính trước. Ông đã cho người thông báo với giới truyền thông, thu hồi quyền quản lý và quyền sở hữu của ba người kia đối với sản nghiệp nhà họ Hạ. Ông định mai sẽ thông báo lại một lần nữa, lập cháu làm người thừa kế”.
Nói tới đây, nụ cười trên gương mặt ông như bị tuyết phủ, thần thái trở nên nghiêm túc. Từ Nam Phương và Thượng Quân Trừng đều cả kinh.
Từ Nam Phương ngạc nhiên vì sự dứt khóat của lão vương gia. Còn Thượng Quân Trừng ngạc nhiên vì không biết nguyên nhân nào khiến lão vương gia đưa ra quyết định này mà không chút cân nhắc, đắn đo.