“Quan gia, đừng giết
tôi, tôi trên có lão mẫu bảy mươi dưới còn hài tử, trong bụng thê tử lại sắp sinh một đứa, tôi sau này cũng không dám cười nữa, các người đừng
giết tôi, đừng giết tôi.” Nếu không vội vàng kêu đi ra, Nhan Dung cũng
muốn khống chế không được cười ra tiếng. Hắn sắm vai quá đạt, như vậy
khiến người chán ghét hận không được đi tới đạp mấy đá mới giải hận "
son phấn thư sinh " – đây là trào lưu thời thượng của Yến quốc, hắn nhìn buồn cười nhưng vẫn muốn tự mình thể nghiệm một phen, đáng tiếc Trúc
Diệp Đồng đối với loại giả dạng lần này lại chán ghét vô cùng, chỉ cần
nói tới đám thư sinh mùi thơm nức nở đã muốn đá.
Vì để cho thê tử đang mang thai ít bị xúc động, Nhan Dung đã đem nguyện vọng này đè nén
xuống không dám hành động, lúc này rốt cục làm được.
Vừa rồi lúc
quan quân hỏi, hắn không chỉ có không có cố ý thay đổi âm điệu, còn có
toan tính làm cho thanh âm lớn hơn, quả nhiên nhạy cảm để cho Vân Diễm
vừa nghe đến lập tức bão tố tới đây, bộ dạng tức sùi bọt mép thật giống
như muốn lột da người nào.
Xem ra, hắn để lại cho Vân Diễm một bóng ma quá lớn, Vân Diễm gần như muốn bạo phát.
Nhan Dung vô lương tiếp tục buồn cười, cũng không biết tại sao, hắn và vị
Hỏa Thần giáo giáo chủ này dường như trời sanh đối đầu, nhìn hắn khó
chịu buồn bực, Nhan Dung tâm tình vô cùng khoái trá.
Lão Thử cùng Mèo không có cách nào làm bằng hữu, hắn cùng với Vân Diễm đại khái
thuộc về loại đối đầu trời sanh này, đấu đến ngươi chết ta sống.
“Ngẩng đầu lên, nhìn bổn tọa!” Dọc theo đường đi, Vân Diễm âm điệu ôn hòa hoàn toàn biến mất, hắn thanh âm lãnh băng băng so sánh với lão Thất của bổn gia chỉ hơi kém một chút, hay là tu luyện không đủ a.
Nhan Dung trong lòng mặc niệm đếm mấy lưới đao đang chỉa xung quanh hắn.
Dưới ánh nắng chói chan, Vân Diễm ở trên cao nhìn xuống, chỉ thấy ngồi chồm
hổm trên mặt đất một nam nhân tướng mạo cực kỳ xuất sắc, nhưng trong ánh mắt lại thô tục cùng hèn yếu phá hư khí chất toàn thân, còn có một ít
vị son phấn, càng làm Vân Diễm hảo cảm đều không có.
Hắn còn là một nam nhân sao? Trang phục thành như vậy, thật là sỉ nhục.
“Quan gia, trên người của tôi có bạc.” Dường như còn ngại không đủ bị ghét,
Nhan Dung co rúm lại nhích tới gần Vân Diễm, đem tay tìm trong quần áo,
hồi lâu mới lấy ra một ít đồng bạc lẻ, vẻ mặt đau khổ nói, “Trong nhà vợ quản nghiêm, đi ra ngoài chỉ cho như vậy tiêu vặt, ngài đừng chê ít.”