Nhan Dung như
không có chuyện gì xảy ra biết điều một chút xếp hàng, phía trước là một người khiêng đòn gánh, gánh một giỏ rau quả đi ngoài thành đến khu chợ
giao tiếp cùng Yến quốc buôn bán, phía sau còn là một đôi phu thê trẻ
tuổi ôm tiểu oa nhi chuẩn bị trở về nhà mẹ đẻ thăm người thân, Nhan Dung thích ý cầm cây quạt phất phất, biết rõ Vân Diễm đã an vị ở cách đó
không xa bên trong kiệu, ánh mắt sắc bén qua lại dò xét, hắn vẫn chính
là không nhìn tới, thỉnh thoảng còn nghi hoặc liếc về phía bạch y thị vệ đang kiểm tra, ánh mắt chạm đến họ lập tức sợ hãi dời đi, giống như thư sinh đàng hoàng không muốn gây chuyện.
Thủ hạ của Nhan Dung đã
thuận lợi vượt qua kiểm tra, ra khỏi thành không có sơ hở, thương nhân
lui tới Yến – Lỗ rất nhiều, thủ thành cũng quen không quá hỏi cẩn thận.
Mà bạch y thị vệ chỉ đem ánh mắt chú ý tới các nử tử trẻ tuổi, nam nhân
chỉ nhìn mấy lần, trừ lần đó ra không có gì bất trắc.
Đến phiên
Nhan Dung, hắn vẻ mặt tươi cười khiến quan quân thủ thành rất không
thoải mái, đã có nhiều tiểu tức phụ dùng ánh mắt xấu hổ cùng e ngại nhìn lén tên thư sinh tay trói gà không chặc này, một người trong quan quân
thiếu kiên nhẫn dùng lưỡi đao ngăn đường đi của Nhan Dung, hung ác nói,
“Ê, ngươi là nhặt được bạc hay là mới cưới thê tử? Cười như vậy cũng
không sợ con ruồi bay vào à.” (Trời ạ, ta đọc tới đoạn này là phụt một
cái…cũng may không có uống nước, không là tiêu máy rồi :V)
“Thê
tử của ta sắp sinh, trong lòng vui sướng, cho nên luôn không nhịn được
cười.” Nhan Dung giả vờ khiếp đảm, che miệng lại liên tục nói, “Cái
này không cười chẳng lẽ khóc sao.”
Cách đó không xa ngồi ở bên
trong kiệu, Vân Diễm rất xa nghe được thanh âm này, cổ lập tức ngẩng
lên, nhảy từ trên xe ngựa xuống, phẫn nộ quát, “Ngăn cản hắn, không cho
hắn ra khỏi thành.”
Thủ vệ bạch y thị vệ tập trung, đem Nhan Dung vây lại, lưỡi dao sắc bén cùng trường kiếm chỉ vào, nếu như lúc này
người nào ở phía sau đẩy tới, Nhan Dung trên ngực tuyệt đối sẽ có nhiều
hơn mười mấy lỗ có hình dáng của các binh khí khác nhau.
Nhan Dung hai tay ôm đầu, sợ hãi ngồi xổm xuống, cúi thấp đầu, run rẩy như lá trong gió.
Bạch y thị vệ nhường đường cho Vân Diễm đi đến, để cho hắn có thể nhích tới
gần tên nam nhân ’Mùi thơm bốn phía’ này, Vân Diễm một cái đáp mắt đã
nhìn thấy Nhan Dung đầu bôi sáng loáng, mùi thơm chết người này để cho
thần giáo giáo chủ cao cao tại thượng chân mày nhăn thành một đoàn.