Bỗng có một người
đi tới gần Vân Diễm, học bộ dáng của hắn ngồi chồm hổm xuống, còn phóng
khoáng đem cánh tay khoác lên trên vai Vân Diễm, ba phần hài hước bảy
phần chơi đùa nói, “Cũng đã đến nơi này, sao còn không vào đi? Nói thật, cái bầy thị vệ ở nội viện kia cũng chỉ là mấy đóa hoa thêu trên gối,
xông lên chơi chiến thuật biển người còn có chút đau đầu, nếu là đơn đả
độc đấu thì cũng không phải là đối thủ của ngươi.”
Người này khi
nào đến đây? Làm sao lại đến gần hắn ? Còn dường như có quen biết hắn,
Vân Diễm tối nay hoàn toàn bị hù đến, theo phản xạ muốn ra tay công
kích, lại bị người nọ nhẹ tránh khỏi, “Đừng thô bạo như vậy, xuỵt! Đừng
lên tiếng, có thị vệ tới.”
Quả nhiên, một đội sáu người bước
chỉnh tề đi tới, uy vũ dò xét. Bên cạnh người kỳ quái kia mạnh mẽ đè lại Vân Diễm, hai người dán chặt lấy nhau nhịn xuống hô hấp, đợi thị vệ đi
xa, người nọ mới khoa trương vỗ bộ ngực tiếp tục, “Muốn như vậy trở về
ngươi chắc phải nhiều hối tiếc a, đoán chừng thậm chí đi ngủ cũng ngủ
không ngon, bằng không như vầy đi, ngươi hối lộ ta, đem thứ tốt nhất ra, ta liền dẫn ngươi đi vào, như thế nào?”
Mặc dù đối với phương
cũng đeo khăn đen che mặt, bất quá từ cặp mắt linh động cùng điệu bộ cực không đứng đắng này, Vân Diễm cũng đoán được ra thân phận của hắn.
“Nhị hoàng tử, ngài trước tiên đem cánh tay để xuống có được hay không?” Bị
đại nam nhân ôm như vậy, Vân Diễm trong lòng không được tự nhiên, hắn
cũng không bị đoạn tụ nha.
Nhan Dung che miệng lại, kinh hô, “Làm sao ngươi nhận ra là ta, thiên a, Vân Diễm giáo chủ, ngươi quả nhiên là thiên tài trong truyền thuyết, hoả nhãn kim tinh, bất kỳ giả dối ở
trước mặt ngươi cũng bị nhìn xuyên, quá cường hãn.”
Dứt lời, Nhan Dung thoải mái đem khăn che mặt giật xuống, mỉm cười lộ ra hang răng trắng lóa trong đêm.
“Những lời này ta hỏi mới đúng, Nhị hoàng tử ngài làm sao biết tại hạ núp ở
đây?” Vân Diễm cũng nghĩ không thông, đến tột cùng là lúc nào bị phát
hiện? Mà Nhan Dung không đứng đắn này cũng không kêu to la bắt thích
khách, còn dám tiến tới bên cạnh hắn tới nói điều kiện.
Hắn thật không sợ giáo chủ hỏa thần giáo nhân cơ hội chế trụ hắn làm con tin sao?
Nhan Dung mới bất kể Vân Diễm nghĩ gì, làm mặt lơ dùng giọng điệu nịnh hót
nói, “Giáo chủ, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Có ta mang theo ngươi thì có
thể thoải mái đi vào, ngươi chỉ cần giao ra chút xíu là có thể đạt được
ước muốn đó.”