Lẳng lặng nằm yên theo dõi động tĩnh, đêm sương xuống lạnh như nước, làm ướt xiêm y của hắn.
Vân Diễm đem mình ảo tưởng thành một thân cây, một lùm cây cỏ, một đóa thủy tiên trôi lơ lửng ở trong hồ nước, cùng cảnh vật quanh mình tan ra làm
một thể. Sau canh ba, vương phủ dần dần quay về yên lặng, trừ tốp thị vệ thì trong sân không có một bóng người. Vân Diễm biết cơ hội hắn chờ
cuối cùng đã tới.
Ngoài mặt bình tĩnh, như cũ ẩn núp. Vân Diễm
giống như báo cong lên thắt lưng đi nhanh, dựa theo trí nhớ vào ban
ngày, hắn hướng đến nội viện nơi thủ vệ nghiêm mật nhất.
Trong
lòng hắn cũng đang suy nghĩ, muốn thế nào tránh thoát chú ý của Nhan Hi, mới có thể lẻn vào đến phòng ngủ, nếu như Nhan Hi cùng nàng ngủ cùng
một chỗ, muốn không kinh động hắn thì là khó càng thêm khó.
Chỉ
cần nhìn từ xa, chỉ cần xác định thật sự là nàng hoặc là không phải là
nàng, là được rồi. Mặc dù Nhan Hi phát giác hắn lẻn vào, muốn bắt hắn
cũng không phải là dễ dàng như vậy.
Trong vương phủ này, trừ Nhan Hi, Vân Diễm tự nhận là không có bất kỳ người nào có thể gây trở ngại cho hắn.
Đến càng gần, Vân Diễm toàn thân cũng căng thẳng, bên tai là tiếng hít thở
đè nén, trên cây, bụi cỏ, mái hiên, ao hoa sen, thậm chí trong bóng tối
cũng có hơi thở của cao thủ ẩn núp, cái sân nho nhỏ này đến tột cùng
giấu bao nhiêu cao thủ, Vân Diễm có chút lạnh sống lưng. Hắn rốt cuộc
tìm được một chỗ có thể ẩn thân, nhưng còn không dám bảo đảm tuyệt đối
an toàn.
Tới đây đã là cực hạn, chỉ sợ càng đi về phía trước chỉ mười bước thôi cũng sẽ lập tức bị người phát hiện.
Lúc trước kế hoạch là lẻn vào trong phòng ngủ của Nhan Hi, chuyện này tuyệt không có khả năng thực hiện, nhưng cửa sổ cũng đóng kín làm hắn không
tìm được đường nhìn từ xa.
Vân Diễm không tiếng động cười khổ,
hắn tại sao có thể đem Nhan Hi cùng Lỗ quốc hoàng đế so sánh với nhau
đâu, một người là quen yên ổn trên Kim Loan điện phát hiệu lệnh, một
người thì từ thủa thiếu niên đã dong ruỗi chiến trường, dãi nắng dầm mưa vang danh kiêu hùng. Hoàng đế cùng Hoàng đế cũng đã không giống nhau,
Nhan Hi cùng những người khác đang thống trị năm nước còn lại cũng
không.
Xem ra tối nay muốn không công mà về, Vân Diễm trên người còn đeo sứ mạng của Lỗ quốc hoàng đế, hắn không thể tùy tiện làm bậy.
Mặc dù thật rất đáng tiếc, cách ‘Nàng’ chỉ có khoảng cách ngắn ngủi như
vậy, nếu như Vân Diễm nhắm lại mắt vứt bỏ tạp niệm, thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của nàng như có như không.