Sau này có thêm Thiên Đồng tỷ tỷ cùng Cửu Đỉnh đại ca được nương nương tác hợp, định ra hôn ước.
Thiên Sương biết, tỷ tỷ tìm được chân chính hạnh phúc rồi, Cửu Đỉnh
đại ca là một nam nhân có thể tin tưởng, huynh ấy nhất định sẽ giống như Hoàng thượng đối đãi với nương nương vậy, chân tâm thật ý mà đối tốt
với tỷ tỷ.
Bao nhiêu lần ở trong mộng nàng cũng từng ảo tưởng qua phu quân tương lai sẽ có bộ dáng gì, không cần quyền cao chức trọng, lại càng không
phải phú quý một phương, chỉ cần có thể giống như nương nương cùng tỷ
tỷ, được nâng niu trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở, như vậy là tâm
nguyện đã trọn.
Đáng tiếc, chuyện nam nữ đúng là cần một chút cơ hội, Thiên Đồng tỷ
tỷ có số mạng tốt hơn so với nàng, thật sớm đã phát hiện người thích hợp với mình, quyết đoán ra tay, ỡm ờ đáp ứng lời cầu hôn của Cửu Đỉnh ca
ca, còn nàng, lại không nhiều may mắn như vậy, đến bây giờ vẫn còn cô
độc, cô nhạn tự mình bay, nàng cũng chưa từng phát hiện người nam nhân
nào đặc biệt, cũng chưa có ai đối với nàng tỏ vẻ khác thường đặc biệt.
Thoáng một cái tỷ tỷ cùng nàng cũng đã qua tuổi tốt nhất để xuất giá, nhưng Thiên Đồng tỷ tỷ cùng Cửu Đỉnh ca ca sớm muộn gì cũng thành hôn,
mà nàng đâu, đại khái vẫn như cũ canh giữ ở bên người nương nương, cho
đến chết mà thôi.
Cho nên, hôm nay chợt nghe Nhan Dung nói có một người như vậy, trong
lòng nhớ đến nàng, mỗi ngày đều canh giữ ở bên ngoài phủ, cho dù là bị
hiểu lầm là thích khách cũng muốn tìm được thấy cơ hội gặp nàng, Thiên
Sương tâm hoả nhiệt liệt dâng cao, giống như là gương mặt của nàng đang
đỏ rực.
Bất kể người nọ là ai, bất kể tương lai bọn họ là có thật sự có duyên phận hay không, có thể có được một lần có người ái mộ, Thiên Sương đã
cảm thấy tâm tình rất tốt.
“Nghe nói hắn luôn đến tương đối sớm, nếu ngươi muốn gặp hắn, ngày
mai không ngại sớm một chút đi ra cửa phủ, tùy tiện tìm thị vệ mà hỏi,
bọn họ có thể nói cho ngươi biết người nào.” Nhan Dung nói xong, đứng
dậy đi ra ngoài, trong lòng hắn cũng có chuyện, không có nhiều thời gian cùng thảo luận mối tình đầu của tiểu nha đầu này.
“Nhị điện hạ, ngài không đợi nhị vương phi cùng tiểu quận chúa sao?”
Thiên Sương từ trong ảo tưởng lấy lại tinh thần, hướng về phía Nhan Dung hỏi tới.
Khoát khoát tay, Nhan Dung cũng không quay đầu lại, cước bộ vội vã,
“Cùng họ nói là Gia có việc phải ra ngoài, đến giờ sẽ phái người tới đón họ.”
Đúng lúc Đào Tiểu Vi mới thu xếp muốn lưu Trúc Diệp Đồng ở lại dùng
cơm trưa, Thiên Sương gật đầu, bận rộn đi phân phó phòng bếp làm thêm
món ăn.