Nhan Dung đương nhiên không có quên, thần bí hề hề nói, “Thiên Sương, vận khí tốt của ngươi đã tới, nghe nói có một người rất rất giỏi âm
thầm thích ngươi, mỗi ngày đều ở cửa phủ đi qua đi lại, đáng tiếc thị vệ thật không có mắt, không giúp đỡ truyền bẩm, cũng không để cho hắn đi
vào, đáng thương cho cái người cuồng dại đó, gió mặc gió, mưa mặc mưa
cũng chạy tới, lại ủ rũ trở về, đoán chừng là trông cậy vào lúc ngươi
xuất phủ làm việc mà gặp mặt, ai biết ngươi lúc nào cũng ở bên trong
viện, cho dù rất ít đi ra ngoài, nhưng tất cả đều là đi cửa sau, cùng
quân hữu duyên vô phận, thật là thương cảm.” Nói xong còn giả bộ một bộ
dáng tiếc hận, lắc đầu lại lắc đầu.
Thiên Sương sắc mặt ửng đỏ, không nghĩ tới lại có người như vậy nhớ
thương nàng, khổ tương tư a, nhưng đoán không ra đến tột cùng là vị nào. Nàng ở bên ngoài phủ không có thân nhân, hơn nữa không có bằng hữu,
cuộc sống chỉ là vòng tròn trong Duệ vương phủ, rất ít gặp người ngoài.
Mà theo lời Nhị điện hạ, nghe miêu tả thì không phải người trong phủ,
nếu là người trong phủ thì chỉ cần tìm đến nàng là được, cần gì phải đến bên ngoài phủ chờ?
Nhan Dung âm thầm bật cười, nói cũng không nói rõ ràng, tiếp tục đùa, “Nam nhân kia rất đáng thương nha, có lần còn bị thị vệ tưởng là thích
khách, nói hắn quỷ quỷ túy túy mỗi ngày đều tới nhìn quanh quất, tâm
nhất định bất chính, nếu không phải hắn và vương phủ có chút quan hệ,
đúng lúc có người có thể nhận ra hắn, nếu không đã bị ném xuống thiên
lao. Tiểu Thiên Sương, đây cũng là chỗ ở của hoàng đế bệ hạ, cùng hoàng
cung có cái gì khác biệt, nếu hắn tiếp tục còn lỗ mãng như vậy, không
thể nói là không có ngày gặp xui xẻo nha.”
Mặc dù không nhận ra là ai theo lời nói của Nhan Dung, Thiên Sương
vừa nghĩ tới hắn là vì thấy mình mới mạo hiểm tới cửa, trong lòng đã có
một trận cảm động. Thật kỳ lạ, chỉ có vẻn vẹn mấy lời của Nhị điện hạ
miêu tả, nàng đã cảm thấy người này thật ra cũng rất tốt, ít nhất đối
với người chân thành, đối với nàng cũng rất để ý.
Những năm gần đây, nhìn thấy tình cảm sâu đậm của bệ hạ cùng nương
nương, bên trong phủ, có người hầu gái nào không ao ước có vận khí tốt
như nương nương đâu? Bệ hạ từ lúc còn là hoàng tử đã đối với nương nương sủng nịnh như thế, thủy chung như một, nam nhân dù nhìn bên ngoài lạnh
lùng như băng hàn, nhưng duy chỉ có đối với nương nương là chuyên sủng
trường tình, làm cho nàng bắt đầu tin tưởng, thì ra không phải tất cả
nam nhân đều hứng thú với tam thê tứ thiếp, đứng núi này trông núi nọ.