Cửu Đỉnh ở ngoài cửa
cũng sớm biết chuyện Vương phi nương nương sắp sinh, ngay tại lúc này
hắn còn xông tới, tất nhiên xảy ra chuyện vô cùng hệ trọng.
Nhan Hi buông ra tay Đào Tiểu Vi, nhẹ nhàng nói, "Ta đi sẽ trở lại, Vi Vi đừng sợ."
Đào Tiểu Vi cũng liền gật đầu, trong đầu bây giờ chỉ có một luồng sóng cảm
giác đau đớn, nàng giờ phút này không có bất kỳ khí lực suy nghĩ đến
chuyện khác, thắt lưng dường như muốn gãy đi vậy.
Cửu Đỉnh quỳ
một gối xuống trước mặt Nhan Hi, "Gia, giáo chúng Hỏa Thần giáo trước
khi chết còn muốn đến báo oán, tụ tập không ít người đến gần Duệ vương
phủ, ảnh vệ cùng nội thị doanh đã tiến lên cản trở, chém giết đối phương cơ hồ toàn chúng bị diệt, lúc này, bỗng nhiên có một người trẻ tuổi
mang theo mười mấy thị vệ võ công cực cao chạy tới tiếp ứng, mặc dù
thuộc hạ có lòng tin có thể ngăn cản được, nhưng cũng không dám lấy an
nguy của bệ hạ cùng nương nương đặt cược, thuộc hạ khẩn cầu bệ hạ mang
theo nương nương hồi cung tạm lánh."
Nhan Hi nghe xong, ngạo nghễ cười lạnh, môi mỏng mím chặt, ném ra mấy chữ, "Hết thảy chờ nương nương bình an sinh xong sẽ nói."
"Nhưng là..."
"Cửu Đỉnh, nếu chút ít người này ngươi cũng không trấn áp được, trẫm sử dụng ngươi có nghĩa lý gì?" Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi, hẳn không thể đem
chuyện này để ở trong lòng.
Cửu Đỉnh là từ nhỏ liền thiếp thân đi theo Nhan Hi, hắn hiểu rất rõ tính tình chủ tử, loại đáp án này đã ở
trong dự đoán của hắn.
Hắn rất rõ ràng hiện tại nói cái gì cũng
không được, tâm tư Gia căn bản là không có ở đây để nghe về chuyện này,
bên ngoài dù cho có chuyện gì Nhan Hi cũng lười để ý tới, cho dù lửa
cháy tới chân cũng quyết định đợi đến cuối cùng mới đi xử trí.
Nhưng tình huống thật đã sắp mất đi khống chế, Cửu Đỉnh hắn chết không nói
gì, vạn nhất liên lụy Nhan Hi lâm vào nguy hiểm, dù chỉ bị mất một cọng
tóc, đủ để đem Cửu Đỉnh cùng cả nội thị doanh và ảnh vệ nghiền xương
thành tro cũng khó mà bồi bổ lại.
Mội bàn tay to đè lại bả vai
không bị thương của Cửu Đỉnh, hắn quay đầu lại, Nhị điện hạ Nhan Dung
đối với hắn lộ ra nụ cười rạng rỡ.
"Đừng hoảng hốt, có ta đây,
ngươi chưa làm phụ thân nên chưa hiểu, lúc này cho dù trời sập xuống, bệ hạ cũng không tâm tình đi để ý tới, hài tử sắp chào đời kia so với bất
cứ chuyện gì đều trọng yếu." Đem Nhan Noãn Noãn ngủ say trong ngực đặt
vào lòng thê tử, Nhan Dung cười hì hì nói, "Tiểu Đồng ngoan, bên ngoài
quá nguy hiểm, nàng liền cùng nữ nhi bảo bối chờ ở đây, không cho phép
ra ngoài nga, chờ vi phu đem những thứ kia không có mắt ném ra ngoài sẽ
tới cùng nàng xem náo nhiệt."
Dứt lời, liền làm trò trước mặt mọi người, chu ra mõm sói từ cái miệng nhỏ nhắn của Trúc Diệp Đồng hôn đến
trên hai má Nhan Noãn Noãn...