Phụng bồi Đào Tiểu Vi dùng cơm, xong lại uống vào canh nhân sâm đắng không thể tả, rốt
cuộc hài tử cũng không nhịn được, hung hăng đạp mẫu thân mấy đá, đau
bụng sinh bắt đầu ập tới.
Đào Tiểu Vi không giống Trúc Diệp Đồng có võ công trong người, đối với đau đớn năng lực chống cự cũng sẽ thấp hơn chút ít.
Lúc ban đầu mỗi cơn quặn đau cách nhau khá xa, nàng cắn môi nhẫn nại, cố ý
nghĩ đến chút chủ đề thú vị cùng Nhan Hi đàm tiếu, buông lỏng bộ mặt khổ sở giả ra bộ dáng như không có chuyện gì. Bởi vì mỗi khi nàng có vẻ mặt thống khổ, Nhan Hi thần sắc còn khẩn trương hơn so với nàng.
Vẻ mặt như thế không nên xuất hiện ở trên mặt phu quân anh tuấn của nàng, nàng không thích.
Cho nên tự cường nhẫn nại.
Nhưng khi đau đớn liên tiếp không ngừng, thật lâu mới có thể cho nàng thở
dốc, Đào Tiểu Vi liền khó khăn giấu diếm được Nhan Hi, hắn chỉ có thể
nói ra mọi lời an ủi ôn nhu mà cả đời này cũng chưa nói ra, lặp đi lặp
lại, việc này không tạo nên bất kỳ tác dụng gì ngoài an ủi, hắn cũng
không thể ra sức giúp nàng.
Bà mụ sợ hãi tiến lên, sau khi hành
lễ mới dám mở miệng, "Hoàng thượng, nương nương sẽ phải sinh, cái này... Cái này... Nam nhân không thể ở cùng nữ nhân khi sinh, rất bẩn, ngài là thiên tử, càng... Cho nên... Cho nên..." Xin ngài đi ra ngoài đi.
"Trẫm sẽ ở chỗ này, các ngươi cứ làm việc của mình, không cần quản ta." Nhan Hi lạnh lùng từ chối, không lưu một tia đường sống.
Này làm sao có thể? Đừng nói hắn là hoàng đế, dù là một nam nhân bình
thường, cũng không có người nào lưu lại phòng sinh, phụng bồi thê tử
sinh con a.
Này căn bản không hợp quy củ.
"Trẫm muốn ở thì ở, đừng nói lời vô ích, cút!" Thấy bà mụ mập mạp ở trước mặt hắn đứng
ngây ngốc, không vội vàng giúp Đào Tiểu Vi ức chế thống khổ, Nhan Hi
liếc ánh mắt hung hăng tới.
Bà mụ kinh hoảng, im lặng tránh ra...
Cửu Đỉnh không đúng lúc xông tới, trước khi vào cửa đã liền lại bỏ bảo kiếm còn đang nhỏ từng giọt máu ngoài cửa, cũng không quản có thể hay không
hù đến những người khác đang lui tới ra vào.
"Gia, Cửu Đỉnh có
chuyện quan trọng bẩm báo." Toàn thân đau đớn vì một luồng sóng từ vai
phải đánh tới, hắn cường ngạnh đem thân thể đứng vững, đem mảnh vải tạm
thời băng lên đầu vai che đi vết thương dữ tợn. Vị hôn thê của hắn cũng ở đây mà, nên nhất quyết không thể làm cho nàng thấy được vết thương rồi
khóc sướt mướt không dứt.