Nhan Dung đến dịch quán đúng lúc cùng Thừa tướng gặp nhau ở cửa, Nhị
điện hạ trong lòng cũng thản nhiên, thoải mái đứng nguyên tại chỗ, chờ
lão già nầy từ bên trong kiệu chui ra, làm bộ mặt cười khanh khách ra
mắt, “Đây không phải là nhị vương gia sao? Thật đúng là trùng hợp, ở chỗ này cũng có thể vô tình gặp được a.”
“Thừa tướng nói rất đúng, bổn vương cũng đang nghĩ vậy, thiên hạ này
chuyện tình cờ rất nhiều, trước cửa dịch quán gặp phải người quen thật
sự chưa tính là quá tình cờ.” Nhàn rỗi tán gẫu, Nhan Dung mạn bất kinh
tâm dùng thái độ cà lơ phất phơ che đi ý nghĩ trong lòng, trước mặt lão
hồ ly – dưới ngáng chân, luôn đào bẫy rập thiết kế người khác này, nên
hắn nói chuyện cũng chỉ có bảy phần thật, chỉ ngu ngơ cười cười đáp lễ.
Thừa tướng thấy Nhan Dung, lúc đầu cũng là âm thầm kêu khổ, trong
lòng tự nhủ gặp phải ai không được, sao phải vị Gia hỏa này? Nói là
nhàn tản Vương gia, nhưng hết lần này tới lần khác đều được hoàng thượng coi trọng, là người duy nhất trong tất cả huynh đệ mà bệ hạ công khai
quan tâm nhất, điểm này có thể nhìn từ việc nhị vương gia hàng năm tháng dài ở tại Duệ vương phủ, cùng bệ hạ làm láng giềng. Hơn nữa nhị vương
gia hàng năm không trong kinh thành, tính tình quái dị, hắn cũng không
hiểu rõ tính tình, chỉ bằng trực giác cho là Nhan Dung đeo đầy nụ cười
trên mặt, thoạt nhìn có mấy phần mùi vị của âm mưu, dường như tùy thời
cũng muốn đối với người nào đó làm ra chuyện xấu.
Bất quá, rất nhanh tâm tình của thừa tướng lại hứng khởi, bên trong
dịch quán kia, Vân Diễm của Lỗ quốc nói ra yêu cầu lão làm không được,
không chừng vị vương gia này có thể nghĩ ra biện pháp tốt, dù không
được cũng đem chuyện này chuyển đạt cho bệ hạ biết, cũng coi như hắn đã
cực lực giúp đỡ mặt mũi hoàng gia, tránh cho hai bên mất lòng.
“Nhị vương gia, có thể hay không nghe bổn quan nói một chuyện?” Cũng
không thể ở trước mắt Vân Diễm thương lượng chuyện này, Thừa tướng chỉ
vào dịch quán đối diện, cách chừng trăm bước mà nói, “Bổn quan xin làm
chủ, mời Vương gia uống chén trà đạm.”
Nhan Dung chỉ vào dịch quán gọn gàng dứt khoát cự tuyệt nói, “Hay là
ngày khác đi, bổn vương cần tìm Vân Diễm giáo chủ có chút chuyện riêng,
đã hẹn ước, trễ sẽ không hay.”
Thừa tướng mặt nở nụ cười khổ sở, “Thực không dám giấu diếm, thần muốn cùng điện hạ nói đến chính là vị Vân Diễm giáo chủ.”